Phi Yến lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ko biết cảnh vật bên ngoài lúc này thế nào nhỉ? Đến Chu Tước quốc một thời gian rồi mà nàng vẫn chưa có cơ hội đi tham quan khắp nơi! Mấy ngày qua đều phải nhờ đến Thanh Phi và Thanh La tỷ mới có thể đi tắm được, muốn làm việc gì đều cần đến sự giúp đỡ của người khác. Nàng từ nhỏ đã có tính tự lập, ko thích phụ thuộc vào người khác nên tình cảnh lúc này đây làm cho nàng rất khó chịu.
“Phi Yến, đến giờ uống thuốc rồi!” Nhược Bạch bước vào phòng với một chén thuốc nóng hổi trên tay.
Nàng chun mũi, vừa mới nhìn thấy chén thuốc đen sì đó là nàng lại muốn ói. “Được rồi, huynh để xuống đây đi! Lát nữa ta sẽ uống!” Phi Yến chỉ vào cái bàn nhỏ đặt cạnh giường nàng.
“Ko được, thuốc phải uống lúc còn nóng mới tốt! Nàng đừng nghĩ đến chuyện lén đổ nó đi, ta sẽ đứng đây đến khi nàng uống xong!” Hắn đã phát hiện nàng mấy lần lén đem thuốc đổ đi nên phải canh chừng nàng thật kĩ
Phi Yến ko còn cách nào khác đành đón lấy chén thuốc trên tay Nhược Bạch. Nàng hít một hơi thật sâu, nín thở rồi đem chén thuốc một hơi uống hết! Vị đắng nghét và lờ lợ trong miệng làm nàng muốn nôn ra.
Nhược Bạch thấy bộ dạng khổ sở của nàng liền lấy một gói nhỏ màu trắng từ trong người ra. Hắn mở ra, bên trong có những viên đường nhỏ trắng tinh y như tuyết ở bên ngoài. Hắn lấy ra một viên và đút vào miệng nàng, “Ăn cái này nàng sẽ đỡ hơn!”
Vị ngọt lập tức hòa tan trong miệng Phi Yến lấn át đi vị đắng, hảo ngọt, nàng nhoẻn miệng cười, “Ta muốn thêm một viên nữa!”
Nhược Bạch ôn nhu nhìn nàng, “Cho nàng hết đó! Lần sau uống thuốc sẽ ko thấy khó chịu nữa!” Mấy viên đường này là hắn cố tình mua cho nàng, mỗi lần nhìn nàng uống thuốc khổ sở như vậy hắn cũng ko muốn.
“À, xém một chút nữa là quên mất! Huynh tìm thợ mộc giỏi làm cho muội cái này được ko? Chí cần làm y như trong tờ giấy này là được!” Phi Yến nhét gói kẹo vào người, rồi lấy ra một tờ giấy đặt dưới gối nàng cho Nhược Bạch.
Nhược Bạch nhìn vào trong tờ giấy nàng đưa, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, “Nàng làm sao nghĩ ra được thứ tuyệt vời này? Ta sẽ cho người đi làm ngay lập tức!”
Phi Yến chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Thật ra cái thứ trong tờ giấy đó là bản vẽ một chiếc xe lăn bằng gỗ đơn giản, mà cái xe lăn đó ko phải nàng nghĩ ra, nó có rất nhiều ở hiện đại, nàng chỉ dựa vào đó vẽ mà thôi!
“A, tuyết rơi kìa! Thật là đẹp quá đi!” Bên ngoài có người reo lên.
Phi Yến ko nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng cũng muốn ngắm tuyết rơi.
Nhược Bạch đọc được suy nghĩ của nàng liền đứng dậy bế nàng lên, “Đi thôi!”
“Ơ…đi đâu cơ?” Phi Yến chả hiểu mô teo gì cả
“Đương nhiên là đi ngắm tuyết rơi rồi!” Nhược Bạch mỉm cười ôm nàng đi ra ngoài.
Nàng thấy Nhược Bạch ko định đi xuống lầu mà lại nhìn lên trên, “Huynh ko định đi xuống dưới sao?”
“Ta ko thích, ta thích ngắm mọi thứ ở trên cao hơn!” Nhược Bạch nhìn nàng mỉm cười rồi phi thân lên mái nhà.
Hắn cẩn thận đặt nàng ngồi xuống rồi ngồi bên cạnh.
Phi Yến ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng xốp y như một cây kẹo bông gòn khổng lồ. Nàng đưa tay ra đón lấy những bông tuyết rơi xuống, mấy bông tuyết này trông ko khác gì những viên đường Nhược Bạch cho nàng.
Nàng tạm thời quên đi những chuyện khác mà cười vui vẻ. Nhược Bạch nhìn thấy nàng cười mà trong lòng cứ như có một dòng nước ấm chạy qua. Hắn nhìn lên mái tóc đen nhánh dính vài hạt tuyết của nàng mà ko nhịn được đưa tay phủi nó xuống.
Phi Yến bị hành động của Nhược Bạch làm cho giật mình, “Huynh…làm gì vậy?”
“Ta phủi tuyết trên đầu nàng xuống! Nàng… nghĩ ta muốn làm gì chứ?” Nhược Bạch tiến tới gần nàng hơn một chút.
Phi Yến thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần liền đưa hai tay đặt lên ngực Nhược Bạch tránh cho hắn tiến tới gần nữa! Trong đầu nàng tự nhiên lại xuất hiện hình ảnh cái lần Tử Ly hôn nàng, ách, sao tự nhiên nàng lại nhớ tới cái này? Phi Yến bối rối lắc nhẹ đầu, ấp úng nói: “Huynh…đương nhiên ta nghĩ huynh phủi tuyết cho ta rôi! Ta…ta còn có thể nghĩ đến cái gì khác chứ?”
Nhược Bạch ko nhịn được liền phụt cười lớn, “Haha…ta thật ko ngờ nàng còn biết thẹn thùng e lệ cơ đấy! Ta cứ tưởng Phi Yến nàng đã sớm ko còn biết đến mấy cái này rồi!” Từ khi quen nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy, bất quá nàng lúc này rất đáng iu!
“Huynh….” Phi Yến vừa tức vừa then nên ko nói nên lời! Tuy nàng rất ít thẹn thùng nhưng dù sao nàng cũng là con gái mà!
Nhược Bạch cười đã rồi mới nhìn nàng, chợt hắn sực nhớ đến một điều, “Phi Yến, nàng ngồi đây chờ ta! Ta đi lấy áo choàng cho nàng!” Nói xong liền phi thân xuống. Thật là, làm sao hắn có thể quên việc này được chứ?
Phi Yến lấy gói kẹo ra, nàng còn chưa kịp lấy một viên bỏ vào miệng thì những viên đường cứ như hạt tuyết rơi xuống, nàng theo phản xạ tự nhiên chòm người tới chụp lấy, chỉ có điều nàng quên mất mình đã ko còn như xưa. Đến khi tay nàng chụp được hai viên đường đang rơi xuống cũng là lúc nàng rơi theo những viên còn lại. Phi Yến cố gắng cử động đôi chân để sử dụng khinh công nhưng chân nàng ko nghe lời nàng nữa! Phi Yến liền nhắm mắt lại. Thế nào lần này cũng gãy tay hay gãy cổ cho coi!
Nhưng thay vì nàng sẽ ôm hôn thắm thiết với mặt đất thì lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc (hehe…các nàng đoán xem là ai nào!) . Phi Yến đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, may quá, một chút nữa thôi là tiêu rồi! Nàng còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn mặt ân công của mình thì giọng nói nam nhân tựa như gió thoảng mây bay vang lên trên đỉnh đầu nàng
“Hình như nàng rất thích từ trên trời rơi xuống thì phải?”
Phi Yến liền ngẩng đầu lên, nam nhân ngũ quan tuấn dật nhìn nàng cười, nụ cười này đảm bảo đủ sức rung chuyển trời đất, “Tử Ly, huynh hình như cũng rất thích đỡ ta nhỉ?”
“Lần này nàng có thể nói cho ta biết vì sao lại rơi xuống được ko?” Nếu lúc nãy hắn ko phải vô tình bước vào đây hỏi thăm tin tức nàng thì đã ko đỡ được nàng rồi! Thật ko dám nghĩ đến cảnh nàng rơi xuống.
Phi Yến chợt nhớ ra liền đem lòng bàn tay khi nãy nắm chặt mở ra, bên trong hai viên kẹo đường vẫn còn nguyên vẹn. “Kẹo của ta…”
“Nàng đừng bảo với ta là vì hai viên đường này nhé!” Tử Ly nhìn bộ mặt tiếc nuối của nàng thì tin chắc rằng có liên quan đến hai viên đường này.
“Phi Yến, nàng làm sao xuống được?” Nhược Bạch trên tay cầm áo choàng lo lắng chạy tới. Lúc hắn trở lên mà ko thấy nàng, lòng hắn đã sợ hãi đến mức nào!
“Ta vì chụp mấy viên kẹo này nên ko cẩn thận rơi xuống!” Phi Yến xòe hai viên kẹo trong tay ra.
“Nàng…nàng thật là, những thứ này mất rồi ta có thể mua lại được cho nàng! Lần sau đừng bao giờ như vậy nữa!” Hắn thật tức chết với nàng.
Tử Ly đang định đặt nàng xuống đất thì Nhược Bạch ngăn cản, “Ko được, chân nàng ấy bây giờ ko thể đứng được!” Nhược Bạch lúc này mới chú ý tới sự xuất hiện của Tử Ly.
“Tại sao?” Tử Ly nhìn qua chân Phi Yến, hắn lo lắng hỏi nàng, “Chân nàng bị sao vậy?”
“Chân ta sau này sẽ ko cử động được nữa!” Giọng nàng thản nhiên y như đang nói về một người xa lạ.
Lời nói ngắn gọn của nàng càng khiến cho hắn đau lòng hơn. “Ta muốn nghe tất cả mọi chuyện!” Tử Ly bế nàng vào trong.
Sau khi nghe Phi Yến kể xong, lông mày hắn càng ngày càng nhíu lại, “Nếu như ta biết nàng sẽ xảy ra chuyễn này thì lần gặp cuối cùng ta đã trực tiếp bắt nàng đi rồi!”
“Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi!” Phi Yến u nhã nâng chén trà lên uống một hớp
Tử Ly trầm ngâm một hồi lâu thì nói, “Nàng yên tâm, ta nhất định chữa khỏi chân cho nàng! Ta biết trên thế gian này có một người có thể làm được việc đó!”
“Chẳng lẽ…ngươi định….” Nhược Bạch vừa nghe liền có thể đoán được người nào.
” Phải, hai ngày sau chúng ta sẽ đi Lạc Hoa các!”