Tâm trạng của Lý Khánh An rất ư tốt. Tuy vẫn không có tiến ữiển thật chất chi. nhưng chí ít Vù Y đã chịu đi đến chùa cùng hắn. Đây là một bắt đầu tốt đẹp. hơn nữa nàng còn nhận lời dạy bì bà cho Như Thi Như Hoa. Tất nhiên, nàng kỳ thực chỉ là muốn nghe hắn đàn ghita. hắn càng nghĩ lại càng thấy vui, để rồi không nhịn nôi cười.
“Đại ca, nhìn huynh vui sướng chưa kìa. hôm nay đi chùa Quan Âm có phải đã trúng được mảnh không?” Như Hoa cười giễu hắn.
Tiểu Liên cùng không nhịn được nói: “Đại ca. vị Vù Y cỏ nương này người đẹp, lại thêm tính tình dịu dàng, đúng là cặp trời sinh với huynh.”
Trong lòng Tiểu Liên tấm tắc mãi. hôm nay gặp được Vù Y. mới biết phụ nữ hóa ra có thể đẹp được đến nhường này. Nếu so bì, thì Vụ Nương đã thua xa. Tuy Vụ Nương đã nhờ nha đầu này canh chừng đại ca giúp, nhưng giờ cỏ nàng lại nghĩ nếu không giúp đại ca có được Vù Y cô nương, cả bàn thân nàng cùng thấy không thể tha thử cho mình.
“Biểu hiện của các ngươi hôm nay không tổi. đã có nói tốt không ít giúp ta. Đại ca nhất định sẽ hậu tạ các ngươi. Nói đi! Thế rốt cuộc các ngươi muốn gì, trang sức, quần áo. phấn thơm, muốn gì đại ca đều mua cho tất.”
"Đại ca. muội muốn mua mấy thử nữ trang, từ nhỏ muội đã muốn có cây ữâm thúy vù.” Như Hoa liền nhanh nhén đáp.
“Không thành vấn đề. đại ca sẽ mua. Tiểu Liên thì muốn gì nào?'’
“Đại ca, muội muốn mua một bộ chén bát trà thượng hạng! Muội thích nhất là đồ sử đẹp.”
“Chuyện nhỏ, còn Như Thi thì sao?’"
Lý Khánh An bỗng nhiên phát hiện Như Thi từ lúc quay về đến giờ lặng lẽ không nói một lời. hắn không khỏi quan tâm hỏi: “Như Thi, vậy muội muốn gì?"
“Đại ca, muội thấy không khòe lắm. đầu rất choáng.” Như Thi nhỏ tiếng đáp.
“Vậy được, ta sẽ đưa muội về nghỉ ngơi trước.”
Nói xong hắn vội tăng tốc, chẳng mấy chốc đã về đến nơi ở. Hắn mở của xe. cho Như Hoa. Tiểu Liên rửiày xuống, hắn đưa tay cho Như Thi: “Lại đây! Để ta dìu muội xuống.”
“Đại ca, hình như muội bị ốm.” Mặt mày nàng trắng bệch ra.
“Ta biết, trong muội hôm nay rất mệt mới.”
Hắn nắm lấy bàn tay nàng dìu xuống xe ngựa. Sau khi Như Hoa. Tiểu Liên đã vào phủ. hắn liền kẻ sát tai nàng thò thẻ: “Nàng yên tâm, trong lòng ta luôn có nàng.”
Như Thi nghe xong toàn thân rung lên. nàng ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Nàng biết tâm tư của mình đã bị đại ca phát hiện, nàng ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Đại ca, muội không có.”
“Như Thi. tình ý của nàng với đại ca, trong lòng ta biết rõ, ta nhất định sẽ cho nàng một danhphận. Hai này nữa ta sẽ làm lại hộ tịch cho các ngươi.”
Trong lòng nàng vừa pha lẫn ngọt ngào lại thèm chút cảm kích. Nữ tử địa vị thấp hèn như nàng, từ trước chỉ có là món đồ chơi của bọn quyền quý, là lễ vật bọn họ tặng qua tặng lại. Nhưng giờ đây nàng lại gặp được một người đàn ông thật lòng với mình, quan tâm, yêu quý mình. Người đàn òng này đã cho nàng một mái nhà. Nàng bỗng nhiên muốn khóc, cuối cùng nàng cùng cố nén lại một cảm xúc. khẽ nói: “Đại ca, vừa nãy là muội không phải, muội không nên nòng nổi thế.”
Hắn vừa cười vừa vuốt ve má nàng nói: “Nàng biểu hiện tính cách thật của mình, đại ca mới thích."
Nàng e thẹn cúi đầu: “Đại ca. bên ngoài sẽ bị người khác bắt gặp.”
“Vậy ta đi vào làm gì làm. sẽ không ai nhìn thấy nữa!”
Nói xong, hắn òm lấy eo nàng đi vào phủ nội. Vừa đi vừa cưới nói: “Tối nay đại cả sẽ dẫn các muội đi mua sắm. Như Thi, nàng muốn mua gì?”
“ừm! Đại ca. ta muốn mua một ít phấn thơm.”
“Không vấn đề gì. ngày mai ta sẽ dẫn muội đến chợ Đông’
Bọn họ vừa đi vào của viện, đột nhiên nghe tiếng Tiểu Liên thét rú lên vọng ra. Khánh An hoàng hốt. nhanh chân bước vào viện.
“Xảy ra việc gì ư?”
Tiểu Liên và Như Hoa phóng vội ra bàngoài hoàng chỉ vào trong phòng lúng túng nói: “Đại ca, có trộm, có trộm đã vào nhà!'’
“Các ngươi qua đây!”
Tay nắm lấy khúc gậy đặt ngay cạnh tường, hắn nhanh chân đi vào phòng. Cửa phòng đã bị phá. trong phòng loạn xạ, màn cửa bị xé nát bét, cả chăn gối đều bị đao kiếm chém nát. Khóa hai chiếc rương gỗ lam cạnh giương của bị phá. quần áo vứt tứ tung.
Hắn ngồi xòm xuống ngó xuống gầm giường. Vài trăm quan tiền dưới gầm giương phân hảo chưa bị động đến, cả hai mươi năm nén bạc phủ đầy tiền đồng cùng chưa bị đụng đến.
Trộm này không phải đến trộm tiền. Trong lòng hắn đã có vài phần hiểu, lại mở thêm một chiếc rương cạnh giường, quần áo đều bị lục tung lên, chiếc hộp gỗ đàn đụng viên bảo thạch của hắn đã không cánh mà bay.
Lúc này, ba tiểu cộ nương đều đã đi vào: “Đại ca. phòng Đông thương vẫn lành lặn, trộm không có vào chỗ của các muội’
Hắn cười nhạt nói: “Tên ữộm này ta có quen!”
Cả ba cỏ nương nghe xong, người này nhìn người nọ, quen biết? Nếu đã quen thì không phải trộm rồi còn đâu!
“Đại ca, thế hắn đã trộm gì?”
“Hắn trộm của ta một viên bào ngọc.”
“Á! Thế chắc đáng giá lắm rồi!”
Như Hoa thét lên, hắn cười vỗ mặt nàng nói: "Yên tâm! Viên bào thạch đắt tiền của ta. bọn chúng không có
lấy mất.”
Hắn tùy tay cầm chiếc bình hoa cạnh cửa sổ lên. nhổ hoa mai cắm giữa bình và đổ nước đi. chỉ lắc ngược vài cái. “tạt” một tiếng, viên bảo thạch đỏ lăn từ trong bình ra. Hắn cầm viên bào thạch đỏ rực lên: “Nhìn thấy chưa, viên bảo ngọc bọn họ muố ở đây.”
Màn đêm vừa giáng xuống, các cửa tiệm chợ Đông lần lượt đóng cửa. Đêm hai mươi chín tháng chạp, giao thừa và ngày mồng một, thương sẽ nghĩ liền ba ngày này. Đến mồng hai mới kinh doanh bình thường. Trên phố vắng va vắng vẻ. nhiều tiệm vẫn thấm thoát ánh nến vọng ra. Bọn người giúp việc đều đang chuẩn bị hàng hóa cho ngày hôm sau. Tiệm nữ trang “Thác Chỉ Hương" của Hồ thương tối gòm, không một chút ánh sáng, nhường như cả tiệm đã không còn ai.
Bỗng dưng, một chiếc xe ngựa từ đầu chạy đến, hai bóng đen nhảy vội xuống chạy ùn đến cửa bên, khẽ gõ cửa. Cạch một tiếng, của mở ra. bọn họ liền luồn nhanh vào nhà. Truyện "Thiên Hạ "
“Vào tay chưa?”
“Tất nhiên là đã xong’
Một tia sáng yếu ót ánh dần lên, ánh mắt kích động xuất hiện trong đêm: "Mau đưa cho ta xem!”
“Chường quỹ. đây!”
“Yên tâm! Không thiếu một xu của ngươi!”
Chường quỳ Thác Chỉ Hương cẩn thận mở hộp ra, một viên bảo thạch to bằng quà trúng chim hé lộ dirỡi ánh đèn.
Gã liếc nhìn hai tên một phát rồi bảo: “Hai ngươi đi về trước đi! Sáng mai sang đây Lĩnh một nửa tiền thưởng.”
Hai bóng đen ấy hành lễ xong liền vội vã rời khôi. Tên chường quỳ cẩn thận đóng cửa lại, lại thắp đèn lên. Gã chậm rãi nâng niu bảo thạch trong tay, nheo nheo mắt nhìn, gã kinh ngạc thốt lên: “Đây chính là Quang minh chỉ nhãn ư?”
Bỗng nhiên, gã chau mày: “Kỳ quái, sao không có hỏa diệm?”
Tập trung ngắm ngía mọt hồi, lão đột nhiên vỗ mạnh vào trán: “Ta hiểu rồi. phải dưới ánh sáng mặt ữời mới nhìn thấy rõ, nhất định là thế.”
Tên chường quỹ không dám lưu lại làu đã vội đem viên bào ngọc đi cất. Xong gã đã vội ngồi lên xe ngựa đi về hướng Thăng Bình phường. Một lát sau. xe ngựa đã dừng trước cửa một đại trạch.
Chạy lên gõ gõ cửa. chỉ thấy của được hé một kẽ nhỏ. Đợi gã thô thé vài càu. cửa được mở ra để gã chạy vội vào.Gã đi đến một căn phòng, đã nghe thị vệ nói: “Vương tử điện hạ. Mỹ Tháp chường quỳ đã đến.”
Cửa đột nhiên mở ra, Vương tử Thạch Quốc Viễn Ân đi ra khôi cửa lập tửc hỏi: “Bảo thạch đã đến tay chưa?”
“Khởi bẩm điện hạ, đã đắc thủ.”
Viễn Ân đại hì: “Mau cho ta!”
Hắn nhận qua hộp đựng, chạy vội vào phòng. Trong phòng còn hai người khác, một nam từ trung niên là sư phụ hắn. Hoắc Đìrửi Bạch người Đột Quyết, còn một người khác là Tò Ninh người tìmg muốn dùng vạn quan tiền mua của Lý Khánh An. Sau khi Đỏ La Tiên chết, nó lọt vào tay Lý Khánh An. phụ thân hắn Đỏ Ma Chỉ sau khi biết được đã nổi cơn lời đình, đỏi truy cứu trách nhiệm của Tô Ninh. Tô Ninh hoảng quá trôn mãi trong thành Hàng La Tư (Talas). cuối cùng được hoàng tử Viễn Ân tìm thấy Quang minh chỉ nhãn bị hắn mang đến Đại Đường.
Viễn Ân đặt hộp lên bằng, hai người còn lại cùng cùng chạy đến vây quanh, mặt mày ai ai đều đầy vẻ kích động, nhất là Tò Ninh. Tìm thấy bảo thạch, vậy tội làm mất bảo thạch năm xưa của hắn sẽ được gọt rửa.
Viễn Ân giơ tay lên ngực cầu nguyện: “Thánh Ala. hãy để ta nhìn thấy thần tích của ngài!”
Tay hắn rung rung chậm rãi mở nắp hộp ra, một viên bảo thạch to tựa quả trúng chim đang lặng im nẳm trong đấy. Đương lúc Viễn Ân đỉnh đóng nấp hộp lại, Tô Ninh lại hoàng hốt thết lên: “Không phải! Đây không phải bảo thạch đó!”
Viễn Ân cùng hoảng hốt: “Ngươi, ngươi nói sao?'’
“Đây không phải Quang minh chỉ nhãn, hình dạng không đúng, hình dạng ngoài của Quang minh chỉ nhãn giống y đúc một quả trũng chim, vừa mượt mà vừa trong suốt, nhưng viên bảo thạch này lại có góc cạnh.”
“Cái gì?”
Viễn Ân giơ bào thạch lên nhìn dưới ánh đèn, trong đấy hoàn toàn không có hỏa diệm. Hắn không khỏi tức giận túm lấy cổ áo của tên chường quỳ kia hét to: “Ngươi nói! Đây là thế nào?”
Gã chường quỳ giờ mặt cắt không ra miếng máu. ấp a ấp úng: “Ta..ta không biết.”
“Sao ngươi dám dùng bảo ngọc giã lừa ta?”
Viễn Ân đẩy gã té sóng soài, rút dao chĩa thẳng vào họng gã: “Nói nhanh, ngươi giấu viên bảo thạch thật ở đâu?”
“Điện hạ! Ta không dám tự ý cất giấu bào thạch! Ta chỉ có được viên bào thạch này, vừa mới đắc thủtửc thì.”
“Nói bậy, ngươi còn không nói thật, ta sẽ giết ngươi."
Lúc nàyr Hoắc Đình Bạch chạy qua khuyên can lại: “Điện hạ bớt giận, đề ta hỏi hắn.”
Hoẳc Đình Bạch khum người ngồi xỏm xuống hỏi: “Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi
phát hiện được viên báo thạch này?’’
“Hoắc tiên sinh, ta lần trước cố nói, tháng tnrõc có một vj quan quản Đại Đường đến tiệm ta mua bào thạch, vò tinh có nhắc dền Quang minh chỉ nhăn, ta liền phái người theo dỗihắTL saudlo các người cũng xác djnh,bâo thạch trong tay hắn.”
‘‘Bào thạch trong tay hấn không sai, không lẽ ngirơi bj hắn phát hiện u?”
“Không! Không thể nào.'' Chưởng quỹ liền Phủ nhặn, “Ta biết hắn cánh giác, nên đã cách cả tháng trời mới hạ thù, hắn không thè biết chúng a dến để trộm ngọc.’'
“Vậy ngươi phái ai đi trộm ngọc?” Truyện "Thiên Hạ "
“Ta đã trà trọng thưởng cho hai tên cưóp, trả tận hai trăm lượngoài hoàng kim,’
“Vậy ngươi đã trà tiền chưa?”
“Trà tniớc một nữa, nữa còn lại mai trà nốt.”
Hoắc Đình Đạch không khỏi xem khinh, tên ngốc này lại trá tận hai trăm lượng vàng. Hắn nghĩ ngợi một lúc lại hỏi: “Vậy hai người này lúc nào mang bảo ngọc về cho
ngươi?’'
“Ngay tức thì, chua đến nửa canh giờ.”
Hắn thở dài một tiếng đũng dậy: “Bây giờ có ba Vhã năng, một là bào thạch van trong tay tên quan quân kia, hẳn đã óhuần bị sẵn một viên bào thạch già, có diều khả năng này không lớn. chưởng quỹ rất cẩn thận, đợi ca tháng trời mới rat ay, hắn chắc không cành giác cao nhường này. Truyện "Thiên Hạ "
Thứ hai là chường quỹ tự giữ lại, có điều nếu thật sự là thế, tối nay chúng ta đã không gặp được hẳn. Thứ ba nữa là hai tên cướp kia, hai trăm lượng vàng khiến chúng ý thúc được rang viên ngọc này đáng giá bao nhiêu. Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng đã đắc thủ lúc ban ngày, sau đó đi mua một viên bào ngọc khác đến giao cho nguơi, và muốn lấy thêm một nủa tiền thường còn lại.”
Viễn Ân lại đua tay túm lấy cỗ áo gã chường quỹ hung hăng nói: “Ngươi nói mau. hai tên cướp ấy ở dâu?”
“Ta không biết, là chường quỹ tửu tứ Văn Hoa giới thiệu cho ta.”
Hoắc Đình Bạch khuyên ngăn: “Điện hạ, bớt giận, hai tên cướp ấy chắc chắn không biết được giá trị của Quang minh chỉ nhãn, ta nghĩ sáng mai bọn chúng sẽ lại đến, dẫu sao một trăm Lượng vàng đâu phải con số nhỏ.”
Viền Ân cắn răng nói: “Không dược! Nếu bọn chúng mang viên bào ngọc bỏ di, cơ hội của chúng ta sẽ hoàn toàn không còn, ta không thề mạo hiểm này.”