Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân

Chương 31: Chương 31: trò chơi phóng đao




Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, một khoảng trời trong thung lũng sáng rực và náo nhiệt.

Bên cạnh bờ hồ tĩnh lặng, người người bận rộn chạy tới chạy lui, có người đang bận giăng đèn lồng, người thì dựng lều, cung nữ, thái giám tấp nập bưng những bình rượu thượng hạng, thức ăn và bày trí chỗ ngồi. Giữa đám người bận rộn ấy, hình dáng xinh đẹp của một nữ tử nổi bật hơn cả, mặc dù nàng chỉ tĩnh lặng quan sát sự việc đang xảy ra thôi nhưng dường như tất cả ánh sáng lung linh rực rỡ đều vây lấy thân mình nàng.

Phi Yến hài lòng nhẹ gật đầu khi thấy mọi việc đã chuẩn bị hoàn tất, tốt lắm, ko uổng công nàng đã vất vả chuẩn bị. Ở giữa thung lũng có bốn cái lều được dựng lên, mỗi cái lều đều được trang trí khác nhau, bốn cái lều tượng trưng cho tứ quốc. Lều của Thanh Long quốc có thêu một con rồng màu xanh ngọc sống động, lều Chu Tước như một ngọn lửa rực rỡ với chim chu tước thêu trên đó, Bạch Hổ uy phong với một con hổ màu trắng, và lều Huyền Vũ quốc được thêu một con rùa. Bốn cái lều này để cho quân vương tứ quốc nghỉ ngơi bởi vì sáng mai Hoàng Ngọc yến mới kết thúc. Bên cạnh bốn lều lớn còn rất nhiều lều nhỏ đặt kế bên. Ngước lên trời nhìn sẽ thấy vô số đèn lồng nhiều màu sắc được treo lên trên khiến không khí thêm phần lung linh huyền ảo.

“Tỷ tỷ, sắp đến giờ khai tiệc rồi! Chúng tam au qua bên kia ngồi đi!” Như Nguyệt chạy tới nắm tay nàng kéo đi.

“Được rồi!” Đáng lý ra nàng định sau khi mọi việc ở chỗ này hoàn chỉnh sẽ quay về Mĩ Nhân lâu nhưng hoàng thái hậu lại kêu nàng ở lại đây, lúc đó nàng đã từ chối nhưng người lại nói nào là dù sao nàng cũng là người sắp xếp tất cả mọi việc ở đây nên cần phải ở lại tham dự.

Phi Yến và Như Nguyệt ngồi cùng một chỗ với mấy phi tử của Chính Hiên. Nàng vừa ngồi xuống đã cảm nhận có một ánh mắt tóe lửa nhìn nàng chằm chằm, Phi Yến quay lại nhìn, thì ra là Thục phi, hẳn cô ta vẫn còn thù nàng chuyện xảy ra lúc trước. Phi Yến biết là cô ta liền quay đầu đi, đến liếc cũng ko thèm liếc một cái, nữ nhân ngu ngốc như cô ta là loại nàng ghét nhất.

Phi yến bận nghĩ mông lung mà ko chú ý rằng yến tiệc đã bắt đầu mãi đến khi nàng nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh mới chợt ý thức được nãy giờ đã khai yến từ rất lâu rồi! Phi Yến vừa ngẫng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Tử Ly phía đối diện. Ngoài lần gặp ở Như Ý lâu ra nàng ko hề gặp Tử Ly một lần nào, nàng thật ko chịu nổi ánh mắt của hắn nhìn nàng nên mới quay đầu lảng tránh. Vừa quay đầu đi đã thấy cái tên yêu nghiệt kia nhìn nàng bằng ánh mắt thú vị, ánh mắt cứ như hắn đã phát hiện được một món đồ chơi mới. Phi Yến ko sợ trừng mắt nhìn hắn, đừng tưởng hắn là hoàng đế Chu tước quốc thì nàng sợ nha! Ở nơi vắng người nàng còn sợ hắn chứ nơi đông người như chỗ này thì nàng ko sợ!

Phi Yến sẽ còn đọ mắt với Hỏa Thần tiếp nếu ko có tiếng nói của Thục phi vang lên: “Hoàng thượng, bữa nay vui như vậy, xin cho phép thần thiếp biểu diễn góp vui!”

Chính Hiên vui vẻ nói: “Hảo!”

Mọi người liền tập trung ánh mắt vào Thục phi, Phi Yến cũng tò mò nhìn, ko biết cô ta định làm cái gì đây?

Một cung nữ đem thanh kiếm ra đưa cho Thục phi, nàng ta rút kiếm ra và bắt đầu màn múa kiếm.

Nhìn chung, kiếm pháp của cô ta cũng ko đến nỗi tệ, dù sao cô ta cũng xuất thân từ con nhà tướng mà!

“Mấy cái tiệc này thật là chán quá đi! Chả bù với party ở thời hiện đại chúng ta!” Như Nguyệt bên cạnh nàng than thở

“Đương nhiên, party ở chỗ chúng ta rất tuyệt vời!” Phi Yến và Như Nguyệt bắt đầu ôn lại những lúc ở hiện đại. Các nàng bắt đầu nhớ lại những con phố lung linh ánh đèn, tràn ngập xe cộ, rồi những cửa hàng thời trang, các sự kiện đặc biệt trong năm! Hai nàng mải mê nói đến nỗi từng phi tử một của Chính Hiên lên biểu diễn hết từ lúc nào mà ko hề hay biết!

Ánh mắt của Chính Hiên hoàn toàn bị Phi Yến hút hết sự chú ý mà ko nhìn một chút nào đến mấy vị phi tử của mình. Ko biết nàng và Như Nguyệt đang nói chuyện gì mà lại hào hứng và vui vẻ như thế? Rốt cục chuyện gì khiến nàng luôn miệng cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh như đang nghĩ đến một nơi nào đó!

“Hoàng Ngọc yến hôm nay là do Phi Yến cô nương nhọc công lo liệu và chuẩn bị, chi bằng mời Phi Yến cô nương biễu diễn tài nghệ cho mọi người xem!” Thục phi bỗng dưng nói. Hừ, tại cô ta mà nãy giờ hoàng thượng ko chú ý đến phần múa kiếm của nàng.

“Phải, phải, thần thiếp nghe nói chủ nhân của Mĩ Nhân lâu tài nghệ song toàn, ko biết rằng điều đó có thật ko?” Nữ tử xinh đẹp dịu dàng bên cạnh Thục phi nói.

Phi Yến đưa mắt nhìn về phía nữ tử vừa nói, thì ra, cô ta là Hy phi- muội muội của tên Long Dịch ngu xuẩn kia!

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về Phi Yến. Thì ra mĩ nhân xinh đẹp đó là chủ nhân của Mĩ Nhân lâu nổi tiếng- Vương Phi Yến, bọn họ đã nghe danh nàng từ lâu nhưng tới tận hôm nay mới được gặp.

Muốn nàng biểu diễn? Hai kẻ ngu ngốc này, đang yên bình ko muốn, muốn chuốc họa vào thân sao? Được thôi, nàng sẽ biểu diễn tài nghệ vậy! Phi Yến mỉm cười ranh mãnh nói: “Được thôi…Nhưng mà ta biểu diễn tài nghệ phải nhờ Hy phi và Thục phi đây trợ giúp!”

Thần Hy chỉ cần nhìn nụ cười của nàng là biết nàng sắp sửa bày trò gì rồi!

Thục phi có vẻ ko đồng ý nói: “Nếu như ngươi cần người trợ giúp thì bảo mấy cung nữ làm là được, ta đường đường là một phi tần, sao có thể làm như vậy?”

Phi Yến làm bộ nuối tiếc: “Nếu Thục phi đã như vậy thì ta ko biểu diễn nữa! Ta chỉ biểu diễn tài nghệ khi có sự trợ giúp của Hy phi và Thục phi thôi!”

Chính Hiên thấy vậy nên nói: “Thục phi, Hy phi, hai nàng giúp Phi Yến cô nương đi!” Hắn cũng muốn xem nàng định làm trò gì!

Thục phi đành chấp nhận đứng dậy. Hy phi trong lòng lo lắng vô cùng. Nàng đã nghe ca ca nói về sự lợi hại của cô ta, ko biết cô ta định làm gì đây?

Phi Yến nói nhỏ vào tai Thanh La một chút rồi bước ra giữa. “Hôm nay ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem kĩ thuật phóng phi đao!”

Nàng vừa nói xong thì Thanh La bước ra, trên tay còn cầm hai trái táo và một thanh đoản đao đưa cho Phi Yến.

Phi Yến đặt hai trái táo lên đầu Thục phi và Hy phi, sau đó xếp các nàng đứng thành một hàng thẳng.

Hy phi lo sợ nói: “Phi Yến cô nương, tự nhiên ta cảm thấy rất chóng mặt! Ta muốn đi nghỉ ngơi một lát!”

Phi Yến cười thầm trong bụng, “Hy phi yên tâm, ta làm rất nhanh sẽ xong thôi!”

Thục phi giận dữ nói: “Ngươi định làm gì? Tội mưu sát phi tử của hoàng thượng ko phải tội nhẹ đâu!”

Phi Yến mỉm cười bình thản, “Thục phi, người sợ sao? Yên tâm, tuy kĩ thuật phóng đao của ta ko phải thuộc hàng bậc nhất nhưng cũng ko tệ lắm đâu! Ta khuyên hai người nên đứng im một chỗ, còn nhúc nhích nữa thì…Ai nha, lỡ như ta trượt tay phóng trúng những chỗ ko nên trúng thì sao?”

Hy phi và Thục phi nghe vậy liền nhắm chặt mắt lại và đứng yên một chỗ. Phi Yến đưa thanh đoản đao ngang tầm mắt và chuẩn bị tư thế. Cả bầu không khí như ngưng đọng lại, một số người nhát gan còn ko dám nhìn nữa.

“Phập” tiếng dao cấm vào một vật gì đó, mọi việc xảy ra quá nhanh đến nỗi ko kịp nhìn thấy Phi Yến đã phóng dao như thế nào mà chỉ nhìn thấy trên thân đoản đao là hai trái táo được cắm vào đó một cách ngay ngắn.

Hy phi sợ đến nỗi ngất xỉu tại chỗ còn Thục phi thì mặt tái xanh lại. Phi Yến thấy cảnh tượng này liền cười vui vẻ quay về chỗ ngồi!

Mọi người dường như vẫn còn hồi tưởng lại cảnh tượng hồi nãy nên phút chốc không gian trở nên yên tĩnh.

Phi Yến mải mê nhìn Hy phi và Thục phi mà ko để ý có một ánh mắt đau thương đang nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.