Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 25: Chương 25: Tảng băng ngàn năm đáng ghét




Phi Yến 18 tuổi…

Nàng đang ngăm mình trong thùng nước nóng được rải đầy những cánh hoa hồng trên mặt nước. A, thật dễ chịu quá đi!

Tử Ly từng nói với nàng sau một năm sẽ đến tìm nàng nhưng đã hai năm rồi Tử Ly cũng ko xuất hiện. Tử Ly thường gửi cho nàng những món quà khác nhau, có khi là một lọ hương liệu, hoặc một cây tram cài tóc, hay một chiếc áo lông vào mùa đông. Ngoài những món quà ra nàng ko nhận được bất kì tin tức hay lời nhắn nào! Tử Ly ko tìm nàng cũng tốt đi, có thể huynh ấy đã quên chuyện cách đây hai năm trước rồi!

“Ai?” Phi Yến cảm nhận được có một người đang ở trong phòng của nàng mà người đó võ công còn rất cao nữa.

“Im lặng, nếu ko đừng trách ta!” Một giọng nói đầy hàn khí vang lên sau lưng nàng cùng với một con dao bén nhọn kề sát vào cổ nàng.

“Phi Yến, nàng có thấy kẻ nào đáng nghi ko?” Giọng Nhược Bạch vang lên ngoài cửa phòng

Kẻ đáng nghi? Chắc là cái tên đang cầm dao kề cổ nàng đây!

Hắn cuối sát người xuống và thì thầm vào tai nàng: “Ngươi nên biết điều một chút! Nếu không…”

Hơi thở toát ra khí lạnh băng giá phả vào cổ nàng làm cho Phi Yến bất giác rùng mình. Phi Yến bình tĩnh nói: “Ta đang tắm! Ta ko thấy kẻ nào như vậy hết!”

Lần này là giọng Thần Hy vang lên: “Được rồi! Nàng nên cẩn thận một chút! Nếu thấy kẻ nào như vậy phải lập tức báo cho ta!”

Phi Yến nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa mới đưa tay đẩy con dao đang kề cổ nàng ra “Ngươi có thể nhắm mắt lại ko? Ta cần mặc y phục vào!”

“Nếu như ngươi dám la lên thì lập tức ta sẽ giết ngươi!” Hắn lạnh lùng nói rồi quay lưng đi.

Phi Yến đứng dậy lau người và mặc y phục vào. Lúc này nàng mới quan sát được hình dáng của tên này từ sau lưng. Dáng người cũng ko tệ! Tuy hắn mặc đồ đen kín mít nhưng nàng vẫn cảm nhận cơ thể hắn to lớn và rắn chắc như thế nào!

“Người bên ngoài đã đi hết, ngươi có thể rời khỏi đây được rồi đó!” Giữ một tên bị truy nã này lại chỉ tổ chuốc lấy phiền phức mà thôi nên phải nhanh chóng đuổi hắn đi!

“Được, nhưng trước tiên ta phải trị thương!” Hắn quay đầu lại và chĩa mũi dao về phía nàng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn từ phía chính diện nàng, quả đúng như lời đồn! Người ta nói lão bản của Mĩ Nhân lâu còn mĩ hơn cả đệ nhất mĩ nhân Thanh Long- Mẫu Đơn cô nương.

Chậc chậc, đôi mắt của tên này đúng là rất đẹp! Do hắn đã bịt mặt nên nàng chỉ thấy mỗi đôi mắt, nhưng nàng vẫn có thể đoán được rằng đây chính là một soái ca. Đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp, mang lại cảm giác băng giá như nước hồ vào mùa đông. Tên này từ đầu đến chân đều toát ra hàn khí đáng sợ, cứ như hắn được đúc từ một khối băng ngàn năm. Ai, rốt cục ở đây còn bao nhiêu soái ca nữa đây? (ta xin trả lời, còn nhìu lém nhưng từ từ sẽ xuất hiện!)

Nàng nhìn xuống người hắn mới phát hiện ra trên người hắn có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra, hơn nữa màu đang chảy rất nhiều! Bị chảy máu nhiều như vậy mà hắn vẫn có thể đứng vững như ko có chuyện gì xảy ra, nàng thật khâm phục hắn nha! “Vậy thì đi ra ngoài tìm đại phu đi! Ta ko giúp gì được cho ngươi đâu!”

“Đừng nhiều lời! Tốt nhất là ngươi trị thương cho ta nếu ko…” Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt hăm dọa. Nữ tử này quả nhiên ko sợ hắn một chút nào!

“Nếu ko thì sao? Với vết thương của ngươi hiện giờ tuyệt đối ko phải đối thủ của ta! Ta trị thương cho ngươi cũng được nhưng ngươi sẽ trả công cho ta như thế nào đây?” Nàng bình thản nhìn vào mắt hắn. Nàng ko có làm việc ko công nha! Ít nhất hắn cũng phải đưa một cái gì đó trả công cho nàng!

Hắn nhìn nàng dò xét một chút rồi nói: “Được!” Nữ nhân này đúng là ko tầm thường!

Phi Yến ko ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy nên nhất thời bất ngờ “Tên ngươi là gì?” Nàng tò mò về thân phận tên này rồi nha!

“Lãnh Phong”

Đến cái tên cũng lạnh giá như thế! Nàng mỉm cười nói với hắn: “Ta là Phi Yến! Ngươi ngồi xuống đi, ta cần xem vết thương của ngươi!”

Lãnh Phong nghe lời nàng ngồi xuống một cái ghế gần đó rồi cởi áo ra.

Chà, body này có thể sánh ngang với Bi Rain hay Cha Seung Won gì đó! Cơ thể này mà đem lên hình bìa tạp chí chắc bán chạy lắm! Phi Yến bắt đầu rửa vết thương, sau đó đắp thuốc và băng bó cho hắn. Nàng bắt mạch thì thấy hắn bị nội thương ko nhẹ! “Ngươi bị nội thương ko nhẹ đâu! Tốt nhất ngươi nên tránh vận nội công để ko gây tổn hại đến vết thương! Ta đã cho ngươi uống thuốc, khoảng mười ngày sau là có thể hồi phục lại bình thường!” Phi Yến liếc cái khăn che mặt của Lãnh Phong rồi nói: “Ngươi tính bịt mặt đến bao giờ? Chẳng lẽ trong mười ngày ở lại đây ngươi cũng mang nó luôn!”

Lãnh Phong nghe nàng nói vậy mới tháo khắn che mặt xuống. Dù sao thì hắn cũng tin rằng nàng sẽ ko nói ai nghe.

Haha, đúng như nàng đoán mà! Hắn đúng là một soái ca, gương mặt góc cạnh thể hiện được nét nam tính và lạnh lùng của hắn, mũi cao thẳng như mấy anh siêu mẫu trong tạp chí, vài sợi tóc đen nhánh rớt xuống vầng trán cao càng làm cho hắn quyến rũ.

Chậc chậc, đáng tiếc ở đây ko có máy chụp hình và những thiết bị hiện đại, nếu có nàng sẽ chụp hình hết mấy mĩ nam mà nàng gặp rồi làm tạp chí ảnh. Haha, đảm bảo sẽ bán rất chạy! (nếu có ta cũng mún mua)

Phi Yến phải giấu Lãnh Phong trong phòng, nàng phải đem thức ăn cho hắn ăn, còn ko cho bất cứ ai vào phòng. Hắn nói nếu có người khác nhìn thấy hắn ngoại trừ nàng thì hắn sẽ giết người đó ngay lập tức.

Trong phòng có thêm một người lạ, hơn nữa lại là một nam nhân làm cho nàng ko ngủ được. Phi Yến cứ xoay người trên giường, nàng buồn chán nhìn cái lưng rộng và rắn chắc của hắn nằm dưới đất. Hơi thở đều đặn, hắn đã ngủ rồi sao? Ngủ rồi càng tốt, nàng ra ngoài đi dạo một chút!

Phi Yến rón rén bò xuống giường, mang hài và thay y phục rồi nhẹ nhàng đi về hướng cửa sổ. Nàng còn chưa kịp nhảy qua cửa sổ thì đã bị hắn nắm cánh tay nàng: “Ngươi định đi đâu?”

Tên phiền phức này! Phi Yến tức tối trừng mắt: “Ta ko ngủ được nên muốn đi dạo một lát!”

Nàng còn tưởng hắn sẽ im lặng quay vào phòng nào ngờ hắn lại nói: “Ta đi với ngươi!”

“Nếu như vận nội công hoặc cử động mạnh vết thương sẽ bị rách!” Phi Yến liếc qua thân hình hắn rồi nói.

“Đó là chuyện của ta!” Lãnh Phong lạnh lùng nói rồi nhảy qua cửa sổ.

Phi Yến bực bội nhảy theo hắn. Chuyện của hắn? Chẳng phải nếu vết thương hắn rách ra thì người mệt nhất là nàng sao?

Phi Yến cố tình dùng khinh công rất nhanh để Lãnh Phong ko đuổi kịp nào ngờ hắn vẫn luôn theo sát phía sau nàng. Tên này đúng là võ công cao cường nha! Bị thương nặng như vậy mà vẫn đuổi kịp nàng!

Phi Yến nhẹ nhàng đạp chân lên tường thành để đi lên. Mấy tên lính gác đang gật gù ngủ, Phi Yến đi qua bọn họ mà ko phát ra một tiếng động nào. Thế là nàng dễ dàng qua cổng thành!

Phi Yến quay lại phía sau nhìn thì thấy Lãnh Phong cũng đi qua cùng nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, a, thật dễ chịu! Phi Yến dùng khinh công một cách thoải mái và từ từ để tận hưởng bầu không khí buổi tối. Nàng chợt nhìn thấy một đám khói trắng bốc ra từ phía trong rừng. Phi Yến tò mò đi về phía đó. Đêm hôm khuya khoắt như vầy mà cũng có người đi nướng đồ ăn sao?

Lãnh Phong đi phía sau nàng nãy giờ, hắn đã quan sát nàng thật kĩ! Nữ tử này khinh công rất lợi hại! Phải nói khinh công của nàng có thể sánh ngang với một người trong giang hồ- Hoàng Bá, người được mệnh danh là đệ nhất khinh công. Hồi nãy hắn phải cố gắng lắm mới đuổi kịp nàng, giờ này chỗ vết thương của hắn có cảm giác đau nhói.

“Thì ra là một hồ nước nóng!” Phi Yến lẩm bẩm. Đám khói trắng kia là từ hồ nước nóng này bốc lên, haha, nàng đã phát hiện được một chỗ thú vị rồi!

Phi Yến vui vẻ nhìn hồ nước nóng rồi quay qua nói với Lãnh Phong: “Chúng ta đi về thôi!”

Nàng xoay lưng đi nên ko nhìn thấy nét mặt của Lãnh Phong.

Nhìn nụ cười của nàng mà lòng hắn cứ như có luồng khí nóng thổi vào. Đã lâu lắm rồi, hắn mới có cảm giác ấm áp như vậy!

“Chủ tử” Một bóng đen bay vụt đến chỗ nàng.

Thì ra là một nữ nhân, ko những vậy còn là một nữ nhân xinh đẹp! Nàng ta quỳ một chân xuống trước mặt Lãnh Phong rồi kính cẩn nói: “Chủ tử tha mạng! Nhật Du đến chậm!”

Lãnh Phong đến liếc cũng ko liếc một cái đến nữ tử quỳ trước mặt, chỉ lạnh giọng nói: “Đứng lên đi!”

Tốt thật, hắn tìm được thuộc hạ như vậy sẽ ko cần ở chỗ nàng nữa rồi! Phi Yến mừng thầm trong bụng nói: “Ngươi đã tìm được thuộc hạ vậy chúng ta đường ai nấy đi! Cáo từ!” Phi Yến định xoay người bước đi thì hắn đã nắm lấy tay nàng “Vết thương ta bị rách ra rồi!”

Nàng quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt vết thương ngươi bị rách thì can hệ gì đến ta!

Lãnh Phong đọc được điều đó trong ánh mắt của nàng nên nói: “Chẳng phải ngươi muốn lấy tiền công chữa trị cho ta sao? Sau khi trị thương cho ta xong ta sẽ trả công cho ngươi!”

Tiền công? Lúc đó nàng chỉ đùa thôi, hắn tin là thật sao? “Được rồi, vậy quay về chỗ ta, ta sẽ trị thương cho ngươi!”

Nàng còn tưởng hắn sẽ theo nàng đi nào ngờ “Ta ko có thời gian quay về chỗ ngươi! Ngươi phải đi theo ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.