Một ngày mới bắt đầu
Không khí thật trong lành vào một buổi sáng tinh mơ, bầu trời trong vắt và không khí hơi se lạnh vào buổi sáng sẽ làm cho tinh thần ta cảm thấy sảng khoái.
Trong Tiêu Dao cốc lúc này khá vắng vẻ, chỉ có vài người đứng quét sân. Lúc này, có một nữ tử mặc lục y chạy một cách vui vẻ trên hành lang. Tóc nàng tết thành hai bím tóc hai bên nhìn rất đáng yêu, lúc nữ tử ấy chạy ngang qua có vài người nhìn thấy trên môi nàng đang nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy làm cho tinh thần bọn họ tỉnh táo hơn hẳn.
Người quét dọn A nói: “Hôm nay Phi Yến tiểu thư có chuyện gì mà vui vậy? Ta chưa bao giờ thấy nàng ấy cười như vậy bao giờ!”
Người quét dọn B liếc mắt nhìn người quét dọn A khinh bỉ: “Ngươi thật là ko biết gì hết! Hôm nay Phi Yến tiểu thư sẽ xuất cốc để chuyển ra sống ở trong thành. Mấy ngày nay ta đều thấy nàng ấy vui như vậy!”
Người quét dọn A thở dài đầy tiếc nuối: “Ai, vậy là chúng ta ko thể ngắm nhìn Phi Yến tiểu thư nữa rồi! Nàng ấy mà đi thì nơi này sẽ lạnh lẽo lắm!”
Hôm nay Phi Yến dậy sớm hơn mọi ngày là vì nàng rất hưng phấn vì sắp được trải nghiệm những điều thú vị ở bên ngoài và một điều nữa là nàng muốn đi tìm Tử Ly. Nàng tin rằng Tử Ly sẽ ko đi sớm như vậy nên tới tìm Tử Ly để đưa cho huynh ấy loại giải dược mà nàng mới điều chế. Nàng muốn Tử Ly mang theo bên người để phòng trường hợp bất trách.
“Tử Ly, muội có cái này đưa cho huynh!” Phi Yến vui vẻ đẩy cửa thư phòng và chạy vào nhưng điều nàng thấy là trong thư phòng trống trơn. Nàng nhìn lên bàn thì thấy tất cả sách của Tử Ly đã được dọn đi. Trên bàn chỉ còn duy nhất lại một phong thư và một thanh đoản đao, Phi Yến đi lại cầm phong thư lên thì thấy tên nàng được viết một cách cẩn thận ở bên ngoài. Nàng liền mở phong thư ra đọc. Bên trong là những chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ của Tử Ly: “Phi Yến! Lúc muội đọc lá thư này thì ta đã lên đường đi về Bạch Hổ quốc. Thật ra ta chính là đại hoàng tử của Bạch Hổ: Bạch Tử Ly, ta về nước lần này là do phụ vương truyền mật chỉ kêu ta về gấp. Ta biết muội ko quan tâm đến thân phận của ta nhưng ta ko muốn giấu muội bất cứ việc gì! Thanh đoản đao ta để lại là bảo quốc của Bạch Hổ, tuy nó chỉ là một thanh đoản đao nhỏ nhưng có thể chém sắt như chém bùn hơn nữa lại rất nhẹ. Ta muốn muội lúc nào cũng đem theo thanh đao này trong người để đề phòng trường hợp xấu. Nếu có kẻ nào muốn hãm hại muội thì hãy đưa thanh đoản đao này ra, nó sẽ giúp được muội. Khi ta xử lý hết mọi việc xong thì sẽ tới tìm muội!”
Phi Yến gấp phong thư lại và đem đi đốt. Nàng cầm thanh đoản đao lên ngắm, cảm giác khi cầm rất nhẹ. Trên vỏ thanh đoản đao có khắc hình một con hổ rất có thần còn đính những viên đá màu trắng lấp lánh dọc theo thân đao, nhìn là biết ngay thanh đao này rất quý. Phi Yến rút thanh đao ra, lưỡi đao sắc bén, quả là một thanh đao tốt. Nàng đem thanh đao cột vào dưới chân một cách chắn chắn rồi đi ra ngoài. Ai, ko ngờ Tử Ly lại đi sớm như vậy! Nàng còn chưa kịp đưa cho y Hoàng Dược nàng mới chế ra nữa!
Thanh La và Thanh Phi chất đồ lên xe ngựa đang dừng trước Tiêu Dao cốc.
“Tiểu thư, đồ đã để lên xe ngựa hết rồi! Chúng ta đi thôi!” Thanh La quay lại nhìn thấy Phi Yến đang nhìn chăm chú vào Tiêu Dao cốc.
“Ừ, đi thôi!” Nàng bước lên xe ngựa nhưng vẫn ko quên nhìn Tiêu Dao cốc lại lần cuối. Nàng đã sống một năm ở đây với lại chỗ này là nơi đầu tiên nàng nhìn thấy khi xuyên đến thế giới này nên ít nhiều gì cũng có tình cảm.
Sau khi xe ngựa vào thành thì liền đi đến nơi ở mới của Phi Yến, nàng giúp Thanh La và Thanh Phi đem tất cả đồ đạc vào trong và sắp xếp lại đồ trong phòng mình.
“Chỗ này sẽ là nhà của ba chúng ta sau này! Ta có rất nhiều ý tưởng trang trí cho nơi này! Chúng ta ra ngoài rồi ta sẽ nói cho hai người biết ý định của ta!” Phi Yến hào hứng nhìn Thanh La và Thanh Phi rồi chạy ra ngoài sân và tiến tới một cái bàn đá được đặt cạnh mấy cây hoa đỗ quyên. Hoa đỗ quyên này là do nàng đích thân lựa chọn rồi cho người đem đến đây. Nàng thích nhất là ngắm nhìn hoa đỗ quyên khi nở ra, sẽ rất là đẹp! Phi Yến đợi Thanh La, Thanh Phi ra thì trình bày kế hoạch của mình
“Hai người cũng biết là ta muốn mở tửu lâu rồi, ta sẽ đặt tên tửu lâu này là Mĩ Nhân Lâu, hai người thấy thế nào?”
Thanh Phi tò mò hỏi: “Tiểu thư, tại sao người lại đặt tên như vậy a?”
“Ngốc, ta đặt tên chỉ là đúng với hoàn cảnh thôi! Tửu lâu này có một lão bản xinh đẹp như ta, còn có một người xinh đẹp như Thanh La tỷ làm quản lý rồi có Thanh Phi đáng yêu của chúng ta phụ giúp, như vậy ta đặt cái tên này là ko sai đâu!” Phi Yến cười nói vui vẻ nhìn hai người trước mặt mặt đang ửng đỏ vì ngượng ngùng.
“Tiểu thư, Thanh La thấy ở đây chỉ có tiểu thư là mĩ nhân thôi còn hai người bọn ta ko xứng đâu!” Mặt Thanh La hơi ửng đỏ. Tiểu thư này, lâu lâu lại thích đem hai người các nàng ra trêu chọc.
“Được rồi, được rồi! Ta ko đùa nữa! Ta sẽ trang trí cho tửu lâu này thật đặc biệt, đảm bảo trong thiên hạ chỉ có một mình tửu lâu chúng ta có thôi!” Phi Yến nghiêm túc nói
Thanh Phi biết tiểu thư nhà mình có rất nhiều trò nên hào hứng hỏi: “Người định làm gì vậy, tiểu thư?”
“Tửu lâu của chúng ta có hai lầu nên lầu một chúng ta sẽ dành để đón những vị khách thuộc tầng lớp trung lưu như thương gia, còn lầu hai thì dành cho những người thuộc tầng lớp quý tộc. Cách trang trí ở mỗi một lầu và mỗi một phòng sẽ khác nhau để tạo cho bọn họ có cảm giác thích thú và tò mò nên chắc chắn những người đã đến đây một lần thì sẽ có lần thứ hai. Ta sẽ vẽ lên tường cửa tửu lâu này để chúng giống như một bức tranh, mỗi một nơi đều là một bức tranh khác nhau. Tửu lâu của chúng ta sẽ nhiều màu sắc và rực rỡ lắm đây!” Haha, đương nhiên là cách trang trí này là độc nhất vô nhị rồi vì đây là kiểu trang trí của thời hiện đại mà! Phi Yến có thể tưởng tượng ra nét mặt ngạc nhiên của những người đến tửu lâu nàng. Mới nghĩ tới thôi mà nàng đã thấy thích thú rồi!
“Nhưng mà ở đây rộng như vậy làm sao một mình tiểu thư có thể vẽ hết được!” Thanh La lo lắng nói. Nàng biết tài vẽ của tiểu thư nàng cũng xếp vào loại bậc nhất nên tiểu thư mà ra tay thì nơi này sẽ rất đẹp nhưng một mình tiểu thư làm thì biết khi nào mới hoàn thành đây?
“Ta có nghĩ đến việc này! Ta sẽ đi tìm người phụ giúp nhưng đó là người nào thì ta chưa tìm ra. Trước tiên ta sẽ vẽ những gian phòng trên lầu trước rồi từ từ tính sau!” Phi Yến biết một mình nàng làm thì ko được nên nàng cũng có ý định tìm một người giúp nàng. Nhưng tiêu chuẩn nàng hơi cao một chút, người giúp nàng phải là một người tài vẽ tranh phải bằng nàng hoặc cao hơn nàng mới được! Ai, người như vậy thật khó tìm mà!