Quý Quảng Sâm mãi đến ngày thứ ba sau khi bị bắt thì cuối cùng mới chịu đầu hàng Lý Khánh An. hắn đã bị đánh động bởi quân An Tây áp giải hắn. Các binh sĩ đến canh giữ hắn tổng cộng có mười sáu người, ngoài mười sáu người này ra không còn thêm bất kỳ ai canh hắn. vì thế đã khiến hắn nảy sinh ra ý nghĩ bỏ trốn, và hắn vẫn luôn chực chờ cơ hội.
Mười sáu người này được chia làm ba ca. thời gian canh giữ của mỗi ca là ba canh giờ, nhưng trong suốt ba canh gìỜ này không một binh sĩ dám biếng nhác chậm trễ. bọn họ nom như mười sáu bức tượng sừng sững. toàn tâm toàn sức cảnh giác cao độ đứng canh giữ tại bốn góc đại trướng của hắn. không ai dám vui cười bờn cợt. cũng không có những lời nói bông đùa không ra gì. thậm chí còn không có bất kỳ cuộc trao đổi ngôn ngữ nào, trầm mặc một cách đáng sợ.
Còn hắn chỉ cần có chút ít động tĩnh thì ngay lập tức sẽ có binh sĩ đến dò xem tình hình và ghi nhận lại vào sổ sách. Lúc thay ca họ đặc biệt cần trọng. Các binh sĩ đến thay ca trực đặc luôn đến đúng giờ không chút chậm trễ, không có ai nói gì với ai, chi tự giác ký tên bàn giao, quân quy cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngày đầu tiên Quý Quảng Sâm chi cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ được rằng cả binh sĩ bình thường của quân An Tây cũng nghiêm cần đến thế. đồng thời trong lòng hắn cũng đầy khinh miệt mỉa mai. nghĩ Lý Quang Bật cố ý làm cho hắn nhìn!
Đến ngày thứ hai. hắn dần dần như quả bóng xì hơi, quân An Tây đúng là không có chút sơ hờ nào, khiến hắn không có bất kỳ cơ hội nào để trốn chạy.
Nhưng đến ngày thứ ba. hắn cuối cùng cũng đã cảm thấy bàng hoàng, vì hắn đã nhìn ra không phải do Lý Quang Bật cố ý muốn làm cho hắn xem. đây là phong cách nhất quán của quân An Tây, nghiêm ngặt đến từng li từng tí.
Quý Quảng Sâm bắt đầu suy nghĩ lại. Từ những tiểu tiết nhỏ nhặt này hắn đã có thể nhìn ra tác phong quân kỹ nghiêm minh của quân An Tây, mà tác phong này chắc chắn không phải ngày một ngày hai đã có thể luyện thành, mà phải thông qua sự kiên trì uốn nắn mấy năm thậm chí mười mấy năm mới có thể hình thành. So với họ, chỉ càng thấy quân Quan Trung của Lý Hanh quân kỹ lỏng lẻo, rất nhiều người tòng quân chẳng qua là vì muốn kiếm chác quân hưởng, một khi gặp phải trận chiến thảm khốc một chút bèn chỉ biết đầu hàng với lại bỏ chạy.
Quân đội của bản thân Quý Quảng Sâm cũng thế thôi, ba vạn người bị hai vạn kỵ binh quân An Tây tập kích đã loạn thành một đám hỗn độn. tuyệt đại đa số họ đều đầu hàng và bỏ trốn, chỉ còn hai hai ngàn mấy người muốn đối kháng đến cùng.
Ngược lại. nếu là quân An Tây thì sao? Quý Quảng Sâm tin rằng dù cho bị tập kích đánh úp. binh sĩ quân An Tây có phải mạnh ai nấy tác chiến một mình đi chăng nữa thì họ cũng sẽ huyết chiến đến cùng với quân địch, thậm chí vốn tính cân thận và xem trọng xích hầu của mình, căn bản khó mà gặp phải đánh lén.
Chính vì sự so sánh này khiến Quý Quảng Sâm vốn dĩ có thành kiến với quân An Tây cũng bắt đầu phải suy nghĩ lại. Hắn cảm nhận rõ được khoảng cách giữa Lý Hanh và Lý Khánh An. Quân An Tây của Lý Khánh An được tôi luyện từ vô số chiến dịch của máu và mồ hôi, còn quân đội của Lý Hanh thì sao? Tuyệt đại đa số binh sĩ cả một trận chiến dịch ra hồn còn chưa từng trải qua. bọn họ làm sao có thể sánh được?
Hốn vốn nghĩ Lý Hanh sẽ đánh bại Lý Khánh An. Quý Quảng Sâm hắn sẽ vì trung trinh bất hàng mà có được sự kính trọng của Lý Hanh, nhưng hiện tại hắn mới biết cách nghĩ của mình thật trẻ con làm sao. Đừng nói là Lý Hanh căn bản sẽ không còn tin tường hắn. cho dù có tin tường thì Lý Hanh cũng sẽ không có cơ hội này. Lý Hanh chắc chắn sẽ bại dưới tay Lý Khánh An. Binh sĩ Trung Nguyên quá biếng nhác, bọn họ căn bản không địch nổi quân An Tây sát khí đằng đằng.
Quý Quảng Sâm cũng bắt đầu suy nghĩ lại tiền đồ của bản thân, sự ngạo mạn và khí tiết thư sinh của hắn lúc này cũng bị gạt bỏ đi. hắn cuối cùng mới phát hiện mình thật sự chỉ còn một con đường duy nhất là sớm đầu hàng cho Lý Khánh An. có như thế hắn mới mong còn có cơ hội được trọng dụng lại.
Chính vì thế mà sau ba ngày suy nghĩ, hắn cuối cùng bày tỏ ý chí nguyện ý đầu hàng của hắn với Lý Quang Bật trên con đường bị áp giải trở về Lạc Dương.
Trong màn đêm sương gió lất phất. Quý Quảng Sâm được mấy binh sĩ dẫn vào đại trướng của Lý Khánh An. mưa vẫn còn đang rất to, dù cho binh sĩ đã che dù cho hắn. nhưng hắn vẫn không thoát khỏi thảm cánh mình mây ướt sũng bởi mưa gió.
Lúc này trong đại trướng. Lý Khánh An đã nói chuyện xong với Lý Quang Bật, Lý Khánh An đang ngồi trên vị trí của chủ soái đê phê duyệt tấu chương từ An Tây sừi đến. hắn đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên. Lý Quang Bật ngồi một bên. trông hắn có vẻ ngại ngùng, không hiểu sao Lý Khánh An lại lạnh lùng với Quý Quảng Sâm như thế.
Lý Khánh An kỳ thực từ rất lâu trước đây bèn đã quen biết tên Quý Quảng Sâm này. lúc ấy hai người họ cùng là Trung lang tướng. Trong ký ức của hắn thì tên Quý Quảng Sâm này rất ư thành thạo tất cả các loại binh thư binh pháp, mỗi lần hắn nói về binh pháp đều có đầu có đuôi, có căn có cử. Tuy có cảm giác chì là đàm binh trên giấy nhưng Lý Khánh An không thể không thừa nhận, người này quả thực là vãn võ song toàn, không những có thể dẫn binh đánh trận, mà cũng có thể trị vì châu huyện.
Một mặt khác, tên Quý Quảng Sâm này tính tình rất cao ngạo, hắn chẳng thèm kết giao với thế gia quyền quý, cũng chẳng thèm đếm xia gì đến các tướng lĩnh thông thường không có bối cảnh giống như bản thân hắn. Chính vì thế. với một người như vậy Lý Khánh An không muốn quá ư ưu đãi với hắn. Như thế chì tổ khiến hắn lại càng thêm ngạo mạn. chỉ có ra tay thẳng thừng triệt đi ngạo khí của hắn. thì mới mong hắn sẽ tận tâm tận lực bán mạng làm việc cho mình.
Quý Quảng Sâm được dẫn vào đại trướng. không có ai đưa khăn cho hắn lau mặt. cũng chăng có ai mang canh gừng hắn uống cho ấm người. hắn cô đơn lặng lẽ đứng một mình trước cửa trướng, có phần không biết phải làm gì. Lúc này, một cơn mưa gió bỗng ào đến. khiến hắn lạnh run hết cả người, hắn mới sực tỉnh ra. bản thân mình đã đầu hàng Lý Khánh An.
Hắn vội đi lên một bước, quỳ một chân chấp tay nói: “Bại binh chi tướng Quý Quảng Sâm xin tham kiến An Tây tiết độ sử Triệu vương điện hạ!”
Lý Khánh An cũng vẫn không đá động gì đến hắn. nhưng Lý Quang Bật ở bên cạnh lúc này đã có phần không nhẫn tâm. bèn cưới nói nhắc nhở hắn: “Quý tướng quân đã quyết định sẽ tận trung cho đại tướng quân của bọn ta rồi chứ?”
Quý Quảng Sâm mặt mày đỏ bừng, bảo hắn nói lời sẽ đến nương tựa quả thực gian truân vô cùng, nhưng hắn biết mình thế nào cũng phải tỏ thái độ, nên đành cắn răng nói: “Ty chức nguyện tận tâm tận sức làm việc vì đại tướng quân!”
Sắc mặt Lý Khánh An đến lúc này mới dịu lại phần nào, hắn ra hiệu mắt với thân binh xong. rồi mới từ từ nói: “Quý tướng quân mời đứng dậy!”
Hai tên thân binh qua dìu Quý Quảng Sâm đứng dậy, lại đưa khãn khô và trà gừng cho hắn. Quý Quảng Sâm lăng lặng dùng khăn lau bớt nước mưa trên mặt. nhưng hắn lại nhìn trà gừng lắc lắc đầu. tò ý hắn không cần.
“Ty chức đa tạ đại tướng quân!”
Lý Khánh An vẫn không đá động gì hắn. Quý Quảng Sâm cũng không nói 21. im lặng cúi đầu. Ngạo khí trước đây của hắn lúc này đã hoàn toàn không còn bóng dáng gì. Qua một hồi sau. Lý Khánh An mới đặt bút xuống, bình thản hỏi: “Không biết Quý tướng quân có dự định gì cho tương lại?”
“Ty chức nguyện nghe an bài của đại tướng quân.”
“Nếu như ta không muốn để ngươi tiếp tục tòng quân thì sao?”
Quý Quảng Sâm vẫn chưa nghe hiểu ý câu nói này của Lý Khánh An. hắn thở dài một hơi nói: “Vậy ty chức nguyện ý về nhà với ruộng vườn!”
“ồ!” Lý Khánh An mỉm cười, lại hỏi hắn nói: “Không biết nhà Quý tướng quân có bao nhiêu mẫu điền sản?”
Gia tộc của Quý Quảng Sâm là đại tộc Lạc Dương, nhưng ruộng đất của bản thân nhà hắn lại không nhiều, cha mẹ chi để lại cho hắn được hơn trăm mẫu đất. Hắn trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc bèn đáp: “Phụ mẫu ty chức có để lại cho ty chức một trăm hai mươi mẫu đất. và cộng thêm điền Vĩnh Nghiệp của ty chức có hai khoảnh lương điền, tông cộng chi nhiêu đây thôi.”
Làm quan thanh liêm không tham ô lương hưởng của quân sĩ. đây cũng là một trong các ưu điểm của Quý Quảng Sâm. Lý Khánh An nhắm hắn cũng vì ưu điểm này của hắn. Lý Khánh An gật gật đầu, lại quay sang nói tiếp với Quý Quảng Sâm: “Ta vừa rồi nói rồi, ta tạm thời không muốn để Quý tướng quân tòng quân nữa. đương lúc Hoài Châu thái thú tháng trước vừa bị điều đi, thái thú mới vẫn chưa được quyết định, ngươi cứ đến Hoài Châu làm thái thú đi. đồng thời kiêm luôn cả chức đoàn luyện sứ Hoài Châu.”
Hoài Châu nằm ở phía bắc Hoàng Hà. chính là vùng Hà Nam Tiêu Tác ngày nay, cũng thuộc Đô Kỳ đạo. Quý Quảng Sâm tuy không hiếu vì sao Lý Khánh An không để mình tiếp tục tòng quân mà đi tòng chính làm thái thú. nhưng nếu hắn đã đầu hàng Lý Khánh An thì đương nhiên phải phục tùng tất cả mọi an bài của hắn. huống chỉ làm thái thú đã hơn xa dự kiến ban đầu mà Quý Quảng Sâm nghĩ. Hắn cứ ngỡ sau khi đầu hàng sẽ bị giáng chức làm một trung lang tướng là cùng.
Qua đó cũng thấy rõ Lý Khánh An vẫn còn khá xem trọng mình, nghĩ thế trong lòng Quý Quảng Sâm không khỏi phấn khởi, hắn vội khom người nói: “Ty chức nguyện ý đến Hoài Châu nhậm chức!”
“ừm! Vậy ta bây giờ nên gọi ngươi là Quý sứ quân rồi!”
Nụ cười trên mặt Lý Khánh An bỗng biến mất. hắn nghiêm khắc nói với Quý Quảng Sâm: “Ngươi đi Hoài Châu, nội trong năm nay phải giúp ta làm tốt hai việc. Thử nhất người phải căn cử theo đoàn luyện bảo giáp pháp của An Tây ta huấn luyện trai tráng nông thôn, phát cho họ binh khí quân dụng, cho tàng binh trong dân. Ta cho ngươi mức giới hạn ít nhất là phải huấn luyện ba vạn đoàn luyện dân binh, về mặt số lượng càng nhiều càng tốt. nhiều hơn ta không hạn chế. Nếu An Lộc Sơn nam xâm thì Hoài Châu cũng sẽ bị lâm vào cảnh lầm than, ta không hi vọng đến lúc đó dân chúng Hoài Châu phải làm cừu non chờ chết, ngươi hiểu ý ta rồi chứ? ”
Quý Quảng Sâm nghe mà trong lòng bàng hoàng, hắn vội khom người nhận lệnh: “Ty chức hiểu rõ!”
Lý Khánh An thấy thái độ Quý Quảng Sâm thành khẩn, sắc mặt cũng dịu lại phần nào, hắn lại nói: “Cái thứ hai nữa là người phải phối hợp với Hà Nam phủ doãn kiêm Đô Kỳ đạo trưởng sứ Bùi Tư tiến hành hạn chế nạn chiếm dụng đất đai. Hoài Châu có mười ba nhà quyền quý đất đai nằm trong phạm vị bị hạn chế, tổng cộng lên đến hai vạn bảy ngàn khoảnh lương điền, danh sách cụ thể Bùi Tư ắt sẽ đưa cho ngươi, ngươi nhất thiết phải phân bổ đồng đều lại ruộng đất trước khi hết năm. không được vì chủ nhân số ruộng này là Lý Hanh mà chừng chữ. nếu không ta sẽ dùng quân pháp trị tội ngươi.”
“Ty chức không dám. kỳ thực ty chức cũng ủng hộ hạn điền, hơn nữa với chính sách hạn điền của đại tướng quân, bản thân ty chức cũng có một số cách nghĩ riêng của mình.”
“Thế ư? Thế ngươi có cách nghĩ gì. cứ thử nói ra xem?” Lý Khánh An có vẻ hứng thú hỏi.
Quý Quảng Sâm đương định mở miệng thì Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Quý sứ quân ngồi xuống hẳn nói!”
Lý Quang Bật bên cạnh cũng cười cười đứng dậy nói: “Nếu như nói về văn. vậy ty chức xin cáo lui trước đây.”
“Không được! Ngươi cũng phải ngồi xuống cùng nghe!”
Lý Khánh An không cho phép Lý Quang Bật bỏ đi. hắn gõ gõ mặt bàn. có phần không vui nói: “Cả ngươi, và cả Lý Tự Nghiệp cũng thế, đều chỉ biết đi đánh trận mà thôi. Lệ Phi Nguyên Lễ thì càng không phải nói. hoàn toàn là một tên vũ phu. Nhưng như thế không được, các ngươi cũng phải học tập Đoàn Tú Thực đi. không những phải thông võ lược, mà còn thạo vãn trị. có như thế thì sau này có ngươi mới có thể một mình đảm nhiệm một phương, nhất là về vấn đề đất đai. đấy là vấn đề căn bản cho hưng thoái của các triều các đại. mấy ngàn năm trước như thế. mấy ngàn năm sau cũng vẫn như vậy, ngươi càng phải cố gắng kiên nhẫn mà nghe!”
Ngữ khí của Lý Khánh An càng lúc càng nghiêm lệ. Lý Quang Bật bất giác giơ tay lau bớt mồ hồi trên trán, hắn biết rõ tính vị chúa công này của mình, một số việc nhỏ hắn tuyệt không để vào bụng, nhưng trong những đại sự căn bản thì lại rất ư khắt khe. hắn không dám phản biện lại gì. chi ngồi thăng lưng chuấn bị rửa tai lắng nghe.
Lý Khánh An cũng chẳng nhiều lời thêm, hắn lại quay sang nói với Quý Quảng Sâm: “Ngươi nói đi!”
Quý Quảng Sâm thấy Lý Khánh An không chút nể ngng khiển trách Lý Quang Bật trước mặt minh, trong lòng không khỏi lại càng thêm sợ hãi Lý Khánh An. Hắn từ từ ngồi xuống, sắp xếp lại ý tử trong đầu nói: “Ty chức cho rằng đại tướng quân có hạn điền cũng phải có đối tượng, không nên quơ đũa cả nắm. bây giờ cũng đã đến lúc thả chậm bước lại, chứ không phải lúc triệt để lật đổ mà cải cách, như thế chỉ tổ tạo thành cảnh đại chủ khắp thiên hạ cùng đồng tâm hiệp lực lại chống đối đại tướng quân mà thôi. Vào đời Hán Vương Mãng chính là vì quá nóng vội mà đắc tội tất cả cường hào thiên hạ. nên mới khiến tân triều của hắn không thể giữ được bao lâu. ty chức hi vọng đại tướng quân đừng giẫm lại lên vết xe đổ của hắn mà thôi.”
Tuy lời Quý Quảng Sâm nói không có ý mới gì. vì có rất nhiều người đều đã không ngừng nhắc nhở Lý Khánh An. nhưng là một tướng quân mà có thể nhìn thấy được điểm này thì đúng là đáng quý. Lý Khánh An lại gật gật đầu nói: “Vậy ngươi hãy nói thử xem. ta nên nhằm vào nhưng đối tượng nào mà hạn điền?”
Quý Quảng Sâm suy nghĩ một lát bèn nói: “Vừa rồi đại tướng quân cũng nói rồi. là quyền quý đến nương tựa Nam Đường, nhưng người này sở dĩ đến nương tựa Nam Đường đều là muốn phản đối đại tướng quân, nên cử hạ thủ với bọn họ cũng là lẽ đương nhiên. Ty chức thấy đại tướng quân quả thực đã làm như thế, và con những đại hộ sở hữu đất đai cũng là người dễ ra tay, ty chức khuyên đại tướng quân không ngại gì hạ thủ với họ.”
“Ý ngươi nói là tự viện đấy ư?” Lý Khánh An cười cười hỏi lại.
“Chính là tự viện!”
Quý Quảng Sâm thấy Lý Khánh An đã hiểu ý của mình, hắn không khỏi cười phá lên. nói: “Từ thời của Võ Tắc Thiên đến nay. phật tự chùa chiền chiếm đất càng lúc càng quyết liệt, cũng không thua gì quyền quý tông thất chiếm ruộng. đó là một khối u ác tính của Đại Đường, bắt đầu từ năm Thiên Bảo nguyên niên Lý Long Cơ tôn vinh Đạo giáo đè nén Phật giáo, mục đích cũng là vì muốn hạn chế việc tự viện chiếm ruộng đất, nhưng hắn lại làm quá thất bại. không những không hạn chế được phật tự chiếm ruộng mà ngược lại còn làm cho đạo viện cũng bắt đầu chiếm ruộng, dân chúng lại càng lầm than. Kính Tông hoàng đế tuy bắt đầu hạn điền, nhưng hắn cũng chi mới nhằm vào được tông thất và quyền quý, vẫn còn chưa kịp động thủ với phật tự đạo viện, cho nên ta khuyên đại tướng quân sau khi hạn chế hết ruộng đất của các tông thất quyền quý của Nam Đường, nên bắt đầu ra tay với tự viện trong thiên hạ. Như thế không những có thể làm dịu lại cơn sốt thâu tóm ruộng đất. và cũng không đến nỗi bị tất cả danh môn thiên hạ căm ghét. Không biết đại tướng quân thấy ý này thế nào?”
Quý Quảng Sâm thật chất cũng có tư tâm của mình. Quý thị gia tộc của hắn chính là danh môn Lạc Dương, hắn vô cùng hiểu rõ mối lo mà giai cấp như họ sắp phải đối diện trong tương lai. Họ vô cùng lo lắng chính sách mới mà Lý Khánh An đưa ra sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân họ. Nếu như thế này họ nhất định sẽ cùng đứng dậy chống đối lại chính quyền của Lý Khánh An. Quý Quảng Sâm trong một mức độ nào đấy hắn ủng hộ Lý Hanh chẳng qua là vì Lý Hanh đã đưa ra lời hứa rõ ràng là sẽ bào đám được lợi ích giai cấp của bọn hắn. Là một người hưởng lợi tương quan trực tiếp của danh môn thế gia. Quý Quảng Sâm đương nhiên hi vọng mượn cơ hội này thuyết phục Lý Khánh An, chí ít phải nói cho Lý Khánh An biết cách nghĩ của người trong cùng giai cấp bọn họ nghĩ gì. Hôm nay vốn dĩ là lần đầu thọ mệnh của hắn sau khi đầu hàng. nhưng không ngờ lại chộp được cơ hội này, Quý Quảng Sâm bèn nắm lấy dịp này để tỏ rõ tâm nguyện của mình với Lý Khánh An.
Với Lý Khánh An mà nói, đã không phải chi một người đề xuất vấn đề này với hắn. cả Bùi gia, Thôi gia, Lư gia và Độc Cô gia... tất cả bọn họ đều hi vọng chính sách mới của Lý Khánh An đừng dính líu quá rộng, đừng xâm phạm đến lợi ích của các danh môn thế gia. Hôm nay Quý Quảng Sâm chăng qua là lặp lại lời của rất nhiều người đã từng nói. nhưng lời nói của Quý Quảng Sâm hôm nay lại rất có hiệu quả.
Cũng giống như mối quan hệ giữa lượng và chất, những thay đổi đơn thuần về lượng, đến một mức độ nhất định, sẽ chuyển hóa thành sự biến đổi về chất. Quý Quảng Sâm lại là người đầu tiên nói với Lý Khánh An sau khi hắn bất đầu quay lại chinh phục Trung Nguyên. khiến Lý Khánh An không thể không tĩnh tâm lại để suy ngẫm sách lược chính trị tiếp theo của mình.
Sau khi tiễn Lý Quang Bật và Quý Quảng Sâm về, Lý Khánh An khoát tay sau lưng đứng ngay trước cửa trướng, hắn nhìn chằm chằm vào mưa táp bão bùng của đêm đen mà trong lòng không khỏi đâm vào suy tư. Bất kỳ một chính đàng hay một nhân vật lớn mạnh nào trong lịch sử, nếu muốn đoạt được thiên hạ nhất định phải dựa vào lực lượng của một giai cấp nào đấy. Muốn đánh bại một giai cấp khác, vậy Lý Khánh An hắn phải dựa vào giai cấp nào đây?
“Dựa dẫm vào tầng lớp nông dân ư?”
Lý Khánh An lại lắc lắc đầu. từ cổ chí kim người muốn đoạt thiên hạ đều phải lợi dụng giai cấp nông dân. chứ không phải dựa dẫm vào giai cấp nông dân. Lưu Hán. Lý Đường. Triệu Tống. Chu Minh đều là như thế, có thể đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, nhưng làm sao có thể sở hữu thiên hạ trên lưng ngựa? Đời Tần không biết điều lật đổ giai cấp quý tộc của chiến quốc, nhưng lại không kịp thời bồi dường ra giai cấp đáng tin cậy mới, đế rồi thiên hạ bạo loạn, mất hết lòng dân. bị các quý tộc cũ lợi dụng. để rồi chỉ đến đời thứ hai đã vong. Tùy triều cũng như vậy, Tùy Vãn đế lập tam tinh lục bộ chế, mục đích là muốn triệt để đánh tan chế độ môn phiệt từ thời Hán Tấn đến nay, kết quả lại xúc phạm đến lợi ích của thế gia danh môn. cũng vì chưa xây dựng được tầng lớp mới đáng tin. kết quả là cường hào thiên hạ cùng phản, khiến nhà Tùy mới đến đời thứ hai đã diệt vong, cuối cùng bị Lý Đường gặt hái hết thành quả mà Tùy Văn đế sây trồng bấy lâu.
Lịch sự đã dùng tư thế kiên quyết không chùn bước của mình nói cho Lý Khánh An biết, cái cũ đã qua đi, duy chỉ có tương lai là còn có thể tiếp tục theo đuồi, thuận thế mà hành mới là hành động sáng suốt của hắn. dựa vào danh môn thế gia đánh bại tông thất Lý Đường rồi kiến lập ra giai cấp mới để đánh bại môn phiệt thế gia. chỉ cần hắn có thể ràng buộc được giai cấp nông dân. môn phiệt thế gia sẽ không còn cơ sờ đê khởi binh tạo phán chống lại hắn.