Một buổi sáng đẹp trời trên Hạ Long Đảo.
Bên trong sơn động, Long Vương vẫn ngồi đó. Thiên Hà Cơ bỗng nhiên xuất hiện trên thạch bàn.
- Phụ Thân, Tiểu Long không biết có chuyện gì hay không? Sao lại ở trong đó lâu như vậy? - Thiên Hà Cơ nhìn chằm chằm cánh cửa màu vàng, vô thức hỏi.
- Tiểu Long nó là người được Đại Thiên Tôn lựa chọn, chắc sẽ không có việc gì. Có lẽ quá trình chuyển giao Thiên Mệnh quá phức tạp mà thôi. - Long Vương lúc này chợt mở mắt, nhìn lên cánh cửa màu vàng, nhẹ giọng nói.
- Lực lượng linh hồn của con sắp tiêu hao hết rồi! Con chỉ sợ...- Thiên Hà Cơ chưa nói hết câu thì cánh cửa màu vàng chợt lóe sáng. Một cái nhân ảnh từ trong đó bước ra, đó là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi, vừa ra ngoài hắn liền nở một nụ cười rạng ngời nhìn Long Vương và Thiên Hà Cơ. Thiếu niên này không ai khác chính là Trần Long.
- Ông nội, Mẹ! Để hai người phải đợi lâu rồi! - Trần Long cười cười nói.
- Tiểu tử, cuối cùng cũng chịu ra ngoài! Ông nội đợi cháu muốn gãy cả xương già rồi đây này! - Long Vương cũng nở một nụ cười ngọt ngào, mắng yêu Trần Long.
- Hài tử! Con mà không ra ngoài, mẹ không biết phải làm sao đây! - Thiên Hà Cơ cũng cười cười nói.
- Sao vậy mẹ, người có chỗ nào không được tốt hay sao? - Trần Long nghe vậy thì nhìn qua Thiên Hà Cơ quan tâm hỏi.
- Hài tử ngốc! Con đừng quên bây giờ mẹ chỉ là một tia tàn hồn mà thôi. Khi lực lượng linh hồn được dùng hết, mẹ là phải biến mất đấy! - Thiên Hà Cơ khẽ cười nói, trong nụ cười có một chút mất mác nhưng liền bị nàng che giấu đi.
- Mẫu thân yên tâm! Hài nhi sẽ rất nhanh chóng đạt tới Thần Nguyên Cảnh. Phương pháp trọng tố thân thể cho mẹ con cũng đã biết. Gia đình ta rất nhanh sẽ được tụ hợp mà thôi.! - Trần Long nghe vậy, bỗng nhiên một luồng hơi cay dâng lên mất, nhất thời không nghĩ được nhiều liền nói.
- Không được như vậy! Chưa nói tới con nôn nóng đột phá cảnh giới sẽ làm mất đi căn cơ. Bây giờ trên vai con đã gánh trọng trách Thiên Mệnh, phải biết lấy đại nghĩa làm trọng. Với lại con đừng quên, một đạo nguyên thần của mẹ vẫn là đang ở trong trái tim của con. - Thiên Hà Cơ giọng nghiêm khắc nói.
- Dạ, là hài tử nhất thời thiếu suy nghĩ! - Trần Long liền biết sai, giọng nói trở nên kiên định.
- Được rồi, cháu bây giờ đã không còn là trẻ con nữa. Đường đường một nam tử hán đại trượng phu, phải biết co được giãn được, cháu phải nhớ kỹ điều này. Bây giờ ta sẽ truyền lại Long Châu cho cháu. Ở bên trong, Đại Thiên Tôn có nói cho cháu biết phải làm gì để khắc chế được Long Châu, khi ta đưa nó vào hồn hải của cháu hay không? - Long Vương cũng dặn dò một phen, lại hỏi.
- À, dạ có! Ông nội đợi cháu một chút! - Trần Long chợt nhớ, nói xong liền tiến đến cánh cửa màu vàng, trích một giọt tinh huyết lên đó, miệng lẩm bẩm đọc một đoạn khẩu quyết, sau đó hô một tiếng “ Thu “.
Ngay lập tức, cánh cửa màu vàng thoáng rung nhẹ một cái, rồi từ từ biến nhỏ thành một quyển trục màu ánh kim, cuối cùng hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng vào trong mi tâm của Trần Long.
- Xong rồi! Ông nội lấy Long Châu ra đi! - Trần Long thu xong Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ liền quay qua Long Vương nói.
Long Vương lúc này cũng rất kinh ngạc, nhưng liền trấn tĩnh. Ông lập tức vận dụng tinh thần lực thủ hộ Thánh Hồn Hải của mình, sau đó há to miệng nhả ra một viên kim đan to bằng quả trứng. Viên kim đan này vừa ra ngoài liền phát ra kim quang chói mắt, nó vẫn lơ lửng giữa không trung, trước mặt Long Vương.
- Đây chính là Long Châu, bảo vật chí cao vô thượng của Long Tộc. Chỉ có Thánh Cấp Chân Long mới có thể ngưng tụ ra được Long Châu, đại biểu cho tinh thần lực đã đạt đến Thánh Hồn Cảnh. - Long Vương giải thích một phen.
- Dạ Ông nội, vậy cháu xin mượn Long Châu của người dùng một thời gian. Chủ yếu là để cháu truyền thừa quán đỉnh Thiên Mệnh cho những người khác mà thôi. - Trần Long nhìn thấy Long Châu, tâm thần cũng rất kích động, liền nói.
Nói xong, Trần Long liền sử dụng tinh thần lực, thôi động Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ từ trong hồn hải của mình bay ra ngoài. Long Châu nhìn thấy Địa Đồ xuất hiện thì muốn phát hoảng, lập tức muốn quay trở về hồn hải của Long Vương. Nhưng đã không còn kịp, Địa Đồ đã bay đến nơi, bao vây Long Châu lại rồi thu luôn nó vào bên trong, sau đó Địa Đồ liền tức thì bay trở lại hồn hải của Trần Long.
Lúc này thì Long Vương và Thiên Hà Cơ thì tròn mắt lên kinh ngạc khi nhìn thấy một màn như vậy. Còn Trần Long thì đắm chìm trong hồn hải của mình, chậm rãi quan sát diễn biến của Long Châu. Long Châu sau khi bị Địa Đồ thu phục liền yên ổn nằm trên quyển trục này mà lơ lửng giữa hồn hải của Trần Long. Thử vận dụng tinh thần lực, Trần Long liền kinh hỷ phát hiện Long Châu rất thuần phục, khi chấp nhận xuất ra lực lượng của mình để cho Trần Long sử dụng. Kìm nén kích động, Trần Long liền vận dụng toàn lực xuất ra một chiêu Long Hồn Thuật.
Lập tức sáu đạo long hồn từ trong mi tâm của Trần Long lao ra, bay tán loạn trong sơn động một hồi, sau đó mới xông được ra ngoài, đi khắp nơi trên Hạ Long Đảo, đến khi khoảng cách được hơn sáu mươi dặm thì chúng nó dừng lại. Bên trong hồn hải của Trần Long, hàng loạt hình ảnh, âm thanh ào ạt tràn về làm cho hắn chóng hết cả mặt, lập tức phải thu chiêu lại.
- Sáu đạo long hồn? Không ngờ quyển trục màu vàng kia lại là một cái cường thế bảo vật. Long Châu nhanh như thế liền bị nó triệt để thu phục rồi. - Long Vương lẩm bẩm.
- Ông nội, quyển trục đó chính là căn nguyên của Thiên Hà Đại Lục, chỉ cần là vạn vật được sinh ra từ Thiên Hà Đại Lục liền sẽ bị nó thu phục rất dễ dàng. - Trần Long nghe vậy liền giải thích.
- Thì ra là vậy! Mà này Tiểu Long! Xuất ra được nhiều long hồn là một chuyện, khống chế nó một cách hoàn mỹ lại là một chuyện khó hơn. Với lại nếu cháu không biết cách chọn lọc âm thanh và hình ảnh được truyền về, cháu sẽ bị tiếng ồn làm nhiễu loạn tâm thần. Có biết không? - Long Vương khẽ gật gù, sau đó dặn dò Trần Long.
- Dạ cháu đã hiểu! Nếu chưa thuần thục khống chế được long hồn, cháu sẽ không xuất ra nhiều con cùng một lúc. - Trần Long gật gù đáp.
- Tiểu Long, con có thể kể lại sơ qua cho mẹ và ông nội con biết, quá trình chuyển giao Thiên Mệnh cho con là như thế nào hay không? - Thiên Hà Cơ bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- Dạ được ạ! - Trần Long liền gật gù đáp, sau đó kể lại hết một lượt diễn biến xảy ra, sau khi hắn đi vào cánh cửa màu vàng kia cho Thiên Hà Cơ và Long Vương nghe....
- Ồ vậy thì tốt quá! Mẹ và ông nội con dự định là, khi con ra ngoài sẽ lập tức truyền lại Binh Thuật Thiên Thư và Không Hồn Thuật Thiên Thư của hai đại tộc cho con. Xem ra là Đại Thiên Tôn đã tính toán từ trước hết rồi. Vậy mẹ cũng yên tâm mà tiêu thất đi. - Thiên Hà Cơ nghe Trần Long kể một hồi thì gương mặt không kìm chế được kích động, liền nói với Trần Long.
- Mẹ, người liền phải rời đi hay sao? - Trần Long nhìn Thiên Hà Cơ mà nước mắt muốn rưng rưng rồi.
- Đứa trẻ ngốc! Con đã không còn nhỏ nữa. Nam tử hán không được tùy tiện rơi lệ có biết hay không? Linh hồn lực của mẹ đã tiêu hao hết rồi, mẹ phải đi đây! - Thiên Hà Cơ yêu thương nhìn Trần Long một chút liền tiêu tán trên thạch bàn tâm trận. Những đường kẻ trận pháp và hoa văn trên thạch bàn cũng liền biến mất, thạch bàn bây giờ chỉ còn là một cái bàn đá bình thường mà thôi.
- Được rồi, ta cũng là phải quay về Long Thần Cung để bế quan trong thời gian dài! Sự việc ta không còn Long Châu trên người, không thể để cho người trong tộc biết được, nếu không sẽ dẫn đến đại loạn. Còn về mười hai cái Thiên Binh và Thiên Thư, Long Tộc - Long Thần Cung chúng ta đang bảo quản hai món, đó là Khống Hồn Thuật Thiên Thư và Song Long Thiên Tinh Thủ. Khi nào cháu đến Long Thần Cung trả lại Long Châu, ta liền giao lại hai vật này cho cháu. - Long Vương cũng liền muốn rời khỏi, nên căn dặn Trần Long vài câu.
- Dạ, Ông nội! Cháu sẽ sớm đến Long Thần Cung thăm người! - Trần Long cũng khẽ gật đầu nói.
- Không có cuộc vui nào là không tàn. Con đường tương lai phía trước của cháu sẽ rất khó khăn. Mang trên người trọng trách nặng nề, cháu phải hành xử hết sức cẩn thận, phải lấy đức phục nhân, lấy tâm để cảm nhận lòng người. Được rồi, ta đi đây! - Long Vương lại nói một hồi liền hóa thành tinh quang bay đi mất.
Hạ Long Đảo lúc này chỉ còn lại một mình Trần Long. Trần Long cũng không vội rời đi. Hắn chậm rãi ngồi lại, cẩn thận suy nghĩ con đường phía trước mình nên bắt đầu như thế nào. “ Mười hai cái chức nghiệp này, Trí giả và Võ tướng liền phải bỏ qua một bên, vì khi đó sẽ gặp phải trẻ tuổi của Thiên Hà Tộc và Long Tộc đang nhập phàm độ thế, như vậy thân phận của mình sẽ bị bại lộ. Trong mấy chức nghiệp còn lại, chỉ có thân phận Đan Sư là được nhiều danh vọng nhất, cũng ít khi xảy ra xung đột với người khác, mình lại có ưu thế tinh thần lực. Quyết định vậy đi! Gia nhập Dược Vương Phủ thôi!” Thầm nghĩ trong lòng một phen, Trần Long liền đưa ra quyết định.
Trần Long liền vận dụng tinh thần lực, dò xét Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ một thoáng, hắn lập tức xác định được vị trí tọa lạc của Dược Vương Phủ, một trong mười hai đại tông môn mà Binh Thuật Thiên Thư có ghi chép lại. Ngự Long Đằng Vân Bộ liền được Trần Long sử dụng, nhưng lúc này cảnh giới của Trần Long chỉ là Bạch Nguyên Vương hậu kỳ đỉnh phong, cho nên cái hắn đang dẫm lên chỉ là một con Bạch Long nguyên khí mà thôi. “ Haiz...! Hơn sáu năm trời chỉ nhận truyền thừa các loại chức nghiệp mà quên cả việc nâng cao cảnh giới tu vi. Đến Dược Vương Phủ phải nâng cao tu vi lên một chút mới được, lâu như thế mà vẫn còn là Bạch Nguyên Vương thì thật sự không ổn.” - Trần Long lại thầm nghĩ, sau đó liền một mạch bay khỏi Hạ Long Đảo.
------------------------------------------------Hết Hồi Thứ Nhất Rồi!----------------------------------------------
Thưa các bạn, Tiểu Long Thiên có đôi lời muốn gửi đến các bạn nha. Hai mươi Chương đầu trong Hồi thứ nhất này, Tiểu Long Thiên chỉ là muốn lý giải một số khái niệm trong thể loại truyện tiên hiệp, để cho quý bạn đọc tiện theo dõi các Hồi, Chương sau này mà thôi. Cho nên các phần đối thoại của các nhân vật có hơi dài dòng, kể lễ. Đến Hồi thứ hai, Tiểu Long Thiên sẽ đi sâu vào tâm lý và tính cách của từng nhân vật chính. Từ đó sẽ giúp quý đọc giả dễ hình dung hơn các đại nhân vật trong truyện, biết đâu sẽ có một nhân vật nào đó có tính cách giống với các vị. Tiểu Long Thiên rất hân hạnh chào đón quý đọc giả theo dõi cuốn tiểu thuyết này!
Chào Thân Ái! Hẹn gặp ở Hồi Thứ Hai!