Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 79: Chương 79: U Minh Sâm Lâm




Vũ Thiên Long nhiều lần đem Liên Châu Thần Nỏ ngắm nghía, bất quá, trước sau hắn vẫn không sao tìm ra được quy luật hoạt động của cây nỏ này, thậm chí cố gắng hết sức cũng vô pháp rung động mảy may đến dây nỏ, tựa hồ là một thứ đồ chơi bỏ đi, hoặc món đồ này quá mức cao siêu, không thể động chạm, cuối cùng Vũ Thiên Long đành bất lực thu hồi trở lại bên trong thức hải.

” Con rùa này lừa ta, nó nói có thể bắn được một tên, vậy mà ngay cả sợi dây mảnh nhất đều không thể kéo căng ra được, đến mũi tên cũng chẳng có, khốn kiếp! Để ta gặp lại, thiếu gia nhất định làm thịt ngươi! Hừ! ” Chửi bới một hồi, Vũ Thiên Long hơi hơi hả giận mới tiếp tục ngồi xuống, tại bên trên mặt đất xếp bằng đả tọa.

Lại thêm hai cái canh giờ qua đi, đúng lúc này từ phía Phong Vũ thượng cung thình lình có một đạo thần thức mạnh mẽ quét tới, đi theo thần thức này là một tia thần niệm, thần niệm cuồn cuộn phủ xuống, ầm vang bên trong đại não Vũ Thiên Long.

” Sư huynh! Phía sau Phong Vũ Sơn là sâm lâm rộng lớn, địa phương tốt, ta nghĩ ngươi nên thường xuyên đến đó lịch duyệt, suốt ngày ngồi động phủ dễ sinh tâm lý trầm cảm a ” Đạo thần thức này âm sắc nhàn nhạt, hiển nhiên là của môn chủ Đoàn Thế Khánh, chỉ trong sát na khi nó xuất hiện Vũ Thiên Long có thể dễ dàng nhận ra được.

” Từ nay về sau môn chủ cứ xưng hô ta Lạc Thiên, không nên phân ra rõ ràng thân phận như vậy! ” Vũ Thiên Long cũng truyền đi một tia linh niệm hồi âm.

Mặt trời ngã về tây, phút chốc tà dương khuất núi, hôn ám xâm thực khiến cho địa phương này trở nên hạo hãn vô cùng, U Minh sâm lâm nằm cách Phong Vũ đại cung tầm trăm dặm đường, là nơi lịch duyệt dành cho nội môn cùng ngoại môn đệ tử.

Trước khi Phong Vũ Môn lập tông, mảnh long cốt đại địa này vốn là chốn cư ngụ, sinh tồn của vô số loài ma thú, bởi đặc thù, hình thành giữa tam trọng thiên cho nên bên trong cánh rừng thường xuyên tồn tại một vài chủng ma thú phi cầm hiếm thấy, tỷ như Phượng Hoàng, Côn Bằng, Tam Túc Kim Ô, Trọng Minh Điểu.

Những ma thú này vốn có nguồn gốc Bắc Thiên Hoa Hạ, chim chọn đất lành, bọn chúng bay vạn dặm hành trình, vượt kết giới Đông Hải, qua tuế nguyệt lâu dài cư ngụ ở đây cũng vô tình mà kết hợp với cầm điểu bản địa, lai tạo nên nhiều loại dị chủng.

U Minh sâm lâm hàng vạn năm hấp thu long khí bên dưới long cốt đại địa, càng tự thân sản sinh ra một loại khí tức khác biệt, bàng bạc, âm u lại có vẻ thâm trầm, tuyên cổ, khí tức này khó bề hình dung, càng không thể đơn giản gọi tên.

Đi về phía trước, Vũ Thiên Long mới cảm nhận được sự rộng lớn, vĩ mô của kiện tàn bảo này, mặc dù chỉ là một mảnh toái phiến vỡ vụn, thế nhưng diện tích nhìn sơ qua cơ hồ chẳng hề kém cạnh so với toàn bộ Trấn Đông Lâm bên dưới, chí ít cũng đạt đến ngoài trăm vạn dặm vuông.

” Nếu Cốt Long Đao này là hoàn chỉnh thì quy mô phải kinh khủng đến bực nào? Thậm chí chủ nhân của nó hình thể ra sao mới có thể đơn giản cầm nắm? ” Vũ Thiên Long kinh hãi hấp vào một hơi khí lạnh.

” Hoàn toàn có khả năng tử thi vị cự nhân ta nhìn thấy bên trong Ma Tháp là chủ nhân của Cốt Long Đao này, hoặc giả cũng có thể…Tôn Xích Quỷ bên ngoài tinh không kia! ” Vũ Thiên Long âm trầm cảm khái.

Trong tà dương hôn ám, một cái nhân ảnh thanh niên khí độ phiêu dật, thân mặc bạch bào trắng tinh, đạp lên lá khô lặng lẽ đi về phía trước, bóng lưng chậm rãi lẫn khuất phía sau đại ngàn, Vũ Thiên Long không biết bản thân mình đến địa phương này để làm gì, bất quá, là chủ ý của Đoàn Thế Khánh cho nên hắn cũng không tiện bề chối từ.

Đi không biết bao lâu, thời gian ban đầu Vũ Thiên Long còn có thể nhìn thấy một vài tên tông môn đệ tử lập thành tổ đội nhỏ, nhân số tầm bảy tám người tất bật qua lại, rốt cuộc một ngày này, ngoài đại thụ chọc trời ra, tựa hồ cả mảnh sâm lâm rộng lớn không hề tồn tại thêm thứ gì khác.

” Không đúng! Ta đã đi khá lâu rồi, một đoạn thời gian còn cật lực phi hành, dù cho sâm lâm này có rộng lớn đến đâu chăng nữa, đáng lý cũng đã có thể vượt qua..Khung cảnh này, cái cây này! Khốn kiếp! Là ta đi vòng sao? ”

Trước mặt Vũ Thiên Long lúc này là một cây Mộc Tùng đại thụ khô quắt tựa hồ đã cạn kệt sinh cơ, chết đi từ rất lâu rồi, thân cây rỗng lỗ có thể hoàn hảo để cho một người trưởng thành ẩn nấp vào bên trong.

Phía trên cành Khô Tùng, nơi cao nhất tồn tại một cái tổ chim cực lớn, mấy ngày hôm trước Vũ Thiên Long đã từng qua địa phương này, bởi vì tò mò, càng là ham vui đi trêu chọc chim non, thế nên mới bị một đầu Đại Kim Bằng khổng lồ truy sát, phải rất chật vật Vũ Thiên Long mới có thể trốn thoát.

Giờ phút này nhìn lại, Vũ Thiên Long bỗng nhiên toát hết mồ hôi lạnh, Kim Bằng kia chân trắng miệng đen, lông vũ màu vàng kim cứng chắc như thiết giáp, mặc dù không sở hữu thần thông thiên phú, thế nhưng trời sinh thần lực, chỉ đơn giản một cái vỗ cánh cũng cuốn lên phong bạo ngập trời, một cú vồ mồi đều dễ dàng khiến cho vô số đại thụ bên dưới bật gốc ngã rạp, đặc biệt là hai chân tô to, móng vuốt sắc bén tựa thiết nhận.

Có lần Vũ Thiên Long còn tận mắt nhìn thấy Đại Kim Bằng kia quắp lấy một đầu Ma Ngưu mà vẫn có thể nhẹ nhàng bay lượn, chừng ấy đủ để cảm nhận sự khủng bố của nó, hơn nữa cầm nỏ thần trên tay lại không biết làm sao để bắn hạ khiến hắn cảm giác cực kỳ khó chịu cùng bực bội.

Vũ Thiên Long thoáng đăm chiêu, cuối cùng quyết định thay đổi phương hướng, rốt cuộc hắn đi dọc theo một cái sơn mạch, hướng về đông, nhất mực xuyên thẳng qua, nhưng thật không ngờ, lúc xuyên qua một mảnh rừng rậm, phía sau vẫn là một mảnh rừng rậm, xa xa cũng chỉ có rừng rậm, cơ hồ không thấy tận cùng, cả U Minh sâm lâm giống như một cái đại trận pháp tự nhiên vậy, khiến hắn khốn khổ lạc đường trong đó.

Mảnh thế giới này, mỗi một nơi đều lượn lờ lấy một loại sương mù tối tăm mờ mịt, nhàn nhạt khí tức thâm trầm nặng nề bao phủ, sương mù vốn ở chốn khác xem ra cực kỳ bình thường, nhưng ở cái địa phương quỷ dị này ngay cả linh hồn lực cũng khó có thể thẩm thấu xâm nhập vào.

Ngoài ra, trên bầu trời cũng phủ kín một tầng khí tức rét lạnh không tản, sau khi hàn khí kết hợp với sương mù liền khiến cho cánh rừng rậm chân chính trở thành một phương trận pháp mê võng cực lớn, dùng tu vị và chút thủ đoạn của Vũ Thiên Long hiện giờ cũng có chút khó mà tiêu hóa được.

Bởi vậy, sau khi tiến vào mảnh rừng rậm mấy ngày, hắn trên căn bản chỉ có việc đảo mắt nhìn quanh, cơ hồ bị vây khốn, tuyệt nhiên không nhìn thấy đường trở ra, dùng tâm tính của Vũ Thiên Long vậy mà cũng bắt đầu không chịu được trở nên bực bội, cứ bị vây khốn ở chỗ này, rõ ràng tư vị cũng không dễ chịu gì.

Qua thêm một đoạn thời gian, cho đến khi trước mặt Vũ Thiên Long đứng sừng sửng một tảng đá xanh rêu thô ráp, lúc này ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy ngàn vạn tảng đá kia lại được chồng xếp đều đặn với nhau tạo thành một bức trường thành lớn lao, bên trên cờ xí đã cũ rách khẽ đung đưa, cao cao treo tại đó vô số khung xương cùng thủ cấp dã thú, những thủ cấp này bởi vì bị hong phơi, càng trải qua niên đại lâu dài thế nên cũng đều đã chuyển màu hoen ố, mục rửa đến không chịu được.

Một cỗ khí tức tàn phá, thê lương nặng nề đập vào mặt Vũ Thiên Long, nơi này bốn phía xung quanh đều ngập tràn u vụ mông lung một mảnh, cây cối cao to chìm đắm tại bên dưới u vụ kia, để cho hắn căn bản không thể nhìn thấy được bầu trời.

Lúc này Vũ Thiên Long nhất định đã lạc vào địa phương hạch tâm của U Minh sâm lâm.

Vũ Thiên Long cũng không có tâm tình để đi quan sát hay suy nghĩ, vô luận thế nào, hắn nhất định phải nhanh chóng ra ngoài, mặc dù trước nay chưa hề thấy qua U Minh sâm lâm, Vũ Thiên Long cũng không cho rằng Đoàn Thế Khánh đang dối gạt, hoặc giả có tâm cơ riêng, bất quá, phải ở lại chỗ này nhiều thêm một phút, đối với hắn mà nói, chính là thêm một phút bất an.

” Răng rắc! “.

Một thanh âm tiếng đại thụ gãy đỗ nặng nề truyền đến, theo đó, thình lình có hai đạo bóng đen từ trong sương mù xuất hiện, mượn nhờ ánh sáng lờ mờ hôn ám, Vũ Thiên Long có thể rõ ràng, hai cái bóng đen này là vật gì.

Cảm giác da đầu của mình từng đợt tê dại, não hải oanh minh kịch liệt, đây đích xác là hai tôn hung thú, hung thú dạng này hắn chưa từng thấy qua, trong đó một tôn đầu có ba con mắt, hai mắt thông thường thì thôi đi, chính giữa mi tâm lại mọc ra con mắt thứ ba, cả người thon dài, từng khối lớn lân phiến cỡ bàn tay chồng chất lên nhau, tản mát ra trận trận quang mang lạnh lẽo.

Một đầu khác thoạt nhìn có chút giống cọp, miệng mở rộng gầm gừ, răng nanh còn mang theo vết máu cùng lông vũ, khí tức cực kỳ hung tợn, diện mục cũng rất dọa người.

Khi hai tôn dã thú kia xuất hiện, Vũ Thiên Long cẩn thận núp vào phía sau một gốc đại thụ, ngưng thần quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.