Trường An sau một cơn mưa mùa thu, thời tiết lại dẫn lại hơn, gió bắc bắt đầu thổi, chốc chốc lại nghe tiếng xào xạc của lá khô trên cảnh. Người qua lại trên phố phường đã bắt đầu mặc thêm áo ấm, bước chân vội vã. Trung tuần tháng chín mỗi năm Trường An đều đi vào cuối thu, nhưng cuối thu năm nay lại lạnh hơn mọi khi. Cộng thêm chính cục không ổn định khiến lòng người càng nặng nề, nhất là sau khi An Lộc Sơn đồ sát hai vạn mấy Hán dân tại Tỉnh Hình lại càng dấy lên cơn dân phẫn ngất trời. Chỉ trong một sớm một chiều, qua miệng lưỡi ngòi bút của người Trường An, An Lộc Sơn đã hóa thân thành đại ác ma. Còn Lý Khánh An, lại đúng lúc phát biểu bài hịch kêu gọi thảo phạt An tặc chính nghĩa, liệt ra các tội trạng của An Lộc Sơn, dẫn đến sự cổ vũ nhiệt tình của người thiên hạ. Chỉ trong thời gian ngắn, bài hịch thảo phạt An tặc đã truyền khắp phố to hèm nhỏ của thành Trường An, bọn văn nhân mực khách lòng kính ngưỡng vô cùng đều lũ lượt sáng tác thơ ca ngợi, khiến lê dân thiên hạ không ai là không trông mong vào hắn.
Vào lúc trưa, một chiếc xe ngựa chở hàng đã chạy vào cửa lớn chợ Đông trống trải, phía trước cửa lại trở lại sự tĩnh lặng ban đầu. Trong tửu tử Thanh Phong cách đấy không xa. Lư Hoán ngồi cạnh cửa sổ lầu hai nhìn dòng người qua lại thưa thớt trước cửa chợ, Một chốc sau, hắn nốc cạn rượu trong ly, thở dài nói: “Lòng người thật đúng là có thể giết người!”
Bùi Tuân Khánh ngồi đối diện cười nói: “Ngươi đã ngồi bi sầu hết cả buổi sáng rồi, nói thử xem, rốt cuộc ngươi đang sầu gì?”
Lư Hoán cười lạnh nói: “Ngươi đừng có mà giả ngu ngơ, không phải là vì cháu rể mà ngươi một mực bảo vệ đó ư?”
“Cháu rể gì, ngươi đang nói Lý Khánh An đó ư?”
“Có nói cũng bằng thừa! Bây giờ khắp Trường An ai không nói về hắn, không lẽ còn có người khác nữa ư?”
Lư Hoán có phần cáu gắt, Bùi Tuân Khánh cũng chẳng vội gì, vẫn cười tít mắt nói: “Bây giờ danh tiếng của Lý Khánh An. Cái bài hịch kêu gọi thảo phạt An tặc viết mới lâm li kích phẫn làm sao, mắt thấy trên dưới Trường An đều xem hắn như cứu tinh có thể khắc phục An Lộc Sơn, ai ai cũng tán tụng hắn, vì sao ngươi lại không vui?”
Lư Hoán vẫn im lặng, một chốc sau, hắn thở dài nói: “Có lẽ do ta xấu bụng, bụng da tiểu nhân, thôi, không nói nữa, chúng ta uống rượu.”
Hắn không muốn nói nữa, nhưng Bùi Tuân Khánh lại đang hửng, đứng dậy đi khóa trái cửa lại, sau đó mới quay trở về bản khẽ giọng nói: “Ngươi nói thử xem, rốt cuộc là việc gì?”
Lư Hoán nhìn chằm chằm vào ly rượu, hắn lắc đầu nói: “Ta thì không tin, không lẽ ngươi không nhìn ra ư?”
“Rốt cuộc là việc gì? Ngươi đừng để ta đoán nữa, có gì thì ngươi cứ nói thẳng đi!”
Bí mật trong lòng cũng nước lũ vờ bờ. Lư Hoán do dự một hồi cuối cùng cũng mở miệng nói: “Bùi huynh, ngươi không nhìn ra được thật ư? Đại đồ sát Tỉnh Hình lần này thật ra hoàn toàn có thể tránh được!”
“Sao lại có thể như thế?!”
Bùi Tuân Khánh lắc đầu nói: “Thái Hành bát hình, mỗi con đường ở đó đều có di dân đi, ai biết được sao An Lộc Sơn tự dung giờ chửng mà đến tập kích nơi đó? Ai có thể tiên đoán được chứ?”
“Nhưng Lý Khánh An có thể sẽ biết, không nhè thành U Châu không có thám tứ của hắn ư? Thiết kỵ U Châu mà ra thì thế nào hắn chẳng biết? Cho dù không biết tập kích đường nào đi chăng nữa nhưng hắn vẫn có thể phát ra cảnh báo trước, để các quan ải chuẩn bị trước, cố gắng để dân chúng vào quan sớm nhất. Nhưng theo báo cáo của Thổ Môn quan, căn băn không có chuẩn bị gì, mãi đến khi đối phương còn cách quan ba mươi dặm mới phát hiện, rất ư bị động, ta chính vì điểm nảy sinh nghi!”
“Ý của ngươi là nói Lý Khánh An biết rõ mà không quản à?”
Lư Hoán lại thở một hơi dài nói: “Cứ cho là ta xấu bụng đi, Lý Khánh An không phải không quản, quả thực là hắn cũng lực bất tòng tâm. Nhưng sau sự kiện ấy hắn đã trở thành người đắc lợi lớn nhất, do đó lại khiến cho cách nghĩ không nên này của ta càng lúc càng rõ rệt hơn, hoài nghi đây phải chăng là do hắn dàn xếp sẵn?”
Bùi Tuân Khánh không hó hé gì, kỳ thực hắn cũng có chút hoài nghi. Theo lý, một sự kiện trọng đại như di dân, quân đội của Lý Khánh An sao không chút nhúng tay? Hơn nữa Tỉnh Hình còn do quân đội của hắn không chế, nếu như hắn cho trú một vạn quân tại Thổ Môn quan. Sử Tư Minh tuyệt không dám ngông cuồng như thế, nhưng sao bên đấy lại chỉ có vỏn vẹn năm trăm người. Haiz.., không lẽ Lý Khánh An cũng mắc sai lầm cấp thấp thế ư?
Tuy nghĩ như thế, nhưng Lý Khánh An dẫu sao cũng đã nhận cưới cháu gái của mình, hắn phải nói đỡ cho Lý Khánh An, Bùi Tuân Khánh bèn cười nói: “Ta xem có phải vì chúng ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng nơi hắn không, cho nên khi hắn một lần không thành công thì chúng ta lại không thể nào chấp nhận được? Có lẽ lần này hắn thực sự không ý thức được, có lẽ hắn không có được tình báo kỵ binh U Châu xuất kích. Chúng ta không nên quá hà khắc với hắn!”
“Đúng! Kỳ thực kẻ chơi quyền mưu ai chẳng xấu bụng, ôi! Thôi, không nói nữa.”
Lư Hoán vẫn không mấy chấp nhận giải thích của Bùi Tuân Khánh, hai người nhất thời đều không nói gì, Mãi một lúc sau, Bùi Tuân Khánh mới cười nói: “Người phi thường, đương nhiên phải làm việc phi thường thôi, chỉ có hắn mới cô thể diệt An Lộc Sơn, trả lại cho giang sơn Đại Đường một khoàng trời sáng, ta vẫn kiên quyết úng hộ hắn!”
“Hi vọng là như thế. Haiz! Hi vọng chỉ do ta nghĩ nhiều, nào! Chúng ta tiếp tục uống rượu!”
Lý Khánh An hôm kia mới phát biểu hịch văn thào phạt An Lộc Sơn xong bèn xuất phát đến Từ Ngọ cốc thị sát. Do trên thực tế vùng Hán Trung vẫn nằm trong tay Lý Khánh An, cho nên các thông đạo chiến lược như Tử Ngọ cốc. Tà Cốc đạo.., đều là phòng tuyến cuối cùng của Trường An, vì thế Lý Khánh An cũng đã cho bố trọng binh trong mấy thông đạo này. Cùng với việc đang đi vào trạng thái dừng chiến với An Lộc Sơn, Lý Khánh An bèn bắt đầu suy ngẫm việc giành Hán Trung. Chỉ khi giành được Hán Trung thì Quan Trung mới thật sự được đảm bảo an toàn hơn nữa.
Lý Khánh An đã kết thúc thị sát, lúc này hắn đang trên đường trở lại Trường An, gần ngàn kỵ binh yểm trợ xe ngựa của hắn từ từ phóng đi trên quan lộ, Lý Khánh An vẫn đang suy nghĩ dùng binh cho Hán Trung, Quyết tâm xuất binh đã định, hiện nay quan trọng là ai làm chủ tướng, Đấy là điều làm Lý Khánh An đau đầu.
Hán Trung tiết độ sứ trước mắt là Lý Hoán, là do Lý Hanh sắc phong lúc còn xung đế tại Trường An, sở hữu ba vạn quân đội, Lý Hoán là tử đệ tông thất, khá uy dũng, không mấy thấy được trong tông thất. Người này tuy là tiết độ sứ dược Bắc Đường phong, nhưng thái độ hắn ám muội, hắn tuy từng thượng thụ thuật chức cho Chính sự đường Bắc Đường, nhưng khi Lý Hanh lên ngôi tại Thành Đô, hắn lại tỏ ý chúc mừng Lý Hanh, biểu thị sẽ ủng hộ hết mình. Tên này đúng là một tên gió chiều nào theo chiều ấy thật sự, với loại người này tốt nhất là triệt để trừ khử.
Tướng tài của Lý Hoán trong mắt Lý Khánh An chẳng qua thuộc mức trung bình, ba vạn quân thủ hạ cũng chẳng phải quân đội tinh nhuệ gì, chẳng qua là quân Quan Trung bình thường, thực lực cũng tương đương Quý Quảng Sâm, nên Lý Khánh An lúc ban đầu đã kế hoạch sẽ để Thôi Quang Viễn dẫn binh đến bình định Hán Trung, sau đó Thôi Quang Viễn sẽ có thể làm Hán Trung tiết độ sứ. Nhưng thám tử thị sát Tử Ngọ cốc lần này lại mang đến cho hắn một tình báo bất ngờ, Một tháng trước, một đội quân tuần tra An Tây đụng độ một đội quân tuần Hán Trung, hai quân khai chiến quyết liệt, kết quả lại là lưỡng bại câu thương. Trăm người trong đội tuần tra An Tây trận vong mười tám người, thương hai mươi lăm, còn quân Hán Trung trận vong hai mươi người, thương hai mươi tám người, số người thương vọng cũng xấp xỉ nhau.
Sự kiện này cũng khiến Lý Khánh An cảm thấy bàng hoàng, hắn bắt đầu ý thức được, quân Hán Trung của Lý Hoán không yếu ớt như hắn nghĩ, phái Thôi Quang Viễn đến thu phục Hán Trung không khéo lại đại bại quay về, Quyết định của Lý Khánh An bắt đầu lung lay, để đàm bảo cho thắng lợi Hán Trung, hắn không thể không nghĩ đến sẽ thay Thôi Quang Viễn không đủ kinh nghiệm bằng Lý Tự Nghiệp vừa mới về Kinh dẫn binh đi thảo phạt Lý Hoán Hán Trang.
Lý Khánh An suy nghĩ suốt đường đi, không ngừng ngồi ngẫm nghĩ chiến lược cho Hán Trung, đây là thói quen của hắn, trước lúc đại chiến phải suy diễn chiến lược kỹ càng, phải xét đủ các mặt thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lúc này, đường đi cũng bắt đầu bằng phẳng trở lại, ngoài xe là tiếng người náo nhiệt, người qua người lại, xe ngựa liên tấp nập, Lý Khánh An cũng tạm thời ngưng suy nghĩ, kéo rèm lên ngó ra ngoài, xe ngựa đã đến Hộ Huyện.
Hộ huyện chính là Hộ Huyện Thiểm Tây ngày nay, cách Trường An hơi gần, là một huyện thành cấp trung; có nhánh sông Vệ Hà chảy qua huyện thành, phía bắc Hộ Huyện là đồng bằng; đất đai phì nhiêu, tưới tiêu thuận lợi, thịnh sản lương thực, còn phía nam lại là mạch nhánh của Chung Nam sơn, rừng rậm bao phủ, núi non hùng vĩ, từ cổ chí kim đều là thánh địa xuất du của người Trường An.
Lúc này đương là giữa trưa, trong huyện thành cũng còn náo nhiệt, nhưng đoàn người Lý Khánh An vừa đến thì khiến dân chúng trên phố vội vàng tránh đường, Lý Khánh An lắc lắc đầu, lộ trình an bài của hắn căn bản đều không do hắn làm chủ, các huynh đệ đều phải ăn cơm, hắn biết nên hắn cũng chẳng nói gì, cử mặc cho thân binh tự ý sắp xếp. Hắn vừa đương định kém rèm xuống thì bỗng bờ ngỡ, vừa rồi hắn mới nhìn thấy một bóng hình quen thuộc nơi cuối phố...
Trong lúc đoàn kỵ binh của Lý Khánh An từ từ vào Hộ Huyện, hành nhân trên phố vội vàng tránh sang hai bên, trong đó có một nữ từ trẻ vừa mua mấy chiếc bánh nướng cạnh đường; lúc đầu nàng cũng chăng đế ý gì thân phận đoàn kỵ binh này, giờ nàng mới bỗng nghe mọi người lao xao bản tán.
“Tam lang, đây là xe ngựa của ai thế mà lại có nhiều kỵ binh hộ vệ vậy, thật đúng là đáng gờm!”
“Nói cùng bằng thừa! Bây giờ trong Trường An ngoài Triệu vương ra, thì ai còn có oai phong thế, nàng đúng là ngốc quá!”
‘Lý Khánh An!5
Người nữ tử trẻ ấy đột ngột quay phắt lại, trên khuôn mặt thanh tú của nàng là vẻ mỏi mệt đường trường không che giấu được, Vị nữ tử trẻ tuổi này chính là Cao Vụ đã rời nhà nửa năm nay. Nửa năm trước Cao Vụ rời Thành Đô đến An Tây. Nàng dọc đường dầm sương dăi nắng, đến Quy Tư. Sơ Lặc, xong lại đến thành Bạt Hoán, không kiềm được rơi lệ trước tiêu tửu quán năm xưa đã gặp Lý Khánh An; sau đó nàng lại đi đến thú bảo Túc Lâu phong, đi tìm bóng hình Lý Khánh An năm xưa, đi tìm lại các ký ức ký niệm nhỏ giọt giữa nàng và hắn ngày ấy.
Cao Vụ cuối cùng vẫn không tìm được Lý Khánh An tại An Tây, mà nghe nói hắn đã quay trở lại Trường An. Cao Vụ đã mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần cuối cùng thất thêu tạm biệt An Tây, trở về Trườn2 An. Nhưng trùng hợp làm sao, nàng lại gặp được Vũ Y và Như Thi cũng trên đường trở về Trường An tại Đôn Hoàng. Dưới sự mời mọc nhiệt tình của hai nàng. Cao Vụ cuối cùng quyết định cùng họ trở về Trường An.
Sáng hôm nay, Vũ Y và Như Thi đã trở về nhà của mình tại Trường An, nhưng Cao Vụ thì lại không chốn dung thân, nàng đành thân cô thế cô một minh trở lại Thành Đô, trở về bên cạnh phụ thân mình, chỉ có phụ thân mới là người duy nhất mình nàng có thể nương tựa.
Nàng đã mỏi mệt lắm rồi, nàng định sẽ trở lại bên cạnh phụ thân, sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên người yên bình cho đến hết cuộc đời này. Nhưng ngay lúc này, Lý Khánh An mà nàng ngày đêm mong nhớ lại bỗng xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng cảm thấy tự ty vô cùng, Gần mười năm mong nhớ đã mài nhẵn tuổi xuân của nàng, khiến nàng không còn trẻ trung, khiến dũng khí vượt vạn dặm đến An Tây cũng nàng cũng bị dập tắt dần. Nàng quay người lại lẳng lặng rời khỏi đường lớn.
Cao Vụ cươi trên con ngựa hung đã làm bạn cùng nàng gần mười năm nay đến bờ sông Lạo, bên bờ sông có mấy thiếu nữ ra giặt giũ đang reo hò nghịch nước. Các nàng trông chừng mới mười bốn, lăm, lúc này đã không còn tâm trí giặt giũ, nên rủ nhau cùng ngồi trên bờ, thò các cặp chân trắng nõn nhỏ nhắn của mình vào nước sông bông đùa, xung quanh toàn tiếng cười giòn giã.
Cao Vụ ngồi lại bên bờ sông cách đấy không xa. Nhìn đám thiếu nữ ngây thơ trong sáng vô tư lự này mà nàng không khỏi nhớ lại một việc mà Vũ Y đã kể với nàng, Lý Khánh An sắp phải cưới Bùi Uyên Nhi cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi, mười sáu tuổi, đó là một quá khứ xa vời nhường nào. Sóng gió bụi trần bao nhiêu năm nay đã khiến nàng không còn nhớ được hương vị của cái năm mười sáu ấy. Nàng chỉ duy nhất còn nhớ, đó là năm ấy nàng đã gặp Lý Khánh An bán da báo đen trong tiểu tửu tử thành Bạt Hoán.
Cao Vụ khó khăn nuốt mấy miếng bánh nướng, dù cho bụng đói cồn cào, nhưng không hiên sao nàng lại không tài nào nuốt nổi, nàng thẫn thờ nhìn dòng nước chảy trong suốt, bỗng nhiên nàng ôm chằm lấy mặt òa khóc, Giờ khắc này, nàng đã không kiềm nổi nỗi bi thương trong lòng, không kiềm nổi sự sinh sôi nảy nở của sự tuyệt vọng. Nhớ mong bao nhiêu năm cùng đau khổ bấy lâu bỗng chốc vỡ òa...
Ngàn năm sau, một vị thi nhân vĩ đại đã từng dùng ngôn ngữ chất phát nhất miêu tả nỗi bi thương cũng như Cao Vụ lúc này.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này,
Không phải là sự sống hay cái chết.
Mà là em đứng trước mặt anh, anh lại không biết em yêu anh;
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này,
Không phải em đứng trước mặt anh, anh không biết rằng em yêu anh;
Mà là em đã yêu anh điên dại, nhưng lại không thể thổ lộ em yêu anh;
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này,
Không phải em không thể nói lời yêu anh.
Mà là em nhớ anh da diết, nhưng lại phải vùi sâu trong tim.
(Bài Khoảng cách xa nhất của nhà thơ Ấn Độ Tagore)
Các thiếu nữ đang nghịch nước cũng dừng trò chơi lại kinh ngạc nhìn người phụ nữ trẻ cô độc bên cạnh, các nàng xầm xì bản tán, không hiểu vì sang người nữ nhân này lại khóc, nhưng trường kiếm và nỏ tiễn trong chiến mã cách đấy không xa lại làm các nàng hãi sợ. Các nàng khẽ kéo tay nhau, thu dọn quần áo rồi vội vã ra về.
Sau khi khóc một trận nức nở, má và mắt Cao Vụ đầy nước mắt, nàng muốn rút khăn tay bên minh ra lau khô, nhưng lại phát hiện đã bỏ quên trong túi trên chiến mã, không ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, một chiếc khăn bông dày từ đâu xuất hiện trước mặt nàng. Cao Vụ giật mình, nhưng cảm giác quen thuộc này lại khiến nàng như lạc vào cõi mơ, một giọng nói mà nàng khắc cốt ghi tâm đang vọng đến bên tai: “Nha đầu ngốc, một mình trốn ở đây khóc gì chứ?”
Cao Vụ từ từ quay đầu lại, thở thẫn nhìn ánh mắt dịu dàng của Lý Khánh An , nước mắt nàng lại một lần nữa không kiềm được rơi lã chã, Lý Khánh An lau nước mắt cho nàng, cũng vẫn nụ cười ấm áp, cũng vẫn chăm sóc quan tâm như xưa.
Cao Vụ nắm chặt lấy tay của Lý Khánh An, phảng phất như sợ hắn lại sẽ rời khỏi mình bất kỳ lúc nào. Nàng nghẹn ngào, úp mặt vào tay hắn khóc nức nở: “Thất lang...”
Lý Khánh An đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng, cảm nhận được mái tóc đã khô vàng của nàng mà sống mũi hắn cũng có phần cay cay. Hắn hiểu nàng đã phải chịu khồ vì minh mấy năm nay như thế nào, trong lòng không khỏi đầy cảm động và áy náy.
“Vụ Nương, nàng hãy theo ta về Trường An đi!”
Hai hôm nay tuy sắc thu điều hiu, nhưng trong phủ của Lý Khánh An lại vô cùng náo nhiệt. Hôm nay đã là ngày thứ năm mà Lý Khánh An trên đường từ Hà Nam đạo trở về Trường An, cũng chính vào đêm qua Lý Khánh An đã nhận được tin của người nhà, Khương Vũ Y và Lý Như Thi cùng con gái của hắn vẫn ở lại Toái Hiệp giờ đã quay lại Trường An, hôm nay sẽ vào thành.
Với Lý gia mà nói đây chẳng khác gì một việc đại hi động trời, Mới sáng sớm cả nhà đã bắt đầu lu bu chuẩn bị, nào là treo lồng đèn, kết hoa đỏ, quét dọn đình viện, rất có cảm giác như chuẩn bị đón tết, Vương phi Độc Cô Minh Nguyệt của Lý Khánh An lại có thai được hai tháng, nhưng nàng vẫn chỉ huy gia nhân làm việc để nghênh đón các muội muội trở về nhà.
Vào giờ trưa, Minh Nguyệt cũng có phần mỏi mệt, nên nàng bèn ngồi nghi trên chiếc ghế nhỏ trong viện. Lúc này Như Họa bưng chiếc khay màu đỏ bằng gỗ đến, cười nói: “Đại tỷ, cả cơm trưa tỷ cũng quên ăn rồi ư?”
Minh Nguyệt lắc đầu nói, “Ta quả thực không muốn ăn.”
“Đại tỷ không muốn ăn, nhưng cũng không thể để em bé phải đói chứ!”
Như Họa đặt khau lên chiếc bản nhỏ bên cạnh, cười nói: “Rất đơn giản, chỉ có bát canh gà và đĩa rau thôi, muội biết đại tỷ sợ dầu mỡ, nên cố tình để bên làm thanh đạm hơn, đại tỷ cố ăn một ít đi!”
“Thôi được! Muội cứ để ở đây, tí ta sẽ ăn.”
Minh Nguyệt ngồi dậy, nàng miền cường ăn ít cơm, xong lại hỏi Như Họa: “Ta nhớ là đại lang hình như cũng hôm nay về, đúng không?”
“ừm! Là hôm nay, vừa rồi có thân binh đến báo tin trước, nói là chắc chiều nay sẽ đến nhà.”
Minh Nguyệt cười cười, “Xem ra hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, cả nhà chúng ta hôm nay đều về đông đủ, tối nay nhất định phải ăn mừng thịnh soạn mới được.”
Nàng vừa dứt lời thì một nha hoàn chạy vội vào cao giọng nói: aPhu nhân! Đến rồi, hai phu nhân đã về, lão gia cũng đã về rồi!”
Minh Nguyệt có phần hồ đồ, không khỏi quở: “Cái con nha đầu chết tiệt này, nói cứ đảo lộn cả lên, rốt cuộc là ai về rồi?”
“Nhị phu nhân và tam phu nhân vồi rồi, lão gia cũng về chung với hai phu nhân.”
“Hóa ra là như vậy!”
Minh Nguyệt đoán được chắc giữa đường họ đã gặp nhau nên bèn cùng trở về, nàng vội đứng dậy nhìn Như Họa cười nói: “Đi thôi! Chúng ta ra ngoài cửa nghênh đón.”
Cùng với đoàn nhân mã của Lý Khánh An trở về, trong phường Khánh Đạo bỗng chốc trở nên náo nhiệt phi thường, nghe nói Triệu vương cùng mấy vị trắc phi từ An Tây trở về, cư dân trong phường Khánh Đạo cơ hồ nhà nhà hộ hộ đều chạy ra hóng hớt chung vui, Đám trẻ con cứ chạy theo đoàn kỵ binh hân hoan. Hôm nay tâm trạng của Lý Khánh An rất vui, hắn còn lệnh cho thân binh rải tiền cho bọn trẻ con, Mấy tên thân binh của hắn dùng rỗ đựng đầy tiền đồng, cử từng nắm từng nắm rải ra, Bọn trẻ con mừng rỡ xông vào tranh giành. Lúc này, thanh pháo trúc ngoài vương phủ cũng đùng đùng nố vang. Từ xa xa, Minh Nguyệt đã dẫn theo mấy mươi gia nhân đi ra nghênh đón.
“Như Họa!”
Như Thi trong xe ngựa nhìn thấy muội muội mình mừng rỡ cao giọng vẫy gọi.
Như Họa cũng vui mừng khôn xiết vội chạy lên gọi: “Tỷ, cuối cùng mọi người đã quay lại rồi.”
“Như Họa!” Vũ Y cũng cười vẫy tay chào nàng.
“Nhị tỷ! Các tỷ trên đường mọi việc đều thuận lợi chứ?”
“ừm! Rất thuận lợi, chỉ là đường hơi xa, nếu nói tỷ đi thêm lần nữa chắc tỷ không chịu nổi.”
Trong lúc Như Họa nói chuyện với hai nàng thì Minh Nguyệt cũng đi ra đón Lý Khánh An, nàng thấy phu quân tinh thần sảng khoái, không khỏi mừng thầm, cười nói: “Hôm nay sao mọi người lại gặp được nhau trên đường thế?”
“Là do ta cố ý đuổi theo các nàng ấy đấy chứ!”
Minh Nguyệt thử người ra, sao phu quân minh lại biết được hôm nay Vũ Y và Như Thi cũng về? Trong lòng lòng ngờ, vừa đảo mắt nhì, bỗng thấy một thân binh sau lưng Lý Khánh An trong rất quen mặt, mặt mày thanh tú xinh xắn, đây rõ ràng là nữ giả trang nam. Nàng thấy nữ tử mỉm cười e thẹn cui thấp đầu xuống, bỗng nhiên nhận ra: “Vụ Nương, là nàng đó ư?”
Cao Vụ có phần ngượng nghịu nói: “Minh Nguyệt tỷ, là ta!”
Lúc này Như Thi ở phía sau mới cười cười giải thích: “Đại tỷ, Vụ Nương cũng đi An Tây, lúc bọn muội về đến Đôn Hoàng vô tình gặp được.”
Minh Nguyệt lại quay sang nhìn phu quân, thấy hắn nheo mắt với mình, trong lòng bỗng chốc hiểu ra, vội đi lên trước kéo tay Vụ Nương, nhiệt tình cười nói: “Hôm nay thật đúng là một ngày đại hỹ, cả Vụ Nương cũng đến, thật là tốt quá đi thôi! Mau! Mọi người mau vào nhà thôi, hôm nay chúng ta phải ăn mừng mới được.”
Nàng nắm tay Vụ Nương và với mọi người trong nhà cùng đi vào trong phủ, “Đùng! Đùng” Lúc này tiếng pháo trúc ngoài công lại càng vang to hơn, ầm ầm, náo nhiệt đông vui không thua gì ngày tết.