Tiến công Thạch bảo thành gặp phải lực cản lớn. Nguyên trong kế hoạch buổi trưa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mãi cho đến lúc hoàng hôn, quân Đường vẫn đang không thể công thành thành công, Dười chân núi Thạch Bảo thành tử thi quân Đường chất đóng, hơn năm nghìn binh bỏ mình nơi tha hương.
Tiếng trống tiến công lại một lần nữa vang lên, ba nghìn mấy trăm tên quân Đường hò hét xông về hướng Thạch Bảo thành,con đường băng tuyết đã bị nhiệt huyết quân Đường hòa tan,đường tiến công tương đối bằng phẵng , nhưng người Thổ Phồn phòng thủ lại càng ác liệt , không có cung tiễn, không có máy ném đá, dùng cự thạch và gỗ lăn phong tỏa đường nhỏ lên núi duy nhất,khiến cho lịa thêm một đám quân Đường kêu thảm rơi xuống vực thẳm.
Nhưng quân Đường cũng tìm được một tia hy vọng trong tuyệt vọng, lần tiến công này, từ ba trăm quân tiên phong danh dấp vạm vỡ quân Đường chế tác ra trăm cây dù nghiêng khổng lồ,phía dưới dù được dù giá gỗ ba trượng để đỡ, trong giá gỗ là năm tầng da trâu sống,dù có hình tam giác, mặt trên được bôi một lớp mở. Mấy mươi tên lính Đường cùng trú dưới một ô. Và thế này, dù cự thạch hay gỗ lăn của quân Thổ rơi xuống cũng vì lực hạ của mặt da bò trơn láng hơi nghiêng khiến chúng lăn xuống vách núi.
Đây là phương pháp quân Đường nghĩ ra sau bao lần thất bại thảm thương, và giúp họ giảm thiểu thương vong đáng kể, giờ đã đi đến đường khe núi đá cách đấy một trăm hai mươi bước.Bây giờ đã đi vào thời ky cung nỏ, quân Đường ngàn tiễn cùng phát, trước đợt tiễn dày đặt cùng phóng về phía thành, quân Thổ Phồncuối cùng đã xuất hiện thương vong,trên Thạch Bảo thành bắt đầu không ngừng có tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Nhưng quân Đường cũng không cách chi xông lên thêm một bước, trong khe đá không tiêu tan đá tảng, đại lượng đá tảng rơi xuống đọng lại đầy đường, khiến đường bị tắt, quân Thổ Phồn vẫn tiếp tục nện cự thạch xuống như cũ từ đỉnh núi,khiến cho những cây dù chế tác tạm không thể chịu được lực xông kích mạnh này, ba mấy cây dù vì thế mà bị tan tác. Hàng ngàn quân Đường mất đi mái che mà bị đá nện vào cho xứt đầu mẻ trán, máu me đầy mình, thảm kêu không dứt. Quân Đường lại xuất hiện thương vong thảm trọng, Các tán ô lớn tán bắt đầu chậm rãi rút về chân núi .
Bất luận như thế nào, quân Đường cuối cùng cũng tìm được rồi một cách đối phó. Khuyết điểm duy nhất là tiến triển chậm rãi, cần lần lượt tấn công. Dùng cung nỏ chậm rãi tiêu hao dần khi lực bên trong Thạch Bảo thành.
Tại thời điểm này, Lý Khánh An suất lĩnh quân đội ở phía sau núi chặn lại viện quân Thổ Phồn lại trở thành mốt chấu thắng bại của toàn bộ chiến dịch.
...
Núi sau Xích Lĩnh, quân Thổ Phồn bắt đầu điên cuồng tiến công lần thứ ba, do phong hỏa cẩu việc Thạch Bảo thành một lần nữa cháy rực, khiến Tán Phổ ý thức được tình hình nghiêm trọng. Lần này, lão cho hai vạn trọng binh hòng công hạ tuyến phòng thủ thứ hai của Đại Đường.
Tuyến phòng thủ thứ nhất đã bị quân Thổ chiếm lĩnh, trở thành căn cứ để họ tiến công tuyến thứ hai. Giữa hai tuyến phòng cách nhau khoảng bảy trăm bước, nhưng do núi rừng hiểm trở, phần lớn là vách đá, đại quân không dễ di chuyển, chỉ có ba suối thẳm rộng khoảng mươi thước,nằm trên núi hiểm dài ba dặm, khiên quân Phổ hai lần công kích đều bị thảm bại. Lần công thứ ba này là lần bọn chúng đầu tư nhiều binh lực nhất.
Vì thế quân đường thương vong năm trăm, còn lại hai ngàn bốn trăm hơn được chia làm ba đội, một đội canh giữa một đường. Trong lòng mỗi quân lính Đại Đường đều rõ, nếu tuyến phòng thứ hai thất thủ, vậy tuyến phòng thứ ba sẽ không còn giữ được, vậy toàn quân họ sẽ đại bại hoàn toàn.
Đối với việc bảo vệ tuyến phòng thứ hai này chính là trận chiến sinh tử.
Quân Thổ trải đầy như kiến cỏ này lại càng điên cuồng công kích. Những tiếng trống khích tướng trấn động lòng người lại dồn dập vang lên. Năm trăm tên thị vệ Tán Phổ đang cầm kiếm đốc chiến, người lùi bước lập tức trảm. Dưới vài ngọn cây trụi lủi đã treo mấy trăm đầu người, đây là cảnh thỉnh bọn lính Thổ.
Nhưng đường núi chật hẹp, dù quân Thổ có đổ dồn bao nhiêu binh lực đi chăng nữa, bọn họ cũng chỉ có thể lần lượt tiến lên. Trên ba con suối sâu mọc đầy gai góc, bụi rậm, quân Thổ đi đầu đang cầm theo mười tấm khiêng cao hai trượng, rộng một trượng từ từ thẳng tiến. Tấm khiêng khổng lồ xếp ngang nhau tạo thành một bức tường dày, những quân Thổ phía sau giơ cao khiêng tròn, đã có hiệu quả cản trở những con mưa tiễn từ quân Đường.
Dầu hỏa đã không còn, vũ khí lợi hại nhất còn lại chính là thuốc nổ quân Đường mang đến. Mười chiếc máy ném hạng nhỏ đã được chuẩn bị xong. Từ trên cao, đã ném hơn mười cân thuốc nổ về xa bốn trăm bước.
Cuối cùng thuốc nổ đã lâm trận. Đây là thứ vũ khí không đến lúc vạn bất đắc dĩ Lý Khánh An cũng không muốn sử dụng. Số lượng có hạn, bọn họ tổng cộng cũng chỉ mang có ba trăm bọc thuốc nổ. Lúc công kích Lang Nha giác đã dùng một trăm ba mươi bọc, cộng thêm những lúc dùng lẻ tẻ, trong tay bọn họ còn không tới một trăm rưỡi bọc. Đối diện với hàng ngàn hàng vạn quân Thổ Phồn. Nhin trận chiến công thành Thạch Bảo còn xa vời kia,một trăm năm mươi bọc thuốc nổ này, liệu có thể mang lại hi vọng gì đây?
Tấm khiêng khổng lồ của quân Thổ đã khiến cung tiễn của họ mất tác dụng, Lý Khánh An nhìn nhìn sắc trời. trời giờ thật âm u, sắp đến hoàng hôn rồi, nhưng nhìn trời phía bắc mây đen đen ngòm, cảnh báo một trận bão tuyết khổng lồ sắp đến.
May ra tối nay có cơ hội!
“Chuyển bị ném hỏa dược!” Khánh An cuối cùng cũng hạ đạt mệnh lệnh.
Máy ném thuốc nổ được cành cạch kéo ra, quân sĩ bắt đầu đặt thuốc nổ nặng mười cân vào trong túi ném, một tên binh sĩ cẩn thận tháo mòi dẫn ra, xé đi lớp vải dầu chống nước bên ngoài.
“Xì!” Mòi nổ đã được châm, một làn khói đen bốc lên. Tên binh sĩ châm mòi vội vã chạy ra xa. Trên mòi lửa đã có đánh màu đỏ, năm trăm bước, bốn trăm bước, ba trăm bước. Lúc này quân Thổ đang tràn đến nơi khoảng ba trăm bước. Đi sau tấm khiêng khổng lồ là bốn ngàn tên giặt phủ đầy cả núi rừng, trải dài vài trăm bước.
Khi khói đen cháy đến vị trí bốn trăm bước. “Đùng!” một tiếng, mười máy ném đá gần như đồng thời hất cao bọc thuốc nổ ra xa, vạch thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, dồn dập đổ về phía quân Phổ.Tất cả quân Đường nín thở, căng thẳng nhìn theo bọc hỏa dược đang bốc khói đang trên không. Quân Thổ lúc này cũng phát hiện dị trạng, người người nhìn bọc hỏa dược đang ném tới, cơ hồ đều dùng tay ôm đầu tránh sang hai bên. Chỉ duy Luân Tạng Khấp mặt mày biến sắt, ré goọng hét toáng: “ Nằm xuống! Tất cả nằm xuống!”
Lão vừa dứt lời, túi hỏa dược đã bị lần lượt phát nổ ngay trong đám giặt Thổ. Lực nẩy khổng lồ đã hất tung mấy mươi tên quân Thổ cùng lúc, thân xác nát vụn, tay chân gẫy tung tóe. Cộng thêm, bi sắt đã tẩm độc được quân Đường trộn sẵn vào bọc hỏa dược, giờ đang bắn tung tóe tạo thành đợt công sát thứ hai. Chỉ trong một chốc, núi rừng toàn tiếng kêu la thảm khốc của quân Thổ.
Bọc hỏa dược nối đuôi nhau ném ra.Hỏa diệm hừng hực, khói đen nghi ngút, phát nổ giữa đám đông đông đảo, quân Thổ tổn thất nặng nề. Khi đợt đạn dược thứ sáu được phát xong, quân Đường tạm dừng tiếp tục dùng hỏa dược.
Khói dần tan dần, tấm khiêng khổng lồ đã không còn, trên đường núi nhìn tang hoang, máu chảy thành sông, nơi nơi toàn khí quan con người, mảnh giáp méo mó. Mỗi tên lính Thổ chết đi đều trợn tròn mắt chết đi trong sự kinh hãi, từng mảnh vỏ đạn lớn bắn trung quân Thổ đang nằm dưới đất, đang đau khổ rên rỉ.
Hàng ngàn quân Thổ đàng sau bỗng chốc như vừa chợt tỉnh giấc, chúng cực độ sợ mà quay mình bỏ chạy, gào lên điên dại: “Thiên lôi! Thiên lôi nổ!”
Tình hình tán loạn, quân Thổ lại giẫm đạp lên nhau, cả vài trăm thị vệ đốc chiến đằng sau, dù có cảnh cáo thế nào, thì bọn quân Thổ đã hoảng loạn không khống chế được, có giết cũng không làm gì nổi.
Tiếng nổ mãnh liệt khiến Tán Phổ nước Thổ đứng phóc dậy, lão không thể tin được nhìn lửa rực đang cháy kia, trong mặt là sự kinh hoàng. Đây chính là thiên lôi của quân Đường ư? Trời! Rốt cuộc đấy là gì! Trong lòng lão đã nảy sinh sự khiếp sợ.
.
Đám thị vệ bảo về sau lưng lão cũng trố mắt ngơ ngác không thua gì lão, một hồi sau, Đạt Trát Lộ Cung thở dài đi lên nói: “Tán Phổ, binh sĩ kinh ngạc, hay ta cho dừng trận chiến?”
Vua Phổ gật đầu tán đồng: “Được! Ô Kim, thu binh!”
Toang! Tính trống thu binh, quân Thổ Phồn rút về như sóng triều, hơn ngàn người thủ ở tuyến phòng thứ nhất. Binh sĩ còn lại rút về chân núi, chiến trường tạm thời trở nên tĩnh lặng như chết. Vài trăm quân Đường tay cầm đao sắt nhày xuống. Họ vô tình giết chết những binh sĩ đang bị thương của quân Thổ, thu hồi lại cung tên.
Trong đại doanh quân Thổ, Tán Phổ đang khoát tay sau lưng đi qua đi lại, lòng lão đầy sự lo lắng. Cuối cùng lão cũng tận mắt nhìn thấy lôi đình của quân Đường. Đây chỉ là một đội quân nhỏ, nếu đại quân Lũng Hữu cũng có vũ khí lợi hại này, thì Đại Đường không phải dễ dàng tiêu diệt Thổ Phồn ư?
Lão đập mạnh lên bàn, không được! Dù thế nào cũng phải có được loại thiên lôi này.
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang tiếng của Đạt Trát Lộ Cung: “Ta phải gặp Tán Phổ ngay, có tình bảo khẩn cấp.”
Tiếng hối hả của lão khiến vua Phổ ngạc nhiên, rốt cuộc xảy ra việc chi? Lão hạ lệnh nói: “Để hắn đi vào!”
Đạt Trát Lộ Cung vội vàng chạy vào, trong tay lão đang cầm một túi giấy màu vàng cẩn thận và kích động báo: “Tán Phổ, chúng ta đã có được thiên lôi của quân Đường.”
Tán Phổ trong lòng đại hỉ, đi vội lên cầm túi giấy nặng trĩu lên hỏi vội: “Sao lại có được?”
“Có một lôi đình chưa nổ, bị quân sĩ nhặt về trong lúc hỗn loạn, và hắn đã mang đến.”
“Được! Truyền lệnh xuống, phong tên binh sĩ này là Thiên phu trượng, thưởng một vạn con dê ba trăm nô lệ.”
Lòng vua Thổ sướng vui vô cùng,chỉ cần có được một bọc lôi đình, bọn họ có thể chế tác lại ra. Lúc ấy không phải sợ quân Đường nữa.
Lão đặt túi giấy xuống bàn, cẩn thận quan sát. Túi giấy được dùng dây quấng lại thật chặt vài vòng, lớp ngoài cùng là lớp giấy dương bì, cái này người Thổ cũng có, phía phải của giấy có một lỗ đen, trong đó rơi ra một ít bột đen.
Đạt Trát Lộ Cung tháo dây ra, vua Thổ ngăn lão lại, lắc đầu nói: “Đừng tháo! Phải giao cho thợ một cách nguyên vẹn.”
Lúc này bột đen trong bọc lại rơi ra, vua Thổ đưa lên mũi ngửi ngửi, cười nói: “Ta ngửi thấy mùi của lưu huỳnh.” Truyện "Thiên Hạ "
“Tán Phổ, lưu huỳnh dễ cháy.”
“Ừ, lưu huỳnh trợ cháy nổ, hèn chi nó cháy mạnh mẽ đến thế.”
Vua Phổ lập tức hạ lệnh: “Đưa lại bột đen này đi cho bọn thợ người Hán nhận dạng, dù là ai chăng nữa, chỉ cần làm ra được loại thiên lôi này, ta sẽ phong làm đại công thần Thổ Phồn.”
Lòng lão bỗng chốc lại tốt lên thấy rõ, lão nhìn Đạt Trát Lộ Cung một phát. Đạt Trát Lộ Cung dâng thiên lôi lên khiến sự bất mãn trong lòng lão giảm đi nhiều. Lão lại cười hỏi: “Đạt Trát Lộ Cung tướng quân, ngươi có thể nói thử xem bước tiếp theo chúng ta nên thế nào?” Truyện "Thiên Hạ "
Đạt Trát Lộ Cung lập tức cúi mình thưa: “Vi thần thấy lôi đình của quân Đường không nhiều, nếu không bọn họ không thể đến giờ mới dùng đến. Nếu chúng ta đằng nào cũng phải đối đầu, vậy thì đừng sợ chết, phát huy ưu thế đông người của mình, đại thế xông lên, áp đảo quân Đường.”
“Nhưng chúng ta đã chết hơn vạn người.”
“Tán Phổ, đánh trận sao có thể không có người chết, dù thương vong có quá nửa cũng phải đánh, hơn nữa không thể đế họ có cơ hội kịp thở. Bọn họ dẫu sao chỉ có ba ngàn quân, hơn nữa giờ còn chưa đến ba ngàn, không thể để chúng ung dung bố trí lại được.”
Lúc này, trong núi phảng phất có tiếng nổ, Đạt Trát Lộ Cung vội nói: “Tán Phổ, nhất định là bọn chúng dùng thiên lôi để lấy đá, Tán Phổ, xin hãy hạ lệnh! Chiến đấu về đêm có lợi cho chúng ta.”
Lần này, vua Phổ cuối cùng đã nghe theo ý kiến Đạt Trát Lộ Cung, lão gật đầu nói: “Được! Truyền lệnh đại quân, chuẩn bị công kích Xích Lĩnh.”
Đúng như Đạt Trát Lộ Cung đoán quân Đường đang dùng hỏa dược nổ núi lấy đá tảng, sau một ngày chiến đấu ác liệt, tên trong tay họ cũng không còn nhiều. Lần này chặn quân Thổ Phồn, Ca Thư Hàn cho ba mươi vạn tên, sau một ngày sử dụng hơn nửa. Để tiết kiệm tối đa, ngoài phối người lên núi thu hồi một ít về, Lý Khánh An còn phái người lên núi dùng thuốc nổ lấy đá.
Trong màn đêm, binh sĩ quân Đường đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Bọn họ nằm ngả nằm nghiêng, dù đã vô cùng mệt mỏi, nhưng mùa đông lạnh thấu xương này vẫn khiến người ta khó ngủ được.
Mười mấy tên binh sĩ Giang Đô doanh đang ngồi kể cho nhau chuyện nhà. Lâm Tam vì chiến đấu dũng cảm đã được phong chức lữ soái. Lão mồ ra một bình rượu, ùn ục được hai ngụm rượu, chép miệng nói: “Hai ngày nữa là tết rồi, nương tử ta nhất định đang giết gà ướp cá. Năm nay nhà ta ăn tết lớn, thằng nhóc trong nhà cũng có thể ăn một bữa hoành tráng.”
Nói xong, lão lại đẩy đẩy người ngồi cạnh nói: “Tôn ma tử, Nhuận Châu các ngươi ăn tết thế nào?”
“Còn sao nữa, mọi người không phải đều giống nhau? Bánh tết, thịt muối, dán đối liễn, ngày ba mươi ăn một bữa thịnh soạn, ngày mồng một giỗ tổ tiên. Haiz! Tiếc là năm nay chúng ta không về giỗ tổ được!”
“Ta cũng thế, không về giỗ tổ, không biết tổ tiên có trách tên con cháu bất hiếu này không.”
“Ê! Ê! Đừng nói thế, chúng ta ở đây ai cũng không về được, đánh trận! Tổ tiên sẽ không trách. Ta giờ rất nhớ con, và cả nương tử nữa.”
Nhớ đến con, Lâm Tam không khỏi thở dài, lại cười nói: “Con ta mười tuổi rồi, nhưng lại vừa gầy vừa đen, thường bị mấy đứa trẻ trong làng bắt nạt. Ta viết thư nói với nó, cha nó đã giết mấy chục tên man di Thổ Phồn, nó có thể thẳng lưng mà đi, ai dám bắt nạt nó, nó cứ vỗ ngực nói: cha ta đã giết hai mươi tên man di Thổ Phồn, cha ngươi giết được bao nhiêu?”
Lời của Lâm Tam lại làm binh sĩ cười phá lên, hắn lại khoát tay cười nói: “Đợi chiến tranh kết thúc, ta sẽ đón nương tử và con đến An Tây, lúc ấy mời mọi người đến nhà ta uống rượu, để các ngươi được nếm thử tài nghệ vợ ta.”
“Đúng, đúng, đêm giao thừa không được ăn thịnh soạn, nhất định phải ăn bù.”
Binh sĩ Giang Đô doanh đều hưng phấn nói cười, mọi người đua nhau kể các món ngon quê mình.
Lý Khánh An ngồi tên một tảng đá to, lòng đầy lo lắng. Vừa rồi Nam Tề Vân đã bẩm báo với hắn tổng cộng bán sáu mươi bọc hỏa dược, nhưng chỉ có năm mươi ba bọc cháy, còn bảy bọc không nổ, nhưng lúc nãy binh sĩ đi kiểm tra, chỉ có năm bọc chưa cháy, còn hai bọc tìm mãi không ra, rất có khả năng bị quân Thổ mang đi.
Hắn cực không muốn dùng hỏa dược. Một vì số lượng không đủ, một nữa là hắn lo là hỏa dược dùng trong quân sự cuối Đường mới xuất hiện, giờ hắn sử dụng sớm hơn một trăm năm, dù là do tình thế ép buộc, nhưng trong lòng không khỏi lo lăng.
Bây giờ, điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Người Thổ Phồn rất có thể đã lấy được bọc hỏa dược, nếu họ học được cách chế tao, thì Đại Đường sẽ phải đối diện với đại nạn thế nào đây? Trong lòng hắn không khỏi thở dài. Quan trọng hơn là, nếu bọn họ lần này toàn quân bị tiêu diệt, vậy ai sẽ đi bẩm báo với triều đình Đại Đường, bọn họ từng dùng hỏa dược? Trình đình không biết, nhưng Thổ Phồn lại học được, vậy Lý Khánh An hắn sẽ là tội nhân thiên cổ Đại Đường. Truyện "Thiên Hạ "
Vừa nghĩ, hắn rút trong lòng ra một bọc giấy dầu, trong đó có cách chế tạo hai loại hỏa dược, một là thuốc nổ, hai là thuốc cháy. Nghĩ ngợi một lúc, hắn nói với Nam Tề Vân cạnh bên: “Nam Bát, ta có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.”
“Xin tướng quân dặn dò!”
Khánh An đưa bọc giấy và một ngọc bài cho hắn nói: “Trong bọc là cách chế tạo hỏa dược, ngươi mang một bọc hỏa dược đi. Về Kinh thành giao cho Cao Lực Sĩ, và nói rõ tình hình hỏa dược với hắn, ngọc bài có thể chứng minh ta phái ngươi đến.”
Nam Tên Vân đương định nói gì thì hắn đã cản lại: “Đây là việc hệ trong, quân Thổ Phồn rất có thể không lâu sau sẽ học được cách làm, ngươi phải giao tận tay cho người. ”
Nam Tề Vân lặng lẽ nhận qua bọc giấy cùng ngọc bài, hắn lại hỏi: “Thuộc hạ sẽ từ phương nào đột nhập?”
Nghĩ ngợi một lúc, Khánh An bèn nói: “Thế này, ngươi dẫn hai Xích Hầu võ nghệ cao cường, các ngươi phải nghĩ cách vượt qua Xích Lĩnh.”
“Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ đi liền.”
Nói xong hắn liền đứng dậy, trước khi đi hắn đã nhìn chằm chằm Lý Khánh An nói: “Tướng quân, thuộc hạ hi vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Trường An.”
Khánh An vỗ vỗ vai hắn: “Nhất định, đi đi!”
Hắn vừa quay lưng chạy vào màn đêm, và gọi thêm hai tên Xích Hầu. Ba người cùng mang một ít công cụ như dây thừng vội vã rời khỏi doanh, dọc theo lưng núi leo lên đỉnh Xích Lĩnh.
Khánh An vẫn dõi theo bóng hình đi xa ấy. Bỗng dưng dưới chân núi có tiếng trống vang lên. Quân Thổ Phồn phát động đột kích về đêm.
“Tất cả mau dậy, quân Thổ đã đến!”
Bọn sĩ quan quân Đường đẩy binh sĩ dậy. quân Đường vội vã chân ướt chân ráo chạy vào trận địa kiểm tra cung nỏ, chuẩn bị đá tảng và tiễn trĩ.
Lý Khánh An nhìn số lượng đuốc lửa dưới núi, trong lòng nhanh chóng tính toán. Hắn không khỏi thót tim, lần lại quân Thổ lại cho thêm bốn vạn người. Người Thổ Phồn cuối cùng cũng nhận ra ưu thế của mình.
Lúc này, mũi hắn bỗng lạnh toát, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hoa tuyết đang như long ngỗng lũ lượt rơi, càng lúc càng nhiều, gió càng lúc càng mạnh đang vi vu giữ cốc núi.