A, đau đầu quá đi! Sao đầu nàng đau như búa bổ thế này? Phi Yến nheo nheo đôi mắt rồi ngồi dậy, nàng lấy tay di di ở huyệt thái dương. Cơ thể thật khó chịu! Nàng nhớ ko lầm là nàng cùng Hỏa Thần vào một tửu lâu, sau đó nàng uống vài ly rượu rồi sau đó đầu óc nàng trở nên mơ hồ hơn! A, nàng còn nhớ Tử Ly, Chính Hiên, Thiên Hàn cùng Lãnh Phong đều có mặt ở đó rồi sao nữa nhỉ? Ai đưa nàng về đây?
“Tiểu thư, người dậy rồi! Tốt quá, người mau đi tắm rửa rồi uống canh giải rượu!” Thanh Phi bước vào phòng.
“Ưm….”Nàng đúng là cần đi tắm thật, ít nhất tắm xong nàng sẽ ko ngửi thấy mùi rượu trên người mình nữa.
“Tiểu thư, canh giải rượu đây! Người mau uống đi!” Thanh Phi đem chén canh đặt lên bàn
Phi Yến lau khô mái tóc xong, nàng dùng một cây trâm búi hờ mái tóc ra sau.
Nàng múc từng muỗng canh vào miệng, chợt nhớ tới có chuyện thắc mắc nên dừng lại nhìn Thanh Phi, “Hôm qua ai đưa ta về?”
“Tử Ly công tử đưa người về! Tiểu thư chắc hôm qua người đã uống rất nhiều rượu, em chưa bao giờ thấy người say đến thế!” Nàng vẫn còn nhớ mình đã ngạc nhiên thế nào khi thấy Tử Ly công tử bồng tiểu thư về, hơn nữa tiểu thư còn ngủ rất say trong lòng Tử Ly công tử. Lúc đặt tiểu thư lên giường Tử Ly công tử cũng im lặng ngồi nhìn tiểu thư rất lâu nha, vẻ mặt còn rất đăm chiêu!
Thì ra là Tử Ly đưa nàng về! Nhưng….hình như nàng quên mất một việc gì đó thì phải?
“Mẫu thân!” Tiểu Thần như một cơn gió nhỏ nhào vào lòng nàng
Tiểu Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn nàng, “Mẫu thân, người mau ra ngoài với con đi! Tử Ly thúc thúc dạy con thổi sáo, con tập thổi được rồi! Người mau ra ngoài nghe con thổi đi!”
Nàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thần, mỉm cười âu yếm: “Con ở đây thổi cho ta nghe cũng được mà! Đâu cần phải ra tận ngoài kia!”
“Thổi sáo cần phải thổi trong một khung cảnh hữu tình mới được chứ? Làm sao có thể tùy tiện thổi ở đâu cũng được! Mau đi với con!” Tiểu Thần dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo tay nàng
“Được rồi, được rồi! Vậy chúng ta ra hoa viên đi!” Nàng cuối cùng cũng phải đầu hàng bước đi theo tiểu Thần
Nàng dắt tiểu Thần đến ngồi dưới gốc cây mộc lan.
Tiểu Thần lấy cây sáo trúc trong người ra, đưa lên miệng thổi.
Vài cánh hoa mộc lan màu hồng rơi xuống, mái tóc màu bạc của tiểu Thần bay nhẹ trong gió, chậc chậc, tiểu tử này còn nhỏ như vậy mà bộ dạng đã muốn mê hoặc chúng sinh rồi, ko biết lớn lên sẽ thế nào đây?
Khúc nhạc dừng lại, tiểu Thần đôi mắt long lanh nhìn nàng mong chờ.
Phi Yến còn chưa kịp đưa ra lời nhận xét thì sau lưng đã vang lên vài tiếng vỗ tay. Nàng quay lại nhìn thì thấyTử Lycùng Nhược Bạch đi tới.
“Ta mới dạy con có mấy lần mà con đã thổi được khúc nhạc hay như vậy!” Tử Ly ánh mắt tán thưởng
“Xem ra chỉ một hai năm nữa thôi tài thổi sáo của con còn hơn cả ta!” Nhược Bạch gật đầu phụ họa
Tuy được hai người khen nhưng sắc mặt tiểu Thần vẫn bình thản, ánh mắt mong chờ vẫn nhìn chăm chú vào Phi Yến, một tay kéo nhẹ góc tay áo nàng: “Mẫu thân, con thổi sao có hay ko?”
Nàng sủng nịnh vuốt mớ tóc dính trên mặt tiểu Thần ra, “Hay lắm, mẫu thân rất thích nhưng con phải chăm chỉ luyện tập hơn đó!”
Tiểu Thần gật đầu, “Mẫu thân, Tử Ly thúc thúc nói nếu thúc ấy dạy con thổi sáo thì con phải nói những điều tốt về thúc ấy trước mặt người! Bây giờ con sẽ nói, mẫu thân con thấy thúc ấy rất tốt! Còn nữa nha, Nhược Bạch thúc thúc dạy con vẽ tranh cũng bảo con làm như vậy, sư phụ cũng bảo con thường xuyên nói tốt cho người trước mặt mẫu thân, còn nữa Chính Hiên thúc thúc cũng vậy! Nhưng mà…..tiểu Thần chỉ nghe lời mẫu thân thôi, cho nên người nói ai tốt con mới nói người đó tốt!”
Mặt Tử Ly và Nhược Bạch khẽ biến sắc.
Tên tiểu tử này chắc chắn cố ý! Lúc năn nỉ bọn hắn dạy thì lại nói ngon ngọt còn khi xong việc rồi lại quay ra phản bội.
Nhìn ánh mắt láu lỉnh của nó làm Tử Ly tức muốn hộc máu! Suốt bao nhiêu năm đối phó với bọn cáo già trong cung vậy mà bây giờ hắn lại bị một tiểu tử chơi sỏ.
Phi Yến nheo nheo mắt nhìn hết Tử Ly sang Nhược Bạch rồi quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thần. Ai, vừa nhìn đã biết tiểu quỷ này lấy được lợi ích xong quay qua trở mặt.
“Nhược Bạch ca ca! Nhược Bạch ca ca!” Thanh âm nữ nhi vang lên sau đó một hoàng y nữ tử nhào vào lòng Nhược Bạch.
Phi Yến tò mò nhìn vào nữ tử ôm chầm lấy Nhược Bạch.
Nhược Bạch lập tức đẩy nhẹ nữ tử đó ra, “Đình Nghi, muội đến đây làm gì?” Hắn thật ko muốn nàng thấy nữ tử khác ôm hắn a!
“Nhược Bạch ca ca, huynh thật xấu! Đương nhiên muội đến đây thăm huynh rồi! Phụ thân nhớ huynh lắm đó, người cứ nhắc đến huynh hoài!” Hoàng y nữ tử thanh âm nũng nịu nói
Phi Yến cảm thấy có một bàn tay nắm tay nàng rất chặc. Nàng cúi xuống nhìn thì thấy tiểu Thần gương mặt sợ hãi, toàn thân run rẩy nép vào người nàng. “Tiểu Thần, con làm sao vậy? Ko được khỏe chỗ nào sao?”
Tiểu Thần ko trả lời nàng mà nhào vào lòng nàng, ôm nàng chặc chẽ.
“Ơ….Ngươi!” Đình Nghi lúc này mới phát hiện ở đây ngoài nàng ra còn có những người khác mà trong đó có nàng ta….
“Ta quen ngươi sao?” Phi Yến bình thản nhìn Đình Nghi. Nhìn cô ta quen thật nhưng nàng ko nhớ đã gặp cô ta ở đâu!
“Ngươi…..” Đình Nghi tức nghẹn họng
“Hai nàng quen nhau sao?” Nhược Bạch thấy Đình Nghi tức giận đến đỏ mặt nên lên tiếng
“Nhược Bạch ca ca, lần trước ở VânNamthành, nàng ta đã sỉ nhục muội trước bao nhiêu người! Hơn nữa…..hơn nữa nàng ta còn tát muội nữa!” Đình Nghi ủy khuất nép vào lòng Nhược Bạch
Phi Yến lúc này mới nhớ ra nàng ta là ai! Nàng ko có sỉ nhục nàng ta, nàng chỉ nói đúng sự thật cho nàng ta nghe thôi với lại nàng tát nàng ta hồi nào chứ? Nàng ghét nhất là loại nữ nhân giống như vầy, thật ghê tởm! Nhìn cô ta ko khác gì với Đình Nghi ở hiện đại kia!
Phi Yến lấy tay vỗ nhẹ vào trán mình một cái, rồi lộ vẻ mặt ra chiều hối hận, “A, thật thất lễ quá! Giờ ta mới nhớ cô nương là ai, thì ra là nữ nhi của minh chủ võ lâm! Nhưng cũng ko trách ta được, ta có một thói quen, đó là những thứ ko được đẹp đẽ và thuận mắt cho lắm thì ta sẽ ko bao giờ nhớ được!”
“Ngươi….Nhược Bạch ca ca!” Đình Nghi kéo tay áo Nhược Bạch, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Tử Ly thích thú đứng một bên xem kịch vui. Nàng đúng là đi tới đâu thì gây thù chuốc oán ở đó nha!
“Phi Yến, nàng cũng ko nên nặng lời như vậy!” Nhược Bạch trong lòng âm thầm thở dài. Sao tự dưng hắn bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này!
Hắn biết tính Phi Yến ko bao giờ tự dưng lại đi gây sự với người khác trừ phi người đó gây sự với nàng trước, hắn cũng quá rõ tính khí đại tiểu thư của Đình Nghi quá rồi! Chắc chắn chuyện này là do Đình Nghi có lỗi trước nhưng dù gì Đình Nghi cũng là nữ nhi của người đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, nàng đối với hắn cũng giống như muội muội ruột thịt vậy!
“Ta ko hề nặng lời! Ta chỉ nói đúng sự thật thôi! Được rồi, ta hỏi huynh, giữa ta và nàng ta huynh cảm thấy ai đẹp hơn?” Phi Yến lãnh đạm nhìn Nhược Bạch.
Đình Nghi cũng quay sang nhìn Nhược Bạch với ánh mắt mong chờ.
“Ta cảm thấy nàng đẹp hơn!” Tử Ly trả lời trước
“Phi Phi, đương nhiên là nàng đẹp hơn rồi!” Thiên Hàn từ bên ngoài bước vào
Phi Yến ko để ý, nàng chỉ đợi một mình câu trả lời của Nhược Bạch vì nàng biết chỉ có câu trả lời của Nhược Bạch mới quan trọng với con người ko biết tự lượng sức mình kia!
“……” Nhược Bạch im lặng. Nàng có cần bắt hắn rơi vào tình thế khó xử này ko?
Nàng nhìn hắn mỉm cười, “Huynh ko trả lời chứng tỏ đáp án của huynh là ta rồi nhé!”
Nàng cảm thấy tiểu Thần trong lòng nàng vẫn ko ngừng run rẩy nên vôi vàng nói, “Ta về phòng trước đây!” Nói xong ko đợi ai trả lời mà nàng cất bước đi
“Khoan đã!” Đình Nghi chợt chạy tới nắm lấy tay tiểu Thần đang đặt trên vai nàng.
Phi Yến xoay người lại. Nàng ta lại muốn gì nữa đây?
“Ngươi…..thứ rác rưởi này, sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết vì ngươi mà ta bị phụ thân trách mắng một trận ko? Ta còn đang mừng vì tưởng ngươi chết rồi chứ? Ko ngờ đồ bỏ đi như ngươi cũng có người nhặt về!” Đình Nghi trút hết mọi giận dữ lên người tiểu Thần. Nàng ta còn dùng móng tay cáu vào người tiểu Thần.
“Ba” Một tiếng tát kinh thiên động địa vang lên
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận vào!” Phi Yến đôi mắt tóe lửa
Không khí ngưng đọng lại….
Bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng mất bình tĩnh đến thế!
“Ngươi…..ngươi dám đánh ta!Chưa có ai dám tát ta hết! Ta là nữ nhi của minh chủ võ lâm đó, phụ thân ta chắc chắn sẽ tìm ngươi tính xổ! Thứ rác rưởi này dù có bị vứt đi thì cũng thuộc về Minh gia chúng ta!” Đình Nghi lấy tay che lên một bên má đang sưng đỏ.
Phi Yến mỉm cười, nụ cười của nàng bây giờ mang mùi vị của sự nguy hiểm. Nàng bước lại gần Đình Nghi một bước, nàng ta cũng lùi lại một bước.
Nhược Bạch thấy tình thế ko ổn cho lắm nên đứng giữa hai người, “Phi Yến, có chuyện gì…..”
Phi Yến ko thèm nhìn đến Nhược Bạch mà nhìn Đình Nghi sau lưng hắn. Thanh âm lạnh lùng của nàng vang lên, “Ta ko cần biết đứa trẻ này trước đây có quan hệ gì đến nhà các ngươi nhưng bây giờ nó là hài tử của ta! Bất cứ kẻ nào dám đụng đến nó, ta sẽ cho kẻ đó chết một cách đau đớn nhất!” Nàng nói xong liền xoay người đi nhưng lúc này….
“Ngươi nhặt một thứ bỏ đi thì cũng là kẻ bỏ đi mà thôi!Chuyện này phụ thân ta sẽ ko bỏ qua đâu!”
“ĐÌNH NGHI! Câm miệng!” Nhược Bạch ko kiềm chế được mà hét lên. Nàng ta nói gì cũng được nhưng hắn ko thể tha thứ nàng ta dám xúc phạm nàng.
“Bỏ đi? Hảo, chuyển lời đến phụ thân ngươi, Lục Yên các chủ hỏi thăm hắn! Nói hắn chuẩn bị tinh thần mà tiếp đón ta đi!” Nàng phun ra vài chữ rồi đi tiếp.
Giờ phút này toàn thân nàng tràn ngập sát khí.
“Thiên Hàn, Vũ, Linh Lan! Quay lại Hạnh Hoa Lầu!”
Phi Yến vừa nói xong thì một nam một nữ từ trên phi thân xuống.
“Dạ, các chủ!”
Cái gì? Lục Yên các chủ? Đó chẳng phải là tân các chủ của Lạc Hoa Các sao? Nàng từ khi nào đã trở thành các chủ của Lạc Hoa Các đại danh đỉnh đỉnh trong thiên hạ vậy?