Lý Khánh An tuy ở trong phủ Cao Lực Sĩ, nhưng lần vào Kinh này sự tình rất nhiều, không chỉ phải báo cáo công tác, tranh thù sự ủng hộ của Lý Long Cơ với kế hoạch tiếp theo; và còn có cuộc chiến Đông Cung của Lý Hanh. Dù hắn biết trong thời gian ngắn rất khó xoay chuyển càn khôn, nhưng chí ít có thể mờ một con đường cho Lý Hanh; tiếp đến nữa là đại sự trăm năm của mình.
Năm nay hắn đã hai mươi chín, tuổi này còn chưa thành thân vào đời sau cũng đã được tính là muộn, huống chỉ vào đời Đường. Lý Hanh chưa đến bốn mươi mà đã cháu cũng đã được vài tuổi. Còn Độc Cô Minh Nguyệt, nàng cũng đã đôi mươi, hắn cũng phải thông cảm cho những áp lực mà nàng đương phải đối đầu, nhất là khuyến cáo của Dương quý phi với hắn, khiến trong lòng hắn ít nhiều cũng phải cảnh giác.
Vừa yên thân trong phủ Cao Lực Sĩ, Lý Khánh An đã lập tức đến phủ Độc Cô tại Vụ Bốn phường. Xa xa, hắn đã nhìn thấy Độc Cô Minh Châu đang cưỡi con lừa nhỏ của mình lén lút trốn khỏi phủ từ cửa bên. So với hai năm trước, giờ nha đầu ấy đã thay đối rất nhiều, giờ đã là một thiếu nữ duyên dáng.
“Tam cô nương, cô nương không thể ra ngoài!” Phía sau là một phụ nữ trung niên da ngâm đen lực lưỡng chạy vội ra đuổi theo.
“Lưu Nhị Nương, thím tha cho cháu đi! Cháu đã gần một tháng không ra khỏi cửa nhà, thím hãy để cháu được đi ra ngoài lần này thôi!”
“Không được, lệnh của phu nhân là ta phải trông chừng cô nương, cô nương mau về đi!”
Người phụ nữ trung niên đó xông lên nắm lấy dây cương, sống chết không chịu buông tha cho Minh Châu.
Lý Khánh An ho mạnh một tiếng, cười nói: “Minh Châu, muội định đi đâu vậy?”
Minh Châu vốn đang định cầu tình với Lưu Nhị Nương tiếp, bỗng nghe tiếng Lý Khánh An vang lên từ phía sau, nàng quay đầu mừng rỡ reo lên: “Lý đại ca!”
Lúc này nàng đã không còn để tâm đến Lưu Nhị Nương đang kéo lấy con lừa nhò của mình, mà nhảy tuột xuống, kích động kéo lấy tay Lý Khánh An vừa nhảy vừa nảy.
“Được rồi! Được rồi!”
Hắn vỗ nhẹ lên đầu nàng, cười nói: “Đại cô nương mười bảy tuồi rồi, trông còn cử như đứa trẻ ấy!”
“Muội mới không giống trẻ con! Người ta chỉ là vui mừng thôi mà.”
Việc Lý Khánh An đến choi đã làm ý tường trống ra ngoài phủ du hí của nàng bay đi đâu mất. Nàng thân thiết kéo tay Lý Khánh An đi vào trong phủ, vừa đi vừa luyên thuyên kể khổ với hắn.
“Lý đại ca, huynh biết không? Hai tháng nay mẫu thân cứ ép muội phải đi xem mắt, làm muội rầu chết đi được!”
“Xem mắt là một việc tốt đấy chứ!”
“Tốt gì mà tốt! Muội chỉ nhìn thấy mặt bọn người đó là thấy bực cả mình. Ai nấy đều cứ nghĩ mình phong lưu tao nhã, kỳ thực ai ai cũng đều trẻ con chết được. Căn bản không giống đàn ông!”
Lý Khánh An nghe nàng nói rất thú vị, cũng không nhịn được cười nói: “Vậy đàn
ông như thế nào mới không trẻ con? Phải giống đại thúc ấy à?”
Minh Châu nghe xong liền phản bác lại: “Hừ! Đại thúc gì, huynh là đại thúc đấy
à?”
“Á! Hóa ra Minh Châu nhà ta muốn lấy ta!” Hắn lời vừa thốt ra đã thấy hối hận, trò đùa này đã đi hơi quá.
Quả nhiên, Minh Châu thừ người ra một lúc, mặt lần bắt đầu ứng hồng. Nàng bỏ tay Lý Khánh An xuống chạy thẳng vào nội trạch.
“Minh Châu!”
Hắn gọi lại không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng chạy mất. Lý Khánh An cười khổ, hắn vốn xem Minh Châu như một tiểu nha đầu, không ngờ bất tri bất giác, nàng đã lớn lên từ lúc nào.
Vũ Y và Như Thi, Như Họa đều tạm thời ở trong phủ Độc Cô, có điều lần này hắn đến không gặp lúc. Minh Nguyệt dẫn theo Vũ Y vừa đi ra ngoài. Đi đâu thì không ai biết. Còn Như Thi Như Họa tuy ở trong phủ, nhưng đây là phủ Độc Cô, hắn vẫn chưa phải là chàng rễ chính thức của Độc Cô gia, làm sao dám tự ý vào nội trạch.
Ngồi chờ tại phòng khách được lúc thì thấy Bùi phu nhân vội vã đi vào, hắn cũng không khỏi đứng dậy liền cười hỏi: “Bá mẫu, đã lâu không gặp!”
Có thể nói, Lý Khánh An chính là người Bùi phu nhân chờ đợi nhất. Nự nhi năm nay đã hai mươi tuồi, nếu vẫn chưa thành thân sẽ bị lời ra tiếng vào của thiên hạ. Hơn nữa, bà cũng cảm thấy đương kim hoàng thượng có dấu tích đã ngắm trúng con gái mình. Vào lễ mừng thọ quý phi lần trước, ánh mắt hoàng thượng nhìn con gái mình rất khác. Ngay thời điếm đấy, bà đã cảm nhận rõ trong đấy có hơi hớm của sự chiếm hữu.
Bà biết nếu không phải vì Lý Khánh An, nữ nhi của bà bây giờ rất có thể đã bị triệu vào cung. Chính vì Lý Khánh An là chư hầu địa phương hùng mạnh, khiến đương kim Thánh thượng cũng không dám manh động.
Nhung sau này thì sao? Trong lòng Bùi phu nhân đầy lo lắng. Tốt nhất là nên để nữ nhi có thể theo chồng đến An Tây, đấy là phương pháp giải quyết tốt nhất. Việc này bà cũng không dám nói với phu quân mình. Bà hiểu phu quân mình, không chừng người có thể vì tiền đồ mà hi sinh con gái mình.
Bùi phu nhân cười cười gật đầu nói: “Lý Tướng quân chiều hôm qua về đến, đúng không? Giờ đang ở chỗ nào?”
“Bá mẫu cứ gọi cháu là Thất Lang, những người thân quen đều gọi cháu như thế, cháu hiện đang ở tại phủ thượng của Cao Lực Sĩ.”
“Vậy được, sau này ta sẽ gọi cháu là Thất Lang.”
Bùi phu nhân vừa ngồi xuống đã cười nói: “Hôm nay thật không gặp lúc, ta vừa hỏi hạ nhân mới biết Minh Nguyệt dẫn theo Vũ Y cô nương ra ngoài rồi. Có thể là thăm chùa cũng nên, hai đứa nó quan hệ rất tốt, mới gặp mà như quen biết đã lâu. Ta hi vọng bọn nó sau này có thể trở thành tỷ muội tốt của nhau.”
“Chắc chắn thế. Minh Nguyệt là cô nương hiền thục thấu hiểu ý của mọi người, tâm địa lại lương thiện.Hôm nay cháu đến, kỳ thực là muốn bàn bạc với bá mẫu về việc hôn sự.”
Bùi phu nhân cười. Tên Lý Khánh An này cuối cùng cũng chịu chù động đến đề xuất vấn đề. Lo lắng của bà giờ cuối cùng tạm thời yên tâm, liền cười nói: “Thông thường mà nói, hôn sự giữa cháu và Minh Nguyệt sẽ phải do trưởng bối an bài, nhưng cháu không có trưởng bối tại Trường An, nên lần trước Cao ông đã chủ động đề xuất, người nguyện ý an bài giúp cháu .Nếu cháu không phản đối, tiểu tiết cụ thể ta sẽ trực tiếp bàn với thê tử của Cao ông. Kỳ thực cũng khá lắt nhắt, ta biết cháu còn có việc trong triều phải lo rất nhiều, thôi thì cũng không để cháu phải lo nghĩ.”
Lý Khánh An vội đứng dậy trịnh trọng thi lễ: “Đa tạ bá mẫu đã an bài!”
Bùi phu nhân mĩm cười nói: “Cháu không phải đa lễ, có việc gì phải làm cháu cứ lo đi làm đã, đợi Minh Nguyệt trở về, ta sẽ nói với nó cháu có đến tìm. Nếu có việc gì, ta sẽ để Minh Nguyệt đến tìm cháu.”
Lý Khánh An hiểu ý của Bùi phu nhân, bà cũng hi vọng trước lúc thành hôn,mình và Minh Nguyệt không nên gặp nhau. Thiết nghĩ, đây cũng là lẽ thường tình.
Nghĩ thế, hắn bèn gật gật đầu nói: “Cháu hiểu ý của phu nhân, cháu sẽ kiên nhẫn đợi chờ, không biết lúc đó bá phụ liệu có về không?”
“Chắc sẽ về.”
Bùi phu nhân mỉm cười nói: “Ta nghe được một tin, Độc Cô bá phụ của cháu đã được nhậm mệnh làm Tư Nông Tự Khanh, đoan chắc không lâu nữa sẽ quay lại. ”
Lý Khánh An hơi bờ ngỡ. Hắn cũng hiểu ý cực nhanh, không lẽ đây là dấu hiệu cho thấy thái tử đảng lúc trước đang được phục hưng? Nhưng Lý Cầu lại không nói với hắn. Nghe thế, hắn vội hỏi: “Tin này bá mẫu nghe được từ lúc nào thế?”
Nói đến việc này, trong lòng Bùi phu như cảm thấy vui mừng vô cùng, liền cười nói: “Chiều hôm trước, có quan viên Lại bộ đến phủ thông báo, không chỉ lão gia nhà ta được thăng chức, mà cả đệ đệ ta Bùi Mân cũng được nhậm mệnh làm Thái thú Kỳ Châu. Phen này đúng là cách Trường An không bao xa.”
“Vậy còn những người khác thì sao? Bá mẫu có nghe tin về tình hình Lư Hoán không?”
“Thế thì không, quan viên Lại bộ chỉ nói mỗi việc nhà chúng ta thôi.”
Lý Khánh An nghi hoặc. Rốt cuộc là vì đảng thái tử Đông Cung sắp được khôi phục, hay nguyên nhân do hắn mà thôi? Nếu là Đông Cung đảng khôi phục, vậy khả năng hoàng trưởng tôn vào Đông Cung cực lớn.
Nghĩ đến đây, hắn liền đứng dậy cười nói: “Nếu Minh Nguyệt không có nhà, vậy cháu xin cáo lui trước.”
“Được! Ta cũng không giữ cháu lại nữa.”
Bùi phu nhân đưa Lý Khánh An ra khỏi viện tử liền đi vào. Lý Khánh An đi đến cửa phủ thấy Minh Châu như con nai ngơ ngác nhỏ bé tứ trúc lâm bên cạnh cửa phủ xông ra, kéo lấy tay hắn cười hề hề: “Lý đại ca, muội đi theo huynh ra ngoài nhé!”
Khánh An chằm chằm ngắm nghía nàng một lúc, đây chính là đại cô nương vừa rồi còn e thẹn trốn vào trong nội viện kia đấy ư? Sao cảm giác không giống chút nào, lúc này nàng lại trở lại thành Độc Cô Minh Châu mà hắn vẫn quen thuộc kia.Trong lòng hắn bỗng thấy nhẹ nhõm, đây mới là Minh Châu mà hắn vẫn yêu mến, liền cưới nói: “Được! Ta dẫn muội đi ra ngoài, muội muốn đi đâu?”
“Huynh đi đâu, thì muội sẽ đi đó?”
Lý Khánh An không khỏi lén thở dài,không biết tiểu nha đầu này lại đang toan tính điều gì đây?
“Đi thôi!”
Thấy Lý Khánh An vui vẻ nhận lời, Minh Châu mừng rỡ nhảy cẩng lên, “Chúng ta đi mau!”
Nàng bỗng quay đầu lại làm mặt hề về phía sau. Lưu Nhị Nương sau lưng đuổi đến trợn tròn mắt nhìn tiểu thư Minh Châu của mình đã kéo lấy một tay của Lý Khánh An tung táng đi mất.
“Lý đại ca, muội kể huynh nghe, tên Lư Nghị Trung kia thật buồn cười chết được. Hắn cứ nghĩ muội là tên ma men, ngày hôm sau, mẫu thân muội định qua Lư phủ đế cứu vãn tình hình. Huynh biết tên Lư Nghị Trung này đã nói thế nào không? Hắn nói: phu nhân, bà đứng gạt ta nữa, ta xem con gái rượu của bà là biết cô nương ấy là một ma men. Nàng còn mắng ta là con lừa. Phu nhân thấy ta có giống lừa không?”
Minh Châu cười đau cả bụng, ngồi cũng không ngồi thẳng nồi, xém rơi xuống ngựa, may mà Lý Khánh An kịp thời giữ nàng lại, cười nói: “Đứng cười ngây nữa, không lúc đó chỉ sợ thành Trường An này lại sôi sục tin đồn, nói tam tiểu thư Độc Cô gia nhà ta là ma men, xem còn ai dám đến xem mắt với muội không.”
“Muội mới ứ thèm xem mắt!”
Minh Châu ứng mình một cái, cười giòn giả nói: “Như muội bây giờ tốt biết mấy, một mình tự do tự tại, lại còn có thể mặc áo quần mình thích, có thể hóa trang mà mình thích, có thể tụ họp cùng bạn bè của mình, có thể tự do hít thở bầu không khí này. Trời xanh như thế, mây trắng như thế, đây là thế giới của những chú chim nhỏ. Muội thật muốn được trở thành con chim nhỏ, tuy nhỏ, nhưng lại sở hữu cả bầu trời.”
“ói giời!” Lý Khánh An cười nói: “Thế rốt cuộc muội muốn làm chim hay muốn đi uống rượu cùng ta?”
“Uống rượu!”
Chẳng mấy chốc, hai huynh muội họ đã đến chợ Tây, vẫn là Nhiệt Hải Cư. Bây giờ Lý Khánh An biết, nơi đây kỳ thực là một cứ điểm liên lạc quan trọng của Ẩn Long hội tại Trường An.
Lý Khánh An dùng cương ngựa chỉ đến tửu tứ không xa nói với Minh Châu: “Còn nhớ chỗ này không?”
“Nhớ! Năm đó huynh đã từng dẫn muội đến.”
“Sau này muội có thể dẫn bạn đến chơi, ta sẽ miễn phí cho muội.”
“Lý đại ca, tửu tứ này hiện là của huynh rồi ư?” Minh Châu kinh ngạc hỏi.
“Có thể xem là thế!”
Lý Khánh An nhảy xuống ngựa, nhìn một Hồ cơ đi ra nghênh tiếp cười nói: “Thường đông chủ của các ngươi có ở đây không?”
“Đại tướng quân, có ta!”
Thường Tiến từ trong cửa đi ra, kích động nói: “Đại tướng quân, bọn ta đương định đi tìm người.”
“Không cần, ta không phải đến rồi ư?”
Khánh An cười cười đưa dây cương cho tiểu nhị, căn dặn: “Dọn vài bàn cho tùy tùng của ta, để họ được ăn uống no say.”
Hắn lại chỉ vào Minh Châu hỏi Thường Tiến: “Ngươi quen cô nương này chứ?”
Thường Tiến nghĩ nghĩ bèn cười nói: “Vị cô nương này lần trước đã cứng đến với Đại tướng quân.”
“Trí nhớ tốt, đây là em vợ ta, sau này muội ấy có dẫn bạn đến đây uống rượu, nhớ miễn phí!”
“Nhất định! Nhất định!”
Thương Tiến nhiệt tình dị thường, hắn vội lên thi lễ với Minh Châu, và vội dặn dò Hồ cơ và tiểu nhị: “Mau dọn phòng ‘Toái Hiệp thành’ trên đầu ba, và thêm hai bình rượu bồ đào Toái Hiệp cho Độc Cô cô nương.”
Minh Châu trước giờ chưa được ai đối xử cung kính thế này, tất cả mọi người đều xem nàng như trẻ con. Phen này trong lòng nàng đắc ý vô cùng, nàng còn giả vờ ho khan, khoát tay ra sau quay lại nhìn Lý Khánh An nghiêm túc nói: “Đại tướng quân,chúng ta đi lên thôi!”
Mọi người thấy nàng tếu quá đều không nhịn được phì cười. Khánh An trìu mến kéo kéo bím tóc nàng, cười nói: “Muội lên trước đi, ta còn muốn nói vài câu với Thường đông chủ.”
Minh Châu lườm hắn một cái liền đi theo hai ả Hồ cơ đi lên trước. Lúc này Lý Khánh An mới nói với Thường Tiến: “Dùng lực lượng của Hán Đường hội điều tra vụ thích sát Lệ vương giúp ta, quan trọng là giám sát nhất cử nhất động của phủ Lệ vương.”
“Tuân lệnh! Thuộc hạ hiểu.”
Lý Khánh An gật gật đầu, lại nói: “Phái thêm người đi tìm Lý Hồi Xuân đến gặp
ta.”
Nói xong hắn liền đi lên Toái Hiệp thành ở lầu ba, đó là căn phòng tốt nhất của Nhiệt Hải Cư, bốn trí rất ư tao nhã, có Hồ cơ xinh đẹp nhất đứng hầu. Minh Châu đã tọa vị, một Hồ cơ xinh đẹp đương rót trà nóng cho nàng.
Khánh An đi vào, cởi áo khoát đưa cho Hồ cơ. Hắn ngồi đối diện với Minh Châu, và cười nói với Hồ cơ: “Lên rượu cho bọn ta trước, vị cô nương này lấy rượu bồ đào Toái Hiệp, còn ta thì mang rượu bố đào Cao Xương cho ta, lấy loại đã ướt lạnh.”
“Vì sao muội là rượu bồ đào Toái Hiệp? Có gì khác nhau ư?” Minh Châu hơi bất mãn hỏi.
“Bồ đào Toái Hiệp uống vào vị thơm, ngon, không dễ say, thích họp cho nữ nhi, nếu không muội uống say khướt về nhà, tỳ tỷ muội không tính sổ huynh sao được!”
Minh Châu sảo huyệt cười: “Hi hi! Huynh chả phải muốn tỷ tỷ đến tính sồ huynh sao?”
“Tiểu nha đầu, ta muốn tốt cho muội thôi, không lẽ muội mong bị mẫu thân cấm túc trong nhà mãi mãi sao?”
Minh Châu lườn Hồ cơ đang tựa người vào Lý Khánh An, bĩu môi nói: “Làm gì có! Muội đi uống rượu cứng tỷ phu, mẫu thân mới không giận, nếu người không yên tâm thì sao đế muội một mình đi Bắc Đình?”
Lý Khánh An nghe nàng nói lý lẽ đầy mình như thế không khỏi cười nói: “Vậy được! Tất cả đều đồi thành rượu bồ đào Cao Xương.”
“Thế mới phải chứ! Muội thích rượu mạnh như rượu bồ đào Cao Xương.”
Nàng lại nhìn ả Hồ cơ trong lòng Lý Khánh An đang nũng nịu dâng ly đút trà cho Khánh An, trong lòng rủa thầm: “Đồ vô liêm sỉ!”
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn nồi nói: “Ê! Vị Hồ cơ này, ngươi có thể rời tỳ phu ta xa một chút không?”
Hồ cơ mặt ứng đỏ, hơi hơi ngồi rời ra một chút. Khánh An vừa uống một hớp trà xong, cười hỏi: “Minh Châu, đá kim cương lần trước ta tặng, có còn không?”
“Không còn nữa! Muội tặng người khác rồi!” Nàng khẩu khí không vui trả lời.
“ỏ! Đá kim cương quý báu như thế, muội nỡ tặng người khác ư?”
“Chẳng qua là một cục đá thôi mà, có gì không nỡ!”
Vừa nói, nàng rút viên đá kim cương trong túi trong của thắt lưng đặt mạnh lên bàn: “Trả cho huynh!
Lý Khánh An nhặt đá kim cương lên,nheo mắt ngắm nghía một lúc, cười nói: “Lúc ở Hàm Dương, ta nghe tỷ tỷ muội nói, muội vì viên đá này mà đánh nhau với Thôi Liễu Liễu, cứ nói người ta lấy của muội, nhưng rốt cuộc lại tìm thấy trên khe giường, có phải vậy không?”
Mặt nàng nhỏ bừng, đấy là việc mất mặt nhất mà nàng đã làm, giờ trở thành trò cười trong đám bạn của mình. Nàng giận dữ đáp: “Đều vì viên đá cùn này của huynh cả, hại muôi phải đi xin lỗi Thôi Liễu Liễu, huynh biết ả đắc ý thế nào chứ, chỉ nghĩ thì thật đã tức chết.”
“Viên đá cùn?” Khánh An hất mày,cười nói: “Nếu muội không lấy thì ta đành phải
đem tặng người khác vậy!”
Minh Châu cảnh giác liếc sang ả Hồ cơ ở cạnh, thấy cặp mắt ả ánh lên ngưỡng mộ nhìn viên đá kim cương, nàng bèn đứng dậy giật phắt lại viên đá trong tay Khánh An nói: “Ai cho phép huynh tặng người khác, đây là bảo thạch của muội, ngày mai muội sẽ đem bán để mua phấn son.”
“Cô nương cứ bán nó cho ta, bao nhiêu phấn son ta cũng sẽ cho cô nương.”
Bóng hình Lý Hồi Xuân xuất hiện trước cửa, hắn đi vào thi lễ với Khánh An: “Tham kiên Đại tướng quân!”
Lý Khánh an khoát ta cười nói: “Tiên sinh không phải khách sáo, mời ngồi!”
Lý Hồi Xuân gật gật đầu, ngồi xuống nhìn Minh Châu nói: “Cô nương biết viên đá kim cương này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu tiền?” Mắt nàng bỗng chốc trợn tròn, lúc này đầu này được chất đầy đồng tiền, chút ít bất mãn với Lý Khánh An vừa rồi đã sớm không biết được vứt đi đâu.
“Viên đá kim cương này gọi là Nhiệt hải tinh linh, là một trong ba bảo vật được khả hãn Đột Kỵ Thi Nhĩ Vi Đặc Lặc yêu thích nhất. Để tò lòng cảm kích mà hắn tặng Lý Tướng quân. Năm xưa khi quốc vương Thạch Quốc muốn mua viên đá kim cương này, đã từng trà giá mười năm vạn ngân tệ Dirham, công thêm một trăm nữ nô xinh đẹp cũng tương đương hai vạn quan tiền. ”
“Hai vạn quan!” Minh Châu thốt lên kinh ngạc. Nàng từ từ giơ cao viên đá kim cương ta bằng quả hồ đào này lên, màu xanh óng ánh của đá kim cương mới long lanh mà sao. Viên đá mà nàng nghĩ cùng lắm một ngàn quan này lại những hai vạn quan.
Lý Hồi Xuân vừa vuốt râu vừa cười nói: “Kỳ thực không chỉ hai vạn quan, giá trí của nó liên thành, ta khuyên cô nương tốt nhất đứng tùy thân mang theo, mất rồi sẽ không tìm ra viên thứ hai nữa.”
Trong lòng Minh Châu cũng hơi mâu thuẫn. Nàng nghĩ ngơi một lúc, liền đưa đá kim cương trả lại Lý Khánh An, “Lý đại ca, nó quá quý giá, muội không thể lấy!”
Lý Khánh An lại đặt nó trở vào tay nàng, cười nói: “Nó chẳng qua chỉ là một viên đá, Minh Châu của chừng ta mới là vật báu vô giá, muội cứ giữ nó lại, xem như của hồi môn ta tặng muội!”
“Muội mới không cần của hồi môn gì!”
Minh Châu khẽ tiếng lẩm bẩm, nhưng mặt mày nàng vẫn tươi như hoa cất đá kim cương lại. Lúc này, mấy tên tiểu nhị đã bưng mâm thức án và rượu lên. Chỉ một chốc, trên bàn đã được bầy la liệt nào món ngon nào rượu ngon.
Lý Khánh An rót một ly rượu cho Minh Châu cười nói: “Cứ uống thoải mái! Lúc nào uống say thì đại ca sẽ đưa muội về!”
Có câu nói này của Lý Khánh An, Minh Châu liền vui vẻ mặc sức ăn uống no say. Lý Khánh An lại hỏi Lý Hồi Xuân: “Việc phường quỹ an bài thế nào rồi?”
“Bẩm Đại tướng quân, phường quỹ chợ Đông Tây đều đã chuẩn bị xong. Bọn ta đã cho chuẩn bị trước năm vạn quan tiền đồng đề đổi tiền bạc.Ngoài ra, năm ngàn quan tiền bạc từ Bắc Đình vận chuyển đến, ta nghe nói đã trên đường đến, muộn lắm là mười hôm nữa sẽ đến Trường An. Ta muốn hỏi Đại tướng quân, là đợi tiền bạc vận chuyển đến rồi mới khai trương phường quỹ, hay sẽ cho khai trương trước?”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc nói: “Đợi mười ngay sau thì muộn mất, ta yêu cầu ngày mai phải khai trương. Trong tay thương nhân Túc Đăc có hai ngàn quan tiền bạc cần phải đồi gấp, có thể đổi trước cho họ .Ngoài ra, Thánh thượng đã đồng ý để tiền vàng bạc của Đại Đường lưu thông. Đây là cơ hội ta muốn giành về cho chúng ta. Chúng ta phải nắm bắt lấy, năm vạn quan tiền vẫn còn ít, hai phường quỹ vẫn không đủ. Ta hi vọng Hán Đường hội sẽ hoàn toàn nắm giữ việc ngân tệ lưu thông của Đại Đường, sau này tiền bạc ta đúc xong sẽ có thể lần lượt đưa đến đây. Ta chỉ giao cho ngươi một nhiệm vụ duy nhất, đó là khiến cho tiền bạc cũng quan trọng ngang như tiền đong.”
“Đại tướng quân, ta hiểu rồi, mọi việc sẽ được tiến hành theo an bài của người. Ngày mai phường quỹ hai chợ Đông Tây sẽ cứng khai trương, sau này chừng ta sẽ mờ rộng đến tất cả các thành phố quan trọng của Đại Đường.”
“Lý đại ca, hai người đang nói gì thế?” Minh Châu ngơ ngác hỏi: “Tiền bạc gì vậy?”
Lý Khánh An cười ha hả nâng ly lên nói: “Không có gì! Nào, uống rượu! Minh Châu, huynh mời muội một ly, chúc muội ngày càng xinh đẹp!”