Phi Yến chậm rãi băng qua ngự hoa viên để đến Từ Ninh cung. Hoàng thái hậu và thái hậu truyền nàng vào cung lúc này chắc chỉ có một chuyện thôi!
“Phi nhi tham kiến hoàng thái hậu, thái hậu!”
Quả đúng như nàng đoán! “Phi nhi, ko cần đa lễ, dù sao chúng ta sắp là người một nhà rồi! Ta cuối cùng cũng có thể giao hậu cung cho con quản lý!” Thái hậu nhìn nàng trìu mến
Trời, nàng đồng ý lấy Chính Hiên khi nào mà thái hậu lại nói như vậy, “Hoàng thái hậu, thái hậu, Phi nhi xin nói thẳng, con ko có ý định sẽ lấy Chính Hiên, càng ko có ý định trở thành hoàng hậu!”
”Con, con…Ai, con nói cho ai gia nghe nguyên nhân được ko?” Hoàng thái hậu xém bị nàng làm cho tức chết. Những nữ nhân khác muốn được làm mẫu nghi thiên hạ mà ko được, còn nàng được làm mà lại ko đồng ý! Thử hỏi có nữ tử nào lại ko muốn một cuộc sống vinh hoa phú quý ở trong cung chứ?
“Đối với con, chuyện hôn nhân đại sự là việc với người mình yêu thương, Phi nhi và Chính Hiên chỉ là tình bằng hữu, chưa đạt đến mức độ gọi là yêu, hơn nữa cuộc sống trong cung cấm ko thích hợp với con! Hoàng thái hậu, nếu người thật lòng thương Phi nhi thì hãy hiểu cho con!” Phi Yến nhẹ nhàng nói.
Hoàng thái hậu và thái hậu nhìn nhau lắc đầu.
“Được rồi, ai gia đã hiểu, con lui xuống đi!” Hoàng thái hậu thất vọng nói. Một nữ tử thông minh, xinh đẹp như vậy lại ko thể làm mẫu nghi thiên hạ. Nàng còn tưởng mình đã tìm được một vị trí thích hợp cho chiếc ghế hoàng hậu này rồi, nào ngờ…
Phi Yến thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức thoát li khỏi Từ Ninh cung. Khi băng qua ngự hoa viên, nàng dừng lại trước một vườn mai trắng, nàng rất khâm phục hoa mai vì nó có thể chịu đựng sự lạnh giá của mùa đông để cho ra những đóa mai tuyệt đẹp.
Phi Yến đưa tay lên vuốt nhẹ những cánh hoa mai trắng muốt, một cơn gió thổi qua làm nàng rùng mình. A, lạnh quá đi mất! Phi Yến định rút tay về thì một bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng từ phía sau.
Nàng xoay người lại, có lẽ do khoảng cách hai người đứng quá gần nên lúc nàng xoay người, trán của nàng đã chạm phải môi Chính Hiên. Phi Yến hoảng hốt lùi về phía sau nào ngờ vấp phải hòn đá, Chính Hiên ngay lập tức vươn tay đỡ lấy nàng làm nàng ngã vào lòng hắn.
Khoảng cách này thật gần, hắn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người nàng, “Nàng ko muốn lấy ta đến như vậy sao?” Hắn ở ngự thư phòng thì nghe người khác hồi báo lại nàng đang ở Từ Ninh cung, hơn nữa tên thái giám còn lập lại những lời Phi Yến nói với hoàng thái hậu. Khi nghe những lời đó, hắn đã tức giận và đau lòng đến cỡ nào nàng có biết ko? Hắn tức tốc chạy đến Từ Ninh cung gặp nàng thì lại thấy nàng đang mải mê ngắm hoa mai.
Hơi thở ấm nóng của Chính Hiên nhẹ nhàng phả lên đỉnh đầu nàng, Phi Yến có cảm giác như hơi thở ấy sưởi ấm cả cơ thể nàng. Phi Yến vội vàng đẩy Chính Hiên ra, “Ko phải, chỉ là…ta đối với huynh…hiện tại bây giờ…chỉ có tình bằng hữu! Chính Hiên, huynh phải biết cuộc sống trong cung ko phù hợp với ta! Ta muốn một cuộc sống tự do tự tại!”
“Ở cạnh ta, ta vẫn có thể cho nàng sự tự do! Phi Yến, ta thừa nhận ban đầu ta chỉ có hứng thú với nàng, nhưng ko biết từ khi nào trong lòng ta chỉ tồn tại hình bóng của nàng!” Trước khi gặp nàng, hắn chỉ coi nữ nhân như công cụ phát tiết, nữ nhân với hắn mà nói vốn dĩ ko quan trọng nhưng bây giờ đã khác…
“Chính Hiên, người ta nói vô tình nhất là nhà đế vương, ta ko thể chấp nhận một nam nhân có nhiều nữ nhân bên cạnh, ta ko muốn sống với sự chờ đợi mòn mỏi, quanh năm suốt tháng chỉ xoay quanh bốn bức tường. Huynh nói có thể cho ta tự do nhưng huynh cho ta tự do nhiều đến cỡ nào chứ?” Phi Yến nhẹ thở dài, nàng đã đọc biết bao nhiêu câu chuyện về phụ nữ chốn thâm cung nên nàng hiểu rõ hơn ai hết về cuộc sống ở đây. Có bao nhiêu người thật sự có được lòng đế vương chứ? Phi Yến nhớ đến một bài thơ của Vương Xương Linh mà nàng từng đọc qua, nàng quay lại nhìn đóa mai trắng và khẽ ngâm:
“Phù dung bất cập mỹ nhân trang
Thủy điện phong lai châu thúy hương
Khước hận hàm tình yểm thu phiến
Không huyền minh nguyệt đãi quân vương”
Dịch thơ:
“Phù dung còn thẹn mặt hoa
Hương lồng đáy nước còn tha thiết nồng
Quạt che mày hận thâm cung
Lệ hoa rơi xuống rụng cùng trăng khuya …”
Chính Hiên vươn tay xoay người nàng lại, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu ta nói với nàng, ta có thể phế bỏ tất cả những nữ nhân kia thì nàng có ở lại bên ta ko?”
Phi Yến thản thốt nhìn Chính Hiên, thật ko ngờ chuyện như vậy mà hắn cũng dám làm, “Phế bỏ hậu cung? Huynh là một đế vương, nếu làm chuyện này sẽ chịu rất nhiều thiệt hại, nhỡ đâu có người lợi dụng cơ hội này làm phản thì sao? Chính Hiên, huynh ko cần vì ta làm như vậy đâu! Trời cũng ko còn sớm nữa, ta quay về Mĩ Nhân lâu đây!” Phi Yến ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì thấy bầu trời đã được nhuộm màu cam đỏ.
Hắn buông tay nàng ra, “Được, nàng quay về đi nhưng việc nàng làm hoàng hậu sẽ ko thay đổi đâu! Nàng đừng tưởng nàng là công chúa của Huyền Vũ quốc thì có thể trì hoãn được! Phi Yến, việc nàng lấy ai ko phải do nàng quyết định đâu!”
Phi Yến ko quay đầu lại mà vội vã bỏ đi. Nhức đầu quá, sao những chuyện phức tạp như thế này cứ bám lấy nàng mãi thế?
Phi Yến vừa đặt chân vào Mĩ Nhân lâu đã thấy bộ dáng hớt ha hớt hải của Thanh Phi chạy ra, “Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?” Phi Yến ưu nhã bước đi
“Có một thúc thúc đến Mĩ Nhân lâu của chúng ta ăn mà ko trả tiền, ông ta còn kêu toàn sơn hào mĩ vị, rượu thượng hạng nhất…” Thanh Phi còn chưa nói hết thì Phi Yến đã tức giận đùng đùng
“Cái gì? Hừ, hắn cũng to gan thật, chỗ nào ko tới lại lựa ngay chỗ này mà tới! Người đang ở đâu?”
“Ơ…Lầu hai gian thứ ba!”
Phi Yến tức tốc chạy lên lầu, nàng vừa đạp cửa vừa hét: “Tính ăn chùa ở chỗ ta sao?…Ơ, sư phụ!” Người đang ngồi ăn ngon lành trong phòng ko ai khác chính là sư phụ yêu quý của nàng – Hoàng Bá
“Nha đầu, đã lâu ko gặp, hình như tính tình ngươi càng ngày càng tệ thì phải?” Ánh mắt nha đầu này hồi nãy cứ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, mọi người đừng bị bộ dạng xinh đẹp tinh khiết của đồ đệ hắn lừa ngạc nha, đồ đệ này của hắn ko phải hung dữ và độc ác bình thường đâu!
Phi Yến bình tĩnh đóng cửa lại và ngồi xuống cạnh sư phụ nàng, “Sư phụ, đồ nhi còn tưởng người mất tích luôn rồi chứ?” Sư phụ mà ko xuất hiện lúc này chắc nàng đã quên mất mình có một vị sư phụ rồi!
“Haha, nha đầu, ta phải trở lại xem ngươi làm ăn tới đâu rồi chứ! Ta đi du ngoạn đây đó đều nghe thấy danh tiếng của tửu lâu ngươi nên quay về xem thử. Còn nữa, nha đầu nhà ngươi thật nổi tiếng a! Tiếng tăm của ngươi đã vượt xa Thanh Long quốc này rồi đó! Thế nào, lão phu nên gọi ngươi là công chúa hay hoàng hậu đây? Ấy, mà người là hoàng hậu nước nào?” Sư phụ nói hăng say đến nỗi chòm râu bạc người rung rung lên trông rất mắc cười.
“Sư phụ, người còn nói nữa là còn bắt người trả tiền bữa ăn này đấy!” Phi Yến giở giọng hăm dọa
“Hứ, ngươi là thứ đồ đệ bất hiếu. Ngươi dám bắt lão phu trả tiền, lão phu sẽ đem chuyện ngươi tính bỏ trốn nói cho hai tên tiểu tử kia nghe!” Sư phụ đắc ý nhìn nàng cười cười
“Sao người biết? Mà đó ko phải gọi là bỏ trốn, đồ nhi của người chỉ thừa dịp đi du ngoạn đây đó thôi!” Phi Yến tức tối cãi lại
Cũng may mà hắn đến đây từ mấy ngày trước rồi tình cờ nghe lén cuộc nói chuyện của nha đầu này với cái tiểu tử vương gia kia nên mới biết được! “Gọi là gì cũng được! Miễn là ngươi…”
“Rầm” Cửa bị đạp mạnh liền văng ra rồi ngã xuống. Dung Triệt lao vào trong phòng, “Cuối cùng cũng tìm được người! Người chơi đã rồi chứ? Nếu đã rồi thì mau theo con về!”
“Ấy ấy, ko được, ko được, ta ko muốn về!” Sư phụ nàng giống như một hài tử ba tuổi bĩu môi lắc đầu.
“Gia gia, vậy con đành dùng biện pháp mạnh vậy!” Dung Triệt nói xong liền thi triển công phu
Phi Yến nãy giờ ko hiểu chuyện gì đang xảy ra hết nên đành hỏi: “Sư phụ, hắn là gì của người vậy?”
Sư phụ nàng vừa đánh với Dung Triệt vừa trả lời: “Nó là cháu ta! Đồ nhi ngoan, còn ko mau giúp sư phụ một tay!”
Phi Yến nhún vai một cái, nói với điệu bộ ko quan tâm: “Con ko rảnh rỗi tới mức đó! Chuyện nhà của người, người tự giải quyết đi!”
“Sư phụ? Gia gia, người có nhận đệ tử sao?” Dung Triệt cuối cùng cũng dừng tay lại. Gia gia của hắn từ trước tới giờ chỉ truyền võ công cho mình hắn, từ lúc nào mà đã thu nhận đệ tử rồi! Hơn nữa đệ tử còn là Phi Yến…
“Phải, nha đầu…này chính là đệ của ta!” Sư phụ thở phì phò nói
“À, sư phụ, con nên xưng hô với cháu nàng như thế nào đây?” Dù sao Dung Triệt cũng là cháu của sư phụ nàng nên ko thể xưng hô như lúc trước được
“Ai nha, ngươi suy nghĩ rắc rối như vậy làm gì? Cứ gọi là sư huynh là được, dù sao ta cũng như sư phụ của nó thôi!”
“Hảo, sư huynh, ta nể tình chúng ta quen biết nên chi phí hư hại hôm nay ta sẽ tính rẻ cho!” Phi Yến thản nhiên nhìn đồ đạc bị bể đổ xung quanh
Một ý nghĩ lóe qua trong đầu nàng, “Huynh có thể ko bồi thường cũng được nhưng phải giúp ta một chuyện!”
Dung Triệt nhìn nụ cười gian xảo của vị sư muội này mà lo ngại: “Chuyện gì?”
“Một chuyện rất rất đơn giản, đó là giúp ta trốn khỏi đây!”