Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 18: Chương 18: Ta không cần nam nhân




Chính Hiên vừa bãi triều thì nghe tin Phi Yến tới Từ Ninh cung nên tức tốc đến đó. Hắn sợ mẫu hậu và hoàng thái hậu sẽ làm khó nàng nhưng vừa bước chân vào Từ Ninh cung thì đã thấy ba người đang vui vẻ cười đùa “Ba người đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?”

“Hoàng thượng, Phi nhi đang kể chuyện cho ai gia nghe!” Hoàng thái hậu nhìn bộ dạng hoàng thượng như vừa vội vã tới đây thì cười thầm trong bụng. “Phi nhi, con đi về đi! Ta mệt rồi! Ai gia chỉ cần con thường xuyên đến chơi với hai người già chúng ta là được rồi!” Hoàng thái hậu dịu dàng nói

“Dạ, Phi nhi xin cáo lui!” Phi Yến hành lễ với hoàng thái hậu và thái hậu xong thì đi ra ngoài.

Chính Hiên đi theo nàng mà cảm thấy kì lạ. Phi nhi? Cách kêu này là ở đâu chứ? Ko biết nàng đã dùng cách nào mà khiến hoàng thái hậu và mẫu hậu hắn lại thích nàng như vậy “Phi nhi, ta ko ngờ chỉ mới vào cung mà nàng đã làm hai người có quyền lực nhất trong cung thích nàng!”

“Phi nhi? Huynh ko được gọi ta như vậy! Chỉ có hoàng thái hậu và thái hậu mới có thể gọi ta thôi! Còn nữa, ta ko muốn ở Phượng Loan cung!” Nàng và hắn dù quen biết đã lâu nhưng chưa thân thiết đến độ gọi tên thân mật như vậy!

“Tại sao mẫu hậu và hoàng thái hậu gọi được mà ta thì ko? Còn nữa, tại sao nàng lại ngoan ngoãn chịu hành lễ vậy? Trước mặt ta nàng đâu có làm như vậy!” Chính Hiên hơi tức giận nói. Hắn là hoàng đế một nước mà chưa bao giờ nàng hành lễ hay sợ sệt trước hắn, hơn nữa nàng còn dám gọi tục danh của hắn, bất quá hắn rất thích nàng như vậy!

“Tại vì hoàng thái hậu và thái hậu mang đến cho ta cảm giác của người thân nên gọi được! Ta coi họ như mẫu thân và nội tổ mẫu của ta nên mới hành lễ. Quay lại vấn đề chính, ta cần đổi chỗ ở!” Nàng mệt mỏi vì phải giải thích nhiều như vậy!

“Được rồi, nhưng nếu như ta ko thể gọi nàng như vậy thì bất kì nam nhân nào cũng ko được! Hoàng cung của ta đã hết chỗ rồi, chỉ còn lại Phượng Loan cung thôi!” Hắn quyết định cho nàng ở Phượng Loan cung là vì cái ghế hoàng hậu này chỉ có nàng mới có thể ngồi thôi.

Hừ, cái lí do ngớ ngẩn như vậy mà cũng lấy ra được! Hắn tưởng ta ko có não chắc, hoàng cung rộng lớn như thế này mà bảo hết chỗ! Phi Yến thiếu kiên nhẫn nói: “Nếu như vậy thì ta xuất cung!”

“Nàng nghĩ nàng có thể ra khỏi đây dễ dàng như vậy sao?” Hắn khó khăn lắm mới tìm ra cớ để nàng tiến cung, đương nhiên ko thể để nàng đi như vậy!

Phi Yến nhìn bộ dạng nghiêm túc của Chính Hiên mà bỗng dưng thấy sợ. Từ trước tới giờ Chính Hiên luôn cười cười nói nói, mang dáng vẻ phong lưu nhưng nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt nghiêm túc và uy nghiêm của hắn. Phi Yến nàng chưa bao giờ lùi bước nên mạnh mẽ nhìn hắn “Huynh nghĩ huynh có thể giam giữ ta sao?”

Chính Hiên thấy nàng kiên quyết như vậy nên nở nụ cười hoa hoa công tử “Phi Yến, nàng bị ta dọa rồi sao? Làm sao ta có thể giam giữ nàng được, ta chỉ đùa với nàng một chút thôi! Ta sẽ tìm nơi khác cho nàng ở!” Hắn biết Phi Yến là người chịu nhu chứ ko chịu cương, càng ép buộc thì nàng càng mạnh mẽ. Nói như vậy nhưng hắn ko phải là ko có khả năng giam giữ nàng.

Phi Yến thấy Chính Hiên nói như vậy mới yên tâm. Nàng ko muốn ở Phượng Loan cung là vì muốn tránh phiền phức thôi!

Chính Hiên nói là làm, khi nàng trở về thì được đưa đến một chỗ khác. Tuy nơi này ko rộng và sang trọng bằng Phượng Loan cung nhưng cũng rất tốt. Khung cảnh xung quanh lại đẹp, gần đó có một hồ nước trong vắt rất đẹp, hơn nữa trong vườn còn có rất nhiều hoa đỗ quyên.

Không khí ở đây mát mẻ nên nàng ngủ ngon hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt hơn lúc trước. Mấy ngày nay nàng thường sang Từ Ninh cung để chơi, nàng còn pha trà hoa cúc và trà hoa hồng cho hoàng thái hậu và thái hậu uống.

“Phi Yến tỷ tỷ, cuối cùng muội cũng tìm được tỷ!” Như Nguyệt bất ngờ chạy vào cửa mừng rỡ nhìn nàng “Tốt quá, tỷ vào cung sống thì muội có nhiều thời gian gặp tỷ hơn!”

“Là Thanh La tỷ nói cho muội biết sao?” Phi Yến đưa một cái khăn tay cho Như Nguyệt để lau mồ hôi.

Như Nguyệt vừa lau vừa gật đầu nói: “A, muội đã may xong mấy bộ y phục tỷ nói rồi! Tỷ mở ra xem đi!”

Phi Yến mở cái túi ra thì thấy bên trong là hai bộ y phục màu trắng và lục, cả hai đều là váy ngắn trên đầu gối. Nàng sờ vào thì thấy chất liệu vải rất mát. Lục y thì được may tay ngắn, ở eo có thắt nơ còn bạch y thì tay dài và trên thân váy có đính mấy con bướm màu tím “Thanks muội nhiều lắm! Vất vả cho muội rồi!”

“No problem! Được may y phục cho tỷ muội thích lắm, vì thời gian ngắn nên muội chỉ có thể làm hai bộ, mai mốt muội sẽ may thêm mấy bộ cho tỷ nữa!”

“Như Nguyệt, hai người quen nhau sao?” Giọng Thần Hy vang lên

“Ca ca? Ơ, muội tình cờ gặp Phi Yến tỷ ở Mĩ Nhân lâu nên mới quen biết!” Như Nguyệt quay đầu lại thì thấy Thần Hy và Nhược Bạch nên có chút giật mình.

“Phải, ta và Như Nguyệt vừa gặp thì tâm đầu ý hợp nên kết nghĩa tỷ muội!” Phi Yến phụ họa theo

“Phi Yến tỷ, muội về trước! Sau này muội sẽ đến chơi với tỷ sau! Ca ca, Nhược Bạch ca ca, Như Nguyệt xin cáo lui!” Như Nguyệt nói xong thì vội vã ra ngoài. Nàng hơi sợ Thần Hy và Chính Hiên nên nơi nào có hai người đó thì nàng sẽ nhanh chóng rút lui, hai người đó đáng sợ như thế nào ấy! Với lại, hehe…nàng phải đi gặp soái ca…

“Phi Yến, nhìn sắc mặt nàng tốt hơn lúc ở ngoài nhiều rồi đó!” Nhược Bạch dịu dàng nhìn nàng.

“Cũng nhờ không khí ở đây thôi! Ta ở đây lâu như vậy cũng cảm thấy hơi buồn, hai người có nơi nào để chơi ko?” Phi Yến cười rạng rỡ nói.

“Trong hoàng cung này thì có gì để chơi chứ?” Thần Hy ngồi xuống rồi nói. Hắn biết ngay thế nào nàng cũng chán nên mới đến tìm nàng trò chuyện cùng nàng nhưng ai ngờ đi đến cửa thì gặp Nhược Bạch cũng định bước vào.

Phi Yến nghe thấy vậy nên ủ rủ chống tay lên cằm suy nghĩ. “A, ở gần chỗ này có một cái hồ rất lớn, hay chúng ta chèo thuyền đi! Trời đẹp như vậy mà chèo thuyền thì rất tuyệt!” Phi Yến nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh hào hứng nói.

“Hảo, nhưng chúng ta phải đợi một lát! Ta phải kêu người làm thuyền rồi mới đi được!” Thần Hy gật đầu tán thưởng rồi căn dặn với một tên thái giám.

“Các người định đi mà ko có ta sao?” Chính Hiên vừa bước vào thì nghe lời đề nghị của Phi Yến

“Vậy làm hai chiếc thuyền!” Phi Yến thấy vậy nên nói.

Trong thời gian chờ đợi nàng hết kể mấy câu chuyện nàng đọc trong tiểu thuyết ra rồi đến đánh cờ với Nhược Bạch. Ban am nhân này nghe nàng kể chuyện mà vẻ mặt chuyển sang từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Nhược Bạch đột nhiên hỏi nàng: “Phi Yến, nàng thích một nam nhân như thế nào làm tướng công nàng!”

Tướng công? Nàng nghe thấy hai chữ này thì bật cười: “Ta chỉ mới 16 tuổi, huynh hỏi điều này có phải hơi sớm ko?”

“Ko sớm đâu, những nữ nhi bằng nàng có nhiều người đều xuất giá rồi đấy!” Chính Hiên rất tò mò câu trả lời của nàng.

Cũng phải, thời này con gái 15 tuổi đã phải lấy chồng rồi! Phi Yến thấy vậy nên nghiêm túc trả lời: “Namnhân vốn dĩ rất vô tình, với lại ta ko thích vướng vào cái gọi là tình ái, rất phiền phức! Người ta nói “Ái tình là một bể khổ” nên ta sẽ ko bao giờ mắc vào đó! Ta cũng ko cần cái gọi là tướng công, cái ta cần là cuộc sống tự do tự tại!”

Bọn hắn đều lắng nghe câu trả lời của nàng nhưng lại nhận được một đáp án ko mấy tốt đẹp.

Thần Hy hơi tức giận nói: “Ai dạy nàng những lời đại nghịch bất đạo đó? Nữ nhi là phải xuất giá! Làm gì có nữ nhi nào lại muốn sống một mình tới già!”

Chính Hiên mỉm cười: “Thôi, dù sao suy nghĩ của nàng vẫn còn trẻ con! Sau này nàng sẽ thấy khác thôi!”

Trẻ con? Mấy cổ nhân này thật là ko biết gì hết! Những điều nàng nói là tiêu chí sống của rất nhiều cô gái hiện đại. “Ta sẽ ko thay đổi suy nghĩ đâu! Vốn dĩ ta ko cần bất kì nam nhân nào làm tướng công, ta vẫn sẽ sống thật tốt nếu như ko có nam nhân bân cạnh!”

Nhược Bạch thở dài “Được rồi, sau này lớn một chút thì muội sẽ hiểu thôi!”

Sau khi nghe câu nói của Nhược Bạch khiến nàng tức giận thật sự: “Ta đã lớn lắm rồi! Với lại nam nhân trên đời này chả có ai tốt hết! Người nào cũng năm thê bảy thiếp, đã vậy còn có mới nới cũ!”

Phi Yến thấy Chính Hiên đang định nói gì đó thì nàng đã cướp lời: “Hoàng thượng, đừng nói với ta là người ko có!” Nàng nhìn qua Thần Hy và Nhược Bạch rồi nói: “Vương gia, thừa tướng đại nhân sau này các người sẽ như vậy thôi! Thanh Phi, tiễn khách! Ta mệt rồi!” Phi Yến nói xong thì bỏ vào trong.

Thanh Phi nhìn tiểu thư tức giận như vậy nên hơi sợ nói: “Hoàng thượng, vương gia, Ôn Ngọc công tử, có lẽ do trời nóng mà tính khí tiểu thư thất thường một chút!” Ôi, số nàng thật khổ mà! Tại sao tiểu thư lại đi gây chuyện với những người có quyền thế nhất ở đây chứ!

Ba người bọn họ thấy Phi Yến tức giận như vậy nên đành đi về.

Phi Yến chưa bao giờ xưng hô với bọn họ như vậy! Lần này nàng giận thật rồi!

Ba người bọn họ bước ra với những tâm sự khác nhau.

Chính Hiên thầm nghĩ: “Vương Phi Yến, có xuất giá hay ko ko phải là do nàng quyết định!”

Ba người bọn họ đi hết rồi, nàng mới bình tĩnh một chút! Từ trước tới giờ nàng ghét nhất là bị người khác gọi trẻ con. Đó là một trong những từ cấm kị của nàng!

Sở dĩ nàng cảm thấy nam nhân xấu xa và sợ tình yêu như vậy là nhờ ba người. Ba người đó là: papa đẹp trai, người anh thân yêu và bạn thân nàng – San San.

Chuyện là như vầy…

Vào năm nàng 10 tuổi, mặc dù lúc đó nàng mới học tiểu học nhưng đã có rất nhiều bạn nam theo đuổi. Lúc đó papa đã nói với nàng: “Phi Yến, con ko nên tin vào đám con trai! Con phải tránh xa lũ con trai đó càng xa càng tốt. Bọn chúng toàn là lũ xấu xa và dối trá!”

Anh nàng còn phụ họa: “Phải, lời bọn chúng nói em đừng tin bao giờ! Bọn chúng toàn là một đám có mới nới cũ! Phi Yến, bọn chúng toàn là lũ sói xấu xa muốn ăn thịt em!”

Tiểu Phi Yến ngây thơ nói: “Phi Yến biết rồi! Nhưng hai người cũng là con trai mà!”

Lúc nàng nói như vậy, bọn họ còn đồng thanh trả lời: “Trừ chúng ta ra thôi! Bọn ta là hai người đàn ông tốt nhất trên thế giới!”

Vậy đấy, thế là từ đó nàng đề phòng với tất cả con trai và bắt đầu miễn dịch với chúng! Còn cô bạn San San của nàng thì cứ mỗi lần thất tình là lại tìm nàng khóc lóc, kể khổ rồi bảo tình yêu là đau khổ cỡ nào. Mà một năm San San có tới một chục người bạn trai, mọi người chắc cũng hiểu nổi khỗ của nàng rồi chứ gì?

Nhờ ơn đại ơn đại đức của ba người này mà nàng chán ghét tình yêu và chưa hề yêu bất kì ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.