Khán đài ở giáo trường hữu Võ Vệ có mười mấy quan cao đang ngồi, ở giữa là Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ, hai bên là mấy vị tướng quốc và bảy tám vị đại tướng quân của các vệ, vô số thị vệ, cung vệ ở hai bên.
Lúc này Lý Long Cơ mặt nghiêm như nước, có lẽ do năm nay hắn tiếp xúc với biên quân hơi nhiều, vô hình chung, hắn đối với võ nhân yêu cầu cũng cao lên. mà năm nay các võ nhân đến tham gia võ cử nhân thật sự làm hắn thất vọng. Thật ra yêu cầu của cuộc thi võ cử nhân không cao, đứng bắn cung ba thạch, cười ngựa bắn cung hai thạch. Người bắn mười tên ngoài năm mươi bước mà trúng được bảy tên là thông qua thi đấu cung tên. sau đó là kỹ thuật cười ngựa và thương pháp trên ngựa, chỉ cần thi xong ba hạng mục đó là thông qua cuộc thi võ cử nhân rồi. Còn về chiều cao bảy thước, ánh mắt có phải có tinh anh hay không, việc đó đều không quan trọng. Truyện "Thiên Hạ "
Nhưng cho dù yêu cầu thấp đến thế. hôm nay vẫn có một nửa người tham gia cuộc thi thất bại, nhất là võ sinh của khu vực Giang Hoài tiến cử đến. càng chỉ có một. hai trong số mười người thông qua. đương nhiên, đó cũng có liên quan đến việc hoàng đế đích thân đến trường thi đã gây ra áp lực đối với thí sinh. Lý Long Cơ trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng đến áp lực nhỏ như thế cũng chịu đựng không được, mai này còn làm sao mà đi đánh trận mạc? Lý Long Cơ càng thêm giận, hắn hử mạnh một tiếng. quay đầu hỏi tân nhiệm lễ bộ thượng thư Bùi Hoan: “Bùi ái khánh, người cảm thấy võ cử hôm nay thế nào?”
Bùi Khoan thân thể cao lớn. đầu tóc bạc trắng, hắn từng đảm nhiệm Phạm Dương tiết độ sử, rất tinh thông kỵ xạ. thấy thánh thượng hỏi hắn. hắn liền nói: “Bệ hạ. thần có cảm giác rất thất vọng.”
“Trẫm cũng cảm thấy thế!” Lý Long Cơ khẽ thở một hơi dài. nói: “CÙNG là khu vực Giang Hoài, trẫm còn nhớ năm trước có người có thế kéo cung bảy thạch, năm naoái có ngưòi có thể kéo cung sáu thạch, nhưng năm nay không có một người nào có thể kéo CUNG năm thạch, lại nói bắn tên. năm trước có người mười phát trúng mười, trẫm rất ắn tượng, nhưng năm nay cả đến mười phát trúng bảy cũng rất ít. Ài! Một năm tệ hơn một năm. một lá biết mùa thu. Phủ binh Giang Hoài đáng lo quá?”
“Bệ hạ. thần cho là điềm báo trước sự suy bại của Phủ binh, đất đai các nơi liên kết quả nghiêm trọng. làm cho nguồn binh không dồi dào.”
Bùi Khoan chớp thời cơ nói ra lo lắng của hắn. Lý Lâm Phủ đã nín lặng.
Lúc này, Tả tướng kiêm Binh bộ thượng thư Trần Hi Liệt đi ra nói: “Bệ hạ. thần cho rằng điều này không liên quan đến sự suy bại của Phủ binh. Bùi thượng thư có chút cỏ cây đều là lính (*) rồi.” ((*): lo lắng đa nghi quá lố đến độ trông thấy một ngọn cỏ, một cành cây đều thấy binh mai phục cả)
“Chà? Trần tướng quốc nói xem!” Lý Lâm Phủ vô cùng hứng thú hỏi.
“Bệ hạ. lý do của thần rất đơn giản. Nếu như là Phủ binh lụi bại. thì có lẽ phải là tất cả các khu vực đều xảy ra vấn đề mới đúng, nhưng người dự thư ở khu vực Hà Nam thành tích không hề xuống dốc, khu vực Lĩnh Nam cũng vậy, thành tích vẫn ngang ngửa với năm ngoái năm kia. thành tích xuống dốc thì chỉ có khu vực Giang Nam và Hoài Nam. Thần cho rằng, hai năm nay khu vực Giang Hoài lực lượng dự bị võ nhân lõng lèo là có nguyên nhân của bản thân. Truyện "Thiên Hạ "
Một là khu vực Giang Hoài sản vật phong phú, dân chúng hầu hết gia đình khá giả. thịnh hành phong trào hưởng thụ, văn thịnh võ suy, cũng ảnh hưởng đến Phủ binh, dẫn đến sự huấn luyện còn yếu ớt. Hai là các tướng quan đa số đã lão hóa. trong tay thần có thống kê. các đô úy của các binh Phủ Giang Hoài tuổi tác phần lớn từ bốn mươi lăm tuổi trở lên. lòng quả cảm kiên nghị vẫn còn. nhưng tướng quan bản thân năng lực không đủ, quân sĩ bên dưới làm sao nâng cao được. Vì vậy thần cho rằng truy rõ căn nguyên, các người dự võ mà khu vực Giang Hoài tiến cử thành tích không cao, vẫn là vấn đề huấn luyện mà ra.”
“Trần tướng quốc, cả bệ hạ cũng cho rằng là kết quả tất yếu của Phủ binh lụi bại. ngài là Binh bộ thượng thư. không lẽ vẫn còn chưa rõ vấn đề trong đó sao? Vậy mà né tránh sự thật chọn việc nhẹ mà nói. cái gì là huấn luyện yếu ớt. Trần tướng quốc, ngài đây là làm lỡ quốc gia!”
Bùi Khoan trong lòng vô cùng bực tức. thân là tướng quốc, không suy nghĩ từ việc giải quyết vấn đề gốc gác căn bản. mà lại nâng nhẹ tránh nặng. dẫn dắt sai lầm thánh thượng.
Trần Hi Liệt cười lạnh, phán bác nói: “Bùi thượng thư, ta là Binh bộ thượng thư, những lời ta nói đều là có căn có cử đàng hoàng, ta có thể lấy văn thư của các quân Phủ Giang Hoài dâng cho thánh thượng, còn ngài chẳng qua mới lên nhậm chức hai ngày, xin hỏi ngài lại có căn cử gì?”
“Được rồi, hai vị ái khanh đừng tranh cãi nữa.”
Lý Long Cơ mỉm cười giỗ ngọt hai người, lại hỏi tiếp Lý Lâm Phủ lặng thinh nãy giờ nói: “Lý tướng quốc, khanh kiêm Đại đô đốc Dương Châu, ý khanh thế nào?”
Lý Lâm Phủ mỉm cười, gập người nói: “Bệ hạ. thần cho rằng cả hai đều có khả năng. vì vậy cách tốt nhất là kiêm tra thực tế một chút, xem thừ cuối cùng là Trần tướng quốc nói đúng, hay là Bùi thượng thư nói có Lý.”
“Vậy tướng quốc nói thử xem. dùng cách gì kiểm Trường An nào?”
“Cái này thần vẫn chưa nghĩ ra.”
“Bệ hạ. thần lại có một cách.” Trần Hi Liệt tiếp lời cười nói.
“Trần tướng quốc xin cử nói. trầm lắng nghe.”
Trần Hi Liệt vuốt chòm râu sơn dương của hắn một cái. cười nói: “Bây giờ trong Trường An có rất nhiều biên quân hãn tướng, thần kiến nghị ũy nhiệm họ làm đoàn luyện sử. điều động đến khu vực Giang Hoài cầm quân nửa năm. dùng cách thức biên quân huấn luyện Phủ binh khu vực Giang Hoài. Nửa năm sau. là vấn đề đất đai. hay là vấn đề huấn luyện, là nhìn một cái ắt biết.” (Đoàn luyện sức: tên đầy đủ là Đoàn luyện thù túc sử. là một quân chế đời đường, là chức quan quân sự phụ trách thống lĩnh đoàn luyện (đội tự vệ) một khu vực. địa vị thấp hơn tiết độ sử)
Lý Lâm Phủ cũng cười nói: “Bệ hạ. thần cho rằng cách của Trần tướng quốc CŨNG không tổi. có thể thử xem sao.”
Lý Lâm Phủ lại nhìn Hộ bộ thượng thư Trương Quân một cái. Trương Quân cũng cười nói: “Bệ hạ. có thể thử xem sao. Nếu không được, chúng ta sẽ xem xét ý kiến của Bùi thượng thư cũng chưa muộn.”
“Thôi được! Việc này trẫm đặc chuẩn, sẽ giao cho Trần tướng quốc toàn quyền phụ trách điều phối, nửa năm sau. trẫm sẽ xem kết quả.”
‘Thần tuân chỉ!”
Trên sân mã cầu Sùng Nhân phường trận đấu sắp sửa kết thúc. Nén nhang thứ ba vẫn còn có một đoạn nhỏ. Tỳ số trên sân là 6:4, đội mã cầu Phi Báo của Cao Lực Sĩ dẫn trước hai quả. Sáu quả ghi bàn này một minh
Lý Khánh An đã ghi được bốn quả. Thắng thua của trận đấu gần như không còn nghi ngờ gì nữa. tám viên cầu thủ đội Phi Báo đều lui về phụ cận cầu môn của mình, dìmgphòng thủ thay cho tấn công. Họ phải bào vệ tỳ số cuối cùng. mỗi người sắp có trong tay một nghìn quan rồi. Chỉ có Lý Khánh An và một viên cầu thủ khác lượn lờ khắp sân. chực chờ cơ hội tìm kiếm sơ hờ của đối phương.
Cũng chính vì có Lý Khánh An lượn quanh khu vực giữa sân. làm cho đội Kim Ngộ vệ không dám áp sát toàn lực. Đây chính là sự công thành trong chiến tranh, một cánh kỵ binh vờn quanh phía ngoài, làm cho kẻ công thành có sự dè chừng trong lòng, lo sợ bản doanh sẽ bị tập kích. Truyện "Thiên Hạ "
Trong hàng ghế khán giả tiếng la rung trời, chiêng trống mặc sức gõ đánh. Hai tỷ muội Như Thi Như Hoa la đến khản cả tiếng. Tiếu Liên trong lúc vô ý phát hiện nàng Độc Cô Minh Nguyệt trang điểm tân thời cũng có mặt. thấy trong tay nàng giơ một miếng giấy lớn. ở trên viết bằng chữ đỏ: “Lý Thất Lang tất thắng!”
Thời gian càng lúc càng tiến gần phút kết thúc trận đấu. Mật cho sự phán công điên cuồng của đội Kim Ngộ vệ. nhưng đội Phi Báo phòng thủ chặt như thùng sắt. làm cho đối thủ không có một chút cơ hội nào. Lúc này một viên cầu thủ nắm lấy cơ hội, một gậy đưa cầu ra xa bảy mươi bước, rơi đúng bên cạnh Lý Khánh An. Lý Khánh An móc một quả cầu bồng, siục ngựa lao nhanh, đột ngột đi tới góc xéo cầu môn đối phương. Vị trí này ở phía trước không ai ngăn cản. cầu từ trên không rơi xuống.
Bốn cầu thủ phòng vệ của Kim Ngộ vệ thấy tình thế bất lợi. cùng nhau bồ nhào về phía Lý Khánh An. nhưng họ vẫn chậm chán một bước, Lý Khánh An như nước chảy mây trôi đánh một cú cầu xoay. Quả cầu ở trên không vẽ ra một đường cong, bay đến chỗ trống của một bên khác. Bên kia còn có một đội viên khác siục neựa tiếp ứng. Lúc này ở trước mặt hắn đã không có người phòng thủ. hắn nhẹ nhàng vung một cú. cầu theo tiếng bay vào lỗ, tỷ số 7ẸA.
Lúc này tiếng chuông kết thúc trận đấu đã vang lên. bỗng chốc cả sân cầu tiếng hoan hô như sấm rền. các cầu thủ đội Phi Báo trở minh lên ngựa, ném tung cầu trượng thật cao, kích động ôm chặt lấy nhau. Đây là lần đầu tiên họ dùng bản lĩnh thật đánh bại kình địch. Mỗi người đều kích động đến nỗi nước mắt rưng rưng. đồng loạt ôm lấy Lý Khánh An. Nếu nói họ đã từng có bất màn và oán hận Lý Khánh An. nhưng trước sự thắng lợi, mọi sự oán hận đều đã tan biết đi.