Nghe vậy, thái hậu sửng sờ ở tại chỗ, không dám động .
Thấy thái hậu hai chân có chút như nhũn ra, thân thể lắc lắc lắc lắc, nhìn như sắp ngã xuống, Mạc Triêu Dao vội vàng vượt qua tiến đến, đỡ nàng.
Lúc này, thanh âm của Vinh Nghĩa quân chúa lại truyền tới, “Thái hậu, hoàng biểu ca. . . . . . Vinh Nghĩa hiện tại tâm đã như tro tàn, thầm nghĩ. . . . . .”
Vinh Nghĩa quận chúa vừa nói, một bên lại bước về phía bên cạnh.
Mắt thấy Vinh Nghĩa từng bước từng bước một tới gần nguy hiểm, thái hậu tự nhiên không dám tiếp tục nhìn. Chỉ thấy nàng bưng kín mặt, không để ý hình tượng tê tái gào thét: “Vinh Nghĩa! Vinh Nghĩa!”
Hành động của Vinh Nghĩa quận chúa, khiến Mạc Triêu Dao thấy kinh hồn táng đảm, trong lòng quýnh lên, không chút suy nghĩ rõ ràng, thốt ra nói: “Vinh Nghĩa, ngươi mau trở lại! Chỉ cần ngươi trở về. . . . . . Trẫm, trẫm, trẫm lập tức lập ngươi vi hậu!”
“Ngươi nói cái gì! ?” Vinh Nghĩa quận chúa quay đầu lại nhìn Mạc Triêu Dao.
Chuyện tới hiện giờ, muốn ngăn cản Vinh Nghĩa quận chúa nhảy lầu, cũng chỉ có biện pháp này !
Chỉ thấy Mạc Triêu Dao một bên thật cẩn thận đi đến gần Vinh Nghĩa quận chúa, vừa nói nói: “Vinh Nghĩa ngươi không phải vẫn muốn làm hoàng hậu sao? Trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn lại đây, trẫm nhất định phong ngươi làm hoàng hậu.”
“Hoàng biểu ca, ngươi nói chính là thật sự?”
“Thật sự thật sự, Vinh Nghĩa, đến, giữ chặt tay trẫm.”
Nói xong, Mạc Triêu Dao vươn tay về phía Vinh Nghĩa quận chúa. Vinh Nghĩa quận chúa nửa tin nửa ngờ, hết nhìn người lại nhìn đôi tay Mạc Triêu Dao, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như vẫn không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Vinh Nghĩa, mau tới đây. . . . . .”
Dưới sự khuyên bảo của Mạc Triêu Dao, Vinh Nghĩa quận chúa lúc này mới chậm rãi hướng hắn đi tới.
Nhưng nóc nhà vốn rất khó đi, hơn nữa hiện tại gió đêm rất lớn, những tưởng Mạc Triêu Dao đã giữ chặt tay Vinh Nghĩa quận chúa , nhưng vào lúc này ——
Chỉ nghe 『 a 』một tiếng thét chói tai, Vinh Nghĩa quận chúa dưới chân đột nhiên lảo đảo, cả thân mình ngã về phía sau!
“Vinh Nghĩa!”
Mạc Triêu Dao vội vàng nhảy tới, ôm lấy Vinh Nghĩa quận chúa, nhưng hai người đồng loạt mất đi cân bằng, lăn lông lốc lăn lông lốc hướng mái hiên cổn đi!
Lúc này, vô luận trên điện hay là dưới điện, tất cả mọi người sợ tới mức hét rầm lên!
“Vinh Nghĩa!”
Thái hậu gào thét, đẩy ra thị vệ đang đỡ nàng, liều lĩnh xông lên phía trước, muốn giữ chặt Vinh Nghĩa quận chúa cùng Mạc Triêu Dao, nhưng đã chậm một bước, Mạc Triêu Dao cùng Vinh Nghĩa quận chúa đã muốn lăn xuống mái hiên!
“A! ——”
Tiếng thét chói tai này là của Vinh Nghĩa quận chúa vọng lại, chỉ thấy cả người nàng đã muốn treo ở giữa không trung, bạch y tung bay trong gió đêm, phá lệ khiến kẻ khác kinh hãi. Bất quá cũng may Mạc Triêu Dao một tay giữ nàng lại, một tay bám lấy một cái đấu củng nho nhỏ trên mái hiên, lúc này mới tạm thời bảo trụ được tánh mạng hai người.
Người nhát gan đã muốn sợ tới mức nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thái hậu quát to một tiếng 『 Vinh Nghĩa 』, bổ nhào lên mái hiên.
Bọn thị vệ cũng vội vàng xông lên, giữ chặt tay Mạc Triêu Dao, đem hắn kéo về.
Mất sức của chín trâu hai hổ, thật vất vả mới kéo được hai người bọn họ lên.
“Hoàng biểu ca. . . . . .” Được cứu lên Vinh Nghĩa quận chúa hai chân sớm đã nhũn ra, sợ tới mức khóc òa lên.
“Vinh Nghĩa, Vinh Nghĩa. . . . . .” Thái hậu cũng là khóc không thành tiếng, đem Vinh Nghĩa quận chúa gắt gao ôm vào trong ngực, vuốt ve nói, “Vinh Nghĩa của ta nha, ngươi vì cái gì phải làm cái việc ngốc nghếch này. . . . . . Ngươi vì cái gì muốn tìm cái chết nha. . . . . .”
“Thái hậu, nếu ngay cả ngươi cũng không thích Vinh Nghĩa, chi bằng Vinh Nghĩa chết đi thì hơn.”
“Xọa hài tử (đứa trẻ ngốc), ai nói thái hậu không thích ngươi? Người thái hậu thích nhất chính là ngươi.” Thái hậu càng ôm chặt Vinh Nghĩa quận chúa, nước mắt không ngừng.
“Hoàng biểu ca. . . . . .” Vinh Nghĩa quận chúa ngược lại nhìn Mạc Triêu Dao, hai gò má phiếm màu đỏ ửng, liếc mắt đưa tình nói, “Ngươi vừa mới nói phải lập ta vi hậu, như vậy. . . . . . Hôn sự của chúng ta. . . . . .”
“A! Vinh Nghĩa nha. . . . . . Hiện tại xem sắc trời cũng đã tối rồi, chuyện này quá trọng yếu . . . . . . Ta xem chúng ta vẫn là ngày khác bàn lại đi.”
Nói xong, Mạc Triêu Dao cước bộ vội vàng như bay, chuồn mất.
Lúc Vinh Nghĩa quận chúa đến Thanh Tịnh Cung tìm Mạc Triêu Dao, mới nghe Tiểu Trúc Tử nói Mạc Triêu Dao đã đi cùng Kỷ đại học sĩ để trao đổi vấn đề học vấn, còn nói vấn đề bọn họ phải trao đổi quả thực rất tinh thâm, phải thảo luận ba mươi lăm ngày mới tìm ra kết quả, bất luận kẻ nào cũng không thể đến quấy rầy bọn họ.
Kỳ thật, Mạc Triêu Dao bất quá lại là trò cũ chơi lại, chạy đến Văn Tuyên Các của Kỷ Thừa Uyên tị nạn mà thôi.
Trong lúc cùng Kỷ Thừa Uyên nói chuyện phiếm, Mạc Triêu Dao trong lúc vô ý nói đến chuyện Vinh Nghĩa quận chúa nhảy lầu, hắn nói: “Lúc ấy, chúng ta hai người đều bị treo giữa không trung, nhưng mẫu hậu dường như phi thường lo lắng cho Vinh Nghĩa, một mực kêu tên của nàng, nhắc cũng không nhắc đến trẫm một lần, ai. . . . . .” Nhẹ nhàng thở dài, “Thật giống như trẫm không phải con của nàng, dường như Vinh Nghĩa mới là thân cốt nhục của nàng. . . . . .”
Kỉ Thừa Uyên nghe xong nở nụ cười, an ủi nói: “Thái hậu từ nhỏ nhìn thấy Vinh Nghĩa quận chúa lớn lên, đối với nàng tựa như đối với thân sinh nữ nhân của mình, đều nói nữ nhân chính là tối thiếp nương tâm (đại khái là thân cận nhất thì yêu thương, nếu giải thích sai thì nhờ mọi người chỉ giáo a~). Thái hậu đau lòng Vinh Nghĩa quận chúa, cũng chính là chuyện thường tình. . . . . .”
“Nga, thì ra là thế.” Mạc Triêu Dao lúc này dường như mới bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Vào thời điểm kia Mạc Triêu Dao cùng Kỉ Thừa Uyên, đều không có nghĩ sâu vào vấn đề.
Kỳ thật sự quan tâm của thái hậu đối với Vinh Nghĩa quận chúa, đích xác rất không tầm thường.
Đệ nhị thập nhị chương
Về phương diện khác, sau khi A Ly thẳng thắn nói với Đông Vân Tường Thụy sự thật mình là nam nhân. Đông Vân Tường Thụy chẳng những không biết khó mà lui, ngược lại càng đánh càng hăng, rống ra một câu kinh thiên động địa: “Vô luận ngươi là nam hay nữ ta đều muốn!”
Khi biết A Ly không phải nữ nhân, Đông Vân Tường Thụy đối hắn cũng tùy tiện hơn rất nhiều. Một phen ôm lấy hắn bước đến bên chiếc giường, Chỉ Thủy cũng ngoan ngoãn đóng cửa rời khỏi, không quấy rầy bọn họ làm việc .
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” A Ly một bạt tai nhắm hướng Đông Vân Tường Thụy đánh tới!
Nhưng Đông Vân Tường Thụy không phải loại dễ đối phó như Mạc Triêu Dao, cái tát của A Ly còn chưa kịp hạ xuống, cổ tay đã bị ách trụ, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng.
A Ly chỉ cảm thấy Đông Vân Tường Thụy một tay đặt ở lưng mình, chính mình cũng thuận thế bị kéo về phía trước, cả người đều dựa sát vào người Đông Vân Tường Thụy. Đông Vân Tường Thụy nâng cằm A Ly lên, không để cho hắn có thời gian giãy dụa đã buông xuống một nụ hôn.
—— đáng giận nha!
A Ly muốn mắng nhưng mắng không được, không chỉ có môi, ngay cả cái miệng của mình cũng bị đối phương ngăn chặn.
Đầu lưỡi nóng bỏng nhanh chóng tham nhập, xâm nhập chiếm cứ mọi khe hở, bá đạo dây dưa mút vào cùng đoạt lấy. A Ly chỉ cảm thấy ý nghĩ mờ mịt, không thể nói rõ là cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, vừa định đẩy tay Đông Vân Tường Thụy ra, lại bất giác mất đi khí lực, không hề có chút lực công kích mà chỉ chậm rãi rũ xuống nương nhờ người phía trước.
Quá khứ mười bảy năm, hắn chưa từng tiếp nhận bất cứ nụ hôn nào, nhưng hiện tại chỉ mới vài ngày ngắn ngủn, hắn thế nhưng đã liên tục bị hai người cưỡng hôn, mà lại là hai tên nam nhân. Lúc trước Mạc Triêu Dao hôn hắn, là vì ngăn cản hắn giải thích với thái hậu. Cái kia hôn kia tuy đột ngột, nhưng bởi vì đối phương là một mỹ nhân, cũng có thể xem là một thứ kinh nghiệm.
Bởi vì đôi môi Mạc Triêu Dao thực rất mềm mại, trên người lại tản mát một mùi thanh hương di nhân, cho nên A Ly mới có thể nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình nói 『 hắn là nữ nhân, hắn là nữ nhân! 』 nhưng còn hiện tại, đối tượng đổi thành Đông Vân Tường Thụy, cho dù A Ly tự mình lặp đi lặp lại 『 hắn là nữ nhân, hắn là nữ nhân 』 như thế nào đi nữa cũng đều không có gì tác dụng! Chỉ có thể đổi thành nói 『 ta là nữ nhân, ta là nữ nhân 』 lúc này mới cảm thấy có thể dễ dàng chấp nhận được một chút.
Bị Đông Vân Tường Thụy hôn đến muốn ngất đi, A Ly đang phân vân không biết là nên phản kháng hay không nên phản kháng, đột nhiên cảm thấy cái vật gì đó bên dưới bụng đối phương —— rục rịch!
Nhất thời A Ly hai mắt trợn mắt, trong lòng cảnh linh đại tác (vô cùng đề phòng), nghĩ thầm một cái hôn cũng không tính làm gì , nhưng nếu đối phương thật sự sinh ra tính dục với mình. . . . . . Vậy rất nguy hiểm !
A Ly quyết định liều chết phản kháng, tuy rằng hai tay đã bị gắt gao ách trụ (giữ lại), bất quá nếu phải dùng bả vai đang tựa trên người Đông vân Tường Thụy, cũng phải đẩy hắn ra!
“Đừng lộn xộn. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy dừng lại nụ hôn, thanh âm khàn khàn ở bên tai A Ly vang lên.
A Ly chỉ cảm thấy một trận tê dại, ánh mắt cũng chưa kịp chớp lấy một cái, cả thân người đã bị Đông Vân Tường Thụy đè lên.
“Từ từ! Ngươi rõ ràng vừa mới nói qua ngươi phản đối ‘cái chuyện’ trước khi thành thân đó nha!” A Ly khuôn miệng thật vất vả mới tránh được sự xâm phạm của Đông Vân Tường Thụy, vội vàng lớn tiếng kháng nghị, ý đồ gọi lý trí của Đông Vân Tường Thụy quay về, “Ngươi đừng có mà đừa giỡn ta? Ngươi còn như vậy ta sẽ không khách khí !”
“Ta là thật sự, A Ly. . . . . .” Đông Vân Tường Thụy thanh âm nghe ra gợi cảm vô cùng, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp vang lên bên tai A Ly, A Ly ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghe hắn nói nói.
Đông Vân Tường Thụy cầm tay A Ly, kéo đến dưới thân, luồn xuống dưới bụng, đặt lên dương vật đã cương ngạnh của mình. Đột nhiên đụng đến thứ không nên sờ, A Ly bị dọa choáng váng, muốn rút tay lại nhưng không sao rút lại được. Gấp đến độ khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên làm sao bây giờ.
Đúng lúc này, Đông Vân Tường Thụy thanh âm lại vang lên, vẫn ôn hòa như trước, nhưng đã muốn lộ ra một ít hương vị tình dục, “Nếu ta muốn đùa giỡn ngươi, thân thể như thế nào lại có phản ứng như vậy? Ngươi nếu không phải là nữ nhân, ta cũng không cần phải khách khí.”
“Không cần khách khí?” A Ly thầm khóc.
“A Ly, ta nghĩ muốn ngươi. . . . . .” Nói xong, Đông Vân Tường Thụy gần như đã cởi y phục của A Ly ra .
Ai ngờ lúc này, A Ly bị Đông Vân Tường Thụy đặt ở dưới thân, cũng đột nhiên bắt đầu vuốt ve cương vật của Đông Vân Tường Thụy.
Đông Vân Tường Thụy thân thể cứng đờ, động tác trên tay cũng dừng lại. Tuy rằng vừa rồi đích thật là hắn chủ động để A Ly sờ nơi đó, nhưng mà hiện tại. . . . . . Lại chính là A Ly chủ động sờ. Đông Vân Tường Thụy trước kia cũng có thượng qua nữ nhân, hơn nữa đều là cái loại khéo léo đáng yêu, tiểu thư khuê các. Cho nên chuyện trên giường, từ trước tới giờ đều là Đông Vân Tường Thụy chiếm địa vị chủ đạo, người dưới thân chỉ cần để ý hảo hảo hưởng thụ là được. Nhưng mà hiện tại. . . . . .
Đông Vân Tường Thụy lần đầu tiên gặp được loại người tích cực chủ động như A Ly nha, nhất thời có điểm không thể thích ứng.
Kỳ thật nói đúng ra, A Ly không phải đang khiêu khích Đông Vân Tường Thụy, nếu như xem xét dưới góc độ của một học thuật gia, hắn là đang —— trinh sát địch tình!
Hơn nữa lúc này, gần như đã trinh sát xong .
Chỉ thấy A Ly ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đông Vân Tường Thụy, phi thường thành thật, phi thường nghiêm túc nói với hắn: “Đông Vân đại ca, nếu. . . . . . Ngươi thật sự nghĩ muốn. . . . . . Đem cái vật này cắm vào người ta. . . . . . Không bằng một đao giết chết ta đi, làm cho ta chết thật thống khoái. . . . . . Hoặc là. . . . . . Chờ sau khi ta chết, ngươi tái gian thi (cưỡng bức thi thể =.=””) cũng được, thế nào?”
Không nghĩ tới đối với đối phương lại nói ra những lời này, Đông Vân Tường Thụy đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha hả, an ủi A Ly nói: “Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị công tác sẵn sàng, ngươi cam đoan không chết được. . . . . .”
“Không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.” A Ly cũng không hề muốn nếm thử loại chuyện này.
“Vạn sự khởi đầu nan, nhẫn qua lần đầu tiên, về sau liền thoải mái .” Đông Vân Tường Thụy tiếp tục làm công tác tư tưởng với A Ly.
“Ngươi còn muốn làm vài lần!” A Ly thật muốn lấy đao làm thịt Đông Vân Tường Thụy.
“A Ly. . . . . .”
Đông Vân Tường Thụy bắt đầu dùng nhuyễn âm, cúi người xuống, lại định hôn A Ly. Ai ngờ A Ly một chút cũng không đợi hắn hạ cằm xuống, lạp tức hét lớn: “Ngươi không cần lại đây nha! Cứu mạng a, có ai không a!”
“Ngươi có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu. . . . . .”
Nhưng không khéo chính là, Đông Vân Tường Thụy vừa dứt lời, phía sau liền truyền tới một tiếng đập vang, đúng là Chỉ Thủy!
Đông Vân Tường Thụy biết, sự tình nhất định khẩn cấp. Bằng không sẽ không có chuyện Chỉ Thủy không biết quy củ mà phá hư hảo sự của hắn như vậy, còn có thể tự ý đẩy cánh cửa mà chính hắn phải đứng ra canh gác.
“Chỉ Thủy đại ca, ngươi cứu ta nha. . . . . .”
Vừa thấy có người đến đây, A Ly cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh hy vọng. Nếu không phải bị Đông Vân Tường Thụy đè lên người, chỉ sợ hắn đã sớm bổ nhào lên người Chỉ Thủy.
Nhưng mà Chỉ Thủy không có nhàn tình đáp lại A Ly, chỉ thấy hắn quỳ một gối xuống đất, bẩm báo Đông Vân Tường Thụy nói: “Thiếu chủ, hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, hiện tại người của hoàng cung đã đuổi tới. . . . . . Đi nhanh thôi. . . . . .”
“Cái gì!” Đông Vân Tường Thụy lập tức đứng dậy.
Nhưng cơ hồ đúng lúc đó, vây bên ngoài bức tường, vô số ngọn đèn dầu lóe sáng, sáng như ban ngày.
—— người của triều đình, đã tìm tới nơi này!