Hoa Bế Nguyệt không khỏi giận dữ, không thể ngờ rằng mình lại gặp được người quen ở nơi này, sau lần đầu được ăn canh bế môn, nàng tất nhiên sẽ không vào bằng cửa chính nữa, tính tình của nàng đôi khi cực kì bướng bỉnh, là việc nàng càng không làm được thì lại càng muốn làm, nghĩ thế nào có thể làm hoàn hảo nhất, nàng đơn giản đi ra cửa sau của Tiêu phủ bắt đầu tìm cách.
Đi qua đi lại vài vòng, trời cũng bắt đầu tối muộn, Hoa Bế Nguyệt vẫn chưa tìm được cửa sau của Tiêu phủ, lại phát hiện cảnh sắc xung quanh cũng không tệ, chỉ thấy một màu xanh um tươi tốt.
Rừng trúc.
Rừng trúc tràn ngập sương đêm lượn lờ, chậm rãi bước qua, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy trên thân của đa số cây trúc đều có vết kiếm sâu cạn không đồng nhất.
Dùng tay sờ sờ vết kiếm, Hoa Bế Nguyệt thấy dấu tích này có chút tương tự với kiếm pháp của nàng!
Nhiều lá rụng như vậy, hơn nữa rất nhiều vết kiếm, không lẽ đây chính là nơi sư thúc luyện kiếm?
Run mạnh một cái, Hoa Bế Nguyệt đột nhiên nghe thấy giọng nói tùy ý của nam tử cách đó không xa, “Các ngươi theo ta làm gì?”
Xuyên thấu qua ánh trăng bàn bạc càng màn đêm trong vắt, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy một thiếu niên hồng y tà mị tựa trên cành trúc, ánh trăng phản chiếu lên thân hình hoàn mĩ của hắn.
Tuấn dật như mây, tóc đen như mực, hồng y đỏ tươi phất phới trong gió.
Bên cạnh thiếu niên nọ là ba gia nô, vừa thở hồng hộc vừa nói, “Thiếu gia, người đừng làm bậy như thế! Vị Hoàng Minh tiểu thư kia đang chờ người, nếu Tiểu lão gia biết người không nể mặt như thế nhất định sẽ tức giận.”
Thiếu niên hồng y hơi nghiêng đầu, ánh trăng chiếu rọi lên đường cong nhu hòa trên mặt hắn, toát ra tia phong tình không thể tả, ngón tay thon dài tùy ý nhẹ nhàng vuốt ve một lá trúc mỏng manh, không chút quan tâm nói, “Ông ta tức giận thì liên quan gì? Ta cưới vợ hay không thì có quan hệ thế nào tới ông ta à? Không lẽ không cưới nữ tử Hoàng Minh kia thì không được sao? Không lẽ nam nhi Tiêu gia ta lại phải làm một quân cờ cho đám người Hoàng Minh kia à?”
“Thiếu gia, bây giờ quan to quý nhân nào mà không cưới nữ tử Hoàng Minh? Tiểu thư Hòng Minh kia nhìn trúng Tiêu gia kia quả là phúc khí, chúng ta mang ơn họ a!”
“Đúng vậy, bộ dạng của tiểu thư kia rất đẹp, nhất định thiếu gia sẽ thích nàng!”
“Nếu ba người đã thích nàng ta như thế thì có quyền đi tiếp nàng đi!” con ngươi như ngọc thạch của thiếu niên quét về phía ba người đang không ngừng khuyên nhủ kia.
“Cái này... sao mà được? Thiếu gia tha cho chúng tôi đi!” ba người xoa xoa cái trán đã đẫm mồ hôi lạnh.
Nghe thấy lời ấy, Hoa Bế Nguyệt cười khẽ, trong lòng cũng hình dung ra được vấn đề, thì ra vị thiếu gia trước mắt kia chính là đại thiếu gia của Tiêu gia, không ngờ Tiêu gia có một vị thiếu gia thú vị như thế, bài xích nữ tử Hoàng Minh tới trình độ này, trong lòng nàng không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với người nọ.
Ngay lúc này, thiếu niên đảo ánh mắt không kiên nhẫn của mình qua cả ba người, lại dừng lại phía sâu trong rừng trúc, bỗng nhiên nói, “Ai đang ở đó?”
Hoa Bế Nguyệt cũng không hề trốn, thản nhiên bước ra từ rừng trúc, dưới ánh trăng huyền diệu, dung nhan của hai người dần bày ra trước mặt đối phương.
Nàng đảo mắt nhìn qua, thấy khuôn mặt của thiếu niên tinh xảo như ngọc, đôi mắt kia sắc bén như gươm, đôi đồng tử thâm thúy như ngọc lưu ly, trong mắt sáng lấp lánh, hạo nguyệt thất sắc, quả là một thiếu niên tuyệt mĩ hiên ngang, ngạo khí bắng ra bốn phía, cứng đầu mang theo chút kiệt ngạo bất tuân, hắn đứng ở rừng trúc như châu ngọc chói mắt, trong lòng Hoa Bế Nguyệt nhịn không được mà thầm cảm thán.
Thiếu niên hồng y nhíu mày, trên mặt thể hiện kiêu căng, lạnh lùng tà nghễ nhìn Hoa Bế Nguyệt nói, “Ngươi là người phương nào?”
Ba người bên cạnh thiếu niên cũng nhìn Hoa Bế Nguyệt, trên mặt có vài tia kiêu ngạo, “Thiếu gia đang hỏi ngươi, sao ngươi không đáp lời?”
Hoa Bế Nguyệt mỉm cười, trong ý cười mang theo vài tia châm chọc “Tại hạ vốn đến Tiêu phủ tìm người, chỉ là tầm nhìn của sai vặt thuộc chính phủ quá thấp không cho ta vào, lại còn cố ý mời nữ nhân Hoàng Minh kia cho nên ta muốn giải sầu một tí, không ngờ lại quấy rầy tới công tử.”
Thiếu niên hồng y nghe thấy khẩu khí của nàng sắc mặc cũng không đổi, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Ba người kia thấy thế, lập tức vẫy tay quát, “Tránh đi nhanh lên, đừng làm phiền công tử của ta.”
“Khoan đã!” thiếu niên hồng y bước lên một bước, nhìn như co vẻ không mấy để ý, lại tùy ý đánh giá Hoa Bế Nguyệt một lần, trong mắt xẹt qua tia trầm tư, bỗng nhiên hắn chuyển mắt nhìn ba gia nô kia nói, “Vừa rồi không phải các ngươi bảo ta về sao?”
Ba người nọ nghe thấy thế thì đầu lập tức gật lia lịa.
“Ta sẽ về.” thiếu niên hồng y khẽ hừ lạnh một tiếng, không biết vì sao bỗng nhiên thay đổi thái độ.
Ba người như trút được gánh nặng, mặt hoàn toàn giãn ra, đứng một bên cười nịnh nọt, “Thiếu gia suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi!”
Nhưng mà, thiếu niên lại thong thả nắm lấy tay áo của Hoa Bế Nguyệt, cử chỉ không chút cố kị, mọi người không khỏi ngẩn ra, Hoa Bế Nguyệt cũng có chút bất ngờ. Thiếu niên cũng không chờ nàng kịp phản ứng, trực tiếp kéo tay nàng đi về phía Tiêu phủ, trong giọng nói có tia trêu chọc thản nhiên, “Ngươi tới rất đúng lúc, đi gặp nữ nhân Hoàng Minh kia với ta nào.”
“Vị huynh đài này...” Hoa Bế Nguyệt bị hắn bất ngờ kéo đi, trong lòng có chút băn khoăn, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
“Im miệng!” thiếu niên khinh miệt liếc nàng một cái, ngôn từ cực kì bá đạo, “Nhớ không cần nói gì cả, ta tự có cách sắp xếp.”
Hoa Bế Nguyệt có chút ngạc nhiên, không biết thiếu niên này mang nàng đi gặp nữ nhân kia để làm gì.
Nàng nhanh chóng liếc mắt đánh giá người nọ, chị thấy tren môi hắn là nụ cười không chút hảo ý.
Hai người đi xuyên qua đường mòn, đi qua cửu khúc kiều (mị không biết cái này là gì), lập tức đi thẳng vào hoa viên của Tiêu phủ.
Nhìn từ phía xa đã thấy bên trong hoa viên, một bóng lưng cực kì thướt ta đang chờ, một thân váy sa mỏng hồng nhạt, mái tóc vấn cao, trong mắt lấp lánh tia mị nhân, sau đầu cắm hai cây trâm phi điểu hình ngọc kê càng làm nổ bật khí chất như tiên của nàng, tuyệt đẹp như mộng như ảo, khi nàng nhìn thấy cái bóng của thiếu niên, đôi môi mọng đỏ kia không khỏi câu lên, nụ cười như u lan nở rộ trong thâm cốc.
Nhưng khi nàng nhìn thấy thiếu niên hồng y thân mật nắm tay một thiếu niên khác, nụ cười thoáng cứng đờ.
Nhưng nhìn chung thì nữ tử Hoang Minh cũng có chỗ khác người, rất nhanh sau đó, nàng lại bày ra nụ cười tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh thiếu niên hồng y, hơi nghiêng người, “Bạch Nhị gặp qua Tiêu thiếu gia.”
“Ừ!” thiếu niên hồng y hừ lạnh một tiếng.
“Vị này là...” ánh mắt nàng đảo qua, khiêu khích nhìn Hoa Bế Nguyệt.
Vừa rồi Hoa Bế Nguyệt chỉ kịp nhìn một bên mặt của nữ tử nọ, chưa kip nhìn chính diện, bây giờ thấy rõ dung nhan của người kia, lòng nàng mới co rút lại, nàng không hề nghĩ tới lại gặp người này ở đây, trong ba nữ nhân mà Hoàng Minh đưa qua, kẻ âm độc nhất chính là người này_ Bạch Nhị!