Thiên Hạ Đệ Nhất Gả

Chương 7: Chương 7




Mưa thu lất phất.

Mưa phùn, rường cột chạm trổ của Long Môn khách điếm tăng thêm một vẻ đẹp lờ mờ.

Nhưng vừa vào khách điếm, bầu không khí như đã có đại chiến trước, mỗi người trong lòng run sợ, da kéo căng, chỉ sợ lộ ra một chút sai lầm.

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo quát mắng, một tiếng lại một tiếng vang dội bên trong khách điếm.

” Đem bình phong này dời qua một chút! Che ở giữa đường giống cái gì?”

” Này, nơi này có bãi nước là chuyện gì xảy ra? Mau lau.”

” Bên kia! Ở đây tại sao thanh trúc hả?”

” Bẩm báo Vô Song cô nương, không phải người nói muốn để thanh trúc sao?” Tiểu nhị vẻ mặt mờ mịt, gãi gãi đầu, khó hiểu trả lời.

” Ta là muốn ngươi để thanh trúc là không sai, không muốn ngươi để loại trúc vừa to vừa thô này nha! Hơn nữa sửa sang bụi rậm cũng dọn sạch vào thế nào? Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, măng nhọn đều toát ra đây! Cũng không phải muốn làm đợt móc duẩn tử ăn! Dọn sạch đi, dọn sạch đi!”

Long Vô Song tay áo hồng vung lên, ở trong ngoài khách điếm thét to, một đám tiểu nhị là ngoan ngoãn đi theo phía sau, nghe mệnh lệnh của nàng, vội vàng dọn đem đông chuyển tây.

Nàng trời sinh tính xoi mói, hôm nay mộng tưởng nhiều năm sắp trở thành sự thật, Thao Thiết yến qua vài ngày sẽ mở tiệc, bây giờ nàng cho dù trông thấy một chút bụi bặm, đều phải kêu người ta tỉ mỉ lau sạch, trong lòng mới có thể thoải mái.

Nguyên liệu nấu ăn của Thao Thiết yến đều là không dễ có, vạn thứ chọn một, nàng nghìn chọn vạn tuyển, kéo dài nhiều năm, mới trù bị ra cả bàn cực phẩm.

Không chỉ là nguyên liệu nấu ăn, ngay cả khách mời cũng là nàng chọn kỹ lựa khéo.

Đến lúc đó, khách mời đến hưởng dụng mỹ thực, đều là nhìn về kinh thành — không, nhìn ra thiên hạ, chính là những nhân vật đỉnh cao. Nàng phải tỉ mỉ, đem việc làm chuẩn bị trước đó, làm không chê vào đâu được, bằng không đến lúc đó nếu như xảy ra sai sót, thể diện của nàng phải để chỗ nào?

Ngoài cửa sổ mưa lất phất, trong đại sảnh của khách điếm, càng khua chuông gõ mỏ bố trí, mà khách dự tiệc ở lầu hai lầu ba cũng không còn chỗ ngồi, sớm đã đầy người ngồi. Những khách nhân trong miệng ăn đồ ăn, uống rượu, hai mắt lại hướng dưới lầu chăm chú nhìn, nhìn Long Vô Song bận tối mày tối mặt.

Trước đó vài ngày, Hoàng Thượng tứ hôn, hoàng bảng dán trên tường thành. Câu chữ trên hoàng bảng, mọi người chính là đều nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng, có một số người thậm chí đều đã thuộc lòng.

Hoá ra, Long Vô Song đúng là thứ nữ của tiên hoàng!

Điều này làm cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng minh bạch, Long Vô Song nhiều năm qua đối địch với làm mưa làm gió là bởi vì phía sau có chỗ dựa là hoàng thất.

Chỉ là, Long Vô Song đem gả cho tướng gia?

Việc này cũng khiến mọi người sợ đến tròng mắt đều nhanh rơi ra ngoài nha!

Trong kinh thành, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỉ cần có con mắt dài, có lỗ tai dài, tất cả đều biết Long Vô Song cùng Công Tôn Minh Đức, chính là hai kẻ ghét nhau, từ lâu tự thế giống như nước với lửa, đã từng tranh đấu gay gắt vô số lần.

Hôm nay tuy rằng Hoàng Thượng tứ hôn, thế nhưng, trừ phi nàng thực sự là con gái đã xuất giá, cùng Công Tôn Minh Đức bái đường, bằng không đa số người chính là không thể tin tưởng, là oan gia, sẽ bởi vì thánh chỉ của Hoàng Thượng liền ngoan ngoãn thành thân.

Trong kinh thành nhiều cách nói xôn xao, tất cả đều đang đoán, Long Vô Song lấy hay không lấy chồng? Công Tôn Minh Đức có cưới hay không? Trong phường đổ* của kinh thành, ngày đó khi hoàng bảng dán ra ngày đó thì mở đánh cuộc, khiến mọi người tập trung vào.

(*) phường đổ: sòng bạc.

Vốn, người đánh cuộc Long Vô Song gả là chiếm hơn phân nửa.

Thế nhưng, sau khi hoàng bảng dán ra, nàng tính tình vừa quật vừa cường, lại ngồi kiệu, vẻ mặt tươi cười đi gặp tướng gia, hành động này lập tức làm chứng cứ thêm thay đổi.

Vì mật thiết nắm chắc tiến triển mới nhất, cho dù là có tập trung vào, không tập trung, tất cả đều chen chúc đến Long Môn khách điếm.

Tới cổng khách điếm nhìn lên, mọi người càng mắt choáng váng.

Chỉ thấy ngoài cửa dán bảng vàng, viết rõ ngày hai mươi sáu tháng tám, Long Môn khách điếm tạm không buôn bán, bên trong khách điếm chuẩn bị Thao Thiết yến, cung kính chờ đợi quý khách quang lâm.

Hai mươi sáu tháng tám?

Hai mươi sáu tháng tám?

Hai mươi sáu tháng tám này — không phải ngày kết hôn trên hoàng bảng viết sao?

Mọi người đều không có manh mối, càng mò mẫm không rõ suy nghĩ của Long Vô Song, không biết nàng đem Thao Thiết yến trùng với ngày kết hôn, là vì muốn song hỷ lâm môn, hay là muốn làm trò trước mặt mọi người, cho tướng gia xấu hổ.

Mọi người vội vàng thì thầm nói nhỏ, không ngừng suy đoán thảo luận, Long Vô Song cũng mắt điếc tai ngơ, một chút cũng không thèm để ý, như cũ trong đại sảnh đi đi lại lại, vội vàng trù bị yến hội hảo hạng nhất.

“Được rồi, cánh cửa đâu? Những cánh cửa chạm hoa đó đều lau khô không?”

“Bẩm Vô Song cô nương, sớm đã lau qua.”

“Sớm đã lau qua? Vậy bây giờ không phải lại đầy bụi sao?” Nàng đi tới cạnh cửa, vươn ngón trỏ hướng trên cửa một vệt.” Ai a, quả nhiên có bụi! Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày mỗi ngày cho ta, tỉ mỉ lau qua một lần, một chút bụi cũng không cho phép –”

Nói còn chưa nói hết, bỗng nhiên mưa phùn ngoài cửa, lóe ra một ngân châu, tốc độ nhanh như đốm lửa nhỏ, đánh thẳng Long Vô Song ở cạnh cửa.

Ngân châu chưa làm tổn hại đến góc áo của nàng, Cung Thanh Dương đứng ở bên trong quầy hàng đã phản ứng.

Hắn mày kiếm dương lên, đầu ngón tay lực xuyên qua, từ trên bàn tính gỗ mun lấy ra một hạt châu, ngón trỏ bắn ra, hướng ngân châu –

Bịch!

Hắc ngân châu, giữa không trung va chạm, âm thanh đụng thật lớn.

Sau khi ngân châu nổ tung, lại một trận sương mù màu trắng, tràn ngập trong không khí, càng che phủ Long Vô Song ở cạnh cửa.

Sương trắng cực dày, dày đến đưa tay không thấy năm ngón tay, nàng vung mạnh sương trắng, hít sâu một hơi, chuẩn bị ứng phó tập kích bất ngờ. Ai biết, nàng mới vừa hít vào sương trắng, thì cảm thấy toàn thân khí lực mất hết, cả người như là bị rút khung xương nhão như em bé, ngay cả đứng cũng không được.

Trong sương mù dày đặc, truyền đến tiếng động của Cung Thanh Dương.

“Cẩn thận, có độc!”

Không nói sớm!

Nàng tức giận đến muốn mắng người, không ngờ phát hiện, bản thân âm thanh cũng phát không được. Thân thể nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa phải ngã xuống đất, một cái trường tiên lại kéo tới, quấn lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, lại mạnh vừa kéo, đem cả người nàng cướp lấy.

Sau khi thoát khỏi trận sương trắng kia, nàng liền rõ ràng nhìn thấy, cả khách điếm giống như là bốc cháy, cho dù là cánh cửa hay là cửa sổ, đều bốc khói trắng. Những khách nhân ở lầu hai, lầu ba cũng bị ảnh hướng đến, bị sương trắng mê đến không thể động đậy, có hai người còn từ trước cửa sổ rớt xuống.

Tình hình rối loạn, nàng lại chỉ kịp nhìn một cái.

Trong nháy mắt, trường tiên đã đem nàng cuốn đến trên lưng ngựa.

Cung Thanh Dương cùng vài tên tiểu nhị, như tiễn lao ra sương độc, ý đồ tiến lên nghĩ cách cứu viện, trái phải hai bên lại đồng thời bay vút mười mấy tên hắc y nhân.

Song phương triền đấu, mà bọn cướp đến bắt Long Vô Song, thì lợi dụng khoảng không này, lập tức thúc ngựa phi nước đại, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa Long Môn khách điếm.

Con ngựa chạy như bay qua đường phố, trên lưng ngựa là Long Vô Song, đầu choáng váng, thiếu chút nữa cắn trúng cái lưỡi thơm tho của mình.

Không xong nha, nàng sáng sớm liền phái mặt đen xuất môn làm việc, mà Cung Thanh Dương cho dù võ công cao cường, nhưng gặp chiến thuật biển người, nhất thời chỉ chốc lát sợ cũng vô pháp thoát thân.

Càng hỏng bét chính là, bọn cướp lần này, trên người truyền đến trận trận mùi hôi nách vừa nồng vừa đặc, hun nàng đến gần như muốn nôn ra. Nàng có thể khẳng định, lúc này trói nàng, tuyệt đối không phải Công Tôn Minh Đức!

Mưa càng to, đem toàn thân nàng ướt đẫm.

Bọn cướp rút ra cái chăn nỉ cũ nát che đậy toàn thân nàng. Không lâu, ngựa ngừng, nàng nghe được tiếng nói của quan binh.

Chăn nỉ chụp xuống, Long Vô Song há to miệng vội vã muốn kêu cứu, lại phát không ra một chút âm thanh.

Chỉ chốc lát sau, quan binh kết thúc tra hỏi, thối lui cho qua. Nam nhân hôi nách đầy người kia liền như vậy chở ‘Con mồi’ quý giá mới vừa đoạt được, nghênh ngang ra khỏi cửa thành.

Chăn nỉ chụp xuống, nàng tức giận đến thiếu chút nữa cắn đứt hàm răng.

Chết tiệt, những quan binh thủ cửa thành này, vậy mà không ngăn lại cái người này?

Đây là cái quỷ thái bình thịnh thế gì? Cái quỷ quan binh thủ vệ gì hả?

Trong lòng nàng hiểu, một khi ra khỏi cửa thành, cơ hội nàng được cứu càng thấp. Vì lưu lại manh mối, nàng dùng hết sức lực còn sót lại, liều mạng giãy dụa, thật vất vả mới đá rơi xuống một giầy thêu.

Giầy nhỏ thêu hoa rơi trên mặt đất, ở trong mưa càng có vẻ cô linh.

Móng ngựa phi đạp, bọn cướp không phát giác giầy thêu kia, vẫn như cũ thúc ngựa phi nước đại. Một lát nữa, thì cả người lẫn ngựa biến mất giữa màn mưa trùng trùng điệp điệp, cũng nhìn không thấy tung tích nữa.

Buổi trưa vừa qua khỏi.

Công Tôn Minh Đức mặc triều phục rời khỏi hoàng cung, trở về gia môn. Chỉ là, hắn mới vừa xuống ngựa, còn chưa có bước trên bậc thềm nhà mình, đã trông thấy một nam tử trẻ tuổi, thi triển khinh công, vẻ mặt hoảng hốt chạy tới.

“Tướng gia, tướng gia – “ nam tử tuổi còn trẻ thở phì phò. “Thuộc hạ, thuộc hạ là –”

“Ta biết.” Công Tôn Minh Đức qua loa nói, sớm đã nhận ra, người đến là tiểu nhị của Long Môn khách điếm. “Chuyện gì?”

“Là — là chưởng quỹ muốn thuộc hạ tìm đến ngài.” Nam tử trẻ tuổi thở hổn hển, cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói ra nguyên nhân. “Vô Song cô nương bị người cướp đi rồi!”

Bị cướp đi rồi?

Công Tôn Minh Đức chau mày, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong óc, nữ nhân ngang ngược kia không biết lại muốn chơi cái trò lừa bịp gì. Nhưng trong nháy mắt, hắn chợt phát hiện, trên cánh tay nam nhân trẻ tuổi đang rớm máu tươi, rõ ràng là mới vừa bị đao kiếm gây thương tích.

Sắc mặt hắn trầm xuống.

“Chuyện khi nào?”

“Không đến nửa khắc* đồng hồ.” Nam nhân trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt. “Chuyện phát sinh bất thình lình, Thiết đại ca hôm nay đúng lúc không có ở nhà, chúng tôi lại bị cuốn lấy, không thể lập tức đuổi theo, là đại chưởng quỹ để thuộc hạ thoát thân, tới thông báo ngài.”

(*) nửa khắc: cỡ 7, 8 phút.

“Bọn cướp từ phương hướng nào ly khai?”

“Phía đông!”

Công Tôn Minh Đức lập tức xoay người lên ngựa, gở xuống thắt lưng đồng, giao cho quan binh đi theo, nhanh chóng hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, thông báo ngự lâm quân, lập tức gởi thư tín pháo hoa, phong tỏa các cửa thành, cũng phái binh đi Long Môn khách điếm.”

Nói xong, hắn kéo dây cương, thúc ngựa hướng của đông đi.

Tuấn mã chạy băng băng, chỉ chốc lát sau, tín hiệu pháo hoa đỏ rực, trong mưa bay lên cao. Hắn nghe thấy tiếng rít của tín hiệu pháo hoa nhưng không có quay đầu lại, vẫn là thúc ngựa hướng cửa thành đi, chỉ hy vọng lúc này cửa thành đóng cửa, còn có thể tới kịp, ngăn lại bọn cướp mắt bị mù kia.

Thực sự là đáng chết, cấp tín lửa đỏ này, gần mười năm vô dụng không dùng qua một lần, hôm nay vì nàng dùng tới!

Nữ nhân chết tiệt kia, lúc này đến tột cùng lại làm cái gì? Lại rước lấy tức giận của người nào?

Trong mưa lớn, Công Tôn Minh Đức nhếch bạc môi, trên nét mặt mang theo nghiêm khắc khiến người ta sợ hãi. Hắn nửa hiếng mắt suy nghĩ, ánh mắt giữa mưa to, vẫn là sáng như chim ưng.

Khoái mã bay như tên bắn, bắn tung tóe vô số bọt nước. Một lát liền trông thấy cửa đông đã gần ngay trước mắt.

Cửa thành lớn như thế, sớm đã đóng cửa, Công Tôn Minh Đức kéo cương sốt ruột dừng lại, quan binh thủ cửa thành vừa thấy hắn, lập tức nghênh đón.

“Trong một khắc (15p) đồng hồ, có thể có người thấy Vô Song cô nương?” Hắn kéo cương hỏi.

“Bẩm báo tướng gia, không có.”

“Có bao nhiêu người ra khỏi thành?” Hắn lại hỏi.

Tướng lĩnh thủ vệ, vội vàng lấy sổ đăng ký, đầu đuôi gốc ngọn trả lời.

“Trong một khắc đồng hồ trước đây, ra khỏi thành chỉ có mười bốn người, năm người nông phu, ba người thợ săn, ba người thương nhân, còn có một gã đại phu và hai gã thư sinh.”

“Không có nữ?” Hắn nhíu mi.

“Không có.”

Chẳng lẽ, bọn cướp còn không có ra khỏi thành?

Công Tôn Minh Đức quay đầu lại, nhìn kinh thành trong mưa, mi tâm lại chưa hề buông ra.

Hoàng bảng đã dán ra, thân thế của Long Vô Song bây giờ người người đều biết. Mà bọn cướp kia biết rõ nàng công chúa, nhưng vẫn dám động thủ trói người.

Hắn không thừa nhận, bọn cướp sẽ mạo hiểm lưu ở trong thành, trực giác suy đoán, bọn cướp kia lại dùng phương thức nhanh nhất mang theo Long Vô Song rời khỏi kinh thành.

“Có ai là người cưỡi ngựa?”

“Bẩm báo tướng gia, có hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, một người là thương nhân, một người là thợ săn. Nhưng mà, thợ săn kia thuộc hạ biết, hắn ở tại đông ngoại thành mười dặm, họ Trần, là một người thành thật.”

“Tên thương nhân kia đâu? Có thể có hàng hóa vận tải?”

“Có, hắn chở một bó dạ thảo, dùng chăn nỉ gói lại.”

Bó dạ thảo?

Vụ đã vào thu, khí hậu dần dần hàn, dạ thảo trong thành đang giá tốt, thương nhân không có khả năng đem dạ thảo chuyển ra khỏi thành.

Hai tròng mắt đen bỗng dưng sáng ngời.

Chính là cái này!

“Phi cáp truyền tin cho trạm kiểm soát trên quan đạo, ngăn toàn bộ nhân sĩ khả nghi lại, có hàng hóa đều phải tỉ mỉ lục soát. Các ngươi mấy người cùng ta tới, ngươi, giữ cửa mở, sau đó tới báo cho Cung Thanh Dương, tiến cung xin Hoàng Thượng phái quân, dọc theo kinh thành và vùng lân cận tới phía ngoài lục soát.”

Công Tôn Minh Đức chỉ thị xong xuôi, kéo dây cương, liền mang theo vài tên quan binh ra khỏi thành, hướng ngoài thành bay như tên bắn.

Mới ra khỏi thành không bao lâu, mắt sắc của hắn liền nhìn thấy, giữa nước mưa cùng nước bùn có một vết đỏ tươi. Hắn dừng ngựa lại, đôi mắt ưng hiếng lại, nhìn ra đó là một chiếc giầy thêu dính bùn.

Chiếc hài khéo léo, mặc dù dính bùn, hoa văn trên mặt bằng tơ hồng, như cũ có vẻ hoa lệ.

Hắn nhận ra chiếc hài này.

Xem ra, phương hướng hắn truy đuổi không sai.

Công Tôn Minh Đức vung tay lên, lại lần nữa dẫn nhân mã, trong mưa đuổi theo.

Mưa to như trút nước, xa xa tiếng sấm ầm ầm.

Quan đạo ngoài thành không tới một dặm, liền có bốn lối rẽ phân ra, hắn biết kỵ mã không có nhiều khả năng đi tuyến đường đó, nhưng vì để ngừa vạn nhất, vẫn phái người đi trước lục soát.

Sau hai khắc đồng hồ, bên cạnh hắn chỉ còn hai người, mà lối rẽ trước mắt lại xuất hiện một cái.

Lối rẽ đầy bùn lầy trên mặt đất, có vết móng rõ ràng, hắn xoay người xuống ngựa, ngồi chồm hổm trên mặt đất tỉ mỉ kiểm tra, mở miệng hỏi: “Con đường này là đi đâu?”

“Bẩm báo tướng gia, đường này là đi tới Lâm thôn. Nhưng mà, Lâm thôn ba năm trước đây cũng đã hoang phế.”

Mưa to vẫn mưa to.

Trận mưa này đã từ ban ngày, vết móng bùn trên mặt đất nếu như là cũ, đã sớm bị giội rửa không thấy. Thế nhưng vết móng trước mặt không chỉ rõ ràng phân rõ, vả lại vùi lấp rất sâu, chứng minh vết móng mới vừa lưu lại không lâu, vả lại chở không chỉ một người.

“Thôn cách đây có xa lắm không?” Công Tôn Minh Đức đứng dậy, nhìn lối rẽ trước mặt. Phía trước cách đó không xa, rường cây rậm rạp, đường nhỏ không bao lâu thì biến mất trong rừng cây.

“Khoảng chừng nửa dặm.”

“Trạm kiểm soát quan đạo kế tiếp cách còn xa không?”

“Hai dặm.”

“Ngươi đến trạm kiểm soát phía trước kiểm tra, nếu có bất cứ tin tức gì, liền phát tín hiệu pháo hoa; ngươi ở tại chỗ này chờ, một lúc lâu sau nếu ta không quay lại, trở về trong thành thông báo.”

Hai quan binh lĩnh mệnh, đồng thời lên tiếng trả lời: ” Tuân lệnh.”

Công Tôn Minh Đức một lần nữa lên ngựa, một mình thúc ngựa chuyển hướng đường mòn, xông mưa tiếp tục đi trước.

Càng đi phía trước, đường nhỏ trở nên càng hẹp.

Vết móng bị tận lực che giấu, lúc đầu khó có thể nhận ra, nhưng vẫn không thể gạt được hai mắt hắn.

Hắn tỉ mỉ quan sát, phát hiện đường mòn này, đột nhiên thấy dấu vết không người đã lâu, nhưng cành lá và dây bên đường lại lưu vết tích bị cắt đoạn hoặc xé đoạn.

Trong mưa lớn, hắn dựa vào trực giác nhạy cảm và sức quan sát, như con sói tìm kiếm, không buông tha một chút manh mối. Dọc theo đường nhìn cành lá, mặt cắt vẫn conf mới, thậm chí chảy xuôi dịch cây.

Xem ra, hắn cũng nhanh đuổi theo rồi.

Công Tôn Minh Đức dừng ngựa lại, nước mưa rơi giữa rừng cây âm u, che đi tạp âm hòa khí, hắn vận công tập trung tư tưởng lắng nghe, ngoại trừ tiếng mưa rơi ra, xa xa còn có chút tiếng con ếch, nhưng gần chỗ ngoại trừ tiếng mưa rơi ra, cái gì cũng không có.

Nơi này rất yên tĩnh.

Mưa to tiếp tục rơi xuống, bốn phía lặng yên không một tiếng động, chỉ có tuấn mã nôn nóng trước sau di chuyển, hắn cúi đầu, đưa tay vỗ nhẹ trấn an.

Bỗng nhiên, một cái trường tiên theo bên trái kéo tới.

Trường tiên phá không, đánh thẳng cần cổ Công Tôn Minh Đức.

Hắn thậm chí không có ngẩng đầu, lại như tia chớp đưa tay, giữa không trung chặn lại, dễ dàng bắt được trường tiên trơn trượt như rắn, vận khí xuyên thấu qua trường tiên đẩy hơi, lại trở mình một tay kéo –

Người ở đầu trường tiên kia, bị kình khí lớn mạnh, chấn động bàn tay tê dại, ngũ tạng đau nhức, nhịn không được rên một tiếng. Trong nháy mắt, một người từ giữa rừng cây, miệng phun máu tươi bị miễn cưỡng kéo ra.

Tuy rằng bản thân bị trọng thương, người nọ lại không chịu theo sự chi phối, ngược lại vung tay lên, từ trong tay áo bắn ra vô số mũi ám khí, rìa ám khí màu xanh, dễ nhận thấy kịch độc.

Công Tôn Minh Đức phản ứng cực nhanh, tay trái đánh ra một chưởng, kình khí chấn động, giữa thoáng chốc bốn phía rừng cây toả ra, ám khí tức thì bị đánh bay, toàn bộ đánh tới một bên cây, ngay cả góc áo của hắn chưa từng dính vào.

Mắt thấy toàn bộ ám khí cũng thất bại, sắc mặt người nọ kinh hoảng, vội vã chạy thục mạng, đã nghĩ muốn chuồn mất.

Công Tôn Minh Đức cầm trong tay đuôi trường tiên, phi thân xuống ngựa, cầm roi vung tay lên, đuôi roi giống như là lỗ thủng bắn ra, đánh trúng giữa lưng đối phương.

Tên đó lại lần nữa miệng phun máu tươi, phịch một tiếng, chật vật ngã trên mặt đất, vội vã muốn đứng dậy, trong nháy mắt liền cảm giác được lưng đột nhiên nặng, cả người lại lần nữa bị đè xuống bùn trên mặt đất.

Công Tôn Minh Đức giẫm lên người nọ, hỏi: “Ngươi là ai?”

Hắn thà chết ngậm miệng.

Công Tôn Minh Đức mặt không chút thay đổi, từ từ tăng thêm sức của đôi chân.

Kình khí thật lớn, gần như muốn đè đầu khớp xương, tên kia kêu gào lên tiếng, gần như có thể nghe thấy, mỗi đầu khớp xương của mình đều dưới chân Công Tôn Minh Đức rung động cạc cạc, giống như bất cứ lúc nào sẽ vỡ nát.

Âm thanh lạnh lùng lại lần nữa truyền đến

“Long Vô Song ở đâu?”

Tên bị giẫm lên, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng như cũ mạnh miệng.

“Không biết.”

Công Tôn Minh Đức giẫm lên hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống thân, dùng âm thanh nhẹ nhất cũng nguy hiểm nhất nói.

“Đời này không thích nhất, chính là tại hạ trong ngày mưa bôn ba, đặc biệt còn là vì một người nữ nhân kiêu căng lại bốc đồng. Thế nhưng rất không may mắn, nàng vừa vặn là thứ nữ của tiên đế, càng không may, đương kim Hoàng Thượng lại phi thường thương yêu nàng, tuyệt đối không muốn mặc cho nàng bị người bắt đi. Cho nên, không thể không đem nàng trở về. Bây giờ, ta hỏi lại ngươi một lần, Long Vô Song ở nơi nào?”

Người nọ còn đang mạnh miệng.

“Không biết!”

Hai tròng mắt đen thui, nguy hiểm híp lại.

Công Tôn Minh Đức không hề lãng phí nước miếng, quyết định thay đổi phương thức ‘Thuyết phục’ đối phương. Hắn vươn tay, cầm gân cốt đối phương, tên nằm dưới chân lập tức đau nhức lên tiếng, sắc mặt trắng bệch giống như là muốn bất tỉnh.

Vào lúc này, phía trước bỗng nhiên bay tới một viên ngân châu.

Ngân châu đập vào mắt, động tác của Công Tôn Minh Đức cực nhanh, vung tay áo ngăn cản. Ai biết, ngân châu kia chạm vào ống tay áo, lập tức nổ tung, lan ra từng đợt sương mù màu trắng.

Hắn cảnh giác bế khí, lại cảm giác được một trận kiếm khí lạnh lẽo, tiếp cận gần.

Khói trắng bốn phía tràn đầy mắt, hắn lại vẫn nghiêng người tránh trường kiếm, người đến lại chưa từ bỏ ý định, như tia chớp lại đâm trở lại, thanh kiếm so với mưa lớn càng dày đặc, càng lạnh giá, làm cho hắn chỉ có thể thối lui, nhanh chóng rời khỏi sương trắng.

Công Tôn Minh Đức vừa mới thối lui, tên kia vốn nằm trên mặt đất, đã bị người tiếp ứng cưỡi ngựa cứu đi, chạy vào giữa màn mưa trùng trùng điệp điệp.

Hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, mặc cho bọn cướp đi xa, không có đi đuổi.

Bởi vì, sau khi hắn phi thân ra khỏi sương trắng kia, may mắn thế nào liền vừa vặn một cước giẫm lên khuôn mặt người nào đó,

Công Tôn Minh Đức dùng tốc độ thong thả nhất, cúi đầu, nhìn thấy người nọ nằm ở dưới lùm cây, không nhúc nhích mà trừng mắt nhìn hắn, một đôi mắt đẹp đẽ tỏa ra lửa giận hừng hực, giống như muốn phải đem hắn ân nhân cứu mạng này, tươi sống dùng đao chém thành tám khối.

Sương trắng dần dần tán đi, mưa lớn lại chưa hề tạnh.

Bỗng chốc, phía chân trời bắn rơi một tia chớp, chiếu sáng bốn phía, cũng chiếu sáng má lúm đồng tiền trừng mắt dưới chân hắn.

Công Tôn Minh Đức cúi đầu, nhìn nữ nhân bị chăn nỉ lông dê kia trói giống như con sâu róm. Hắn nhíu mi trái, một câu nói cũng chưa nói, duy trì cùng bốn mắt nàng giao tiếp, một lát sau, mới chậm rãi chậm rãi đem cước của hắn, từ trên mặt của nàng dời –

Tìm được rồi.

Mưa dông cùng đến.

Long Vô Song không thể động đậy cộng thêm toàn thân ướt đẫm, tùy ý Công Tôn Minh Đức ôm, đi tới một chỗ bụi cỏ dại, thôn xóm hoang phế vách phòng nghiêng đổ.

Một lát sau, hắn tìm một gian phòng cũ còn có thể che mưa, ôm nàng đi vào, đặt trên giường gỗ cũ nát của một góc, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Này này này, ngươi muốn đi đâu?

Nàng nằm ở trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng của hắn, biến mất giữa mưa to ở ngoài cửa, trong lòng có chút lo lắng, nhưng bởi vì dược tính của thuốc, như cũ không mở miệng được.

Ngoài phòng tia chớp chớp sáng, tiếng sấm ầm ầm, chấn động ngay cả ngói phòng cũng giống như hoảng sợ, gian phòng này vừa thủng vừa cũ lại nhỏ, cả nóc gian phòng đều là bùn gạch đắp thành, thậm chí không có cửa sổ, góc phòng còn kết mạng nhện, trên mạng nhện có xác của con bướm đã chết.

Chết tiệt, hắn làm sao còn không trở lại?

Sẽ không phải muốn đem nàng ném ở chỗ này chứ?

Ở đây rất bẩn, lỗ thủng trên giường này có thể hay không có côn trùng, còn là cái gì không sạch sẽ nữa?

Nàng nằm ở đàng kia, đầu óc miên man suy nghĩ, thậm chí cảm thấy, chỗ ngứa ở chân như là thật có cái gì bò vào quần áo của nàng –

Trong lúc nàng cố gắng thử muốn thét chói tai, Công Tôn Minh Đức lại mang theo túi yên ngựa ướt đẫm, từ ngoài bước vào phòng trong.

Hắn mặt không chút thay đổi đem túi yên ngựa để ở một bên, sau đó tháo cái bàn cũ nát, từ trong túi yên ngựa cầm cái đá đánh lửa châm lửa. Một hồi sau, trong phòng sáng lên, hắn cởi triều phục ướt đẫm ra, trên đống lửa hong khô, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Nàng nằm ở trên giường, chỉ có thể tha thiết nhìn đống lửa kia, nhưng ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được, càng không nói đến là đi qua hơ ấm.

Xiêm y trên người nàng, sớm cũng đã ướt đẫm, lúc này toàn bộ dán dính trên da thịt, khiến nàng không chỉ khó chịu mà còn lạnh đến phát run.

Đôi mắt sáng trong veo, hướng nam nhân bên cạnh đống lửa liếc.

Hắn còn muốn đem nàng không để ý ở chỗ này bao lâu?

Rất dễ nhận thấy, Công Tôn Minh Đức cũng không có nghe thấy kháng nghị im lặng của nàng. Hắn tự ý ngồi ở bên cạnh đống lửa, thư thư phục phục* sưởi ấm, còn có nhàn hạ thoải mái, dùng lửa hong khô triều phục ướt đẫm.

(*) thư thư phục phục: chậm rãi.

Đáng ghét! Lại lạnh như thế thêm nữa, nàng khẳng định lại phải nhiễm phòng hàn!

Vương bát đản này, tướng trộm chết tiệt, khuôn mặt quan tài, họ Công Tôn lão đầu heo –

Cho dù ngoài miệng không thể di chuyển, trong bụng nàng cũng lải nhải nói liên miên, nhiều lần đem hắn mắng vô số lần. Thì ở phía sau, Công Tôn Minh Đức đột nhiên đứng dậy, hướng nàng đi tới.

Hừ, cuối cùng cũng nhớ tới nàng sao?

Nàng đảo cặp mắt trắng dã, mặt cười ngừng tức giận, chính là không để cho hắn thấy sắc mặt hoà nhã, trong lòng còn đang nói thầm.

Tên đáng ghét, lúc này mới –

Trong nháy mắt, nàng trừng lớn hai mắt, trừng mắt không dám tin bàn tay to trước ngực.

Chờ một chút, hắn, hắn hắn hắn hắn hắn muốn làm cái gì?

Bàn tay to dày rộng, cực hiệu quả, từng cái cởi móc điệp của vạt áo trước ra.

Namnhân này, người này, vậy mà, vậy mà –

Má lúm đồng tiền bị ngâm nước mưa có chút tái nhợt, bởi vì tức giận và bất an, hiện lên nhàn nhạt ửng đỏ.

Nàng khó có thể tin, trong đôi mắt to kinh hoảng, nhìn nam nhân khắp thiên hạ rất bảo thủ rất không thông đạt rất không biết biến báo*, rất bảo thủ không chịu thay đổi này, lại thừa dịp nàng không thể nhúc nhích, thoát xiêm y của nàng!

(*) biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc

Hắn y phục áo đơn, nghiêng thân phóng đãng trên người nàng, bóng dáng của hắn bao trùm nàng. Nàng kinh hoảng đứng lên, mắt thấy áo ngoài của bản thân bị hắn bỏ đi, bàn tay to tiếp tục sẽ cưỡi quần áo của nàng.

Nàng có thể cảm giác được, tay hắn giơ lên mông của nàng.

Xấu hổ và giận dữ chiến thắng hiệu lực của thuốc, nàng nửa mở cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng phát ra thanh âm.

“Dừng — dừng tay–”

Công Tôn Minh Đức lại ngoảnh mặt làm ngơ, không chỉ không có nhấc tay, càng không có dừng tay. Hắn thậm chí ngay cả nhìn chưa từng nhìn nàng một cái, tiếp tục cởi váy của nàng.

Chết tiệt, nàng phải làm thịt hắn!

Nàng nhất định phải chính tay chặt Vương bát đản giậu đổ bìm leo này!

Nàng cắn môi đỏ mọng, xấu hổ và giận dữ, hận không thể làm thịt hắn. Thì ở phía sau, tay nhỏ bé vốn không hề phản ứng lại có cảm giác –

Nàng có thể chuyển động nha!

Long Vô Song khôi phục một số cảm giác, thế nhưng như cũ hư nhuyễn vô lực, tay nhỏ bé mới vung đến giữa không trung, chưa đánh trúng mục tiêu, đã bị hắn dễ dàng chặn lại, trùng trùng điệp điệp đè trên giường.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Hắn hiếng mắt quan sát, tiếng trầm lại cảnh cáo, thuận lợi đã cởi váy của nàng.

Nàng vừa tức vừa giận, trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, còn sót lại áo đơn ẩm ướt. Lụa bạch ướt đẫm, mỏng như giấy, kề sát mỗi một tấc trên da thịt nàng, tiết khố đều mơ hồ có thể thấy được, đường cong uyển chuyển mềm mại, càng không chỗ có thể ẩn nấp.

Hắn muốn làm cái gì?

Hắn sẽ làm cái gì?

Nghi vấn và hoảng loạn đồng thời chạy tán loạn trong óc nàng. Nàng nhìn hắn, nhìn không thấu vẻ mặt sâu hiểm khó dò của hắn, nhìn không thấu tâm tư khó mà phỏng đoán của hắn. Từ lúc chào đời tới nay, nàng lần đầu cảm thấy, bản thân là bất lực và yếu ớt như vậy.

Trong nháy mắt, ấm áp bao quanh nàng.

Nàng mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Công Tôn Minh Đức đem chiếc triều phục kia, ném trên người lạnh rung của nàng.

“Nếu cô nương có thể chuyển động, thì tự mình đem y phục thay.” Giọng của hắn như trước lạnh giá, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, thì xoay người đi trở về bên cạnh đống lửa.

Nàng vươn tay nắm chặt chiếc triều phục khô ráo mà ấm áp kia. Từ triều phục lộ ra ấm áp, bao phủ thân thể của nàng, xua đuổi nước mưa mang đến rùng mình.

Triều phục của hắn làm khô, được hắn vừa mới nhiều lần không ngừng hong khô.

Mà hắn, lại đem y phục khô duy nhất, đưa cho nàng!

Long Vô Song khởi động thân thể, nhìn bên cạnh đống lửa, nam nhân kia đang đưa lưng về phía nàng, có một thời gian, mà ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.