Niên thiếu đọc thi thư, năng tu tâm dưỡng tính
Tài thông thiên triệt địa, ngực thao lược giáp binh
Khuê thâm vẫn canh cánh nỗi lo xã tắc
Ai hay nhiệt huyết ở tận chốn lầu cao
Phụng chi, phụng chi, tứ cao phi
Giữa loạn thế gian nguy, đành trầm ngâm lâu dài
...
Thanh âm réo rắt, nhẹ nhàng, tiếng cao giống như tiếng xé lụa, châu vỡ, khiến lòng người tê tái. Tiếng thấp lại nỉ non, ngân nga kéo mãi không dứt. Âm đàn đánh sâu vào lòng người, giữa đêm đen tịch mịch tựa như ma âm không ngừng thấm sâu vào trong ngực.
Thương Nguyệt khẽ nhắm mắt, ngâm nga theo.
“ Người này là kỳ tài, trăm năm trước không có, trăm năm sau càng không.” Chiêu Tuyết không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cửa sổ phòng Thương Phong, lạnh nhạt nói.
Thương Nguyệt như cũ khép mắt, giọng nói nàng bình thản: “ Muốn trách chỉ trách hắn sinh nhầm nơi.” Thiên hạ rộng lớn, kỳ tài như vậy lại sinh vào Phỉ quốc, nữ tôn nam ti.
Nàng xoay người, nương theo tiếng đàn, dần dần ngủ thiếp đi để lại bên tai tiếng thở dài của Phong.
Sáng hôm sau, khí trời trong xanh, Thương Nguyệt liền để Phong Tức dẫn nàng và Úc Huyên lên núi Hàn Chương du ngoạn, đây chính là cảnh đẹp nhân gian hiếm thấy mà Úc Huyên cầu xin nàng.
Lúc này mặt trời đã lên cao, núi Hàn Chương hoa đào nở rộ, người lên xuống núi tấp nập, không chỉ có người dân bản địa mà danh nhân văn sĩ khắp nơi cũng tụ hợp nơi đây rất nhiều.
Phong Tức cho người mở đường tìm được một nhã đình không lớn vừa đủ cho bọn hắn ngồi thưởng hoa. Hôm nay ngoại trừ Phong Tức còn có cửu công chúa Phong quốc gọi là Phong Mỵ Nhi đi theo.
“ Hoàng huynh, nơi đây thật sự là mỹ cảnh!” Phong Mỵ Nhi vận một bộ y trang màu hồng bằng lụa, búi kiểu tóc cầu kỳ xinh đẹp. Nàng ta đoan trang hiền dịu, tràn đầy phong phạm đại gia khuê tú.
Phong Tức gương mặt bình thường nhờ vào gấm bào mà toát lên vài phần khí khái. Hắn nhìn Phong Mỵ Nhi mỉm cười hòa ái rồi quay sang Thương Nguyệt: “ Vương gia thứ tội, muội muội thần là lần đầu được xuất cung.”
Thương Nguyệt mặc gấm bào màu đen, tóc búi bằng một thanh ngọc trâm. Nàng bước đi thản nhiên, tiêu sái, so với Phong Tức còn nhiều hơn vài phần anh khí. Nàng cười nhẹ: “ Không sao.”
Úc Huyên đi sau cùng, hắn vận bạch y, thần sắc tựa hồ có chút mệt mỏi lúc này chợt trở nên rạng rỡ hẳn, vẻ lạnh nhạt thường ngày cũng mất đi.
“ Đây là trà Phổ Hoa mới nhất của năm, mời vương gia.” Phong Tức nở nụ cười nói.
Thương Nguyệt gật đầu, nàng đưa tách trà lên mũi, bất ngờ nói: “ Không hổ là danh trà có một không hai trong thiên hạ, thật thơm!” Nói xong nàng lấy nắp gạt nhẹ hơi nóng, nhấp một ngụm.
“ Thật thanh sảng.”
Phong Tức cười càng lúc càng tươi, khuôn mặt đầy vẻ tự hào.
“ Mỵ Nhi nghe nói vương gia thích nhất là uống rượu, không ngờ ngài còn biết thưởng trà.” Chợt thanh âm trong trẻo của Phong Mỵ Nhi, giọng điệu mỉa mai.
Tức thì khuôn mặt Phong Tức tối sầm lại: “ Mỵ Nhi!” Song hắn vội vàng nói: “ Hoàng muội tuổi còn nhỏ được nuông chiều quen, thỉnh vương gia thứ tội.”
Thương Nguyệt cười một tiếng: “Nàng ta có tội gì đâu? Bổn vương quả thật là thích rượu hơn trà.”
Phong Mỵ Nhi nghe vậy càng kiêu ngạo: “Trước nay Mỵ Nhi luôn ngưỡng mộ phong thái của nữ tử Phỉ quốc, lần này có diễm phúc được gặp vương gia hi vọng có thể cùng ngài đối ẩm một phen.”
Phong Tức hoảng hốt, đang định mở miệng thì Thương Nguyệt đã vung tay: “ Vậy phải xem ngươi muốn đối ẩm cái gì?” Giọng điệu nàng thản nhiên, tràn đầy ý cười nhưng lại trực tiếp gọi Phong Mỵ Nhi là “ngươi“.
“ Mỵ Nhi ngu dốt chỉ thông hiểu chút cầm kỳ thi họa, vương gia tùy tiện chọn là được. Có thể đối ẩm cùng vương gia đã là phúc phận của Mỵ Nhi rồi.” Phong Mỵ Nhi nhỏ nhẹ nói, thanh âm đầy ngạo mạn.
Thương Nguyệt khẽ cười, phượng mâu càng lúc càng sâu: “Vậy thì đối cầm đi. Bất quá...” Nàng kéo dài, ý cười rạng rỡ: “Ngươi trước tiên đối với hắn, thắng hắn lại nói tiếp.” Nàng đưa tay chỉ sang Úc Huyên.
Mọi người giật mình.
Úc Huyên vẫn luôn cúi đầu thưởng trà, nghe vậy hắn liền ngẩn lên, mày khẽ nhíu lại.
Phong Mỵ Nhi bật thốt: “Làm sao có thể?”
“ Tại sao không thể?” Thương Nguyệt lạnh nhạt. Nàng nheo mắt cười: “Phong quốc nam tôn nữ ti, Phỉ quốc chúng ta ngược lại, công chúa từ nhỏ học cầm kỳ thi hoa nhưng chúng ta phải học thao lược giáp binh, nếu ngươi muốn đối ẩm chi bằng chúng ta đánh trận. Đánh thử một trận xem xem Phong quốc có mạnh hơn Ngụy Văn quốc hay không?”
Nhắc tới Ngụy Văn quốc, Phong Tức không tự chủ rùng mình. Hắn vội vã nói: “ Vương gia thứ tội, hoàng muội chỉ là...chỉ là tuổi nhỏ không biết suy nghĩ, ngài đừng tức giận! Người đâu, mau đưa công chúa hồi kinh!”
Phong Mỵ Nhi mím môi, đáy mắt xẹt qua tia ghen tỵ. Vì cớ gì nàng ta là công chúa, nàng cũng là công chúa mà nàng ta cao cao tại thượng còn nàng phải luồng cúi chứ? Nàng không phục!
Phong Mỵ Nhi há miệng ngay lập tức bị cận vệ bên cạnh Phong Tức bịt miệng lại lôi đi. Mặc dù bình thường Phong Tức yêu thương nàng ta nhưng so sánh với Phong quốc nàng ta chẳng là gì cả.
Phong Mỵ Nhi bị đưa đi, Thương Nguyệt thấy ngồi lại cũng không có ý nghĩa nên nói với Phong Tức nàng muốn đi dạo. Phong Tức dĩ nhiên vui vẻ phụng bồi. Ngoài ý muốn là Úc Huyên thế nhưng lại đi theo.
Ba người vừa đi vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng Phong Tức còn nói cho Thương Nguyệt biết một chút về dân phong nơi này.
Chợt Thanh Nham - hộ vệ của Phong Tức hô: “ Cẩn thận!” Hắn lập tức lao lên chắn trước mặt ba người Thương Nguyệt.
Rừng đào hoa rơi lả tả trong chốc lát liền xuất hiện dày đặc hắc y nhân. Bọn chúng không đợi đám người Thương Nguyệt phản ứng liền lao lên chém giết.
“ Hộ giá!!!” Quân binh đi theo Phong Tức vội vàng bao quanh bảo hộ ba người Phong Tức, Thương Nguyệt và Úc Huyên.
Hôm nay vì là đi ngắm cảnh xem hoa nên Phong Tức không muốn phô trương chỉ mang theo hơn hai mươi binh lính. Bên phía Thương Nguyệt bốn người Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt cũng không có hứng thú nên không đi theo. Hiện tại hơn hai mươi binh lính đối chọi với mấy chục hắc y nhân thực sự có chút quá sức,
Thanh Nham bên kia đánh ra một con đường nói: “Thái tử, vương gia, mau đi!!!”
Phong Tức không nghĩ ngợi vội vàng chạy trước, Thương Nguyệt vừa định cất bước chợt nhìn sang Úc Huyên, cuối cùng đành bắt lấy tay hắn lao đi.
Đám sát thủ thấy nàng bỏ chạy thì vội vàng đuổi theo. Thương Nguyệt và Úc Huyên càng chạy đường càng dốc, đám sát thủ mục đích là nàng nên Phong Tức liền rẽ sang một bên chạy mất chỉ để lại hai người bọn họ.
Úc Huyên chợt nói: “Chạy hướng này.” Hắn chỉ tay, bước chân hơi lảo đảo.
Ánh mắt Thương Nguyệt xẹt qua tia kinh ngạc. Rõ ràng khi nàng chạy theo hướng vừa rồi thì đám sát thủ bước chân có chút thong dong, đoán chừng đã có phục kích phía trước. Mà hướng Úc Huyên chỉ vừa vặn ngược lại.
Đường phía trước hoa đào mọc càng dầy, mặc dù khó chạy nhưng Thương Nguyệt thấy khoảng cách giữa nàng và bọn hắn ngày càng xa, nhất thời thở phào.
“ Chịu chết đi!”
Một đạo thanh âm âm trầm vang ra, Thương Nguyệt nhìn xung quanh, giật mình: “ Trúng kế rồi!”
Quả nhiên, từ trong cánh hoa đào bước ra, bốn phía đều bị hắc y nhân bao vây.
Thương Nguyệt nhíu mày, xem ra trận này không đánh không được!
Đương lúc này Úc Huyên bỗng bước lên, giọng hắn như cũ bình thản: “Nghe danh Hứa Du tướng quân đã lâu, nay mới được gặp, quả nhiên uy dũng thiện chiến như lời đồn.”
Từ lúc xuyên qua tới nơi này Thương Nguyệt luôn ở trong phòng đọc sách, không chỉ là sách về dân phong nơi này mà còn có tình báo về tình hình cả thất quốc.
Hứa Du - đại mãnh tướng của Bắc Phong quốc, người này anh dũng, thiện chiến đáng tiếc Bắc Phong Vương là người nhỏ nhen đa nghi luôn muốn tìm cách đoạt lại binh quyền từ Hứa Du dẫn đến nội cục Bắc Phong quốc vô cùng rối ren.
Hắc y nhân bên kia một người chợt bước ra, cười to: “Không hổ danh là Úc Huyên công tử, làm sao ngươi biết được là ta?”