My huyện nằm cạnh sông Vị Hà. thời Đường sông Vị Hà nước sông mênh mông cuồn cuộn, các nhánh sông như những con rắn bạc uốn lượn, ngọc đai quấn quanh, những chiếc kênh đào đan xen nhau chằng chịt như lưới, hồ bạc ao nước chi chít như sao trên trời, sơn nguyên rừng rậm chằng chịt, đất bằng cây bụi um tùm. rong bèo ven sông tươi tốt. vận tải đường thủy cực kỳ phát đạt. ra khỏi cửa đi đường thường có thể ngồi thuyền, ngoại thành My huyện bèn có một bến tàu lớn. trên bến tàu buồm trắng từng lớp từng lớp, những chiếc thuyền kê san sát. cột buồm như rừng, hệt như vùng sông nước bưng biền. Lý Khánh An dẫn quân từ bến tàu đi qua. một binh si đi dò thám tin tức, quay về bẩm báo nói: “Bẩm báo đại tướng quân, chiếc thuyền lớn chờ quân Lũng Hữu một canh giờ trước đã rời khỏi, sẽ ở bến tàu trấn Mỵ Ổ trấn cập bến.”
Lý Khánh An giật chiến mã. men theo bờ sông đuổi sang hướng đông, ngựa ả Rập mã tốc cực nhanh, lao đi như gió lướt điện xẹt. chi nửa canh giờ, bèn từ xa đã nhìn thấy một chiếc thuyền lớn chảy đi ở trong sông Vị Hà. nơi đây cách bến tàu trấn Mỵ Ổ còn có mười dặm.
Chẳng bao lâu. thuyền lớn ở bến tàu trấn Mỵ ố từ từ cập bến. Nhạc Ninh có chút tâm trạng bất an. hắn không biết mình dẫn Lý Khánh An đến đuổi theo tướng quân của bọn hắn là đúng hay là sai. chỉ đành thấp giọng nói: “Đây chính là chiếc thuyền đó, tướng quân bọn ta và hai mươi mấy bộ hạ ở ngay trên thuyền.”
Thuyền lớn đã bị giữ lại. hành khách trên thuyền bắt đầu lũ lượt rời thuyền, lúc này, từ trong thuyền lớn đã xuất hiện hai mươi người nam tử thân hình vạm vỡ, nam tử dẫn đầu khí thế uy mãnh, để râu ngắn. tuổi tác trạc khoảng ba mươi. Lý Khánh An tuy không quen biết người này, nhưng hắn dựa vào trực giác, người này có lẽ chính là Lũng Hữu đại tướng quân Lý Thịnh.
Trực giác của Lý Khánh An không sai, người nam tử thân hình vạm vỡ này chính là Thần Vũ quân đại tướng Lý Thịnh, hắn xuất thân ở Lũng Hữu Lý thị nằm trong hàng ngũ cao môn thị tộc, năm Thiên Bảo thứ tư tòng quân, ở Lũng Hữu liên tiếp lập nhiều chiến công, nhất là ở năm Thiên Bảo thứ tám, Cao Tiên Chi đại cử tiến công lãnh thổ Thổ Phồn, trong trận chiến Củng Tế, hắn dẫn một trăm binh sĩ bất ngờ đột kích trọng địa hậu cần lương thảo của Thổ Phồn mà đắc thủ, dùng kỳ binh tiêu diệt hơn hai nghìn người, làm chấn động Lũng Hữu. từ phó úy nhất cử đề bạt làm lang tướng, tuy hắn lúc này vẫn còn khá trẻ, nhưng phong thái đại tướng của hắn đã hiển lộ, trở thành người nổi bật trong số những tướng lĩnh trẻ tuổi.
Khi trận chiến Thạch Bảo thành năm Thiên Bảo thứ sáu bùng nổ, Lý Thịnh chỉ có hai mươi tuổi. lúc ấy hắn chỉ là một viên hiệu úy, cũng tham gia vào chiến dịch Thạch Bảo thành, cho dù hắn lúc đó chức vị thấp kém, nhưng hắn cũng đã gặp được Lý Khánh An lúc đó đại diện An Tây đến Lũng Hữu tham chiến, thời gian đã qua đi nhiều năm. Lý Thịnh vẫn là một cái nhìn đã nhận ra Lý Khánh An đứng trên bến tàu. chỉ thấy hắn mặt nở nụ cười nhìn vào mình.
Trong lòng hắn ngẩn ra, không kịp suy nghĩ, liền bước nhanh đi lên trước, quì một gối ôm quyền thi lễ nói: “Mạt tướng Lũng Hữu Thần Võ quân lang tướng Lý Thịnh, tham kiến Đại tướng quân.”
Lý Khánh An tiến lên đỡ hắn dậy cười nói: “Lý tướng quân, ta suốt đường đuổi theo, suýt tí nữa đã để cho ngươi chạy khỏi rồi.”
Lý Thịnh tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy Nhạc Ninh bên cạnh, lúc này hắn mới hiểu ra. thì ra Lý Khánh An không ngờ lại là đuổi theo mình mà đến. Trong lòng Lý Thịnh không khói có một tia cảm động, với thân phận chấp quản thiên hạ của Lý Khánh An. thế nhưng đối với môt vị lang tướng nho nhỏ như mình mà lại coi trọng như thế, hơn nữa lúc này Lý Khánh An đã là Lũng Hữu tiết độ sứ, đã là cấp trên của mình rồi.
“Đại tướng quân, ty chức là chịu mệnh lệnh của Ca Thư đại soái, giải tán ngay tại chỗ, không phải là cố ý thoát quân.”
Lý Thịnh lấy ra quân lệnh của Ca Thư Hàn, hai tay cầm dâng lên cho Lý Khánh An. Lý Khánh An đón lấy, cũng không thèm nhìn tới liền đem nó xé nát đi, nói: “Ca Thư Hàn đã không còn là Lũng Hữu tiết độ sứ, hết thày những mệnh lệnh của hắn liên quan đến Lũng Hữu. bắt đầu từ bây giờ trở đi đã không cần phải chấp hành nữa, ngươi vẫn là quân Lũng Hữu, ta không cho phép ngươi thoát ly quân đội, nếu không sẽ xử theo quân pháp!”
Lý Thịnh nghiêm nghị, ôm quyền nói: “Mạc tướng tuân lệnh!”
Từ đó, Lý Khánh An mới thật sự an lòng, được viên hổ tướng Lý Thịnh này, chính mình không khác gì là thêm một cánh, tâm trạng Lý Khánh An rất tốt, lập tức nói: “Lý tướng quân hãy theo ta đến My huyện trước, quân vụ của ngươi ta tự nhiên sẽ an bài sau.”
Lý Thịnh do dự một chút, đến My huyện thì phải đánh với Ca Thư Hàn rồi, Ca Thư Hàn là cấp trên của hắn. tuy rằng với chính mình không phải là quan trọng lắm. nhưng dù sao cũng nghe lệnh nhiều năm. còn có rất nhiều lão chiến hữu kề vai chiến đấu trước đây nữa. đào mất liền trực tiếp đánh nhau rồi. hắn làm không được. Kỳ thật hắn cũng từng suy nghĩ qua sẽ nương nhờ quân An Tây, nhưng chính là lo lắng Lý Khánh An mệnh lệnh hắn tiến công quân Lũng Hữu. hắn mới phải vòng qua My huyện, mà hiện tại, Lý Khánh An coi trọng hắn đương nhiên làm cho hắn cảm động, nhưng thật sự phải đi đánh trận với quân Lũng Hữu, hắn lại không thể chấp nhận được.
“Đại tướng quân, ty chức muốn quay về Lũng Hữu, tiếp tục trấn thủ Thạch Bảo thành!”
Lý Khánh An hiểu được tâm tư của hắn. liền vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Yên tâm đi! Con người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình được, ta sẽ không để cho ngươi làm những việc khó xử như vậy.”
Lý Thịnh mừng rỡ: “Đa tạ Đại tướng quân ủng hộ, mạt tướng nguyện ra sức vì Đại tướng quân cổng hiến!”
Lúc này bộ hạ của hắn dắt chiến mã lên bờ, mọi người đồng loạt lên ngựa, đi theo Lý Khánh An. Trên đường. Nhạc Ninh có được một con ngựa Ả Rập, hắn suốt đường hưng phấn cực kỳ, vừa phóng ngựa phi nước đại. vừa giương cung bắn tên. khiến cho tính háo thắng của các thân binh của Lý Khánh An bị khơi dậy, đồng loạt đòi so tài cưỡi ngựa bắn cung với hắn.
Ánh mắt Lý Khánh An quét nhìn qua. thấy trên ngựa của Lý Thịnh có treo một cây cung lớn. cao ngang bằng chiều cao của một người, có thể thấy được rằng cung lực rất mạnh mẽ, trong trí nhớ của Lý Khánh An, sử dụng cây cung lớn như vậy, ngoại trừ chính mình ra. thì chỉ còn có Cao Tiên Chi thôi.
Lý Thịnh cảm nhận được ánh mắt của Lý Khánh An. hắn cười xòa. gở cung xuống đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là cây cung mà tổ phụ ty chức đã truyền lại cho ty chức, tên là Truy Vân.”
Lý Khánh An đón lấy cung, vào tay bèn cảm thấy cảm giác của tay rất tốt. thân cung mộc mạc không hoa lệ. chỗ nắm cung bị ma sát đến nhẵn bóng, hiên nhiên là đã qua nhiều năm sử dụng rồi. Hắn lại nhẹ nhàng kéo cung ra một nửa. huyền bắn ra: ‘Vo! Vo!’ rung động, hắn chậc chậc khen: “Quả nhiên hảo cung!”
Cho dù Lý Khánh An trên bả vai có thương tích, không dám toàn lực kéo cung. nhưng chỉ là mở ra một nửa. bèn đã làm cho ngạo khí trong lòng của Lý Thịnh thu hồi lại, hắn là cao thù cung tiễn, từ tư thế kéo cung Lý Khánh An mà thấy, hắn bèn biết rằng lời đồi đãi thiên hạ đệ nhất tiền quả không ngoa, hắn có lòng muốn mời Lý Khánh An bắn một tên. nhưng chức vị thấp kém. môi mấp máy một chút, nhưng không mở lời được.
Lý Khánh An nhìn ra tâm tư của hắn. hắn ở An Tây bèn đã biết Lý Khánh An nổi tiếng nhờ tài cung tên. ngoài xa một trăm năm mươi bước bách phát bách trúng, ở Lũng Hữu được xung là ‘vạn nhân địch’, người này xuất thân Quan Lũng thế gia. xưa nay tâm cao khí ngạo, từ việc hắn ban nãy dám trả treo mặc cả với mình thì có thể nhìn ra. hắn tuy khâu phục với mình, nhưng trong lòng lại không phục, muốn thu phục trái tim của hắn. vẫn còn phải hạ một phen công phu mới được.
Lý Khánh An liền đem cung tiễn trả lại cho hắn cười nói: “Lâu nay nghe thấy Lý Thịnh tướng quân cung tiễn cao minh, hãy biểu diễn cho bọn ta xem một chút thế nào?”
Lý Thịnh vội vàng khiêm tốn nói: “ở trước mặt Đại tướng quân, ty chức sao dám làm càn?”
“Không sao cả. đọ tài trong quân cũng là bình thường. những thân binh của ta đây đều thạo cung tên. Lý Thịnh tướng quân chi bằng chi đạo bọn họ một phen đừng ngại.”
Lý Thịnh tuy rằng cao ngạo, nhưng hắn cũng biết cấp bậc trong quân khắt khe, hắn chẳng qua là một lang tướng nhỏ nhoi, hắn làm sao dám nghênh ngang ở trước mặt Lý Khánh An. chỉ có thể thoái thác từ chối, Lý Khánh An bèn ra hiệu mắt với thân binh Trương Vĩnh Lượng.
Trương Vĩnh Lượng cười nói: “Lý tướng quân, tại hạ là quán quân liên tiếp ba đợt thi đấu cung tiễn thân binh, ta bắn một tên. xin Lý tướng quân chỉ giáo.”
Trương Vĩnh Lượng cao lớn vạm vỡ, tay cầm một cây cung cứng ngũ thạch, hắn khắp nơi tìm một vòng, thấy ngoài trăm dặm xa có một cây dương con. thân to bằng miệng chén, bèn hô nói: “Xem ta bắn cây dương kia!”
Hắn phóng ngựa chạy xéo ra. kéo cung căng đầy, trăm bước xa một tên bắn ra. một tên bắn trúng cây nhỏ, thế tên bật mạnh, đuôi tên vẫn còn đang run bần bật. các thân binh bỗng chốc hoan hô sấm dậy, Trương Vĩnh Lượng đắc ý mà giục ngựa trở về, mũi tên này hắn bắn cực kỳ thuận tay, có thể nói là thành tích hiếm có trong một năm nay của hắn. Lý Thịnh cũng khẽ gật đầu khen nói: “Không tồi. đã có chút phong thái của thần tiễn.”
Trương Vĩnh Lượng tiến lên khom người nói: “Xin Lý tướng quân chỉ giáo!”
Đi tới bước này, Lý Thịnh khôngbắn cũng không được rồi. hắn dỡ Truy Vân cung của mình xuống, nhưng không đi nhìn cây, đó là tĩnh vật. thắng cũng không vẻ vang. hắn ngẩng đầu tìm quanh một vòng, vừa lúc nhìn thấy một con chim khách từ trên cây đại thụ rậm rạp bay qua. cách nhau khoảng hai trăm bước, nhưng Lý Thịnh không chút động đậy. ánh mắt sắc bén dán chặt vào quỹ tích bay của chim khách, lúc này tất cả các thân binh đều cảm giác được mục tiêu của Lý Thịnh rồi. vô số cặp mắt đều đồ dồn về phía con chim khách đang bay nhanh vui vẻ kia. khi chim khách bay đến một trăm năm mươi bước. Lý Khánh An kéo mạnh cung phóng tên. tên như điện xẹt. một tên đem chim khách từ trên không bắn xuống.
Một lúc sau. các thân binh nổ vang tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lý Khánh An khẽ gật đầu. không tồi. có thể tranh tài cao thấp với Nam Tề Vân.
Lý Thịnh mặt đỏ bừng bừng, hướng Lý Khánh An ôm quyền nói: “Ty chức tài mọn rồi.”
Nói xong, hắn có chút kỳ vọng nhìn Lý Khánh An. trong lòng hy vọng hắn cũng bắn một tên. cho dù Lý Khánh An được xung tụng là thiên hạ đệ nhất tiễn, nhưng hắn chưa từng thấy qua. ít nhiều có chút tiếc nuối, không ngờ Lý Khánh An lại thản nhiên nói: “Thật cáo lỗi, vai trái ta có thương tích, trong vòng một năm không thể bắn tên. làm cho Lý tướng quân thất vọng rồi.”
Lý Thịnh mặt càng đỏ hơn. không ngờ Lý Khánh An đã nhìn ra tâm tư của hắn. lúc này. Lý Khánh An lại tiếp tục nói: “Lấy gỗ làm tên. có thể tranh thắng bại nhất thời, nhưng nếu lấy người làm tên. có thể càng quét tù trưởng người Hồ, dẹp yên thiên hạ giang sơn. Lý tướng quân nguyện ý dùng tên gỗ, hay là nguyện ý dùng tên người?”
Lời nói của Lý Khánh An giống như chiếc gậy cảnh tỉnh, làm cho Lý Thịnh nghe đến tim lay thần dời, những lời này Lý Thịnh cũng đã từng nghĩ đến. nhưng quân Lũng Hữu quan hệ trùng trùng, không phải kẻ tâm phúc của Ca Thư Hàn đều khó mà thăng tiến. Lý Tự Nghiệp năm Thiên Bảo nguyên niên tòng quân, chi sớm hơn hắn bốn năm. bây giờ đã là An Tây tiết độ phó sử. chấp chưởng Hà Trung trọng địa. Lý Quang Bật rất thân thuộc với hắn. năng lực tương đương với mình, năm xưa ở các nơi đại tiết độ sứ liên tiếp bị đày, bây giờ đã thẳng lên làm quán quân đại tướng quân chính tam phẩm. Thổ Hòa La đô đốc, còn có những người tư chất bậc trung trở lên. như huynh đệ Lệ Phi, Bạch Hiếu Đức, bây giờ đều là tướng quân, thân làm đô đốc một châu. ít nhất cũng là tam phẩm hàm. còn mình năm Thiên Bảo thứ tư tòng quân, đã mười một năm. chiến
công hiển hách, so với những hạng người như Cao Tú Nham. Thổ Bạch Quy Nhân mà Ca Thư Hàn đề bạt. không bít công lao lớn hơn sấp bao nhiêu lần. những người này đã là tướng quân, đại tướng quân, còn mình thì vẫn là một lang tướng ngữ phàm còn con. tản quan chẳng có gì. mình thì đã tới năm nhi lập, lập ở đâu cơ chứ? Còn có thể phấn đấu mấy năm?
Mà hiện tại, trong lời nói Lý Khánh An. rõ ràng chính là đang chỉ rõ tiền đồ cho hắn.
Lý Thịnh rốt cuộc khó có thể ngăn chặn sự kích động trong lòng, hắn lập tức khom người nói: “Thuộc hạ nguyện làm mũi tên của Đại tướng quân, càn quét phiên bang tà ma. dẹp yên giang sơn Đại Đường ta.”
Lý Khánh An mỉm cười, đây chính là hiệu quả hắn muốn có, quân An Tây lại có thêm một viên mãnh tướng.
Lý Thịnh không tham dự chiến dịch đối phó Ca Thư Hàn. Lý Khánh An nhậm mệnh hắn làm Thần Vũ quân quân sử. thăng hắn làm trung lang tướng. Tráng Vũ tướng quân, mệnh hắn vẫn đi trấn thủ Thạch Bảo thành. Lý Thịnh bèn triệu tập một nghìn bộ hạ cũ. ba ngày sau kéo đến Lũng Hữu.
Cánh quân bắc phạm của Ca Thư Hàn đã cách Tà Cốc khẩu chưa đến ba mươi dặm. năm vạn đại quân không vội mà tiến công, mà là từng bước cẩn trọng, củng cố ổn thỏa quan ải hiểm yếu đã chiếm lĩnh.
Đại doanh của Ca Thư Hàn hạ trại ở trên một mảnh đất trống lớn bờ đông sông Tà Cốc, Tà Cốc khẩu rộng chừng mười mấy dặm. hai bên là núi lớn nối dài, thế núi nguy nga hiểm trở. đại doanh của Ca Thư Hàn nằm ở chỗ cao, bốn bề có dựng rào chắn và lầu ngưỡng vọng, dễ thủ khó công.
Trong đại doanh từng chóp trại nối tiếp nhau, kéo dài dày đặc. vừa mới mưa một trận, trong Hà Cốc oi bức ẩm ướt. muỗi bọ hung hãn. quân Lũng Hữu từ cao nguyên tới không quen với khí hậu Quan Trung Hà Cốc, ngày tháng trôi qua vô cùng khổ sở, khi màn đêm buông xuống, các binh sĩ đều núp vào trong doanh trướng, dùng nước cô ngải bôi lên toàn thân, cũng có binh sĩ núp vào sau doanh trướng dùng nước lạnh dội mình, xua đi cơn nóng bức khốc liệt, chỉ có một đội binh tuần tra võ trang toàn thân là ở bốn bề doanh trướng tuần tra. chốc chốc lại trách cứ binh sĩ lõa thân tắm gội.
Trong đại doanh trung quân. Ca Thư Hàn thân mặc một chiếc bào rộng vải bố mảnh, nhắm mắt nằm trên ghế tre nghỉ giải lao, hai người thị thiếp bên cạnh một trái một phái quạt cho hắn. một thị thiếp khác thì dùng nước nóng ngâm chân cho hắn. khí hậu nóng ẩm của Hà Cốc làm cho cơn đau chân của Ca Thư Hàn càng trầm trọng hơn. chỉ có ngâm trong nước mới có thể giảm bớt một chút.
“Bà nội nó. nơi khỉ ho cò gáy này là chỗ cho người ở sao?”
Ca Thư Hàn đột nhiên mở to mắt. thấp giọng tức giận chửi lên. tuy thị thiếp quạt cho hắn. nhưng sự phiền muộn nóng nảy trong lòng lại khó mà dịu lại. bây giờ hắn đã không phải là quân Lũng Hữu nữa. quân đội mà Lý Long Cơ cho hắn đã sửa tên là quân Lưỡng Hồ, tuy rằng không có giải thích, nhưng Ca Thư Hàn bèn đã đoán được, nhất định có ý nghĩa là hồ Động Đình và hồ Bà Dương; cũng chính là nói, hắn sau này sẽ trú quân Hồng Châu. Ngạc Châu và một vùng Nhạc Châu, nơi đó tuy đất đai rộng lớn. nhưng kém xa sự trù phú của Lũng Hữu, nghĩ đến mình sẽ chính thức từ giã Lũng Hữu, trong lòng Ca Thư Hàn bèn tràn ngập sự hụt hẫng.
Không chỉ có hụt hẫng, Ca Thư Hàn còn tràn ngập sự bất công, lão hoàng đế lại để cho hắn đi đối phó với Lý Khánh An, tại sao lại không cho Cao Tiên Chi đi, chẳng lẽ là bởi vì Cao Tiên Chi là Thục quân, còn hắn Ca Thư Hàn là kẻ ngoại lai sao?
Thẳng thắn mà nói, Ca Thư Hàn đối với Lý Khánh An khá kiêng dè, hắn biết rằng trong tay Lý Khánh An có một thứ vũ khí lợi hại - Thiên hỏa lôi. Năm xưa trong chiến dịch Thạch Bảo thành. Lý Khánh An chính là dựa vào thứ vũ khí này chống đỡ được quân Thổ Phồn vượt qua mình mấy chục lần. tuy Lý Khánh An trong trận chiến với An Lộc Sơn không sử dụng thứ vũ khí này, nhưng nó cũng giống như một ngọn đao treo trên đỉnh đầu. ai cũng không biết nó lúc nào sẽ rơi xuống.
Vào lúc này Ca Thư Hàn trong lòng cũng có một tia hối hận. kỳ thật hắn vẫn là nên quay về Lũng Hữu cắt cứ một phương vẫn hơn. thì đã không xảy ra tình hình quẫn bách như bây giờ, đại bộ phận gia quyến của binh sĩ đều ở Lũng Hữu. hắn cũng không biết nên giao phó thế nào với các huynh đệ nữa.
“Quên đi, đừng rửa nữa, các ngươi đều đi đi!”
Ca Thư Hàn bực dọc phất tay, ngày nào cũng rửa chân, hắn cũng sắp sửa trở thành rùa đen rồi, mấy thị nữ sợ đến vội vã lau khô chân cho hắn, mặc giày vải vào, khiêng chậu nước đi khỏi.
Ca Thư Hàn đứng dậy, từ từ chạy đến trên bản đồ, nhìn vào bản đồ ngẩn ngươi, nhiệm vụ Lý Long Cơ cho hắn là chiếm lĩnh Phượng Tường phủ. chặt đứt hậu viện của quân An Tây, nhưng tình báo hắn nhận được lại là Lý Khánh An bày binh sáu vạn ở My huyện và Trần Thương huyện, bít chặt hắn ở trong Tà Cốc đạo, sáu vạn chủ lực quân An Tây a! Ai nấy thân kinh bách chiến, từ từng trận đại chiến mà chém giết đi ra. không phải là binh non chưa từng thấy qua máu như quân Quan Trung.
“Bà nội nó, kêu lão tư đi đánh trận ác chiến, không có cửa đâu!”
Ca Thư Hàn tức giận mắng một tiếng. giờ khắc này, hắn đã ra quyết định, sẽ giằng co với Lý Khánh An. để cho Cao Tiên Chi công tiến Quan Trung trước, hắn chỉ có một chút vốn liếng như vậy thôi, liều xong rồi hắn còn có cái gì?
Lúc này, một gã thân binh bước nhanh chạy đến cửa trướng bẩm báo nói: “Đại soái, Lý Khánh An phái tới một sứ giả, muốn gặp mặt đại soái.”
“Dẫn hắn đến đây!”
Ca Thư Hàn có chút nghi hoặc, Lý Khánh An phái sứ giả tìm đến hắn làm cái gì? Chẳng lẽ phải chiêu hàng mình sao?
Lát sau. mấy viên thân binh mang một viên quan quân vãn chức trẻ tuổi đi vào, hắn hướng Ca Thư Hàn khom người thi lễ nói: “Quân An Tây trướng hạ hành quân tư mã chi sự Bùi Minh Ý tham kiến Ca Thư đại soái.”
Bùi Minh Ý là trưởng tử của Bùi Mân. đều được Lý Khánh An mang vào trong quân, thứ tử Bùi Trí Lễ ở Lương Châu nhậm Binh tào Tham quân sự. mà trưởng tử thì làm Hành quân Tư mã trợ thù, chức quan tuy đều nhỏ, nhưng rất rèn luyện người, lần này Bùi Minh Ý bèn là vâng mệnh đi sử đại trướng của Ca Thư Hàn.
Ca Thư Hàn cũng không biết Bùi Minh Ý, nhưng hắn thấy Lý Khánh An phái tới quan văn gặp mình, hiển nhiên không phải đến hạ chiến thư. sắc mặt hắn liền dịu đi một chút, nói: “Đại tướng quân các ngươi phái ngươi tới có chuyện gì?”
“Đại tướng quân nhà ta phái ta đến đưa một phong thư và một món lễ vật.”
Nói xong, hắn đem một phong thư hai tay dâng cho Ca Thư Hàn. Ca Thư Hàn liếc mắt nhìn về gói đồ được gói kỹ bằng lụa đỏ, được một viên thân binh của hắn dùng một chiếc khay gỗ sơn đỏ đựng, trong lòng Ca Thư Hàn không khỏi sinh ra một tia cảnh giác, hỏi: “Đó là lễ vật gì?”
Thân binh nói: “Đại soái, hình như là rượu.”
“Rượu?” Ca Thư Hàn càng kỳ lạ. nhìn thoáng qua Bùi Minh Ý nói: “Đại tướng quân của nhà các ngươi đưa rượu tới cho ta làm cái gì. hiện tại ta cũng không dám uống rượu.”
Bùi Minh Ý mỉm cười nói: “Ca Thư đại soái có điều không biết, rượu này cũng không bình thường, là rượu thuốc mà Đại tướng quân nhà ta đặc biệt từ Sindh mang đến. thứ ngâm bên trong là con bò cạp to của Punjab5 nghe nói trị chứng đau chân rất có hiệu quả. là lễ vật mà đại tướng quân nhà ta đặc biệt mang cho Ca Thư đại soái.”
Nói xong. hắn cởi bỏ lụa đỏ ra. trên khay đỏ chỉ có một chiếc bình thủy tinh cao một thước, hình dạng bán trong suốt, Ca Thư Hàn đi lên trước, quan sát tỉ mỉ. chỉ thấy trong bình thũy tinh quả nhiên có ngâm một con bò cạp khổng lồ, dài tới nửa thước, ngoại hình hung tợn. lúc này sắc mặt của Ca Thư Hàn lại càng dịu xuống, gật đầu cười nói: “Thật sự là vất vả cho đại tướng quân các ngươi rồi, ngoài xa mấy vạn dặm. lại mang theo vật dữ này, ta lại chưa thấy qua bao giờ, lễ vật của đại tướng quân các ngươi, ta nhận đấy.”
Hắn lại tùy tay xé thư ra, là thư tận tay Lý Khánh An viết, trong thư. Lý Khánh An ngữ khí thành khẩn, Chỉ ra sự không khôn ngoan về việc hắn nương nhờ Lý Long Cơ, Lý Long Cơ tuổi đã cao, đã không còn mấy năm nữa. từ việc mấy năm nay kẻ thừa kế của hắn luôn hỗn loạn không thống nhất mà thấy. Lý Long Cơ sau khi chết đi tất sẽ có sự tranh đoạt, lúc đó hắn Ca Thư Hàn e là cũng khó mà được trọng dụng lại. chi bằng kịp thời bỏ gian tà theo chính nghĩa, quy thuận quân An Tây, mai này cũng có thể vì con cháu mưu cầu một tiền đồ.
Ý tứ trong thư của Lý Khánh An đã nói rất rõ rồi, chính là muốn Ca Thư Hàn nương nhờ mình, hơn nữa, hắn kín đáo mà nói với Ca Thư Hàn, đi theo mình, con cháu của hắn cũng sẽ được cây cao bóng cả, điều này có nghĩa là gì, đã không cần nói cũng biết.
Ca Thư Hàn nửa buổi trời mới thở dài một tiếng, nói với Bùi Minh Ý: “Xin chuyển cáo Triệu vương đại tướng quân điện hạ, cứ nói tâm ý của người Ca Thư Hàn xin lĩnh lấy, nhưng Ca Thư Hàn trước là đầu quân giám quốc, sau lại nương ở thượng hoàng, lại tiếp tục nương nhờ Triệu vương, vậy thì Ca Thư Hàn ta trở thành người gì rồi, xin chuyển cáo người, thứ lỗi ta khó mà tòng mệnh.”
Ca Thư Hàn biết, Lý Khánh An tiên lễ hậu binh, một trận ác chiến chỉ sợ khó tránh khỏi.