Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 7: Chương 7: Rung động




“ Tiểu chủ, đều là nô tỳ không tốt. Nếu không phải do nô tỳ thì tiểu chủ người đã không đắc tội Diệp Tu Dung.” Lạc Cẩn vẻ mặt bất an nói. Nàng bây giờ mới hầu hạ tiểu chủ chưa lâu vậy mà đã liên luỵ tiểu chủ, suy nghĩ này khiến cho khuân mặt của nàng già đi mấy tuổi. “ Tiểu chủ mau mau đứng lên, để nô tỳ thay người quỳ.” Vừa nói Lạc Cẩn vừa cúi cúi người để đỡ Hạ Kha.

“ Tiểu chủ, DIệp Tu Dung đúng là khinh người quá đáng. Đây rõ ràng là cố tình làm khó tiểu chủ mà. “ Tố Tố vẻ mặt tức giận bất bình nói. “ Tiểu chủ, người mau đứng lên đi. Thân thể người làm sao chịu được. Hãy để nô tỳ cùng Lạc Cẩn cô cô quỳ thay cho người“.

“ Được rồi, Tố Tố, cô cô.” Hạ Kha vỗ nhẹ vào bàn tay của hai người. “ Ta làm sao mà không biết Diệp Tu Dung là đang cố tình làm khó ta. Chỉ là bây giờ ta vừa mới vào cung, căn cơ còn chưa có. Sáng hôm nay ta lại lộ diện ở trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên là sẽ có người muốn chèn ép ta một phen. Diệp Tu Dung này cũng chỉ là tay sai của người khác mà thôi, người ta bảo sao thì nàng ta làm vậy. Lạc Cẩn ngươi đi về trước đi, chuyện sáng hôm nay chắc là đã truyền khắp nơi rồi. Bây giờ không biết có bao nhiêu người muốn đến Mẫn Tú các để cười nhạo chúng ta. Người đưa than trong ngày tuyết rơi thì ít, mà những kẻ muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì nhiều. Ta lo lắng một mình Tiểu Ấn Tử ứng phó không được. “

“ Vâng, nô tỳ tuân lệnh.” Lạc Cẩn lấy tay lau nước mắt, quay đầu nói với Tố Tố :“ Tố Tố, nha đầu ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt. Phải cẩn thận một chút không được để chủ tử bị cảm nắng. Tiểu chủ, nô tỳ xin cáo lui.”

“ Cô cô, người yên tâm”Tố Tố hắng giọng nói :“ Tiểu chủ để nô tỳ quạt gió cho người bớt nóng.”

Mặt trời dần dần lên cao, Hạ Kha chỉ cảm thấy đầu đau nhức liền ngã xuống,, nghe thấy Tố Tố vội vàng kêu gọi :“ Tiểu chủ người cố lên. Hai canh giờ đã qua. Tiểu chủ người có thể đứng dậy rồi.”Nói xong liền cúi người xuống dùng sức đỡ Hạ Kha.

Hạ Kha được Tố Tố nâng đỡ mới miễn cưỡng đứng lên, vừa mới đứng lên phát hiện hai chân vô lực liền như muốn ngã xuống. May mắn Tố Tố nhanh tay nhanh mắt lập tức đỡ lấy Hạ Kha :“ Tiểu chủ người chậm một chút. Không bằng để nô tỳ đỡ người đi đến ghế đá đằng trước kia ngồi nghỉ. “

Hạ Kha sắc mặt tái nhợt, cảm thấy khí lực để nói chuyện cũng không còn, liền nhẹ nhàng gật đầu. Chủ tớ hai người tốn rất nhiều sức lực mới có thể chậm rãi đi tới trước ghê đá.

“ Tố Tố, giúp ta xoa bóp chân.” Hạ Kha vô lực nói ra.

“ Tiểu chủ người thấy như vậy được chưa?” Tố Tố nhẹ nhàng xoa bóp hai chân của Hạ Kha vừa hỏi. Thấy Hạ Kha không im lặng không nói gì, đôi mắt linh hoạt nhìn chủ tử của mình:“ Tiểu chủ, hôm nay người đã nhìn thấy Hoàng thượng. Hoàng thượng có phải là rất vĩ đại không. “

“ Hoàng thượng.” Hạ Kha vừa nghe thấy hai từ này, tinh thần vui vẻ hơn rất nhiều. Không biết nàng nghĩ tới điều gì mà khuân mặt đỏ bừng. Vì quỳ lâu dưới ánh mặt trời chói chang khuân mặt Hạ Kha vốn trắng nõn cũng lấm tấm mồ hôi, lại bởi vì đỏ mặt khiến cho khuân mặt mềm mại càng thêm xinh đẹp giống như hoa hồng nở rộ sau cơn mưa, làm cho người khác càng yêu mến. “ Hoàng thượng là người vĩ đại nhất ở trong lòng ta.” Nói xong cảm giác cực kỳ xấu hổ khiến nàng cúi đầu xuống.

Tố Tố nhìn thấy Hạ Kha như vậy, vội vàng khuyên nhủ : “ Tiểu chủ, người không thể đối với Hoàng thượng động tâm. Chuyện này tuyệt đối không được. Có câu trên đời này đế vương là người vô tình. Hơn nữa trong hậu cung này đâu đâu cũng là mỹ nhân. Tiểu chủ, người tuy rằng xinh đẹp nhưng làm sao có thể đoạt được ánh nhìn thưởng thức giữa một rừng hoa mỹ lệ.?

Hạ Kha nghe những lời này nụ cười trên mặt nhạt di vài phần. Khuân mặt vốn dĩ đang bỏ bừng vì ngượng ngùng cũng tái đi, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ :“ Ta làm sao mà không biết, ở trong cung này có biết bao nhiêu giai nhân vì Hoàng thượng mà chờ đợi. Bản thân ta có gì đáng giá để Hoàng thượng lưu luyến. “ Nàng nói xong khẽ cúi đầu nhưng chỉ một lát lại ngẩng đầu lên :“ Nhưng mẹ ta trước khi qua đời đã nói, nữ nhân sống trên đời đều như nhau, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Đây là điều mà nữ tử ở khắp thiên hạ đều phải tuân theo. Hoàng thượng người là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn của thiên hạ nhưng trong lòng ta chàng chính là trượng phu . Từ khi tiến cung, ta luôn tâm niệm rằng từ nay về sau Hoàng thượng chính là tướng công mà ta là nữ nhân của chàng thì nên nghe lời để chàng vui vẻ cũng là lẽ thường tình.” Nói xong không biết nghĩ tới điều gì, hốc mắt nàng hơi đỏ lên :“ Mặc dù,.. mặc dù ta chỉ là bông hoa nhỏ giữa một vườn hoa rất khó để Hoàng thượng để ý tới. Nhưng nếu như có thể trong một lúc nào đó người lơ đãng để ý đến ta, dù chỉ một chút thôi thì ta cũng hạnh phúc lắm rồi.”

“ Tiểu chủ, người...”

“ Được rồi, Tố Tố chúng ta đi về thôi, nếu như lâu quá không về Lạc Cẩn lại lo lắng.” Hạ Kha đột nhiên đứng dậy, giống như không muốn tiếp tục đề tài này. Vừa đi vừa nói mấy câu an ủi tiểu cung nữ đang lo lắng :“ Ngươi yên tâm đi, ta biết nên làm gì.” Chỉ là lời này nói ra không biết là an ủi Tố Tố hay là đang khuyên nhủ chính mình.

Đợi đến khi chủ tớ hai người Hạ Kha dần dần đi xa đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh đâu nữa, ở bên cạnh ghế đá nơi hai người vừa mới nghỉ ngơi đột nhiên xuất hiện một bóng người :“ Lý Đức Toàn, ngươi nói ở trong cung này ai ai cũng nịnh nọt, lấy lòng trẫm để cầu lấy vinh hoa phú quý. Nhưng vẫn còn Hạ tài tử này một lòng vì trẫm. Ngày càng thấy nàng ấy thú vị. “ Nói xong trên khuân mặt tuấn mỹ nở nụ cười giống như tìm thấy một điều thú vị nào đó. Nếu như Hạ Kha ở đây lúc này liền có thề nhận ra đây là hai người nàng đã nhìn thấy sáng nay ở Cẩm Tú cung là Tuyên Cảnh Đế cùng với đại thái giám Lý Đức Toàn.

“Vạn tuế gia, vậy có phải hay không tối nay để cho Hạ tài tử thị tẩm.” Lý Đức Toàn hỏi.

“ Không, đêm nay ở Dưỡng Tâm điện phê tấu chương.” Nói xong liền bước đi, nhìn qua có thể thấy tâm tình của hắn đang vô cùng tốt. Nàng sau này sẽ sống ở trong cung, chẳng lẽ còn sợ không gặp được hay sao.

“ Vạn tuế gia, người đợi nô tài với.” Lý Đức Toàn nói xong, vung cây phất trần một cái liền vội vàng đuổi theo. Trông thấy Tuyên Cảnh Đế mặt rồng vô cùng vui vẻ. Trong nội tâm mặc dù đối với Hạ Kha khát vọng tình yêu của đế vương mà cảm thấy thương tiếc. Nhưng cũng nghĩ thầm sau này cũng nên qua lại với Hạ tài tử kia một chút. Dù sao Hoàng thượng cũng có chút quan tâm đến nàng. Nhưng mà Hoàng thượng nếu đã để ý Hạ tài tử vì sao không để cho nàng được thị tẩm. Quả nhiên là thánh tâm khó dò.

“Ting. Độ hảo cảm của mục tiêu +10, điểm mị lực +10. Độ hảo cảm hiện nay là 15. Hữu nghị đánh giá “ Thật không ngờ có thể kí chủ có thể dễ dàng lấy được điểm hảo cảm của Hoàng đế kia, hệ thống vô cùng xem trọng kí chủ ngài hắc hắc”

Sau khi trở lại Mẫn Tú các, Hạ Kha lúc này đang ngâm mình trong thùng tắm nhìn thấy nhắc nhở ở trước mặt khiến cho nàng vô cùng vui vẻ, không ngừng đem cánh hoa trong bồn tung lên. Thật ra ngay khi Hoàng đế xuất hiện ở gần đó nàng đã được hệ thống nhắc nhở. Những lời nàng nói ra không phải là vô ích, người nên nghe cũng đã nghe được, hơn nữa hiệu quả mang lại cũng rất tốt mà. Ở trong cung này, điều quan trọng nhất không phải là sự lưu luyến và sủng ái của Hoàng thượng sao?

“Hạ Kha, ngươi không thể ngã xuống ở nơi này. Trong nhà còn có đệ đệ và muội muội cần tới ngươi“. Hạ Kha trong lòng tự nói với mình. “Từ khi bắt đầu tiến cung ta đã biết là sẽ phải đấu tranh. Ta sẽ dùng tất cả mọi thứ vì tương lai tốt đệp của đệ đệ và muội muội.”

Vài ngày sau hôm Hạ Kha bị phạt, mặc dù những ngày qua lúc đi thỉnh an có ít người đối với nàng nói lời châm chọc. Nhưng ở trong cung niày không thiếu nhất là các tin đồn mới. Mặc kệ những người đó cười nhạo nàng ra sao, Hạ Kha đều một thái độ không hề quan tâm, dần dần mọi người cũng không còn hào hứng. Sau đó, Hạ Kha cáo ốm, liền đóng cửa Mẫn Tú các, lúc này Mẫn Tú các lại yên tĩnh như xưa.

Chiều hôm đó, Hạ Kha cảm thấy ở trong phòng khó chịu, liền sai Tiểu Ấn Tử mang ghế dựa ra ngoài hóng gió. Cuộc sống nhàn nhã như vậy làm cho Hạ Kha giống như trở về những ngày mà mẫu thân nàng còn sống, đó đều là những tháng ngày vô lo vô nghĩ.

“ Tiểu chủ, thật là tức chết nô tỳ.” Từ xa đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ của Tố Tố. “ Kính sương phòng đúng là chứa chấp một lũ cẩu nô tài. Bọn họ thấy hơn nửa tháng đã qua mà tiểu chủ còn chưa được thị tẩm liền cắt bớt tiền tiêu vặt hàng tháng của Mẫn Tú các chúng ta. Nô tỳ thấy thời tiết ngày càng nóng, tiểu chủ thân mình không thoải mái, nô tỳ muốn đi kính sương phòng lấy ít vụn băng để làm cho tiểu chủ một chén canh hạt sen ướp lạnh. Vậy mà tiểu thái giám lại nói ' Hạ tài tử của các người còn dám dùng băng. Ai ở trong cung cũng biết Hạ tài tử mấy ngày trước đắc tội với Quý phi nương nương, tiền đồ đã vô vọng, tiểu nha đầu ngươi nên cúi xin Quý phi thoát khỏi khổ cực. Ngươi nghĩ bây giờ còn có người nịnh nọt tiểu chủ của các ngươi. Đúng là thật sự mắc cười'.”

Nói một hơi dài, Tố Tố không khỏi hụt hơi :“ Đúng là cẩu nô tài, nghe nói mấy ngày hôm nay Tiêu mỹ nhân đều được bệ hạ tuyên triệu, đúng là được sủng ái. Nô tỳ nhìn thấy đám nô tài lấy lòng cung nữ Tiểu Mai bên cạnh Tiêu mỹ nhân, nô tỳ cảm thấy thật chán ghét.”

Nhìn Tố Tố vẻ mặt tức giận và bộ dáng bất bình của Tố Tố, Hạ Kha không khỏi nhớ đến tiểu muội trong nhà. Nàng cũng giống như Tố Tố hiếu động, hoạt bát, Hạ Kha khẽ cười một cái.

“ Tiểu chủ, chuyện như vậy mà người còn cười được sao.” Tố Tố vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không được :“ Người không biết sao, mấy ngày nay mấy cung nữ thái giám ở ngoại đều đang lợi dụng mọi quan hệ và tiền bạc để có thể lấy lòng vị Tiêu mỹ nhân kia. Tiểu chủ người thiện tâm nên phải chịu thiệt thòi. Nếu là nô tỳ, nô tỳ sẽ đưa bọn đến thận hành tư để chịu phạt.”

Hạ Kha không khỏi buồn cười nhìn Tố Tố, ngón tay chỉ điểm vào giữa trán của Tố Tố :“ Được rồi Tố Tố, ngươi nói lâu như vậy không thấy mệt sao. Trong cung này, gặp cao giẫm thấp, nhân tình khó đoán không phải là điều bình thường sao? Người ta vẫn nói nước thì chảy xuống chỗ trũng, người tìm chỗ cao mà đi. Nếu những người kia cảm thấy ta không phải là một chủ nhân tốt thì họ có quyền lựa chọn những nơi khác.” Nói xong Hạ Kha thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn :“ Tuy nhiên các đồ dùng, thức ăn hằng ngày của ta thì trừ ngươi, Tiểu Ấn Tử và Lạc Cẩn ai cũng không được phép chạm vào.”

Tố Tố nhìn bộ dạng nghiêm túc của chủ tử mình liền nói :“ Tiểu chủ yên tâm, nô tỳ nhớ rõ.”

Ngay lúc này Lạc Cẩn tay bưng chén thuốc đi ra “Tiểu chủ, Tiểu Ấn Tử đem thuốc nấu xong rồi, nô tỳ cũng đã quạt cho bớt nóng. Bây giờ nhiệt độ vừa vặn người mau uống thuốc đi.”

Hạ Kha nghe vậy trong phút chốc liền nhăn mặt :“ Thuốc này thật đắng, khó uống lắm. Lạc Cẩn ta bây giờ trong người rất tốt nên có thể không cần uống không.” Nói xong liền tỏ vẻ đáng thương kéo tay áo Lạc Cẩn.

“Tiểu chủ, người không nhớ ngày hôm đó người trở về thì sáng ngày hôm sau liền đột nhiên sốt cao khiến nô tỳ bị hù dọa không ít. Người bây giờ lớn như vậy rồi vẫn còn sợ uống thuốc, nói ra không sợ bẽ mặt hay sao.” Lạc Cẩn nhìn bộ dạng ủy khuất của tiểu chủ mình cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.

“ Được rồi, ta uống. Ta uống ngay đây.” Hạ Kha vẻ mặt hy sinh bưng chén thuốc lên uống một hơi hết sạch. “Lạc Cẩn, Lạc Cẩn lấy mứt hoa quả cho ta. Đắng quá đi mất.”

Trong sân chủ tớ ba người cười cười nói nói, ở phía bên ngoài chỉ thấy một tiểu thái giám cất giọng hỏi :“ Chủ tử, người muốn đi vào không ạ.”

Bây giờ mới nhìn rõ thì ra bên cạnh tiểu thái giám là một nam tử trên người mặc quần áo làm từ gấm tứ xuyên màu đen, sống mũi cao ngất, trên khuân mặt đường nét hài hòa. Điều chú ý nhất đó là một đôi mắt đào hoa, ẩn chứa sự thâm tình khiến cho gương mặt càng thêm phần tuấn mỹ. Toàn thân toát ra sự cao quý.

Chỉ thấy người đó dường như không vui quay đầu nhìn tiểu thái giám. Thời gian chậm chạm trôi, tiểu thái giám trên người đổ đầy mồ hôi vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói :“ Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội.” Đến khi trên trán tiểu thái giám xuất hiện tơ máu mới nghe thấy tiếng nói :“ Đứng lên đi.” Người đứng ở ngoài viện lúc này dĩ nhiên là Tuyên Cảnh Đế cùng với Tiểu Lý Tử là đồ đệ của Lý Đức Toàn.

“Không cần .” Tuyên Cảnh Đế khẽ suy nghĩ một chút “ Hồi cung đi.”

“Vâng” Tiểu Lý Tử trong lòng than trời. Lúc đầu sư phụ nói hắn phải để ý vị Hạ tài tử kia. Hắn còn nghĩ rằng là sư phụ nhìn nhầm. Bây giờ trông thấy Hoàng thượng như vậy đúng là gừng càng già càng cay. Nhưng mà đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ!

“Ting! Độ hảo cảm của mục tiêu +4, điểm mị lực +4. Hữu nghị đánh giá (Ký chủ người tiếp tục phấn đấu thì ngày xxoo không còn xa nữa a.” Đang ở trong sân trêu chọc Tố Tố, Hạ Kha lén lút nhìn một chút đã không còn thấy bóng người ở ngoài viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.