Cửa vào phủ An Tây Tiết Độ Sứ đối diện Hoàng cung Quy Tư, là một tòa nhà khổng lồ chiếm hơn mươi mẫu đất, quân nha, nhà kho chứa thóc, trong phủ đầy đủ mọi thứ, cũng là trung tâm quyền lực cao nhất ở An Tây. Lúc này, Cao Tiên Chi cởi trần quỳ trước phủ Tiết Độ Sứ đã hai canh giờ, cửa lớn vẫn đóng chặt, Phu Mông Linh Sát thủy chung không ra mặt. Truyện "Thiên Hạ "
Lúc này, một gã thị vệ tốt bụng lặng lẽ tiến lên trước:
- Cao soái đừng quỳ nữa, Trình Đô hộ đang ở trong phủ đó!
Cao Tiên Chi ngẩn ra, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Trình Thiên Lý ở trong phủ, thì việc mình quỳ không biết đến khi nào mới có kết quả.
Bỗng nhiên, một chiến mã chạy vội đến, lập tức Cao Vụ mặt mày đùng đùng lao tới, nàng một thân quân giáp, bên lưng đeo hoành đao, sau lưng đeo cung tên chạy tới bên cạnh, nàng kìm chiến mã cao giọng hô:
- Cha, đứng lên!
Cao Tiên Chi vung tay thấp giọng từ chối:
- Ngươi mau về đi, chuyện người lớn ngươi không cần hỏi đến!
- Không! Ta không quay về!
Cao Vụ cắn chặt môi, bỗng nàng giương cung tên, bắn liền ba mũi tên về cửa chính phủ Tiết Độ sứ “Phập! Phập!” ba mũi tên đóng chặt trên cửa chính màu son, đuôi tên còn đang rung không ngừng.
- Phu Mông Linh Sát, ngươi ra đây!
Cao Tiên Chi vừa vội vừa tức, nhưng hắn lại không dám đứng lên, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: Truyện "Thiên Hạ "
- Vụ Nương! Ngươi không được làm càn!
- Cha, người mới làm càn!
Cao Vụ cười lạnh:
- Ngài là Đô hộ triều đình bổ nhiệm, ngài là tướng lĩnh của quân An Tây của Đại đường đế vương, không phải là quân của hắn. Cho dù hắn có bãi miễn cha thì có cớ gì? Cha, cha đã quỳ hai canh giờ rồi, hắn làm nhục cha cũng đủ rồi, cha có quỳ nữa chính là tự làm nhục chính mình. Đứng lên đi! Đường đường chính chính đi nói chuyện cùng hắn.
Cao Tiên Chi lại thở dài, tâm ý cũng có chút nguội lạnh, quỳ hai canh giờ không có tác dụng, hắn cũng hiểu được Phu Mông Linh Sát đã quyết tâm bãi miễn mình. Cũng được!
Chống tay chậm chạp đứng lên, hai chân đã tê cứng không chịu nổi, hắn mặc quần áo, đứng ở cửa chính cao giọng nói:
- Phu Mông Đại soái, ta thành tâm nhận tội với ngài, nhưng ngài cũng không chịu nhận. Cũng được, ta đã tận tâm, muốn cách muốn giáng ngài cứ làm đi!
Hắn dựa vào cương ngựa của con gái vừa muốn đi, cửa nhỏ đột nhiên mở ra, có giọng nói của Trình Thiên Lý lãnh đạm:
- Bắn tên vào phủ Tiết Độ Sứ, đã muốn đi như vậy sao?
Cao Tiên Chi dừng chân, chậm rãi xoay người, khinh thường nhìn hắn:
- Trình Đô hộ, từ khi nào ngươi đã trở thành kẻ trông cửa cho phủ Đại soái?
Trình Thiên Lý ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thật chói tai, bỗng nhiên hắn dừng tràng cười đắc ý dào dạt mà nói:
- Cao Tiên Chi, ngươi không chỉ có giỏi làm, mà còn giỏi nói. Đáng tiếc, thời vận không tốt, ta không ngại nói cho ngươi, bắt đầu từ bây giờ ngươi đã không phải Đô binh mã sứ tứ trấn nữa, do ta tạm thay thế, ngày mai ta sẽ bàn giao công việc với ngươi.
- Vậy chúc mừng Trình Đô hộ.
Cao Tiên Chi xanh mét mặt, xoay người:
- Vụ Nương, chúng ta đi!
- Ba mũi tên kia làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà đi thôi sao?
Trình Thiên Lý vừa dứt lời, Cao Vụ đứng đó giương cung bắn thêm một tên nữa về phía hắn:
- Tiểu nhân đê tiện, ngươi đi chết đi!
Trình Thiên Lý chấn động, vội vàng chạy trốn, mũi tên “Xoạt” một cái sượt qua mặt hắn, đóng lên cửa, mặt hắn đau rát.
Trình Thiên Lý giận tím mặt, điên cuồng hét lên:
- Người đâu! Bắt cô ta lại cho ta!
Lần này, từ bên trong có tiếng ho khan:
- Trình Đô hộ, sao mà hô to gọi nhỏ như vậy?
Phu Mông Linh Sát cuối cùng đã đi ra, liếc mũi tên trên cửa, mất hứng trách Trình Thiên Lý:
- Vụ Nương chỉ là một tiểu hài tử, từ nhỏ đã nghịch ngợm, ngươi so đo với nó làm gì?
Phu Mông Linh Sát đi ra, Cao Tiên Chi khó khăn bước tới, hắn khom người thi lễ:
- Tham kiến đại soái!
- Ồ, là Tiên Chi à! Đến đây từ khi nào? – Phu Mông Linh Sát cười tủm tỉm
- Bẩm Đại soái, ta đã tới đây hai canh giờ.
- Cái gì!
Phu Mông Linh Sát quay người nghiêm mặt hỏi thân binh:
- Cao Đô hộ tới đây vì sao các ngươi không báo ta?
Mấy tên thân binh thủ vệ nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám nói chuyện.
- Hừ! Cả gan làm loạn!
Phu Mông Linh Sát khoát tay chặn lại:
- Xuống đi cho ta, mỗi tên bị đánh ba mươi quân côn!
Lập tức có hơn mười thân binh kéo mấy tên đó xuống, một lát sau từ bên trong cánh cửa truyền tới tiếng gào khóc tiếng kêu la.
Phu Mông Linh Sát áy náy nói:
- Tiên Chi không nên tức giận, là ta làm hư bọn chúng…
Cao Vụ bên cạnh lại cười lạnh một tiếng:
- Thế nhưng mà vị Trình Đô hộ này lại luôn miệng nói Đại soái đã bãi miễn chức Đô binh mã sứ của cha ta, điều này nên nói thế nào đây?
Phu Mông Linh Sát ngẩn ra, hắn bất mãn nhìn Trình Thiên Lý, kẻ ngu xuẩn này không kìm nổi một ngày sao? Trình Thiên Lý xấu hổ cúi đầu không dám nói lời nào.
Cao Tiên Chi đã tâm ý nguội lạnh, Phu Mông Linh Sát có khách khí cũng không thay đổi được kết cục bị bãi miễn của mình, hắn cũng chắp tay nói:
- Không quấy rầy Đại soái nghỉ ngơi, Tiên Chi xin quay về!
- Tiên Chi, chuyện này ta cũng không có cách nào, là ý của Hoàng thượng, ta đấu tranh vô dụng cũng chỉ có thể làm theo. Về sau có cơ hội ta sẽ tấu thư lên Hoàng thượng về công lao của ngươi, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đi!
Phu Mông Linh Sát tìm con đường dễ dàng là mượn cớ Hoàng thượng, theo lý, chuyện này cứ thế mà kết thúc đi, nhưng Cao Vụ không chịu, nàng tức tối hỏi:
- Đại soái, Hoàng thượng vì sao phải bãi miễn cha ta?
- Lớn mật!
Phu Mông Linh Sát lập tức trở mặt:
- Ta có nói là ý của Hoàng thượng ư? Cao Đô hộ, con gái của ngươi ăn nói thật giỏi!
Đúng lúc này một gã thân binh chỉ vào phía xa xa:
- Đại soái, người mau nhìn!
Phu Mông Linh Sát nhìn lại, chỉ thấy xa xa có một đoàn quân vây quanh Biên Khiến Thành đi về hướng này, trong lòng hắn không khỏi sửng sốt, muốn gì đây?
- Phu Mông Đại soái thật nhàn nhã, chẳng lẽ không phát hiện quân doanh đang cháy sao? – Biên Lệnh Thành đi lên trước hất đầu hỏi.
- Quân doanh bị cháy? – Phu Mông Linh Sát hơi nghi ngờ, nhưng hắn tuyệt đối không biết, Cao Tiên Chi bên cạnh đột nhiên tức giận, vội tiến lên chỉ vào đoàn quân quát – Các ngươi cả gan làm loạn, dám phóng hỏa trong quân. Là ai làm?
Mấy trăm danh tướng lĩnh sợ tới mức đều quỳ xuống:
- Cao soái, các huynh đệ nghe nói ngài bị bãi miễn, đều nháo lên, chúng ta cũng không thể khống chế được, đặc biệt đến cầu Biên giám quân làm chủ.
- Các ngươi muốn hại ta chết sao? Dám áp chế Giám quân, lần này là ai đứng đầu?
Cao Tiên Chi giận dữ túm cổ áo Hạ Lâu Dư Nhuận:
- Hắc Hồ Tử, là ngươi làm sao?
Hạ Lâu Dư Nhuận liên tục xua tay:
- Cao soái, ta không quan hệ.
- Đó là ai làm?
Ánh mắt của Cao Tiên Chi đảo qua mặt từng người, mấy trăm danh tướng lĩnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại cúi đầu, ai cũng không dám hé răng. Biên Lệnh Thành thấy Cao Tiên Chi nói mấy câu chặn trước cục diện, cuối cùng cũng hết khẩn trương, hắn xoay người nói với Phu Mông Linh Sát:
- Ân oán giữa các ngươi ta không quan tâm, nhưng nếu bởi vậy các ngươi gây hỏa hoạn. Hừ, hừ!
Phu Mông Linh Sát thầm kêu khổ, không nghĩ tới Biên Lệnh Thành lại bất ngờ ra mặt, hơn nữa lại là giúp Cao Tiên Chi. Biên Lệnh Thành tuy không có quyền lực ở quân đội nhưng hắn lại có quyền buộc tội chính mình, thậm chí trong tình huống nguy cấp, hắn còn có thể trực tiếp bãi chức bãi quyền của chính mình, tên hoạn quan này hắn tuyệt đối không dám đắc tội. Nhưng vấn đề là hắn đã bãi miễn Cao Tiên Chi, giờ bảo hắn thu hồi lại mệnh lệnh, hắn làm sao xuống đài đây? Truyện "Thiên Hạ "
Nhất thời Phu Mông Linh Sát không biết mở miệng nói gì cho phải, nhưng Vụ Nương lại như bắt được cơ hội, đứng bên cạnh cao giọng nói:
- Giám quân, vừa rồi Phu Mông Đại soái nói Hoàng thượng quyết định bãi miễn chức Đô binh mã sứ của phụ thân ta. Ta muốn biết Hoàng thượng có lý do gì bãi miễn cha ta?
Phu Mông Linh Sát sợ tới hồn bay khỏi xác, cuống quýt xua tay phủ nhận:
- Không có! Ta tuyệt đối không nói lời này. Ta, ta cũng không bãi miễn chức Đô binh mã sứ.
Thu hồi mệnh lệnh đã ban là một chuyện rất mất mặt, nhưng so với tội giả truyền thánh chỉ thì tội còn tốt hơn nhiều lắm. Hắn lau lau mồ hôi trán, hung hăng lườm Cao Vụ.
Biên Lệnh Thành gật gật đầu, quay đầu lại nói với chúng tướng:
- Các ngươi cũng nghe rồi đó, Đại soái cũng không bãi miễn quân chức Cao soái. Mọi người mau về cho ta, trấn an binh lính cho ta, không được gây rối nữa!
Chúng tướng mừng rỡ nhao nhao về, đúng lúc này, hơn mười con ngựa vội vàng phi tới, dẫn đầu là một gã nội thị Trung sử, tay ôm một quyển trục lớn màu vàng, xông lên trước hỏi: