Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 8: Chương 8: Lỗ chó




Bàng Dục còn chưa có nổi giận, Xuy Tuyết đã nhảy dựng chửi ầm lên.

- Bàng Phúc ngươi một lão súc sinh, lão Vương Bát, đồ con hoang, chó lợn không bằng! Kêu ngươi mắt nhắm mắt mở để cho Hầu gia ra phủ, lão súc sinh quay đầu lại liền đi vào trong cung báo tin, xem ta hồi phủ không cầm dao…

- Nhỏ giọng một chút!

Bàng Dục vội ngăn lại, nhưng đã không còn kịp rồi, Diệp Cô Thành lông mày vừa nhếch, rõ ràng nghe được động tĩnh phía trên, ngưng thần quát lên.

- Đừng trốn nữa, ra đi. Nếu như ngài cố ý như vậy, mạt tướng chỉ có thể đắc tội.

Đắc tội cái đầu ngươi a, không phải là tới bắt lão tử à!

Bàng Dục thiếu chút nữa chửi ầm lên, lại sợ bại lộ nơi ẩn náu nên nín nhịn.

Quên đi, đại nhân không so đo tiểu nhân, châm ngôn nói rất hay, nhẫn một chút gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng. . .

Không có thời gian lảm nhảm nữa!

Nhanh chóng biến thôi, chạy mới là đạo lý.

Hắn tóm lấy Xuy Tuyết, vừa hướng phía dưới kéo nhưng bắt vào khoảng không, định thần nhìn lại thì tên khốn này đã chạy tới phía sau cánh cửa sổ.

Lẽ nào lại như vậy!

Bàng Dục hận không thể tóm hắn đập cho một trận, vội vàng chạy đuổi theo.

Hai người đều không phải là kẻ ngu. Sẽ không ngu xuẩn đến mức chạy tới sát bức tường rồi nhảy ra ngoài. Vừa rồi xem qua, bên ngoài kia sớm đã bị bao vây chật như nêm cối, chạy tới đúng là đưa đầu vào rọ.

Bọn họ chạy về hướng Bắc.

Biên Tiên Các nghe tên đơn thuần chỉ là một tòa thanh lâu. Kỳ thực bên trong rất lớn. Ngoại trừ Đông, Tây, Nam, Bắc bốn toà vọng lâu ôm lại hợp thành đại sảnh chính. Còn có một tòa hậu viện chiếm diện tích hơn trăm mẫu. Cái gì vườn hoa Cúc, ôn tuyền, vườn hoa Mẫu đơn, đầm hoa Sen, đài thủy nguyệt cái gì cần có đều có. Tiến vào mà vui chơi không đủ mười ngày nửa tháng thì thật quá đáng tiếc.

Quy mô lớn như vậy. Cấm quân trừ phi điều động mấy nghìn người bằng không khẳng định vây quanh không được. Cho nên chỉ cần ly khai đại sảnh chính chạy tới hậu viện. Cơ hội chạy thoát vẫn là rất lớn.

Bắc lâu gắn sát với hậu viện. Nếu như nói bốn phía đại sảnh còn chưa có bị vây quanh. Không hề nghi ngờ đúng là ở đây.

Quả nhiên, Bàng Dục tiến lên đẩy ra cửa sổ, phía dưới khoảng không vắng vẻ một người cũng không có.

Trời cũng giúp ta.

Hắn vui mừng, thực trời thương kẻ có nhân phẩm tốt, vừa mới chuẩn bị xoay người nhảy xuống, bỗng nhiên ý thức được một cái vấn đề nghiêm trọng.

Cao, thật sự là cao!

Dưới loại tình huống này đương nhiên cũng không phải là Xuy Tuyết đang vỗ mông ngựa hắn, mà là cự ly bệ cửa sổ lầu ba cách mặt đất ít nhất có 7,8 trượng, cao gần 20m.

Bàng Dục cũng không phải là Hoàng Dung, hắn không biết võ công, liền nhảy như thế hiển nhiên là đôi chân của mình sẽ không xong.

- Xuy Tuyết!

Hắn lớn tiếng gọi.

Tây Môn Xuy Tuyết, Tây Môn Xuy Tuyết, tên gọi thật oách a! Nếu như ngươi biết võ công dù chỉ một chút thì chí ít lão tử cũng chẳng phải sợ vãi ra khi muốn nhẩy từ trên cao xuống như thế này.

- Nhảy xuống nằm úp sấp, làm…

Hai chữ 'Đệm thịt' còn đọng ở bên mép, Xuy Tuyết vừa rồi còn ở một bên thở dốc đột nhiên lại không thấy nữa, Bàng Dục quay đầu lại nhìn trái nhìn phải cũng tìm không thấy.

- Hầu gia, ngài nhanh lên. . . nhanh lên a...ta ở đây.

Dưới lầu truyền đến tiếng hô cấp bách, rất hèn mọn, rất quen thuộc.

Xuy Tuyết?

Bàng Dục trừng mắt to, vẻ mặt không thể tin được.

Đây là 7,8 trượng cũng không phải là 7,8 m a, hắn đi xuống như thế nào, lẽ nào hồn vía của Tây Môn Xuy Tuyết nhập vào tên khốn kiếp giả mạo dưới kia?

Xuy Tuyết đưa tay chỉ chỉ bên cạnh, Bàng Dục lúc này mới có phản ứng.

Là sợi dây, một sợi dây từ mái nhà thòng xuống dưới, sợi dây thừng to chừng cánh tay trẻ con.

- Con bà nó gấu, sao kỹ viện còn có đồ chơi thế này?

Bàng Dục vừa đu xuống vừa hỏi.

- Hầu gia không biết sao, Biên Tiên Các thường có vài oán phụ địa vị cao quý có chút tuổi già sắc suy chạy tới nháo sự, đều không phải phải tìm trượng phu chính là tìm con trai, mỗi lần cũng ầm ĩ quá mức, nếu như tới tóm được người cần tìm thì bù lu bù loa, khiến cho sinh ý cũng không cách nào làm nổi. Sau đó có người bày ra chủ ý cho Dạ Xoa ma ma, tại Bắc lâu treo một sợi dây thừng, phía dưới đặt một đệm cỏ, những bà thím không biết giữ mặt mũi kia nếu như tới đây bắt gian, tìm ai thì người đó chuồn đi, không bắt được quả tang thì xem bọn họ nháo như thế nào.

- Chuồn đi? Đó chính là nói đến hậu viện có biện pháp đi ra ngoài.

Bàng Dục trước mắt sáng ngời, cước bộ dừng lại.

- Đúng vậy.

- Có đường có thể đi ra ngoài ư?

- Vâng. . .cái đó. . .có thể nói như vậy.

Xuy Tuyết nói có chút cà lâm, mập mờ nói không rõ ràng.

Bàng Dục vừa định hỏi rõ ràng, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát mắng của Diệp Cô Thành.

- Mụ mụ nó, từ đầu đã kêu các ngươi canh gác cho chặt một chút, nhanh chóng tập hợp người qua đây bao vây xung quanh Bắc lâu cho lão tử. Hiện tại hay rồi, tới trễ một bước làm cho người cần tìm chạy thoát, còn không mau đuổi theo!

- Vâng!

Ít nhất 50, 60 người đồng thanh lên tiếng, tiếng la hét rung trời.

Xuy Tuyết thân thể run lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một giây đồng hồ cũng không dám ngừng lại, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Khốn kiếp!

Bàng Dục thiếu chút nữa giậm chân mắng to, tuy nhiên tại thời khắc này hắn kiên định một cái tín niệm.

Ây, chủ tử vứt bỏ thủ hạ không để ý cũng không phải chủ tử tốt!

Cho nên. . .

Hắn rất là hiên ngang lẫm liệt xoay người, nhìn chính xác phương hướng chạy của Xuy Tuyết vội vàng đuổi theo.

- Đây…chính là con đường ngươi nói?

Phẫn nộ, căm tức cùng hung bạo xem lẫn vào nhau, từ ngữ từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng Bàng Dục bắn ra, trong ánh mắt phảng phất như có hỏa diễm đang thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới đem Xuy Tuyết băm thây vạn đoạn.

- Dạ…đúng, đúng vậy, những khách đó nếu như muốn chạy thoát, cũng, đều là từ chỗ này chui ra.

- Tốt, rất tốt, quả thật rất tốt…

Bàng Dục cắn răng, vẻ mặt không biết là giận hay là cười.

Xuy Tuyết được gọi là một người không biết liêm sỉ, thản nhiên khom lưng tiếp cận “lối thoát hiểm” trước tiên:

- Hầu gia, việc này không nên chậm trễ, nếu không chúng ta hiện tại liền…

- Ngươi muốn ta chui vào lỗ chó để chạy thoát ư?

“Tét!” Thanh thúy, chậm rãi, trôi chảy, vang dội, không hề nghi ngờ đúng là thanh âm đánh vào mặt.

Một cái tát thật lớn, thật nặng, thật vang.

Chủ nhân của cái tát cũng không phải là Bàng Dục, mặc dù hắn rất muốn làm như thế, thế nhưng tự nghĩ là một chủ tử tốt có đạo đức có tu dưỡng có phẩm chất, cái loại chuyện đánh người này là phải trở lại trong phủ đóng cửa lại rồi mới động thủ.

Người tát càng thêm không có khả năng là Xuy Tuyết, bởi vì cho dù suốt ngày tưới cho hắn gan hùm mật gấu, hắn cũng không dám đối với chủ tử cao lớn vĩ đại, anh minh thần võ có chút bất kính gì.

Như vậy là ai đánh người, bị đánh là ai?

Bàng Dục nhanh nhạy quay đầu lại, bên trong tầm mắt quả nhiên nhiều hơn hai người.

Hai người này cũng là người không có khả năng cũng không nên xuất hiện ở chỗ này.

- Ngươi đúng là chán sống rồi, dám kêu bản công tử chui lỗ chó!

Giọng khiển trách giòn giã giống như tiếng đàn hạc của ác quỷ vang lên tại địa ngục, hơi thở phun ra từ cổ họng phảng phất như hàn băng ngưng tụ tại mỗi một mạch máu trong thân thể, ngay Xuy Tuyết gần đây cũng cảm giác phía sau từng đợt rét run, vô ý thức thụt thụt lại cổ.

Hắn nhát gan thì không thể phủ nhận, thế nhưng một câu quát to có thể tại trên người hắn tạo thành loại hiệu quả thế này, dùng nửa thân dưới suy nghĩ cũng biết đó là tuyệt sắc công tử.

- Công tử, ta…

Tên nô bộc tuấn tú nghẹn ngào, viền mắt hồng hồng thiếu chút nữa là nước mắt lưng tròng trào ra.

- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua chủ tử đánh. . . ê, sao ngươi lại ở chỗ này?

Tuyệt sắc công tử đang muốn quát lớn bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người, quay lại khuôn mặt nổi giận đùng đùng, vừa nhìn phát hiện là Bàng Dục nhất thời sắc mặt thành xanh đen.

- Này, này câu đó phải là ta hỏi mới đúng, sao ngươi lại ở chỗ này?

- Bản công…

Tuyệt sắc công tử cắn đôi môi ngọc.

- Hừ, chuyện của bản công tử không cần ngươi phải quản! Gia —— đinh —— thối!

- Hảo a, vậy thì chuyện của bản…bản gia đinh ngươi cũng không cần quan tâm.

- Ta dựa vào cái gì mà không quản?

- Ngươi dựa vào cái gì quản?

- Bằng bản công là…

Tuyệt sắc công tử vừa nói đến được một nữa bỗng nhiên cứng họng.

- Là là là là là là. . .Là là cái gì?

Bàng Dục cố ý giả bộ nói lắp, cố tình muốn chế nhạo hắn.

Mịa tiểu tử ngươi là ai chứ, dám cãi nhau cùng đường đường chính chính An Nhạc Hầu ta?

- Ngươi…

- Ngươi cái gì ngươi, không phục thì động thủ a.

Bàng Dục trông rất ngạo mạn chống nạnh, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, một bộ dáng vô lại cho dù ông trời sụp xuống lão tử còn không sợ.

Tuyệt sắc công tử từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay đúng là duy ngã độc tôn, chưa từng bị người nào ở trước mặt chống đối qua, càng đừng nói là cái loại thích châm chọc khiêu khích như Bàng Dục, toàn thân giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng giương cằm lên trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt hung ác tràn đầy phẫn nộ trông như là một con cọp mới vừa nuốt vào một con độc xà mà bị nghẹn ở cổ.

- Ngươi nói cái gì? Có gan thì nói——lại——một——lần nữa xem!

- Nói thì nói “Ngươi cái gì ngươi, không phục thì động thủ a” một vạn lần, một vạn lần a.

Bàng Dục nhếch mắt, ngẩng cao đầu như muốn nói muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bộ dáng ta đây đáng ghét đến cực điểm.

- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi —— ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…

Tuyệt sắc công tử hoàn toàn bị chọc giận rồi, con ngươi đen thui lập loè sát khí, khuôn mặt khả ái giống như yêu quái vặn vẹo dữ tợn, dương nanh múa vuốt giống như lập tức sẽ lao tới tóm lấy Bàng Dục đánh một trận nhừ tử, Xuy Tuyết cùng tên nô bộc tuấn tú nhìn thấy hình ảnh đó đều cảm thấy lạnh sương sống.

Thành thật mà nói, Bàng Dục cũng có chút đạo lý, tính tình của tuyệt sắc công tử cùng tuổi tác của hắn quá không tương xứng, rõ ràng là vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn dường như có thể thể hiện ở trên bàn tay, nhưng trình độ hung tàn lại giống như con cọp, phỏng chừng ngay cả những tên giết người cướp của như đầu lĩnh thổ phỉ nếu một chọi một với nhau bị nhìn chằm chằm như thế cũng phải bị hắn dọa cho sợ hãi cả tiếng cũng không thốt ra được.

- Mau, đem vườn vây quanh, tỉ mỉ lục soát trong ngoài cho ta!

Tiếng hô quát của bọn cấm quân cách đó không xa truyền đến, Xuy Tuyết vừa nghe nhất thời luống cuống tay chân:

- Hầu. . . Tứ ca, tứ ca của ta. . . ôi Tứ gia gia, mau mau từ chỗ này đi thôi, trễ nữa có thể không còn kịp rồi!

- Công tử, ngài mau đi ra đi, vạn nhất bị bắt…

Tên nô bộc tuấn tú cũng đang khuyên.

- Kêu la cái gì, lỗ chó đánh chết ta cũng không chui!

Đều đồng thanh quát mắng, nhịp điệu hoàn toàn đồng nhất.

- Bắt chước ta nói làm gì!

Vẫn là đồng thanh nói.

- Ngươi lớn mật…

Vẫn như cũ đồng thanh nói, tuy nhiên tuyệt sắc công tử là bị kích thích mà mắng chửi, còn Bàng Dục thì sớm đã đoán được hắn muốn nói gì, cố ý bỡn cợtm học theo giọng nói của hắn đùa hắn chơi.

Hầu gia điên rồi sao, lúc này rồi mà còn gây sự?

Xuy Tuyết lau mồ hôi một cái, nhưng lại không dám qua khuyên bảo.

- Tiếp tục lục soát phía trước, không thể bỏ qua một chỗ nào!

- Mau, mau, động tác mau lên, tìm tỉ mỉ mọi nơi.

Thanh âm càng ngày càng gần.

Tuyệt sắc công tử vốn nhịn không được muốn động thủ —— một tên gia đinh của phủ Thái sư, thân phận thấp kém như một con chó con, mà ăn gan hùm mật gấu dám trêu chọc đến hắn, còn ba lần bốn lượt ngày càng táo tợn hơn, khiêu khích đầy ác ý, không chém đứt tay chân đánh thành tàn phế băm vằm ném cho chó ăn thực sự khó tiêu tan mối hận trong lòng!

Tuy nhiên thanh âm cấm quân sắp truyền đến gần, hắn cái gì cũng đành phải thôi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có. . .chạy!

Biện pháp đi ra ngoài chỉ có một: chui lỗ chó.

Tuyệt sắc công tử đúng là đánh chết cũng không chịu! Tiếng bước chân càng ngày càng gần gấp đến độ hắn không biết làm sao, cánh mũi khéo léo xinh xắn thấm đẫm mồ hôi, lan da sáng bóng mượt mà giống như ngọc thạch!

Trời ạ, một người nam nhân sao có thể sinh ra như thế được! ! !

Thần sắc Xuy Tuyết càng tan nát, khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ bừng, thân thể run run, xem ra lập tức muốn ngã xuống.

Con mẹ nó, phế vật, mất mặt!

Bàng Dục thấy vậy. trong mắt càng nhìn càng giận, nhấc chân đá mạnh vào mông hắn một cái, đáng thương cho Xuy Tuyết kêu thảm thiết một tiếng, cũng không kịp làm gì nữa, cả người đã gục tại trước lỗ chó.

- Mau, bò đi ra ngoài, nhìn bên ngoài có dây thừng, cây thang gì đó hay không, tìm cách quăng vào đây!

- Ngươi cũng vậy, đi nhanh!

Tuyệt sắc công tử cũng giống ý như kẻ vẽ tranh hồ lô, quay sang tên nô bộc tuấn tú cũng đá một cước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.