Thiên Hạ 2

Chương 511: Q.12 - Chương 511: Tin loan Nam Bắc






Tháng ba năm Trinh Trị thứ hai,hoàng đế thiếu niên LýThích chết đi một cách mở ám, Lý Hanh trong tình hình không đượcsự ủng hộ của bá quan cưỡng hành đăng cơ, sữa niên hiệu làm Đại An, phong tháihậu Thẩm Thị làm thái hoàng thái hậu, di cư Thái Cực cung, phong Lương đễTrương thị làm thái hậu, phong thứ tử Hệ làm hoàng thái tử, kiêm Thiên hạ binhmã đạinguyên soái.

Lại phong Vương Củng làm Trungthư lệnh Hữu tướng kiêm Lại bộ Thượng thư, Trương Tự làm Môn hạ Thị trung Tả tướngkiêm Binh bộ Thượng thư, Phòng Quán làm Hộ bộ Thượng thư, Lệnh Hồ Phi làm Hình bộ Thượng thư, Lý Lân làm Lễ bộ Thượngthư, Đạt Hề Tuần làm Công bộ Thượng thư, Lý cầu làm Thái tử Chiêm sự, bảy người này đềuđồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự, tổ chức nên tân chính sự đường.

Nhóm người gồm Bùi Mân, ThôiHoán, Vi Thao, Trương Hạo, Bùi Tuân Khánh, Lư Hoán, Trương Quân đều bãi miễn quan chức của họ, biếmtruất làm thường nhân, nhưng trong đó mấu chốt nhất là Lý Khánh An, trong chiếu thư củaLý Hanh lại không cóchữ nào nhắc đến.

Nhưng ngay lúc chiếu thư Lý Hanh ban phát xuống, một huyếtthư khống tố do thái hậu Thâm thị viết nên, chín trăm sáu mươi tư triều quanaồm tướng quốc Bùi Mân, Trương Quân, Thôi Hoán, Vi Thao v.v.., liên danh phátxướng nghị thư ra thiên hạ, kêu gọi châu huyện thiên hạ không thừa nhận sự đăngcơ của Lý Hanh, đồngthời vạch trần với dân chúng thiên hạ sự thật về Lý Hanh độc chết haiđời hoàng đế.

Cự biến tại Trường An chỉ sauba ngày cũng đã đượctruyền đến U Châu, Cơ hồ là cùng lúc, bài chiếu hịch của Bùi Mân cùng chín trămmấy chục đại thần kêu gọi thiên hạ tẩy chay Lý Hanh đã truyền đến Hà Bắc.

Quân nha tiết độ sứ Phạm Dương,Cao Thượng chạy như bay vào, tại góc quẹo của hành lang còn xém chút đâm sầm vàoAn Khánh Tự.

An Khánh Tự sửng sốt vội dìu Cao Thương lại hỏi:“Tiên sinh có việc gìmà vội thế?”

“Có việc đại hỉ, đại hỉ đằng trời,phụ soái của người có ở trong phòng không?”

“Có! Người đang trong thư phòng nói chuyện với Sử nhị thúc!”

“Vậy ta đi tìm hắn.”

Cao Thượng lại phóng đi tiếp,An Khánh Tự cao giọng hỏi ở phía sau lưng: “Tiên sinh, việc hỉ gì thế?”

“Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biếtthôi.”

Vừa nói xong người đã đi xa, AnKhánh Tự không khỏi lắc đầu lẩm bẩm: “Ngày nào cũng nói có việc hỉ, mà mỗi lầnđi Trường An đều trở về te tua, chẳng biết hắn còn có việc hỉ gì nữa!?”

Trong thư phòng, An Lộc Sơnđương cùng Sử Tư Minh thương lượng làm sao chiêu mộ được người Khiết Đan và ĐộtQuyết tòng quân, Saukhi trở về trong nhục nhã từ Trường An, tấm lòng tạo phản của An Lộc Sơn đã định, hắn tựxưng làm Yến vương, bỏ hết tất cả trói buộc, bắt đầu chiêu binh mãi mã quy mô lớn, nhưngtừ khi tự lập làm Yến vương hắn cũng phải trả một giá rất đắt, Từ khi dã tâm hắn bộc lộ rõ, các Hán tướngHán binh trong quân Phạm Dương đều ý thức được An Lộc Sơn muốn tạo phản, lũ lượt bỏ chạy,Trong vòng vài thángmà đã có hơn ba vạn người trốn đi, cũng cùng con số ngườimà hắn chiêu mộ được, nhưng kẻ bỏ đi lại là lão binh, người mới chiêu được chỉ là tânbinh, sức chiến đấu căn bản không nói cũng biết.

Hơn nữa người chiêu được đại đasố là bọn du côn vô lại và du thù du thực, tử đệ con nhà trong sạch không đượcmấy người, Bọn du côn vô lại này tòng quân chẳng qua là muốn kiếm miếng cơm, không thì cũng chỉ vì muốn lấy tiền mộbinh, động cơ không trong sáng, Đợi khi chúng có được tiềntrong tay đã khôngít người thừa cơ bỏ trốn, Do bọn chúng cư vô sờ định, cũng khómà bắt được, Đây quả thực khiến An Lộc Sơn đau hết cả đầu, Hắn bắt đầu ý thực được Hán quânHán tướng tuyệt không đáng tin, nên hắn bắt đầu đi chiêu mộ binh với người Hồxung quanh Hà Bắc như Khiết Đan, Hề, Đột Quyết.., Những người này không có lòng trung thành với ĐạiĐường, lại thiện chiến giỏi cưỡi ngựa, chỉ cần hứa ban tặng hết tài sản và phụnữ cướp được, thì họắt sẽ là nguồn binh tốt nhất.

An Lộc Sơn đã hạ quyết tâm này, bắt đầuchiêu binh mãi mãquy mô từ người Hồ, Việc này hắn giao cho tâm phúc Sử Tư Minh đi làm,Sử Tư Minh cũng không phụ lòng trông mong của hắn, chỉ trong vòng một tháng hơn đã chiêu mộ được hơn haivạn người từ các bộ Khiết Đan, thành quả huy hoàng khiến An Lộc Sơn vui mừngkhôn xiết.

Lúc này hai người họ đangthương lượng việc chiêu mộ thêm quân đội từ người Đột Quyết đã quy thuận, NgườiĐột Quyết từ thuờ sơ Đường bắt đầu dần dà quy thuận Đại Đường, triều đình Đại Đường cũngáp dụng chính sách an bài cho họ ở vùng biên cường, một mặt lợi dụng người ĐộtQuyết chống lại các dân tộc du mục phía bắc đến xâm chiếm Trung Nguyên, một mặtkhác cũng muốn để họ duy trì được phương thức sống du mục truyền thống,cung cấp nguồn chiến mãdồi dào cho Đại Đường.

Nhưng khuyết điểm của chínhsách cho các dân tộc này cũng rất rõ, do trường kỳ sinh sống vùng biên cương, họ sẽ khómà Hán hóa được, họ hầu như không thừa nhận và cảm thấy ràng buộc với triều đình, Sau phát triển trườngkỳ họ đều đã hìnhthành được thế lực lớn mạnh, lúc Trung Nguyên cường thịnh mayra họ còn dè dặt, nhưngmột khi Trung Nguyênphát sinh nội chiến hoặc yếu thế thì các dân tộc biên cương này lậptức đại cừ tiến công Trung Nguyên, An Sử chi loan và loạn người Hồ phương bắcthời cuối Đường tại Trung Nguyên đều có căn nguyên vì thế.

“Đại soái, ty chức từng giao du thời gian dàivới người Đột Quyết, trong lòng họ chỉ có đại soái, chứ không có triều đình, nếu chiêu mộ họ thành mã tiềntốt không những sẽ là một đội kỵ lớn mạnh, hơn nữa còn có lòng trung thành tuyệt đốivới đại soái, sẽ không giống bọn người Hán kia, nói một đằng làm một nẻo, chỉcó điều có thể yêu cầu họ sẽ hơi cao, phải tốn gấp đôi tiền lương mới chiêu mộđược một chiến sĩ.”

An Lộc Sơn gật gật đầu, hắn vàSử Tư Minh đều là người Hồ nội phụ, đương nhiên hiểu rõ cái lý trong đây,bèn nói: “Tốn thêm chút tiền và lương thực cũng chẳng là gì, quan trọng là phải chiêu mộ đượcdũng sĩ thực sự, có thể thay ta công thành đoạt trại, giúp ta đoạt lại giangsơn Đại Đường tốn bao nhiêu tiền ta cũng nguyện ý, Tư Minh, ngươi cũng có thể hạ thủ từ bộ lạc ATrát Lực, năm ngàn kỵ binh của họ ai ai cũng có thể một chọi mười, đội quân nhưthế mà không kéo về tay minh thì thật đáng tiếc, A Trát Lực không phải có người congái sao? Ngươi đi bàn với hắn thứ, nói là ta muốn kết thông gia với hắn.”

Lúc này, bên ngoài bỗng vọng đến tiếng bước chân vộivã, và tiếng Cao Thượnghô hào: “Đại soái, có việc hỉ rồi!”

An Lộc Sơn cười ha hả nói: “Việcchiêu binh đợi một hồi hẳn nói, chúng ta hãy cùng nghe xem việc hỉ gì đã!”

An Lộc Sơn vốn chẳng mấy tin tưởngvào người Hán, nhưng duy chỉ có mưu sĩ Cao Thượng này hắn lại rất tin, Dù chokhông ít chủ ý màCao Thượng đề ra cho hắn đều bị thất bại, nhưng An Lộc Sơn vẫncho rằng đấy không phải do lỗi của Cao Thượng, mà do thời thế chung cuộc xô đẩybuộc phải như vậy, nhất là khi hắn nghe nói Nghiêm Trang vẫn chưa chết, nhưng lạilàm việc cho LýKhánh An, hắn lại càng cảm nhận rõ lòng trung thành mà Cao Thượngđối với hắn.

Lúc này, Cao Thượng bước nhanhvào nhà, hắn không kiềm nén nổi sự vui mừng tột cùng trong lòng nói: “Đạisoái, cơ hội đã đếnrồi.”

“Tiên sinh xin đừng kích động,cứ nói từ từ, rốt cuộc là việc hỉ gì?”

An Lộc Sơn đích thân rót một lytrà bưng đến cho Cao Thượng, Cao Thượng vừa nãy vì chạy nhanh quá thở hồn ha hồn hển, hắn nốc vộimột ngụm trà nói: “Đại soái đã biết tin từ Trường Anchưa?”

“Trường An? Trường An có tin gì à?”

An Lộc Sơn hai ngày nay đềuđang nghĩ ngợi về việc mộ binh, hoàn toàn không quan tâm gì đến tình báo phía TrườngAn, Hơn nữa, sau khi tìnhbáo tư của hắn tại Trường An sau khi bị phá hoại, hắn đã khó mà nắm đượctin tức từ Trường An trong thời gian sớm nhất.

“Đại soái, tiểu hoàng đế đã băng hà, Lý Hanh lên ngôi.”

“Cái gì?!” An Lộc Sơn giật mình bàng hoàng, vội hói: “Điều ngươinói là thật ư?”

“Tin này xác thực, chiếu hịch củabọn Bùi Mân cũng đãtruyền đến Hà Bắc rồi!”

An Lộc Sơn ngỡ ngàng một hồi, hắnbỗng vỗ trán cười phá lên: “Ta hiểu rồi, cái tên ấy giết con xong giờ lại giếtcháu, ha ha! Quả nhiên là thủ đoạn thâm độc, An Lộc Sơn ta tự hổ thẹn không bằng!Còn tên Bùi Mân kianữa, hắn truyền chiếu hịch đi là ý gì đây?”

“Đại soái, điều hi chính là tạiđây, Bùi Mân cùng chín trăm mấy quan viên kêu gọi thiên hạ tẩy chay Lý Hanh, không thừa nhận hãn lênngôi, đại soái, cơ hội của người đã đến rồi!”

Sử Tư Minh bên cạnh cười nói:“Tiên sinh có thể nói rõ hơn một chút không, vì sao Bùi Mân truyền hịch thưlại là việc hỉ của đại soái?”

Cao Thượng thấy bọn họ vẫn chưahiểu ra, bèn vuốt râu cười nói: “Nếu như Bùi Mân đã hô hào người thiên hạtây chay Lý Hanh, vậyđại soái cũng có thể xuôi theo dòng nước, hưởng ứng hô hào, đồng thờichúng ta cũng tự lập tân đế, tự xưng chính thống, như thế sau này đại soái xuấtsư thiên hạ cũng sẽ hữu danh!”

Cái bộ mật phệ nệ như quả bí đỏcủa An Lộc Sơn cười tươi như đóa hoa loa kèn mở rộ, toe toét nhe răng nói: “Bọnngười Hán các ngươi đúng là lắm trò, tiên sinh muốn ta lập Tây Lương vương Lý Tuyền làm tiên đếchứ?”

Năm xưa Biện vương Lý Giao và Tây Lươngvương Lý Tuyền cùngtrốn qua sông Hoàng Hà nhưng lại bị An Lộc Sơn bắt, Khi An Khánh Tôngtrường tử An Lộc Sơn bị giết tại Trường An, để trả đũa An Lộc Sơn bèn hạ lệnhcho người giết Biện vương Lý Giao, và cho loan tin với bên ngoài là hắn chết vì bệnh, Hiện giờtrong tay hắn vẫn còn Tây Lương vương Lý Tuyền, vốn dĩ chỉ là một con tin, nhưngkhông ngờ nay đã trởthành một con cờ quan trọng.

Lý Tuyền là con trai của Vũ hiền nghi, Vù hiền nghigiờ đang ở Nam Đường, địa vị cũng tương đương hoàng hậu, lập hắn là đế vương làthích hợp nhất, An Lộc Sơn đã đồng tình với phương án của An Lộc Sơn, cười to nói: “Đây quảthật là một việc đại hỉ!”

Ngay sau khi Lý Hanh lên ngôi được bangày, An Lộc Sơn bèn chính thực tuyên bố tiếp nhận hịch thư của các đại thần bọnBùi Mân, không thừa nhận tân hoàng đế Lý Hanh kế vị, đồng thời, hắn cũng đã thỉnh ý thiên hạ, đượcchỉ thị lập của đất trời lập tân quán, ngày mồng mười tháng ba, An Lộc Sơn cholập Tây Lương vương LýTuyền làm Đại Đường tân đế tại U Châu, Lý Tuyền chính thức sắc phong An LộcSơn làm Yến vương, Đại Đường thượng thư lệnh kiêm hữu tướng quốc, vào Cửutích (*Cửu tích là chi chín loại lễ khí tượng trưng cho công lao vinh dự dothiên tử ban tặng cho chư hầu, đại thần, là sự biểu trưng cho vinh danh cao nhất,Chín loại vật khí đó gồm: xe ngựa; áo quần; nhạc cụ; chu hộ (cửa đỏ, chỉ có cácnhà đại hộ mới có cửa lớn màu đỏ); nạp bệ (bệ nối giữa hai bậc thềm); hổ bôn(thị vệ gác cửa chừng ba trăm người); búa rìu, cung tiễn, rượu nếp.) đốcthiên hạ binh mã đạinguyên soái, An Lộc Sơn hạ lệnh chư quan các châu huyện Hà Bắc đến triều báitân đế, nhưng lại gặp phải sự đối đãi lạnh nhạt, chỉ có vỏn vẻn mười mấy quanviên vùng phụ cận do bị ép bức mới đến triều bái.

Dù cho thế đi chăng nữa, An LộcSơn vẫn lấy hoàng đế Hà Bắc làm chính thống, lấy danh nghĩa thượng thư lệnh thứhai từ sau đời Đường Thái Tông đẻ truyền hịch thư, lên tiếng ủng hộ bọn Bùi Mâncác đại thần Trường An, hô hào thiên hạ chư hầu thảo phạt ngụy đế Lý Hanh.

Khác với việc thừa nước đục củaAn Lộc Sơn, Thành Đô vẫn giữ yên lặng trước biến cố trọng đại của Trường An, phảngphất như hoàn toàn không can hệ gì.

Chiều ngày hôm đó, trong Nam Minh cung Lý Long Cơđang nằm trên giường, cái thân thể gầy gò của hắn co nhúm lại như ngọn đèn cạn dầu, Ai cũng cóthể nhìn ra, hắn đã không còn cầm cự đượcmấy tháng nữa.

Nhưng càng đến chặng đường cuốicủa sinh mệnh, Lý LongCơ lại càng xem trọng quyền lực, chi đến giờ phút hắn thật sự nhắm mắt xuôitay thì may ra hắn mớichịu buông tay, Đương nhiên, các chính sự lớn nhỏ hắn đã hoàn toàn không quản, sự sốngchết của dân chúng cũng chăng liên quan gì hắn, hắn chi quan tâm quân quyền, và người con sẽ kế thừa ngôi vị của hắn.

Trước mặt Lý Long Cơ là lá thưthân bút do tân đế LýHanh gửi từ Trường An đến, Lý Long Cơ đọc đi đọc lại cũng không dưới ba lần,trong thư ngữ khí LýHanh không vì lên ngôi được mà ngạo mạn, mà vẫn cúi đầu hạ mình cung kính nhưmọi khi, đây mới là ngữ khí của người con đối với cha, điểm này khiến Lý Long Cơ rất màn ý, Có điều, Lý Hanh tuy đã lênngôi theo yêu cầu của hắn, nhưng Lý Long Cơ lại không gì nóng vội, hắn không những muốn thính kỳ ngôn, cònphải quan kỳ hành.

Lúc này, Ngư Triều Ân bướcnhanh đi vào đưa một sắp tấu chương cho Lý Long Cơ, “Điện hạ đây là tin tức từ Trường An.”

Lý Long Cơ lập tức tinh thần phấn chấn nhận lấy thư,quả nhiên là thư của LýHanh viết, hắn gắng sức mở phong thư ra, từ từ đọc một lượt rồi vừaý gật gù quay sangnói với Cao Lực Sĩ ngồi bên cạnh cười nói: “Cao ông, người con trai này của trẫmcoi như cũng không đến nỗi nào, hắn đã hoàn toàn phế trừ được luật mua chuộc đất đai của tên nghịchtôn kia, vùng đất đai phía đông Trường An trở đi đều có thể trả về lại chủ cũ,hắn thật sự đã khônglàm trẫm thất vọng.”

Nói đến đây, hắn nghe Cao Lực Sĩkhông tỏ thái độ gì,không khỏi kỳ quái quay đầu hỏi: “Ngươi có đang nghe trẫm nói không đấy?”

Lúc này Cao Lực Sĩ cũng đã quá già, râu tóc bạcphơ, đi đường cũng chậm chạp và không vững, hoàn toàn mất đi vẻ tháo vát tinhanh của năm xưa, nghe Lý Long Cơ hội, hắn bèn cười khổ nói: “Lão nô lo rằng hắn làm thế sẽ làmdấy lên dân biến.”

Những lời này Lý Long Cơ không muốn nghe, hắn trầm mặt lại nói: “Có gì đâumà dân biến, đấy vốn dĩ là đất đai của tông thất, chỉ có trả lại cho tông thấtthì hắn mới đượcsự ủng hộ của tông thất, nếu không trẫm làm sao có thể yên tâm nhường vị cho hắn,Hắn không giống tên nghịch tôn ngu xuấn kia, hạ thủ ngay với chính gia tộcminh, tự hủy trường thành, Hắn có thể nhìn rõ điểm này nói rõ hắn biết rất rõ, cũng có cùng suy nghĩ với trẫm.”

Dừng lại một lúc, Lý Long Cơ lại nói: “Cao ông, trẫm nhớnăm xưa ngươi cực lực bảo vệ hắn, hết lần này đến lần khác thuyết phục trẫm giữhắn, sao giờ lại có thành kiến với hắn như thế? Không nhẽ chỉ vì thủ đoạn đoạt vịcủa hắn không mấy vẻ vang?”

Cao Lực Sĩ hiểu Lý Long Cơ như trong lòng bàn tay, hắn biết dù cho tấtcả mọi người đều phản đối thủ đoạn của Lý Hanh, nhưng vịlão hoàng đếtrước mắt này lại không phản cảm, không những không phản cảm mà còn vui mừng, Nămxưa hắn chẳng phải cũng đã đi lên như thế sao? Giết Thái Bình công chúa, ép phụ thân thoáivị, bức đại ca nhường ngôi, hơn nữa vào năm Thiên Bảo thứ haimươi lăm chỉ vì nghenói một câu cằn nhằn của thái tử mà vô tình giết đi ba đứacon trai của mình, Đúnglà hổ phụ sinh hồ tử, Lý Hanh giết con giết cháu, hoàn toàn là nối dõi truyền thống củaLý Long Cơ, hèn chi Lý Long Cơ nói đến việc này còn vui mừng cười nói:“Đại trượng phu xử sự thì nên phải thế!”

Một người ngay cả với con cháuminh còn có thể vôtình thẳng tay thì còn trông mong gì hắn có thể đối xử tốt vớilê dân bá tánh? Lòngngười khó đoán, mãiđến ngày hôm nay Cao Lực Sĩ mới nhìn thấu được con người Lý Hanh, Năm xưaCao Lực Sĩ từng một lòngủng hộ hắn, giờ nghĩ lại thấy mình đúng là có mắt như mù.

Cao Lực Sĩ lòng đã nguội lạnh, hắn căm nghét cái cảnh phụ tử tàn sát này đến cựcđộ, Hắn cũng chẳng nói thẳng gì, chi lạnh nhạt nói: “Lão nô kiến nghị điện hạ hãy chọn người khác, Lý Hanh không đượcsự ủng hộ của bá quan, e rằng đế vị của hắn cũng chẳng giữ được bao lâu.”

“Hừ!” Lý Long Cơ hừ mạnh một tiếng nói: “Chỉ vì Lý Khánh An đã che chở cho đámquan viên ấy, nếu không ai dám không lên triều? Cao ông, trẫm xem ngươi cũnggià lẩm cẩm rồi, nếu không có người mạnh mẽ như Hanh Nhi thì bảo khí của ĐạiĐường ta e rằng đãkhông biết bị Lý Khánh An giành mất từ khi nào.”

Ngư Triều Ân ở bên cạnh mãi không nói gì, hắn vừa hận vừa đố kỵCao Lực Sĩ, dù cho hắn có bán sức bán mạng cỡ nào thì Lý Long Cơ cũng chixem hắn như một tên nô tài, còn với Cao Lực Sĩ lại là một thái độ khác, Lúc này, hắn thấy Lý Long Cơ bất mãn với Cao Lực Sĩ, trong lòngkhông khỏi thầm mừng, chêm miệng nói: “Điện hạ, nô tài còn có một tin.”

“Nói mau, tin gì?” Lý Long Cơ bị hắn thu hút hết sự chủ ý.

“Điện hạ, thần hai hôm trướcnghe nói An Lộc Sơn lập Tây Lương vương làm đến tại U Châu.”

Tin này quả thực hai hôm trướcđã đượcđưa đến nhưng bị Cao Lực Sĩ phong tỏa, hắn không muốn Lý Long Cơ biết việc,hắn sợ Lý Long Cơnghe được tin này lại phẫn nộ mà mất hết lý trí lấy cung nhân trút giận, Hiện giờ CUĨ12 nữ và hoạnquan trong cung đã bịhắn giết không dưới trăm người.

Quả nhiên, Lý Long Cơ vừa nghe tin lại đùng đùng nổi giận, giận dữnhìn Cao Lực Sĩ nói:“Tin này vì sao lại không nói cho trẫm biết, ngươi rốt cuộcđịnh giấu đến bao giờ?”

Cao Lực Sĩ lườm Ngư Triều Ân mộtphát, cái tên hoạn quan chết tiệt này, hắn lại có thể đâm một nhát sau lưngminh như thế chứ! Cao Lực Sĩ vội đứng dậy giải thích: “Điện hạ, lão nô lo sức khỏe điệnhạ không chịu đựng được, nên mới tạm thời không nói với điện hạ.”

“Hay cho ngươi lắm! Cả ngươi cũngmuốn giấu trẫm, ngươi là giấu trẫm thành thói quen rồi, ngươi đã giấu trẫm bốn mươimấy năm nay, không nhẽ đến lúc trẫm sắp chết còn không chịu thôi sao?”

“Lão nô không có ý này.”

“Trẫm không muốn nghe ngươi giảithích nữa, cũng không muốn nhìn thấy mặt ngươi, ngươi đi ra cho trẫm, cút ra!”

Trán Lý Long Cơ hiện cả gân xanh, hắn đã hoàn toàn mất hết lí trí, Cao LựcSĩ thở dài một tiếng, tên lão hoàng đế này đã hồ đồ đến mứcnày rồi ư? Cả cái chiêu li gián đơn giản như thế mà cũng không nhìn ra? Hắn lắc lắc đầu,quay minh lui ra.

Lý Long Cơ vẫn chưa nguôi giận lại tiếp tục nói: “Aidám thả hắn vào cung, trẫm sẽ giết hắn!”

Ngư Triều Ân cười tít mắt, xuanịnh nói: “Nô tàituân chỉ!”

“Truyền ý chỉ của trầm xuống, lệnh Cao Tiên Chi lập tức đếngặp trẫm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.