Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 98: Chương 98: Phong ba nổi lên




” Long nhi, chuyện của gia tộc là ý bốn vị sư thúc cùng nội công con, phụ thân thực không được rõ ràng! ” Vũ Thiên Nguyên âm trầm nhìn con trai, nhẹ giọng nói.

” Cha! Ta hiểu ” Vũ Thiên Long gật đầu, cảm khái đáp lời.

” Long nhi! Lần này để con phải nhọc công, phụ thân cảm thấy vô cùng áy náy, còn có một chuyện, Long nhi, con có muội muội rồi a! ” Vũ Thiên Nguyên cười hiền, trong ánh mắt khô khan ẩn ẩn một vòng quang mang kích động xen lẫn chút bi thương khó bề che dấu.

” Muội muội! “.

Vũ Thiên Long cả kinh than nhẹ, thì ra mẫu thân trở nên tàn tạ như vậy là vì sinh hạ cho mình vị muội muội này, ngưng một chút Vũ Thiên Long âm trầm nhìn Lý Phi Yến nhẹ giọng hỏi.

” Muội muội đâu? “.

” Nội công con mang nó đi khi còn chưa tròn tháng, người nói Thiên Kim sở hữu Thái Âm Chi Thể là mầm mống tu luyện cực tốt “.

Lý Phi Yến buồn bã đáp, rốt cuộc cố nén xuống bi thương, hai bàn tay xanh xao nhẹ nhàng chỉnh trang y phục cho nhi tử.

” Lần này trở về con có dự tính gì chưa? “.

Vũ Thiên Nguyên âm trầm nhìn nhi tử, trong mắt hắn thì hài tử ngày đó đã thực sự trưởng thành rồi, trưởng thành một cách nhanh chóng đến khó bề hình dung, thực lực cũng viễn siêu kẻ làm cha như hắn quá nhiều, phảng phất tuế nguyệt trôi đi, vô tình mà sản sinh ra một cái vách ngăn ở giữa tình cảm cha con hai người bọn họ.

Vũ Thiên Nguyên nội tâm càng thêm bất lực, cảm giác chính mình sớm đã già đi quá nhiều, nhưng cũng không khỏi tự hào, tự hào vì thành tựu đáng kể của con trai.

” Diệt tông chi địch trước sau chỉ là mưu kế của người khác, ta thực không hiểu bốn vị thúc tổ cùng nội công nhọc lòng dàn dựng lên vở kịch kia rốt cuộc có mục đích gì!.

Thế nhưng tai họa thực sự sắp sửa lâm đầu, đại địch chân chính đang lăm le quốc thổ, thời gian còn lại không nhiều, việc cần làm của ta bây giờ là phải nhanh chóng gia tăng thêm thực lực, để trong mọi hoàn cảnh đều có thể tự đảm bảo an toàn cho bản thân, thủ hộ cho cha mẹ! “

Vũ Thiên Long ở lại gia tộc hơn nửa tháng, nửa tháng này là tận tâm đi phụng bồi cha mẹ, cùng bằng hữu thuở hàn vi sớm hôm trò chuyện, đối tửu, thưởng trà, Nhân Sinh ổn thỏa bình thản trôi dần dần khiến cho đáy lòng hắn muốn an nhiên trở lại, thói quen sinh hoạt đã mất đi ở quá khứ cũng vừa vặn tìm về.

Nhưng vào một ngày này, bầu trời Đông Hải bỗng nhiên khác xa với thường lệ, trên thiên không điện lôi gào thét, tiếng oanh minh trầm đục vang vọng quanh quẩn bát phương.

Đại kết giới Đông Hải tựa như tấm màn ánh sáng bàng bạc câu thông hai chiều thiên địa vốn vững chắc qua ngàn vạn năm tháng nay chi chít những vết rạn nứt tối màu, bên trên còn loang lỗ vô số dấu tích của thần thông, binh khí in hằn, mấy vạn dặm kết giới lung lay, quang mang ảm đạm tựa hồ sắp đổ sụp xuống.

Bên kia biên cảnh, Trung Thổ, sau tấm màn ngăn ẩn ẩn còn nghe được thanh âm gào thét ngập trời, nếu để thần thức đi thăm dò có thể nhìn thấy một đội quân tu sĩ ức vạn người, số lượng nhiều đến không sao đong đếm hết, khí thế càng là vô cùng kinh khủng, đè ép hư vô, hủy thiên diệt địa.

Quốc nội, nhất là vùng biên cảnh Bắc Bộ, chúng tu sĩ cũng như ức vạn bá tánh sinh linh giờ phút này đều cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề, một cỗ bất an thật sâu, tựa hồ trên bầu trời, trên đỉnh đầu chúng nhân đang treo ngược một thanh lợi kiếm, mà thanh kiếm kia có thể rơi xuống đoạt mạng bọn họ bất cứ lúc nào.

Mây mù dũng động, hư vô quay cuồng, ngàn vạn đạo điện lôi rạch phá thời không, Đông Hải nhấc lên kinh thiên sóng lớn, trên kết giới đại trận lúc này hoàng quang phun trào mãnh liệt, hầu như chúng tu sĩ tu vị Nguyên Anh cảnh của mấy trăm tông môn lớn nhỏ trong quốc gia Đại Việt đều đã tề tựu đầy đủ.

Hải Nam lãnh hải, hòn đảo nằm trơ trọi giữa trùng dương, mấy vạn tu chân giả ai nấy thần sắc đều tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, đúng lúc này bên kia Hoa Hạ một thanh âm trầm đặc mang theo đầy đủ sâm nghiêm bỗng nhiên xé trời vang lên, như thiên lôi nổ tung, như hồng chung đại lữ cuồng chấn.

” Đám man di Việt tộc! Ngoan ngoãn mở ra kết giới còn mong được sống! Nếu như để chúng ta tự tay phá vỡ, sinh linh đồ thán! “.

” Đám khốn nạn Vu tộc, tổ sư bà ngoại ngươi Viêm Đế a! Có giỏi thì tại tam trọng thiên cùng gia gia đánh một trận phân cao thấp ” Trần Tử Nam môn chủ Thánh Long Môn ngưng thần nhìn qua tấm màn kết giới, vẻ mặt hậm hực lớn giọng quát.

” Tốt a! Chờ chúng ta thành công phá trận, các ngươi chết chắc! ” Thanh âm từ phía bên kia tựa hồ sóng cồn cuồn cuộn dội lại, mặc dù không nhìn thấy dung mạo kẻ lên tiếng thế nhưng dễ dàng cảm nhận được có một cỗ lực lượng cùng một luồng uy áp tuyệt đối kinh khủng đang bao trùm tứ phương, mãnh liệt trùng kích lên đại trận kết giới.

Đất trời rung động, Đông Hải nhấc lên vô tận sóng lớn, thiên không mây bụi mịt mù, oanh minh như tiếng thiên lôi gầm gừ quanh quẩn ngày đêm không dứt.

Áp lực lan tràn đè nặng nhân tâm, hầu như toàn bộ Hợp Đạo kỳ cùng lực lượng tinh nhuệ nhất giới tu chân Đại Việt đã tề tựu đầy đủ, bọn họ thừa hiểu, thời điểm đại kết giới mở ra cũng là lúc hạo kiếp phủ xuống, tạo nên tràng cảnh sinh linh đồ thán.

Bởi Hóa Hư kỳ đều bị thiên đạo cưỡng ép phi thăng, hoặc giả nếu không phi thăng cũng chật vật trốn tránh thiên nhãn, Hoá Hư không hiện Hợp Đạo vi tôn, số lượng Hợp Đạo kỳ hai bên gần như cân bằng, song phương khai chiến sẽ không bên nào dứt khoát chiếm được thế chủ động, mà Tiên nhân chiến thì phàm nhân chạy trời không khỏi nắng.

Hung tin theo đó được truyền đi vạn dặm quốc thổ khiến cho nhân tâm rúng động, lòng người bất an, khi nhân tâm không vững thì quốc vận cũng dễ bề lung lay, đứng trước áp lực cực lớn, theo thời gian bá tánh càng trở nên điên loạn, tranh đoạt chém giết, nội chiến xảy ra khắp nơi, đám Lâm Ấp lân bang lại thừa cơ làm loạn.

Phong ba nổi lên thổi bùng ngọn lửa chiến tranh, cả bầu trời Đại Việt ngập tràn trong chết chóc, chạy dọc mấy chục vạn dặm Đông Hải u vụ mịt mù.

Quân binh thế tục cùng với tu chân giả cật lực đi ổn định tình hình, làm dịu nhân tâm bá tánh, dẹp loạn lân bang.

Trấn Đà Nẵng, Vũ Thiên Nguyên dẫn đầu mười vạn quân binh thuận lợi đẩy lùi giặc Lâm Ấp ra khỏi biên cảnh, Trấn Thừa Thiên dưới chân ngọn Hải Vân Sơn chém giết điên loạn, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Thành Gia Định đỏ trời huyết vụ, mặt đất tanh nồng.

Một trăm vạn giặc Lâm Ấp thế như thác lũ, từ bên cảnh ào ạt đổ sang, hòng trước khi kết giới Đông Hải mở ra tận lực cướp bóc, phương bắc có hạo kiếp Tiên nhân, trung, nam địch tập dấy lên binh kỳ khói lửa.

Làng chài bên bờ Đông Hải lấy loạn cơ dựng cờ lớn, hiệu Văn Lang triệu quân hùng, xây thành đắp lũy, ba mươi vạn tráng niên từ mọi miền đất nước ngày đêm tập dượt, trong ngôi miếu lớn hương hỏa không đoạn.

Ở vị trí chính giữa ban thờ, bức tượng đá tạc một tiểu hài tuấn tú được người ta trang trọng rước lên kiệu vàng, một cái đỉnh đồng cực lớn khói hương nghi ngút cắm thẳng đại địa, đặt trước văn án, trong phủ viện vừa mới xây xong, trên hoàng kim bảo tọa trống trơn không có người ngồi, chúng nhân một mảnh phủ phục đồng thanh gọi tên ” Lạc Đế “.

Chiến thuyền thần khí của ngũ đại tông môn chở theo chúng đệ tử ngập trời đi về hướng bắc, từng đội quân tu sĩ số lượng đến hàng vạn người như mây đen từng mảng, từng mảng gào thét bay qua, trống trận ngập trời, chiến kỳ theo gió tung bay phất phới, tràng cảnh tuyệt đối kinh tâm động phách.

Chiến Tranh!.

Vũ Thiên Long sau khi trở lại Hoang Cổ Chi Địa lấy đi nhục thân của Hứa Vân Phi, hắn thực hiện đúng như lời hứa của mình, đặt nhục thân kia vào bên trong hạch tâm trận pháp Thăng Long Hoàng Thành.

Lý do, có thể Vũ Thiên Long vẫn chưa thực rõ ràng, nhưng ở thời điểm nhạy cảm này không cho phép bản thân hắn thảnh thơi đi tìm hiểu.

Hợp Đạo trung kỳ tu vị mặc dù vẫn được giữ nguyên sau khi dung nhập chấp niệm của phân thần, nhưng Vũ Thiên Long thừa biết, ngoại lực này vĩnh viễn không thuộc về hắn, sẽ có một ngày chấp niệm kia tiêu tán kéo theo tu vi đại giảm.

Trên thực tế tu vị Vũ Thiên Long hiện tại chỉ mới dừng ở Kết Đan trung kỳ, bất quá, trải qua ngày đêm đồng hóa sinh cơ khổng lồ của Xuyên Sơn Ma Thú, bản thân hắn tự tin rằng:

Không mất bao lâu, cũng không mất nhiều sức lực, trong vòng vài năm hắn có thể thuận lợi tiến giai đến Nguyên Anh hoặc xa hơn nữa, điều mà đối với tất cả tu chân nhân sĩ khác là chuyện không tưởng.

Lợi dụng tràng hạo kiếp này tự tạo áp lực cho bản thân, lấy chiến đấu, lấy chém giết làm thước đo, nhanh chóng trưởng thành là mục đích duy nhất của Vũ Thiên Long cho đến hiện tại.

Nhị trọng thiên, một cái nhân ảnh thanh niên bạch y đang cực tốc phi thân về hướng bắc, bỗng thanh niên thình lình quay đầu nhìn lại, tựa hồ đứa con sắp sửa xa quê lần cuối nhìn về gia hương cố thổ, trong ánh mắt mờ mịt đó lần lượt hiện lên bóng dáng của những người đã từng là bằng hữu, là thân nhân của hắn.

Thanh niên thở dài xuống một hơi trầm muộn, bàn tay hung hăng xiết chặt than nhẹ hai tiếng: ” Nhân Sinh! “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.