Tối đến, Lục Tuyết dẫn theo Trần Long đi đến phòng riêng của cha nàng - Lục Hiền. Về đến nhà, Lục Tuyết đã tháo khăn che mặt ra, để lộ một dung nhan kiều diễm thuần khiết. Lúc này, Lục Hiền đã ngồi sẵn ở trong phòng, thong thả thưởng thức trà ngon.
- Cha!
- Nhạc Phụ Đại Nhân!
Lục Tuyết và Trần Long bước vào phòng, thấy Lục Hiền ngồi đó, liền lên tiếng gọi.
- Uhm...hai đứa ngồi xuống đó đi. - Lục Hiền gật đầu, nói.
- Dạ! - Trần Long và Tuyết Nhi cùng đáp, rồi cùng ngồi xuống ghế.
- Tuyết nhi! Có chuyện này ta định khi nào con trở thành đệ tử của Dược Vương Phủ, thì cha mới cho con biết. Nhưng bây giờ ta thấy là lúc thích hợp nhất. Con có Tiểu Long bên cạnh, ta đã rất an tâm rồi! - Lục Hiền chợt nhìn qua Lục Tuyết, giọng nói có chút phiền muộn.
- Cha! Người có chuyện gì hay sao? -Lục Tuyết lo lắng hỏi lại.
- Không phải ta, mà là mẹ của con. Thật ra nàng chưa có chết. Chỉ là hiện tại nàng ở đâu ta cũng không rõ. - Lục Hiền giọng nói càng thêm ưu tư.
- Cha! Mẹ con chưa chết? Nhưng mà bia mộ và bàn thờ kia là sao vậy? - Lục Tuyết nghe vậy thì giật mình, nghi hoặc hỏi lại. Nàng từ nhỏ đã biết mình không còn mẹ. Hàng năm nàng đều đến mộ phần của mẹ mình để cúng bái, còn có cả bàn thờ bên trong từ đường nữa.
- Đó là tâm nguyện trước khi rời khỏi của mẹ con. Nàng không muốn con và Vân nhi đi tìm nàng. - Lục Hiền lắc đầu thở dài nói.
- Tại sao vậy? - Lục Tuyết lúc này đã nước mắt hai hàng, giọng nói run run.
- Gia tộc cả mẹ con rất là cao quý. Họ không chấp nhận ta. Nếu họ biết sự tồn tại của con và Vân Nhi, chỉ sợ rằng họ sẽ không ngại mà ra ta thanh lý môn hộ. Cho nên....- Lục Hiền nói đến đây thì như bị uất nghẹn, lại lắc đầu chán nản.
- Nhạc phụ, gia tộc của Nhạc mẫu ở nơi nào người có biết không? - Trần Long chợt lên tiếng hỏi Lục Hiền.
- Ta chỉ biết nàng họ Hoàng, tên là Tiểu Vũ, người ở phía Bắc Thiên Hà Đại Lục mà thôi. Chúng ta dựa vào cái này, để biết được đối phương vẫn đang bình an. - Lục Hiền vừa nói lại vừa lấy trong không gian giới chỉ ra, một nửa miếng ngọc bội uyên ương, đưa cho Trần Long.
- Miếng ngọc bội này có lưu lại khí tức của nhạc mẫu. Chỉ cần người ở trong phạm vi nhất định, ngọc bội chắc chắn sẽ có phản ứng. - Trần Long tiếp nhận ngọc bội, sau khi dò xét phen, liền nói.
- Thật sao Long ca? Vậy là vẫn có cơ hội tìm được mẫu thân rồi! - Lục Tuyết nghe vậy thì thoáng vui vẻ trong lòng, vội hỏi Trần Long.
- Tiểu Long nói đúng rồi. Chỉ cần hai nửa miếng ngọc bội ở gần nhau, chúng lập tức sẽ phát sáng và thôi thúc muốn kết dính lại.
- Nhạc Phụ! Vậy hãy giao nửa miếng ngọc bội này cho con đi. Sau này con sẽ dẫn Tuyết Nhi đi rất nhiều nơi, không biết chừng có thể gặp được Nhạc Mẫu. - Trần Long nghe vậy liền nói.
- Ta đang là có ý này. Tiểu Long, ta giao Tuyết nhi cho con, cũng rất yên tâm. Nhưng mà sau này, nếu con có ba thê bảy thiếp thì cũng đừng hắc hủi đứa con gái này của ta là được rồi. - Lục Hiền nhìn qua Lục Tuyết một chút, lại nhìn Trần Long, giọng nói gửi gấm.
- Hì, cái này Nhạc Phụ yên tâm rồi! Trên người con đang mang nặng trọng trách, hoa tâm chắc chắn sẽ không có chỗ thể phát sinh. Đời này kiếp này, con chỉ cần có Tuyết nhi là đủ rồi. - Trần Long thu ngọc bội vào Ngân Long Giới, nhìn Lục Hiền cười hì một cái. Sau đó lại nắm lấy tay Lục Tuyết, giọng nói yêu thương và rất chân thành.
- Có lời này của con, ta đây đã rất an ủi. Con và Tuyết nhi đi rồi, nếu Lục Vân nó có chí lớn thì ta cũng không ngăn cản. Còn nếu nó an phận ở lại Lục Diệp Trấn, thì chuyện này ta cũng không muốn cho nó biết. - Lục Hiền lại gật gù, gương mặt đã có chút tươi vui.
- Nhạc Phụ yên tâm! Một khi trọng trách làm xong, con sẽ nói với phụ mẫu cùng qua đây ra mắt nhạc phụ. Dù sao cũng phải để Tuyết nhi mặc áo tân nương nữa chứ! - Trần Long nhìn qua Lục Tuyết, giọng trêu ghẹo.
- Xí! Ai thèm gả cho huynh! Lục Tuyết nghe mà hạnh phúc trong lòng, vội rút tay lại, giọng nói e thẹn, mặt cúi xuống đất.
- Phì! Được rồi hai đứa cứ đi làm việc tuổi trẻ các con cần làm. Ta cũng không muốn hỏi nhiều đến bí mật của con. Nhớ là khi nào xong việc, phải lập tức về đây cử hành hôn lễ. Tiểu tử ngươi cũng không thể cứ như vậy mà dẫn con gái nhà người ta đi biệt tích được đấy! - Lục Hiền chợt phì cười, nhìn Trần Long và Lục Tuyết một lượt, chợt nói.
- Cha này...! Người lại trêu con rồi! - Lục Tuyết lại khẽ dậm chân một cái nhìn Lục Hiền, giọng nói giận dỗi.
- Ha ha! Uhm...hai đứa định để đến sáng, hay là bây giờ liền rời đi? -Lục Hiền cười ha hả một tiếng rồi nhìn qua Trần Long, hỏi.
- Tối nay con muốn dẫn Tuyết nhi đi đến một nơi, sau đó sáng sớm sẽ rời trấn luôn. Cho nên bây giờ đành phải cáo biệt Nhạc Phụ Đại Nhân ở đây thôi. - Trần Long trả lời.
- Ở cả đêm sao? E hèm...Vậy được rồi, hai đứa tranh thủ đi. - Lục Hiền chợt hỏi, lại hắn giọng một cái cười cười nói.
- Cha này.....! - Lục Tuyết lại ngại ngùng lên tiếng.
- Vậy Nhạc Phụ Đại Nhân cũng bảo trọng. Có thời gian, con sẽ dẫn Tuyết nhi về thăm người. - Trần Long chậm rãi đứng dậy nói.
- Cha, người nhớ giữ gì sức khỏe đó! Con gái sẽ sớm quay về thăm cha! - Lục Tuyết cũng đứng dậy, nhìn cha nàng một lúc thì nói.
- Uhm...hai đứa đi thôi! - Lục Hiền cũng đứng dậy, khẽ gật gù nói.
Trần Long và Lục Tuyết cùng khom người hành lễ với Lục Hiền một cái, liền rời khỏi phòng. Trần Long vẫn là nắm chặt lấy tay ngọc của Lục Tuyết bước đi. Lục Tuyết thì vô cùng hạnh phúc, nhìn Trần Long một lúc lâu, dịu hiền nói:
- Long ca, huynh định dẫn muội đi đâu vậy?
- Tuyết nhi! Chắc nàng cũng hiểu, lần này chúng ta rời đi, phải là rất lâu sau đó mới có thể quay về đây. Ta muốn cùng nàng nhìn cảnh bình minh ở Lục Diệp Trấn một lần. - Trần Long khẽ cười, nhìn qua Lục Tuyết, ánh mắt yêu thương, nói.
- Muội định đã theo huynh hết kiếp này rồi, tùy huynh quyết định đi! - Lục Tuyết khẽ cười, ôm lấy cánh tay của Trần Long, giọng nói nhẹ nhàng.
- Để huynh cõng muội bay lên vách núi trên kia, chúng ta sẽ...qua đêm ở đó. - Trần Long cười cười nhìn qua Lục Tuyết, giọng trêu chọc. Rồi hắn khom người xuống, quay lưng lại phía Lục Tuyết.
- Đáng ghét! Huynh hư quá đi! - Lục Tuyết e thẹn, đấm nhẹ vào lưng Trần Long mấy cái. Rồi nàng cũng leo lên lưng hắn, ôm chặt lấy cổ, miệng tươi cười như hoa nở.
Trần Long cũng không nói gì thêm. Hắn đứng dậy, lập tức vận dụng Ngư Long Đằng Vân Bộ phi thân mà bay lên một vách núi đá, gần cánh đồng Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo.
Trên một cái vách núi bị khuyết vào chừng vài thước. Một đống lửa lớn đã được Trần Long nhóm lên. Mùi thịt yêu thú nướng lập tức xông vào mũi, thơm đến ngây ngất lòng người. Hai bình nhỏ Dưỡng Thần Tửu cũng được Trần Long lấy ra, đưa cho Lục Tuyết một bình. Hai người vai kề vai ngồi bên nhau tâm sự, ăn thịt thơm và uống rượu quý.
- Tuyết nhi, muội hãy thả lỏng một chút! Huynh muốn dò xét xem thể chất của muội là phẩm cấp gì? - Trần Long khẽ nắm tay Lục Tuyết, chợt nói.
- Dạ được! - Lục Tuyết lúc này đang tựa đầu vào ngực của Trần Long, nàng nghe vậy thì gật đầu nhu thuận.
Trần Long dùng tinh thần lực cường đại của mình, chậm rãi tiến vào bên trong thân thể của Lục Tuyết. Hắn thông qua kỳ kinh bát mạch, xem xét từng giọt huyết nhục, lại xem xương cốt rồi đến tủy dịch của Lục Tuyết. Trần Long khẽ nhíu mày nói:
- Kỳ lạ! Nếu gia tộc của Nhạc Mẫu cao quý như vậy, phẩm cấp thể chất không thể nào tầm thường được. Nhưng mà ta đã xem xét rất kỹ, thể chất của muội chỉ là phẩm cấp Linh Thể thủy thuộc tính mà thôi. Thật không thể giải thích được.
- Có thể nào liên quan đến thể chất của cha muội hay không? - Lục Tuyết mơ hồ hỏi lại.
- Đương nhiên là có liên quan mật thiết. Nhưng cho dù Nhạc Phụ là Linh Thể đi nữa, nếu thể chất của Nhạc Mẫu từ Vương Cấp trở lên, thì thể chất của muội cũng phải là Vương Cấp trở lên mới phải. Đây là nguyên tắc di truyền của Thể Thuật Thiên Thư, không ai có thể sửa đổi được. - Trần Long nhỏ giọng chậm rãi giải thích.
- Long ca, phẩm cấp thể chất quan trọng như vậy sao? - Lục Tuyết nhìn lên Trần Long, hỏi.
- Uhm...Rất quan trọng! Tuy rằng đến Chư Thần Cảnh giới thì phẩm cấp thể chất mới phát huy tác dụng của nó. Khi đó, trên người muội có bao nhiêu thuộc tính thể chất, thì có khả năng ngưng tụ ra mấy cái Thần Đan thuộc tính như vậy. - Trần Long lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Lục Tuyết, yêu thương nói.
- Long ca, phẩm cấp thể chất của muội thấp như vậy, huynh không chê muội có phải không? -Lục Tuyết lại nhìn lên Trần Long, giọng nói thỏ thẻ, hơi thiếu tự tin.
- Ngốc ạ! Muội nghĩ đi đâu vậy! Huynh đã nói rồi, kiếp này huynh chỉ có một mình muội mà thôi! - Trần Long khẽ cốc đầu Lục Tuyết một cái, lại ôm nàng vào lòng, giọng nói yêu thương.
- Hì hì! Muội thật là may mắn khi gặp được huynh! - Lục Tuyết cười ngọt ngào, nép vào lòng của Trần Long, giọng nhẹ nhàng.
- Tuyết nhi! Ta và muội là....duyên thiên định đấy! Muội phải nhớ, duyên là do thiên định, còn phúc hay nạn trong duyên kiếp lại là do hai người chúng ta mà thành. Sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải nhớ kỹ, những lời ta nói hôm nay. Ta kiếp này chỉ yêu có một mình muội. - Trần Long lại ôm Lục Tuyết vào lòng, ánh mắt xa xăm, giọng nói có chút mơ hồ.
- Long ca, huynh tính ra được chuyện gì rồi hay sao? - Lục Tuyết nghe vậy chợt hỏi.
- Muội đừng quên huynh là một Trí Giả đấy! Binh Thuật Thiên Thư có một bộ phận gọi là Thiên Địa Thần Toán. Nhưng mà Thiên Cơ không được nói ra, nếu không sẽ bị Thiên Phạt, và vận mệnh của bản thân cũng sẽ bị rối loạn. - Trần Long cười cười nói.
- Dạ! Muội đã nhớ kỹ! - Lục Tuyết lại ôm lấy Trần Long, nàng khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người hắn.
Đêm như thế chậm rãi trôi qua, bình minh từ từ nhô lên trên cánh đồng Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo. Trần Long và Lục Tuyết đã tay trong tay ra đứng phía ngoài vách đá. Hai người đang nhìn cảnh bình minh đang lên, nhìn mọi người trong Lục Diệp Trấn đang chuẩn bị bắt đầu một ngày mới. Lục Tuyết nhẹ nhàng tựa người vào vai của Trần Long, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, Trần Long và Lục Tuyết cùng nhau bộ hành đi về phía Nam Thiên Hà Đại Lục. Dựa vào dò xét Địa Đồ, Trần Long biết được, cách Dược Vương Thành chừng năm mươi dặm, có một ngọn Hỏa Sơn. Nơi đó chính là địa bàn của Hỏa Linh Thú sinh sống.
Trên đường đi, Trần Long thuận miệng hát cho Lục Tuyết nghe một bài tình ca rất lãng mạn, sau này được hắn đặt tên là: “ Cùng Ta Đi Cuối Chân Trời “
.......................................................................
......................................................................
......................................................................
( Bài hát này Tiểu Long Thiên mới viết xong lời. Vì bận phải viết truyện nên chưa có thời gian phối nhạc được. Anh em nào có đam mê âm nhạc, có thể giúp Tiểu Long Thiên chọn thể loại nhạc nào để cho phù hợp với hoàn cảnh lúc này hay không? Xin đa tạ trước!)
“ Hôm nay trễ rồi! Ngày mai Tiểu Long Thiên sẽ ra chương mới và bổ sung lời bài hát vào mấy dòng chấm chấm kia. Chúc mọi người ngủ ngon! “