Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 25: Chương 25




Nhưng đột nhiên, Chỉ Thủy rùng mình một cái, ánh mắt trở nên lạnh lẻo, hô to một tiếng 『 Thiếu chủ cẩn thận! 』 đẩy A Ly ra, liền nhắm hướng Đông Vân Tường Thụy đánh tới!

Cơ hồ ngay tại cùng thời điểm đó, một mũi tên bằng trúc (trúc tiễn) phá không bay đến!

Mũi tên ngân sắc (màu bạc) ánh lên trong đêm tối như một minh tinh (sao kim), ánh sáng ngọc loá mắt!

“Bảo hộ Hoàng Thượng!”

Đám hộ vệ phản ứng nhanh nhẹn cùng lúc hô to, tiếng vang rung trời quanh quẩn bên trong kinh thành yên tĩnh, khiến người khác nghe thấy cũng không thể tự chủ được mà lông tóc chổng ngược!

Nhưng Mạc Triêu Dao lại không thông võ học, thân thể phản ứng càng chậm, chỉ kịp nghiêng đầu, liền thấy phi tiễn ngân sắc kia, đã như tia chớp tới gần sát mi mắt hắn!

—— cái gì hộ giá, cái gì tránh né còn chưa kịp!

Thân thể Mạc Triêu Dao căn bản không thể di động, hộ vệ đi theo cũng đều đứng cách hắn một khoảng khá xa, đuổi cũng không kịp. Mà Chỉ Thủy một lòng chỉ nghĩ đến việc bảo hộ Đông Vân Tường Thụy, Đông Vân Tường Thụy cũng không có nhàn tình quan tâm tánh mạng Mạc Triêu Dao.

Mắt thấy Mạc Triêu Dao sắp bị một tiễn bắn trúng!

Đột nhiên ——

Một bàn tay xuất hiện từ trong khoảng không nắm lấy tiễn quản (thân tiễn)!

Trúc tiễn dừng lại trước ánh mắt Mạc Triêu Dao chỉ có hai ba tấc, hắn có thể thấy rõ ràng trên tiễn tiêm (đầu mũi tên) có bôi một mạt hắc sắc (bôi cái gì đó màu đen) —— đó là độc dược! Đây là độc tiễn!

Thời gian giống như tại một khắc này dừng lại, Mạc Triêu Dao ngay cả ánh mắt một chút cũng không thể nháy động được. Hắn nhận ra bàn tay đang cầm tiễn quản kia —— là tay của A Ly.

“Mau nằm sấp xuống!”

A Ly hô to một tiếng, thân người nhẹ nhàng bay lên không. Tuy rằng đã bắt lấy tiễn quản, nhưng lực phi tiễn lại mạnh đến kinh người, ma sát vào lòng bàn tay khiến hắn phát đau!

Thấy Mạc Triêu Dao còn sửng sờ tại chỗ, A Ly đánh móc sau gáy hắn!

“A Ly, cẩn thận!”

Đông Vân Tường Thụy vừa dứt lời, đệ nhị chi tiễn (tiễn thứ hai) đã phóng tới!

Mũi tên nhắm ngay vào Mạc Triêu Dao, nhưng A Ly đột nhiên lao tới, đứng chắn chính giữa Mạc Triêu Dao cũng độc tiễn!

Lúc này A Ly đưa lưng về phía độc tiễn, thân thể vẫn chưa kịp đáp xuống, căn bản không thể tránh né!

Mà Mạc Triêu Dao thấy hắn gục trên mặt đất, biểu tình dại ra, hai mắt mở thật to, ngay cả kêu cũng kêu không được.

“A!”

Chỉ nghe A Ly hét thảm một tiếng, thân thể từ giữa không trung ngã quỵ xuống đất! Trúc tiễn đã đâm sâu vào bờ vai hắn!

“A Ly!”

Đông Vân Tường Thụy hét lên một tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn xuyên qua một màn hắc ám, hướng về nơi độc tiễn phóng tới, chỉ thấy trên nóc nhà cách một trăm mét, mơ mơ hồ hồ có cái bóng trắng! Mạc Triêu Dao mới vừa đuổi theo được hai bước, điểm trắng kia chợt lóe lướt qua, biến mất sau màn đêm dày đặc, ngay cả bóng dáng đều nhìn không tới .

“Bảo hộ Hoàng Thượng! Bảo hộ Hoàng Thượng!”

Tiếng kinh hô liên tiếp, chỉ trong nháy mắt, Mạc Triêu Dao đã bị hộ vệ trong ba tầng, ngoài ba tầng chặt chẽ vây quanh. Mà cái người bắn tên kia, đã sớm biến mất, chỉ để lại hai cái độc tiễn: một cái nằm trong tay A Ly, một cái cắm trên vai A Ly.

“A Ly. . . . . .”

Mạc Triêu Dao ngồi xuống đất, nhìn A Ly không thể động đậy đang nằm trên đùi mình, ngay cả nói chuyện cũng phát run. Đầu ngón tay cứng ngắc, nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương trên vai A Ly. Hắn thấy thâm sắc huyết tinh (máu bầm), đã theo miệng vết thương trên vai A Ly chảy ra, trong chốc lát liền nhiễm hồng một mảng y liệu.

Ngay tại thời điểm ngón tay Mạc Triêu Dao sắp đụng tới cây tiễn, đột nhiên nghe thấy thanh âm lược hiển nghiêm khắc của A Ly từ bên dưới truyền đến: “Đừng đụng!”

A Ly mỗi một chữ nói ra đều đứt quãng khó nhọc, cơn đau nhức bên vai mơ hồ truyền đến, cơ hồ làm cho hắn mất đi ý thức. Nhưng dưới tình hình này, A Ly vẫn không có quên nhắc nhở Mạc Triêu Dao, “Đừng đụng. . . . . . Trên tiễn. . . . . . Có độc. . . . . .”

Không chỉ có mũi tên, liền ngay cả trên tiễn, cũng bị quét một tầng độc dược.

Không biết người nào, lại dám ám sát đương triều thiên tử! ?

Mạc Triêu Dao bị kinh hách vẫn chưa thể khôi phục thần trí, Chỉ Thủy đã ngồi xỗm xuống bên cạnh A Ly, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt sau lưng hắn, trì hoãn độc tố khuếch tán, một kiếm quyết đoán cắt ngang tiễn quản, bế A Ly đứng lên.

“Ngự, ngự y. . . . . . Mau truyền ngự y lại đây. . . . . .” Mạc Triêu Dao ngay cả một câu cũng không thể nói cho rõ ràng, nâng cánh tay run rẩy lên, chỉ vào Chỉ Thủy, lại chỉ chỉ về phía hoàng cung.

“Không phải 『 truyền 』 ngự y lại đây, mà hẳn là chúng ta đi 『 tìm 』 ngự y!” Chỉ Thủy coi như bình tĩnh mà sửa lại cách dùng từ sai lầm của Mạc Triêu Dao, “Các ngươi tốc độ quá chậm, ta vào trong cung trước tìm người trị liệu cho hắn! Đưa lệnh bài của ngươi đây! Bằng không ta không thể vào cung!”

“Lệnh, lệnh bài. . . . . . Nga, nga nga. . . . . .” Mạc Triêu Dao không chút suy nghĩ, vội vàng cởi lệnh bài đeo trên thắt lưng xuống, giao cho Chỉ Thủy.

Chỉ Thủy một phen giật lấy lệnh bài, ôm A Ly nhảy ra khỏi vòng vây, phóng về phía sau, cũng đã hoàn toàn biến mất, hướng thẳng hoàng cung mà đi.

“Chỉ, Chỉ Thủy đại ca. . . . . .” A Ly thanh âm mỏng manh từ trong lòng ngực Chỉ Thủy truyền đến.

Chỉ Thủy cúi đầu nhìn hắn, chỉ thấy A Ly thống khổ nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt trắng bệch, một tay nắm chặt tay áo Chỉ Thủy, một tay rũ xuống bên người, trong miệng nói lầm bầm : “Hoàng Thượng hắn, có hay không trúng độc. . . . . .”

Chỉ Thủy trong lòng đau xót, nghĩ thầm, hắn bị như vậy thế nhưng vẫn còn lo lắng cho Mạc Triêu Dao.

“Chỉ Thủy đại ca, Hoàng Thượng hắn. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Thế nào ?”

Thanh âm của A Ly mỏng manh đứt quãng truyền đến, Chỉ Thủy cũng không nhẫn tâm nghe hắn lặp lại, đáp: “Hoàng Thượng tốt lắm, tên bắn tiễn đã chạy thoát, còn hắn hiện tại có hộ vệ bảo hộ . . . . . . Hắn tốt lắm. . . . . .”

“Này. . . . . . Thế này thì tốt rồi. . . . . .” A Ly nhắm mắt lại, trên khuôn mặt trắng bệch miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi, “Trong TV. . . . . . Đều nói hoàng đế mệnh quý nhất. . . . . . Hắn vừa chết, quốc gia liền rối loạn. . . . . .”

“TV? . . . . . .”

“Là một cái hòm rất lớn. . . . . . Có thể chứa đựng cả thiên hạ. . . . . .”

“Khắp thiên hạ?” Chỉ Thủy tận lực cùng A Ly nói chuyện, phân tán lực chú ý của hắn, làm cho hắn không đến mức cảm thấy đau.

“Ân, bất quá ta là nhìn không thấy . . . . . .” A Ly nhắm hai mắt lại.

“A Ly! A Ly! Mở mắt ra, cũng sắp đến hoàng cung rồi, ngươi xem nha! Hoàng cung ngay tại phía trước , A Ly!”

Chỉ Thủy liều mạng lay người A Ly, đã hoàn toàn đánh mất vẻ điềm tĩnh ngày thường.

Nhìn thấy A Ly nhắm mắt lại, Chỉ Thủy tâm tính thiện lương giống như bị một vật gì đó sắc bén đâm vào, nhưng lại thống khổ nói không nên lời.

Nhưng vô luận Chỉ Thủy có kêu như thế nào, có lay như thế nào đi nữa, hai mắt A Ly rốt cuộc vẫn nhắm chặt không mở ra. . . . . .

Đệ nhị thập tứ chương

Khoảng nửa ngày sau khi Mạc Triêu Dao gặp chuyện, hiện tại là chạng vạng hôm sau.

A Ly bị độc tiễn bắn trúng không bao lâu sau thì hôn mê, Chỉ Thủy cầm theo lệnh bài của Mạc Triêu Dao, phi thân chạy về hoàng cung. Cũng may là cứu chữa kịp thời, ngự y y thuật cũng đích xác cao minh, đại khái là vào sáng sớm ngày hôm nay, A Ly rốt cục vượt qua cơn nguy hiểm.

Thời điểm kia, Mạc Triêu Dao cùng Đông Vân Tường Thụy đều đã về đến hoàng cung, ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi kết quả.

Chuyện này cũng kinh động thái hậu cùng Vinh Nghĩa quận chúa, sau khi nghe được tin tức, các nàng cũng vội vàng chạy tới. Nhưng người các nàng lo lắng không phải A Ly, mà là Mạc Triêu Dao. Hiện tại thái bình thịnh thế, vật phụ dân an, chuyện giết người cướp bóc trong kinh thành cũng rất ít nghe đến, chứ đừng nói là cái loại hành vi đại nghịch bất đạo ám sát Hoàng Thượng như thế này.

Đối mặt với sự bức ép phải truy xét điều tra chuyện này cho rõ ràng của thái hậu và Vinh Nghĩa quận chúa, Mạc Triêu Dao thế nhưng thật ra thoải mái, trái lại còn an ủi các nàng nói: “Không quan hệ, trẫm về sau cẩn thận một chút là được. Trẫm cần chính yêu dân như vậy, người ngoài cung cao hứng còn không kịp, như thế nào lại nghĩ muốn ám sát trẫm a? Huống hồ bọn họ đã thất bại một lần, về sau khẳng định cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ , sau này nếu có xuất cung trẫm mang thêm vài tên hộ vệ nữa là được. Mẫu hậu, biểu muội không nên vì trẫm mà quá lo lắng .”

Thái hậu có chút giận dữ nói: “Hộ vệ ở đây nhiều như thế, vậy mà ngay cả một mũi tên cũng ngăn không được, quả thực là phế vật!”

“Mẫu hậu không cần sinh khí, trẫm hiện tại không phải vẫn hảo hảo sao? Bất quá nếu không nhờ A Ly. . . . . . Mệnh của trẫm chỉ sợ cũng. . . . . .”

“Biểu ca ngươi không cần nói lung tung, ngươi hồng phúc tề thiên, trường mệnh vạn tuế (sống lâu trăm tuổi)!” Vinh Nghĩa quận chúa sợ Mạc Triêu Dao nói chuyện xui xẻo, vội vàng ngắc lời.

“Đúng đúng đúng, trẫm là vạn tuế gia, nào có thể chết dễ dàng như vậy. Bất quá. . . . . .” Mạc Triêu Dao khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía thái hậu đang sinh khí, cười nói, “Mẫu hậu, hài nhi có một chuyện muốn nhờ. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nếu không phải A Ly xả thân vì trẫm chắn tiễn, chỉ sợ hiện tại người hôn mê bất tỉnh chính là trẫm. Nhiều hộ vệ như vậy cũng không ngăn được tiễn, thế nhưng tiễn lại bị A Ly chặn. . . . . .”

Nghe Mạc Triêu Dao nói như vậy, thái hậu cũng lâm vào suy nghĩ, “Nói như vậy. . . . . . Vóc dáng nhỏ nhắn kia cũng có chút bản lĩnh.”

“Đâu chỉ 『 có chút bản lĩnh 』, quả thực chính là 『 bản lĩnh cao cường 』! Trẫm thấy hắn nhún chân một cái bay người lên, đem phi tiễn bắt gọn trong tay!”

Mạc Triêu Dao càng nói càng hưng phấn, thái hậu trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi: “Hoàng Thượng rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Trẫm là muốn. . . . . . Có thể hay không phong cho A Ly một chức quan nho nhỏ, để hắn ở lại bên cạnh trẫm, làm thiếp thân hộ vệ?”

“Không được!” Không đợi thái hậu trả lời, Vinh Nghĩa quận chúa liền giành quyền phản đối trước, “Biểu ca, ngươi sao lại có thể để cho một tên nam sủng làm thiếp thân hộ vệ được chứ! Không được, tuyệt đối không được!”

“A Ly không phải nam sủng, hắn là ân nhân cứu mạng của trẫm, biểu muội ngươi không phải vừa nãy còn lo lắng cho sự an nguy của trẫm sao? Trẫm cũng đã nói sẽ mang thêm vài tên hộ vệ theo bên mình, A Ly chính là người hảo tuyển!”

“Không được, người khác có thể tính, nhưng hắn thì không được!” Vinh Nghĩa quận chúa vẫn là không nhượng bộ.

“Vinh Nghĩa. . . . . .” Thanh âm của thái hậu đột nhiên truyền đến, chỉ thấy nàng ngắc lời Vinh Nghĩa, xong lại gật đầu đồng ý yêu cầu của Mạc Triêu Dao, “Hài tử kia tuy rằng vóc người nhỏ bé, nhưng đồ thủ lại có thể tiếp được phi tiễn, bản lĩnh đích xác cao cường, có hắn ở bên cạnh hoàng thượng, bản cung cũng yên tâm.”

“Nhưng là ta lo lắng nha!” Vinh Nghĩa quận chúa gấp đến độ sắp dậm chân, phe phẩy cánh tay thái hậu khẩn cầu nói, “Thái hậu, người sao lại có thể để cho biểu ca mang một tên nam sủng theo bên người chứ?”

“Vinh Nghĩa không cần nhiều lời, bản cung đã quyết định rồi.”

“Tạ ơn mẫu hậu.” Mạc Triêu Dao mặt mày hớn hở, vội vàng nói tạ ơn, sợ chần chừ một chút, thái hậu sẽ thay đổi chủ ý.

Sau đó, thái hậu cùng Vinh Nghĩa quận chúa ly khai.

Trên đường, Vinh Nghĩa quận chúa còn quấn quít bắt thái hậu phải thu hồi mệnh lệnh của nàng, nhưng thái hậu lại vỗ vỗ mu bàn tay của Vinh Nghĩa quận chúa, thấp giọng nói: “Vinh Nghĩa không cần lo lắng. . . . . . Bản cung đều có tính toán. . . . . .”

Đệ nhị thập ngũ chương

Giống như đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mộng chính mình bị tai nạn xe cộ, sau đó thân thể liền nhẹ nhàng bay lên. Thời điểm mở mắt ra, lại nhìn thấy những con người khác biệt ở một thế giới bất đồng. Người nơi này tuy rằng cách mặc phục sức cũng không sai biệt với Minh triều cho lắm, nhưng lại là một triều địa đi chệch đường ray, niên hiệu Hy Tương, nghe cũng chưa từng nghe qua.

A Ly vì bị một nữ tử xinh đẹp cho ăn một bạt tai mà tỉnh lại, sau đó thì mới biết nàng chính là Vinh Nghĩa quận chúa, nữ nhi của thừa tướng, chất nữ nhi của thái hậu, kim chi ngọc diệp, thâm thụ sủng ái (vô cùng được yêu thương cưng chiều). Sau đó nữa, A Ly gặp gỡ Mạc Triêu Dao, hắn là đại hoàng đế thứ chín của Hy Tương vương triều, nhưng lại không có một chút uy tính (tính cách uy phong) thiên tử. Còn có Đông Vân Tường Thụy, hắn là Đại Lý tiểu vương gia, đến kinh thành cầu hôn. Hắn bị vu hãm (vu khống) giam lỏng, A Ly thực nghĩa khí muốn nghĩ cách cứu viện hắn, sau lại toàn bộ phó thác cho Chỉ Thủy, ba người mới có thể thành công thoát hiểm, rời khỏi hoàng cung.

Nhưng mà sau đó, lại có rất nhiều chuyện xảy ra.

A Ly nhìn thấy hữu quân Đô Thống Thiển Thương của Đại Lý hổ báo kỵ, Niếp Nguyên Trinh đã chết, hắn dâng đầu mình để chuộc tội với Trân phi. Tiếp theo. . . . . . Triều đình Ngự lâm quân phát hiện hành tung của bọn họ, ngay cả Mạc Triêu Dao cũng tự mình tiến vào tiểu khách điếm bọn họ tạm thời cư trú. . . . . . Tiếp theo đó. . . . . .

—— tiễn!

Là tiễn! Có người ám sát Mạc Triêu Dao! A Ly cảm thấy bả vai rất đau, đúng rồi, là mình vì Mạc Triêu Dao cản một tiễn!

“A Ly. . . . . . A Ly. . . . . .”

Loáng thoáng, giống như nghe thấy có người ở kêu tên mình.

Đầu óc choáng váng, mí mắt cũng nặng nề, hơn nữa bả vai lại ê ẩm đau như bị lửa đốt, phân nửa thân người giống như bị tê liệt.

“A Ly. . . . . .”

Thanh âm kia vẫn không dừng lại, là ai? Mạc Triêu Dao sao? A Ly đầu cổ cứng đờ, căn bản không thể di chuyển.

“Ngươi mau tỉnh lại nha, A Ly! . . . . . . A Ly! . . . . . .”

Thanh âm giống như nóng nảy, phi thường lo lắng.

—— ta không sao.

Tuy rằng A Ly cũng rất muốn trả lời như vậy, nhưng ngay cả sức lực mở miệng cũng không có. Nguy rồi, đầu hảo choáng. . . . . . Cái gì cũng không nghe được, A Ly lại mất đi ý thức. . . . . .

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng: “Hỗn đản ngự y! Ngươi không phải nói hắn không có việc gì sao? Như thế nào đến bây giờ vẫn không tỉnh lại!”

Đông Vân Tường Thụy một phen xách cổ áo ngự y, đem hắn nhấc lên, rống giận giống như sắp nổi điên rồi .

“Đây là tẩm cung của trẫm, đó là ngự y của trẫm, thỉnh tiểu vương gia ngươi im lặng một chút!”

Ngay cả thanh âm của Mạc Triêu Dao trước giờ tính tình vô cùng hảo cũng nghiêm khắc vài phần, A Ly vẫn hôn mê bất tỉnh, làm cho hắn cũng mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, nhịn không được quay qua phát hỏa với Đông Vân Tường Thụy, “Hơn nữa nơi này hiện có người bệnh đang nằm nghỉ, nên thỉnh tiểu vương gia im lặng một chút, nếu ngươi có cái gì không hài lòng với ngự y của trẫm, có thể đem hắn kéo ra bên ngoài, đi xa xa một chút mà dạy dỗ hắn. Nhưng thỉnh không cần ở trong này lớn tiếng ồn ào!”

“Hoàng, Hoàng Thượng! Hoàng Thượng tha mạng! Vi thần biết tội, vi thần biết tội !”

Gặp Mạc Triêu Dao kêu Đông Vân Tường Thụy đem mình tha ra ngoài đánh một trận, ngự y cũng sợ , vội vàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ.

“Được rồi được rồi, ồn muốn chết, ra ngoài hết cho trẫm!”

Mạc Triêu Dao phiền lòng khoát tay ngăn chặn, đem ngự y, Đông Vân Tường Thụy, Chỉ Thủy, Tiểu Trúc Tử, còn có mấy tiểu thái giám khác, tất cả đều đuổi ra ngoài, Thanh Tịnh Cung lúc này mới an tĩnh trở lại.

“A Ly. . . . . .”

Mạc Triêu Dao nhìn A Ly vẫn như trước hôn mê bất tỉnh, đau lòng nhíu mày.

Tuy rằng đã truyền ngự y kiểm tra qua, cũng đã nói là không có gì trở ngại, chỉ chốc lát sau sẽ tỉnh lại. Nhưng vì cái gì đã một ngày trôi qua, A Ly vẫn chưa chịu mở mắt?

Kỳ thật A Ly cũng không phải lâm vào trạng thái hôn mê sâu, có đôi lúc bờ môi của hắn hé ra vài cái, có khi mày cũng sẽ nhẹ nhàng nhăn lại, có khi mí mắt cũng run rẩy chớp động vài cái. Mỗi một cử động nho nhỏ như vậy của A Ly, đều có thể khiến cho Mạc Triêu Dao một trận vui sướng, nghĩ rằng hắn sắp tỉnh lại, vội vàng kêu một tiếng 『 A Ly 』, nhưng kết quả cũng chỉ là thất vọng —— A Ly vẫn như trước không có mở mắt.

“A Ly. . . . . .”

Một lần lại một lần thấp giọng lẩm bẩm cái tên này, cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần.

Những người khác đều bị Mạc Triêu Dao đuổi ra khỏi Thanh Tịnh Cung, hiện tại cũng chỉ còn có hắn ở lại với A Ly. Bốn phía chìm vào im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng A Ly đều đều hô hấp, ánh nến ấm áp chiếu lên khuôn mặt say ngủ của hắn, nhìn qua phi thường điềm tĩnh.

Trong ấn tượng của Mạc Triêu Dao, A Ly giống như một con tiểu hầu tử tinh lực vô hạn, vô luận ở nơi nào cũng có thể nhảy nhót lung tung Chỉ cần một ngày ngắn ngủn, liền cùng Mạc Triêu Dao, Kỉ Thừa Uyên hoà mình, hơn nữa hiện tại lại có quan hệ thân mật với Đông Vân Tường Thụy. Ánh mắt Đông Vân Tường Thụy nhìn A Ly, khiến Mạc Triêu Dao sinh ra dự cảm tình địch.

Giống như trên người A Ly toát ra một loại khí chất đặc biệt, thực có thể hấp dẫn người khác tới gần.

Mạc Triêu Dao cũng không biết đó là loại cảm giác như thế nào, hắn cảm thấy chỉ cần được nhìn thấy A Ly, nhìn bộ dáng vui vẻ của y, nghe y thần thái sáng láng nói chuyện, chính mình cũng sẽ cảm thấy thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Hơn nữa cái loại vui vẻ và hạnh phúc này, dù cho hắn có ngây ngốc sống trong cung hơn hai mươi năm, cũng chưa từng cảm nhận được.

Vô luận là thái hậu cũng tốt, Vinh Nghĩa quận chúa cũng tốt, bọn họ đối với mình cũng thật là tốt, nhưng tất cả những thái độ đó giống như là đang xếp đặt một mục đích có trình tự thâm sâu, không giống A Ly như vậy thuần túy. Lúc Mạc Triêu Dao đối mặt với thái hậu, Vinh Nghĩa quận chúa, hay là các triều đình trọng thần khác, đều phải theo nghi lễ mà đối đãi, hắn cảm thấy được mình chính là đang ứng phó với bọn họ. Nhưng thời điểm hắn đối mặt với A Ly, lại có thể quên đi tất cả những lễ đãi xã giao phiền phức này, trở về con người thực của mình.

Hắn còn nhớ rõ chính mình không lâu sau khi nhìn thấy A Ly, đã bị y đánh sưng con mắt, nhưng buổi tối bất đắc dĩ lại phải tham gia tuyển phi tịch diên của Đông Vân Tường Thụy, cuối cùng A Ly đã nghĩ ra một biện pháp chính là tổ chức vũ hội hóa trang. Lúc ấy A Ly hưng trí bừng bừng vì mình mà tìm một đống biến trang tài liệu đem đến, tự xưng là muốn đem cách ăn mặc của mình biến đổi thành một người hoàn toàn bất đồng khác.

Sự thật chứng minh, A Ly đích xác đã thành công .

Khi y đem gương giơ lên trước mặt Mạc Triêu Dao, để hắn nhìn chính mình trong gương. Mạc Triêu Dao không thể không thừa nhận —— hắn đích xác đã biến thành một người khác.

Cái thời điểm kia, nhìn cái người xa lạ trong gương, Mạc Triêu Dao đột nhiên có cái cảm giác, cảm thấy A Ly chính là người có thể thay đổi được mình. Vô luận là cách sống, hay là tính cách, giống như tất cả đều vì A Ly mà phát sinh biến hóa.

Mà chuyện A Ly xuyên qua thời không, đến bên cạnh mình, có lẽ đều là thiên ý an bài?

—— A Ly là người được trời cao phái xuống để thay đổi hắn.

Nghĩ nghĩ, sắc trời đã muốn càng ngày càng tối. Dần dần, Mạc Triêu Dao cũng chịu không nổi, mí mắt không ngừng nhướng lên rồi lại hạ xuống. Rốt cục của rốt cuộc cũng không chống cự được, hắn nhẹ nhàng ghé vào bên giường, nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

Mạc Triêu Dao ngủ thật sự trầm, một đêm vô mộng.

Thẳng đến sáng sớm hôm sau, dương quang chói mắt chiếu lên mặt hắn, hắn mới đột nhiên trợn mắt tỉnh lại. Mạc Triêu Dao ánh mắt ngái ngủ mơ màng theo bản năng sờ sờ đệm chăn trong tay, nhẹ gọi một tiếng: “A Ly. . . . . .”

Nhưng ngay tại lúc bàn tay Mạc Triêu Dao tiếp xúc đến tấm chăn bông lạnh lẽo, hắn đột nhiên mở to hai mắt, kinh hô: “A Ly!”

Vẻ uể oải vừa rồi nháy mắt trở thành hư không, chỉ còn lại có kinh ngạc cùng lo lắng. Mạc Triêu Dao bỗng nhiên đứng lên, giật tung chăn lên, chỉ thấy trên giường trống không!

Nhất thời cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, giống như bị sấm đánh trúng, đại não trống rỗng.

Không bao lâu sau, Mạc Triêu Dao lấy lại phản ứng, giơ tay sờ vào bên trong —— là lạnh! Không biết A Ly đã rời đi bao lâu rồi?

“Người đâu! Người đâu? Đều đi ra cho trẫm!”

Mạc Triêu Dao ném chăn qua một bên, phóng ra ngoài cửa.

Lúc này Tiểu Trúc Tử nghe được tiếng la, vội vội vàng vàng chạy tới, “Hoàng Thượng ngươi tỉnh. . . . . .”

“A Ly đâu! A Ly người đâu!” Mạc Triêu Dao nắm chặt bả vai Tiểu Trúc Tử, liều mạng lay lắc.

“A Ly tiểu chủ nha. . . . . . Hắn, hắn nha. . . . . .” Nói xong, Tiểu Trúc Tử chỉ chỉ cái sân bên ngoài, “Hắn đang ở đó luyện công a.”

“Luyện công?” Mạc Triêu Dao không tin, ánh mắt thăm dò hướng ra phía ngoài, quả nhiên thấy bóng dáng nho nhỏ của A Ly đứng giữa hoa viên, trong chốc lát xoay người, trong chốc lát duỗi chân, quả là đang hoạt động gân cốt a.

“Hắn tỉnh lại khi nào?” Mạc Triêu Dao giữ Tiểu Trúc Tử lại tiếp tục hỏi.

“Sáng sớm đã tỉnh, hơn nữa cũng đã chạy vài vòng quanh hoa viên, nói cái gì nằm cả ngày ở trên giường, xương cốt toàn thân muốn nhũng ra , nhất định phải hảo hảo hoạt động một chút. Hơn nữa A Ly tiểu chủ còn nói, hắn thấy Hoàng Thượng người ngủ rất say, không muốn chúng ta đi quấy rầy, để cho người hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Hắn là người bệnh nha, các ngươi như thế nào không ngăn hắn lại!”

“Chúng nô tài cũng có ngăn cản, nhưng là căn bản ngăn không được, hơn nữa. . . . . .” Nói xong, Tiểu Trúc Tử lại liếc liếc ra phía ngoài, “Hơn nữa tiểu vương gia cũng ra mặt nói giúp A Ly tiểu chủ, nói người bệnh chính là phải vận động nhiều một chút, thân thể mới mau khôi phục.”

“Tiểu vương gia. . . . . . Đông Vân Tường Thụy?”

Tưởng tượng đến cái mặt của tên nam nhân kia, Mạc Triêu Dao liền nhịn không được phải nhíu mày, lại thăm dò nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy một nam tử dáng người cao to tiến về phía A Ly, hơn nữa hai người cãi nhau ầm ĩ, không khí nhìn qua thật đúng là không tồi.

Thấy thế, Mạc Triêu Dao trong lòng nổi lên một trận ghen tuông, thấp giọng tức giận nói: “Đáng giận, rõ ràng đã nói với hắn, A Ly là tiểu thị của trẫm, Đại Lý tiểu vương gia kia vì cái gì, cư nhiên vẫn bất thông nhân tình như vậy, còn quấn quít lấy A Ly của trẫm không tha!”

Nói xong, Mạc Triêu Dao kéo ống tay áo, vọt tới chỗ hai người bọn họ.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng. . . . . .”

Tiểu Trúc Tử dù ngăn như thế nào cũng không ngăn được, đành phải nhìn theo bóng dáng Mạc Triêu Dao, buông tiếng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.