“Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”
Những ngày qua, Tuyên Cảnh Đế vẫn liên tục ở Cẩm Tú Cung dùng cơm. Lúc này Tuyên Cảnh Đế vừa mới dùng xong bữa, đang cùng Tần Quý phi cùng nhau nói chuyện phiếm tiêu thực. Nghĩ lại từ lúc mình vẫn còn là Hoàng tử, nàng đã ở bên cạnh mình. Hắn cũng để cho nàng chịu nhiều thua thiệt, nên trong lòng có chút áy náy. Nhìn mỹ nhân thân thể thướt tha, tuy là lợi dụng lẫn nhau nhưng mà cuối cùng hắn cũng không đành lòng. Bởi vậy lúc Lệ Tiệp Dư bái kiến liền trông thấy cảnh tượng hai người ngồi cạnh bên nhau, ánh mắt Tuyên Cảnh Đế nhìn Tần Quý phi vô cùng dịu dàng.
“ Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”
“ Ái tần mau đứng lên“.
Cặp mắt hoa đào của Tuyên Cảnh Đế giống như dòng nước xoáy thẳng tắp nhìn vào hai mắt Lê Tiệp Dư, làm cho nàng không khỏi hãm sâu vào nhu tình trong nước. Chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, không cách nào bình tĩnh lại được.
“Khụ.”
Một tiếng ho rất nhỏ vang lên, trong nháy mắt đã đánh thức Lệ Tiệp Dư. Chỉ thấy Tần Quý Phi khóe miệng cười mà như không, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng. Hoàn toàn không bộ dáng kiều mị ở trước mặt Hoàng thượng khi nãy. Lệ Tiệp Dư giữa ngày nắng nóng lại không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng đáp, “ Tạ Hoàng thượng ân điển.” Sau đó được cung nữ nâng đỡ dậy, cúi đầu không dám nhìn thẳng long nhan lần nữa.
“ Ái tần hôm nay sao lại nhớ đến thăm Cẩm Tú Cung?” Nhìn Lệ Tiệp Dư bộ dang như đứng trên đống lửa. Tuyên Cảnh Đế nhịn không được cảm thấy một trận buồn cười, nhưng vẫn là tò mò hỏi.
“Tần thiếp nghĩ tới, bên ngoài trời nóng nực mà Quý phi nương nương sợ nhất là nắng nóng nên muốn đến cùng nương nương tán gẫu một chút, cũng là để giết thời gian. Không nghĩ tới Hoàng thượng lại đang ở đây. Là do thần thiếp đường đột.” Lệ Tiệp Dư vội vàng cười nói.”
Tuyên Cảnh Đế đột nhiên nghĩ đến con mèo nhỏ ở Mẫn Tú Các kia chỉ ưa mát mẻ, lúc này sợ là lười nhác núp một chỗ, ngủ một giấc, mong muốn được đi tránh nóng đi. Nghĩ như vậy, đáy mắt một mảnh nhu hòa, giọng nói phát ra cũng trở nên dịu dàng hơn :“Đúng là A Như sợ nhất là trời nóng, cũng là Ái tần có tâm.” Chỉ là trong lòng đang nghĩ đến ai cũng là chưa nhận ra.
Tần Quý Phi nghe lời này, cảm thấy trong lòng một trận cảm động. Cảm thấy chính mình những năm qua chịu những ủy khuất kia là đáng giá. Nhẹ giọng kêu :“ Hoàng thượng...”
Lệ Tiệp Dư cảm giác trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Bên ngoài tuy là mặt trời chói trang, chính mình lại giống như ở trong hầm băng mùa đông, miễn cưỡng cười nói, “ Hoàng thượng cùng nương nương thật là tình cảm, làm cho thần thiếp bên ngoài nhìn xem cảm thấy vô cùng hâm mộ.”
Tần Quý phi trong lòng vô cùng vui vẻ, nên cũng không có so đo cùng với Lệ Tiệp Dư. Lúc này nàng đang bận đưa ánh mắt liếc nhìn thân ảnh cao lớn đang ngồi bên cạnh mình.
Nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này của mình, hơn nữa nàng cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đang khiến cho mình dần mất đi lý trí, Lệ Tiệp Dư đột nhiên lên tiếng, “Trước đó vài ngày, tần thiếp có nghe được một câu chuyện kỳ lạ, khi nghe kể đã khiến cho bản thân bị giật mình một phen.” “Không biết muội muội nghe được chuyện gì, lại có thể khiến cho muội muội bị giật mình như thế?” Tần quý phi nghe nói như thế cảm thấy hết sức hứng thú liền vội vàng truy hỏi.
“Truyện kể ở nước Thục từ xưa, có một nữ tử tên gọi là Tú Tú, dung mạo xấu vô cùng, thân thể cũng không bình thường. Bởi vậy đến tận năm mười chín tuổi cũng không có người đến cửa cầu hôn. Kết quả có một ngày sau khi nàng đi vào trấn mua thức ăn trở về. Con trai của thành Tây Trương viên ngoại lại đến cửa cầu hôn. Nói rằng muốn bỏ phu nhân đã sinh cho hắn hai nữ nhi để lấy nàng làm vợ.”
“A, lại có chuyện như vậy?”
“Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau nữa.” Lệ Tiệp Dư cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp :“ Lúc ấy toàn bộ người trong thành đều bàn tán chuyện này. Đều nói rằng nam tử kia bị điên, phu nhân Lưu thị kia thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, không lâu sau liền ngã bệnh. Vừa vặn lúc này, một vị thần y đến bái kiến Lưu thị, cảm tạ ơn năm xưa đã cứu giúp hắn lúc nghèo đói. Trông thấy Lưu thị lúc này đã tiều tụy cực kỳ, hỏi kỹ mọi chuyện. Sau đó còn hỏi đến trạng thái ngày thường của chồng nàng. Sau đó liền nói :
“Phu nhân, sợ là Trương công tử đã trúng độc tình“. Sau đó giải thích kỹ càng phương pháp phá giải. Lưu thị kia cố gắng gượng dậy tinh thần, phái người đi theo dõi Tú Tú. Quả nhiên ở trong phòng nàng ta phát hiện mẫu cổ. Sau khi tiêu diệt được mẫu cổ, Trương công tử thoáng cái liền khôi phục bình thường, một chút cũng không nhớ ra bản thân mình đã làm những hành động gì. Nương nương, người nói xem chuyện này có phải quá kỳ lạ hay không?”
“Theo như ngươi nói thì Tú Tú kia biết dùng cổ độc thì sao không dùng sớm để gả ra ngoài? Như thế nào lại để đến tận khi mười chín tuổi?“. Tần Quý phi hỏi.
“Bẩm nương nương, chuyện này về sau do chính Tú Tú kia nói ra. Kể rằng Vu Cổ độc này là do lúc nàng ra ngoài mua thức ăn, đã bố thí cho một lão ăn mày nên đã được hắn báo ân cho. Lúc đầu bản thân nàng không tin, cho rằng những lời lão ăn mày nói là điên khùng. Không muốn phụ tâm ý của lão nên nàng mới tùy tiện tìm một người để thử,chưa từng nghĩ...”
“Như vậy chẳng phải quá mức đáng sợ sao?” Tần Quý phi khẽ nhếch miệng nói.
“Còn không phải sao ạ. Tần thiếp còn nghe nói, thuật Vu Cổ này nếu mà người thi triển biết rõ ngày sinh tháng đẻ của người trúng độc thì hiệu quả sẽ giống như trong truyện, người trong cuộc nửa điểm cũng không phát giác được. Quả nhiên là vô cùng đáng sợ.” Nói xong lặng lẽ đánh giá Tuyên Cảnh Đế.
Tuyên Cảnh Đế không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói, “ Toàn là những chuyện ngu nguội, thì ta trong cung của trẫm lại lưu hành những câu chuyện như vậy!”
Hành động này của Tuyên Cảnh Đế đã khiến cho Lệ Tiệp Dư bị hù dọa, vội vàng quỳ xuống, một chút cũng không dám nhúc nhích.
“Hoàng thượng cần gì phải nổi giận?” Tần Quý phi lúc này nhẹ giọng an ủi,“ Đây cũng chỉ là câu chuyện để giết thời gian mà thôi, Hoàng thượng cần gì phải coi là thật.”
Tuyên Cảnh Đế chăm chú nhìn Tần Quý phi một cái, khiến cho nàng sợ hãi tim gan đều run sợ. Sau đó làm như thở dài, nói ra, “ Trẫm còn có việc nên đi trước.”Chờ cho đến khi Tuyên Cảnh Đế đã rời khỏi Cẩm Tú cung, Lệ Tiệp Dư mới từ từ đứng dậy, hỏi,“ Nương nương, làm như vậy thực sự có hiệu quả sao?”
“Hừ, Bản cung cũng không biết kết quả sẽ như thế nào?” Mắt nhìn bộ dáng nghi vấn của Lệ Tiệp Dư, tiếp tục nói :“ Không nơi đâu vô tình bằng chốn cung đình này, Bản cung chỉ cần ở trong lòng Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ là Bản cung đã thắng.”
Tuyên Cảnh Đế nổi giận đùng đùng đi ra Cẩm Tú Cung, khiến cho Lý Đức Toàn sợ hãi kêu lên, chính mình đã bao lâu không thấy qua đế vương tức giận như vậy rồi ? Bởi vậycàng thêm cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
“Hoàng thượng đây là đường đến Mẫn Tú Các?”
Tuyên Cảnh Đế lúc này mới phục hồi tinh thần, rốt cuộc bản thân mình không ý thức đã đi tới trước cửa Mẫn Tú Các, nhớ tới những lời vừa rồi của Lệ Tiệp Dư, chính mình tuy biết rõ là do những ngày trước đã quá mức sủng ái Hạ Kha mà đã không để ý. Việc sủng ái một người như vậy không phải là thói quen của mình. Như thế nào mà có thể vì một người phụ nữ mà phiền nhiễu tâm tư. Trong lòng rốt cuộc vẫn là nổi lên nghi ngờ.
Phất tay ý bảo cung nhân không cần kinh động người khác, chính mình sải bước đi vào trong khuê phòng. Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Kha phản xạ nhìn qua cửa sổ. Sau đó thất kinh vội vàng đem vật gì đó ở trên bàn giấu đi. Lúc này mới cười đón hướng về Tuyên Cảnh Đế.
Tuyên Cảnh Đế thấy Hạ Kha chẳng những không giống như bình thường lập tức chạy ra nghênh đón hắn mà lại lén lén lút lút ở trước bàn sách. Nếu là bình thường chính mình sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mà hôm nay trông thấy màn này trong đầu không ngừng nhớ lại lời nói của Lệ Tiệp Dư, bởi vậy ánh mắt không khỏi lạnh lẽo.
“Hoàng thượng, người đã tới.” Hạ Kha nhanh chóng đi tới trước mặt Tuyên Cảnh Đế.
Tuyên Cảnh Đế mặc dù bản thân đã sinh lòng nghi ngờ đối với Hạ Kha, nhưng thân thể vốn đã quen thuộc liền tự động mở ra hai tay đem nàng ôm vào lòng.
“ Kha Kha, nàng vừa mới giấu cái gì vậy?” Trên mặt không thay đổi thần sắc, âm thầm thăm dò.
“Thật không có gì đâu!“. Hạ Kha nghĩ đến vật đang giấu trong ngăn kéo bàn kia càng thêm ấp úng :“ A tần thiếp có chút đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi, ngự thiện phòng vừa dâng lên món mới.”
Nhìn ánh mắt Tuyên Cảnh Đế càng ngày càng tối đi, Hạ Kha dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, nói ra,“ Được rồi, được rồi, tần thiếp đầu hàng.” Nói xong đi đến trước bàn đọc sách, hít một hơi thật sâu, bộ dáng giống như chết không chịu nhục, “ Chàng không được cười ta đâu đấy.”
Tuyên Cảnh Đế nhìn lần lượt trên tờ giấy Tuyên Thành những hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không khỏi cười chính mình vừa mới nghi thần nghi quỷ. Làm sao lại có thể đem con mèo nhỏ nghịch ngợm so sánh thành bà đồng Miêu Cương. Hai người chẳng hề có một chút gì liên quan cả. Nhưng mà nhìn kỹ chữ viết của nàng một phen, chỉ cảm thấy chữ này thật sự là vô cùng thê thảm.
Tuyên Cảnh Đế cố gắng nhịn xuống, nhìn con mèo nhỏ bày ra bộ dáng cầu được khen ngợi, cố gắng nói ra :“ À, những chữ viết này cũng là mang phong vị khác người thường đi, Ái tần là đang học người luyện lối viết thảo đi?”Bản thân vốn tưởng rằng mèo con sẽ cao hứng nhảy dựng lên, nhưng mà Hạ Kha nghe những lời này, cả người như cuộn lại thành một đoàn, rầu rĩ nói :“ Hoàng thượng, ta là luyện viết chữ nhỏ như trâm hoa.”
“Chuyện này...” Nghe được lời oán giận của Hạ Kha, Tuyên Cảnh Đế cầm lấy những tờ giấy mỏng nhìn chăm chú. Một đống những nét mực dính chung một chỗ cũng có thể gọi là chữ sao? Mình có thể nói ra là lối viết thảo đã là đã không dễ dàng chút nào. Huống chi nhìn trái nhìn phải đều không mang nét thanh tú,chữ nhỏ như trâm hoa đi!
Hạ Kha nhìn sắc mặt Tuyên Canh Đế cũng tự mình đoán ra nội tình, “Hừ, Hoàng thượng không có ở đây, tần thiếp thật nhàm chán, liền muốn luyện chữ giết thời gian. Thiếp mới chỉ luyện có ba ngày nay nên cũng chả dám mong có kết quả tốt gì.” Nói xong làm bộ ưỡn ngực nhìn hắn.
Bản thân mình những ngày này tuy là có phái người ban thưởng nhưng mà vẫn là đã khiến cho tiểu nữ nhân này bất an. Nghĩ như vậy, Tuyên Cảnh Đế cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Giơ cánh tay lên ôm chặt eo nàng, kéo nàng vào chặt trong lòng “ Không sao, Kha Kha có thể chăm chỉ luyện tập là được. Ta rất là vui vẻ.”
Lỗ tai vốn là điểm mẫn cảm của Hạ Kha. Tuyên Cảnh Đế nói chuyện, một luồng nhiệt khí thổi qua tai khiến cho nàng cảm thấy một trận run rẩy, cả khuân mặt liền đỏ bừng. Tuyên Cảnh Đế chứng kiến một màn này, trong lòng nhiệt huyết lại sôi trào. Cảm thấy khuân mặt nhỏ nhắn của nàng giống như một viên hồ lô đường mà người bán hàng rong bán dọc theo ven đường trên phố, nhẵn mịn, trơn bóng vô cùng mê người. Nhịn không được liền há mồm cắn lấy một bên má.
“Hoàng thượng!” Hạ Kha lần nảy quả thực bị dọa làm cho nhảy dựng lên. Cảm thấy trên mặt một mảng ướt át, lại có chút tê dại liền muốn giãy ra một chút.
Không nói đến nam nhi từ xưa khí lực so với nữ nhi khỏe hơn rất nhiều. Huống chi Hạ Kha ở trong cung này, nhận được sủng ái, có kẻ hầu người hạ xung quang thì sức lực liệu có bao nhiêu. Đại Hạ thượng võ, nam nhi hoàng thất từ nhỏ sẽ phải học võ thuật. Vì vậy đối với sự phản kháng yếu ớt của Hạ Kha, Tuyên Cảnh Đế không hề để ý mà vẫn tiếp tục ngặm nhấm khuân mặt trơn mịn của nàng.
Hạ Kha không cách nào giãy giụa thoát ra được, đành phải cam chịu. Qua một hồi lâu, Tuyên Cảnh Đế cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục thì mèo con hẳn sẽ xù lông, giơ móng vuốt ra với hắn mất. Lúc này mới không đành lòng mà dừng lại.
Nhìn trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước miếng của mình (huhu), dưới ánh mặt trời càng nổi bật lên. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn. Giống như khi còn nhỏ chính mình trốn ra ngoài cung chơi được ăn hồ lô đường bán trên phố.
“Được rồi, được rồi. Kha nhi đừng giận, là do trẫm không tốt.” Thái độ giống như đang dỗ trẻ con vậy. Vừa nói vừa cầm khăn thay nàng lau sạch nước miếng dính trên mặt.
“Tần thiếp có giận dỗi gì người đâu.” Tiếng nói chuyện vô cùng rầu rĩ vang lên.
“Như vậy thì tại sao cái miệng này lại cong lên đến mức có thể treo được bình dầu nhỉ?”
“ Tần thiếp biết rõ, luận về dung mạo thì ở trong cung này tần thiếp chẳng thể so sánh với ai. Luận về tài năng thì lại càng kém cỏi, ngay cả chữ cũng viết không tốt. Hoàng thượng người sủng ái thiếp bây giờ chẳng qua chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi. Ngay cả bản thân thiếp cũng biết chính mình không thể so sánh cùng người ta. Hoàng thượng làm sao có thể yêu thương ta được.” Nói xong liền một bộ dáng giống như sắp khóc.”
Chính mình luôn nghĩ rằng nàng là con mèo nhỏ ngày thường cao ngạo nhưng cuối cùng vẫn là một nữ nhân đa nghi nhạy cảm. Thật vất vả mới để nàng buông xuống đôi chút phòng bị với mình, vậy mà...cũng khó trách. Tuyên CảnhĐế nghĩ tới đây, giọng nói càng ôn nhu :“ Kha Kha ngốc, nàng chính là nàng, trẫm thích nàng vì nàng chính là như vậy!” Giống như gió xuân thổi qua, những lời này khiến cho lòng người từng mảnh rung động không thôi.
May là Hạ Kha đã sớm chuẩn bị phòng tuyến ở trong lòng, nếu không thì khi Tuyên Cảnh Đế ôn nhu hôn lên trán nàng thì nàng đã sớm sa vào nhu tình của hắn.