Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 2: Chương 2




Chờ đợi hắn, là một thời đại tên gọi『 Hy Tương』

Hoàng cung, ngự hoa viên, ao sen.

Gió lạnh xuy xuy, tuy là sáng sớm, bên bờ sông đã thấy bóng dáng của hai người.

Nữ tử khuôn mặt kiều mỵ, dáng người lả lướt, thân vận quần áo thủy sắc, cầm trong tay một thanh hoa điểu đoàn phiến(1), mị nhãn như tư, sóng mắt lưu chuyển, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nam tử tuấn tú bên cạnh.

Nam tử diện mạo pha vi trung tính, mới xem qua khó có thể phân biệt giới tính. Hơn nữa dáng người kỳ trưởng, bả vai hẹp, có vẻ phi thường tiêm tế. Nhưng tiêm tế bên trong, hay là có chút khí khái. Một người có khí chất hồn nhiên thiên thành. Cho nên dù có là tín bộ nhi tẩu, cũng có vẻ ung dung hoa quý. Một khi đã bất kinh điêu trác, nếu cho hắn vận một thân quần áo rách rưới, đẩy vào bên trong một đám người, cũng y nhiên lòe lòe tỏa sáng, quang thải đoạt mục(2).

Cái gọi là『 trời sinh quý tộc』 đại khái chính là chỉ người như hắn.

Một nam một nữ này có thể nói là nhân trung long phượng. Bề ngoài xem ra quả thật là một đôi tuyệt xứng, tiện sát bàng nhân.

Nữ tử có vẻ có chút thẹn thùng, nhưng trong mắt khó có thể che dấu được một tia hưng phấn.

So sánh mà nói nam tử thần sắc mang một mạt bất đắc dĩ. Như là chán ghét, nhưng lại không thể không giả bộ nở nụ cười.

Người này chính là đại quân vương thứ chín của Hy Tương Vương triều, Mạc Triêu Dao.

Hắn năm mười tám tuổi thì kế thừa ngôi vị hoàng đế, đến bây giờ đã là ba năm. Ba năm này thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, thương cổ phúc thấu, mậu dịch hưng long, không có ngoại địch xâm phạm. Không chỉ riêng hoàng thành, mà cả ở nơi biên thùy cũng một mảnh hưng vượng chi cảnh, có thể nói thịnh thế phồn hoa.

Nhưng cho dù như thế, thân là vua của một nước Mạc Triêu Dao không thể không có chuyện phiền lòng, mà chính là —— Hoàng Thái Hậu cứ ba ngày hai lần lại phải người đến thúc giục chuyện lập hậu.

Nếu chỉ là lập hậu thì không nói làm gì, phiền là phiền chuyện Thái Hậu đã định trước chất nữ của mình, cũng chính là Vinh Nghĩa quận chúa, Thừa tướng chi nữ, Thủy Phù Dung. Nhuyễn ngạnh kiêm thi, bán cường chế địa(3)muốn Mạc Triêu Dao lập nàng làm hoàng hậu.

Nói đến Vinh Nghĩa quận chúa Thủy Phù Dung, Mạc Triêu dao nhịn không được phải nhíu mày lắc đầu.

Vinh Nghĩa quận chúa mĩ tuy đẹp, dung tư phi phàm, cố phán sinh tư(4) người cũng như tên, uyển nhược như Phù Dung trong nước thanh lệ động lòng người. Nhưng Mạc Triêu Dao từ nhỏ đã cùng nàng làm thanh mai trúc mã, khuôn mặt kia từ nhỏ đã gặp quá nhiều, nhìn cũng hơn mười năm, cho dù là thiên tiên thì cũng nhìn đến no rồi. Hơn nữa Vinh Nghĩa quận chúa đó không hiểu có cái gì hảo, chỉ thấy là loại thái tiểu đỗ kê tràng, cuồng yêu ăn dắm chua, không chịu được cảnh Mạc Triêu Dao gần gũi các nữ tử khác, liền bám lấy bên người Mạc Triêu Dao như thị vệ, Vinh nghĩa quận chúa này một tay chọn người hầu kẻ hạ cho hắn nhưng một bóng cung nữ cũng không có, tất cả đều là tiểu thái giám.

Hơn nữa Vinh Nghĩa quận chúa được Thái Hậu rất mực sủng ái, có chút kiêu căng ngang ngược, thường thường vẫn đem Mạc Triêu Dao đặt bên dưới cái lỗ mũi(5). Mạc Triêu Dao tránh xa nàng ta còn không kịp, nói gì đến chuyện lập nàng làm hậu, thế chẳng phải là đem nửa phần cuộc đời mình sau này tống tiễn chôn vùi sao?

Có lẽ là do quan hệ huyết thống, Hoàng Thái Hậu chính là rất thích Vinh Nghĩa quận chúa, muốn lập nàng làm hậu. Gặp Mạc Triêu Dao chậm chạp không có hành động, Hoàng Thái Hậu cùng Thừa tướng bên kia hối thúc càng ngày càng gấp, Mạc Triêu Dao khó có thể thoái thác, lập hậu là đại điển của chính mình vậy mà lại bị họ hối thúc không thôi.

Nghĩ vậy, Mạc Triêu Dao không khỏi nhẹ thở dài.

Lúc này, chỉ nghe Vinh Nghĩa quận chúa khinh hoán một tiếng,「 Dao ca ca…… Ngươi không vui?」

Mạc Triêu Dao lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nặn một tia cười ngụy tạo, lắc đầu nói:「 Không có không có, ở cùng một chỗ với Phù Dung muội muội, hoàng huynh sao lại không vui vẻ? A a……」

Mạc Triêu Dao sợ đắc tội Vinh Nghĩa quận chúa, nàng ta lại chạy đến nơi ở của Hoàng Thái Hậu vừa khóc vừa cáo trạng mình. Đến lúc đó, chỉ sợ Hoàng Thái Hậu sẽ lập tức mang theo một nhóm người ngựa, đến sát đáo tẩm cung, suốt đêm cho tới tận sáng sớm hôm sau lôi đầu Mạc Triêu Dao ra mà răn bảo, dạy dỗ.

「 diêu ca ca, về chuyện lập hậu Thái Hậu có nói……」

「 a, biểu muội, ngươi xem cái kia!」 vừa nghe thấy đề tài lập hậu lại tiếp tục, Mạc Triêu Dao vội vàng đánh gảy, tùy tiện chỉ tay về hướng ao sen, kinh ngạc nói,「 a…… Hoa sen này thật sự là xinh đẹp, trẫm cho tới bây giờ chưa thấy qua hoa sen nào lại xinh đẹp thế này……」

Vinh Nghĩa quận chúa nhìn thoáng qua, không thấy xuất đóa hoa sen kia có chỗ gì đặc biệt, lại nói:「 còn không phải cũng giống như những hoa sen khác sao, Dao ca ca, việc lập hậu……」

「 a, biểu muội, ngươi xem nơi đây!」

Không để cho Vinh Nghĩa quận chúa có cơ hội nói chuyện, Mạc Triêu Dao đột nhiên lại chỉ qua hướng đối diện, nhưng vừa quay lại, liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nội thị Tiểu Trúc Tử của hắn vội vàng vàng vàng chạy tới.

「 Tiểu Trúc Tử?」

Mạc Triêu Dao ngơ ngẩn một chút, lập tức hỉ xuất vọng ngoại, giống như gặp được cứu tinh, vôi vàng đi tới gần, hỏi: 「 ngươi vội vàng chạy như vậy, có phải hoàng thúc có việc trọng yếu muốn bẩm tấu trẫm? Hoặc là…… Đại học sĩ muốn kiểm tra công khóa(6) của trẫm? Hay là…… Có văn kiện gì trọng yếu muốn trẫm tự mình xem qua?

Cái gì cũng được, chỉ cần có thể nhanh rời khỏi Vinh Nghĩa quận chúa, Mạc Triêu Dao ta tình nguyện cả ngày ngây ngốc ở ngự thư phòng làm việc cũng sẽ không ra ngoài.

「 Hồi, hồi bẩm Hoàng Thượng…… Đều không phải……」 Tiểu Trúc Tử một bên vừa hít thở không khí, vừa nói,「 là là là…… Là trong tẩm cung của Hoàng Thượng…… Đột nhiên chui ra một người……」

「 Đột nhiên chui ra một người?」 Mạc Triêu Dao một đầu mờ mịt.

「 là cái người nào?」 Vinh Nghĩa quận chúa lập tức tiến lên, so với Mạc Triêu Dao còn gấp gáp hơn.

Tiểu Trúc Tử nói:「 Nô tài cũng không biết…… Chẳng qua cách ăn mặc của người kia rất kỳ quái, xem ra không giống người trong cung…… Nô tài đang sửa sang lại chăn màn gối đệm trong tẩm cung, vừa đem liêm tử xốc lên, hắn liền nằm ở bên trong!…… Trên sàng đan đều là huyết…… Thật dọa người a……」

「 ngươi nói cái gì? Trên sàng đan đều là huyết?」 Vinh Nghĩa quận chúa gương mặt xuân phong lúc nãy liền tối lại trong khoảnh khắc hắng giọng, lớn tiếng quát,「 Lập tức dẫn đường, ta mau chân đến xem!」

Tiểu Trúc Tử lên tiếng, liền dẫn đường.

Mạc Triêu Dao sửng sốt trong chốc lát, không hiểu đã phát sinh chuyện gì. Vừa thấy Vinh Nghĩa quận chúa cùng Tiểu Trúc Tử đã đi xa, mới vội vàng bước nhanh theo.

————-*****————–

(1)Hoa điểu đoàn phiến: mình chỉ biết là cây quạt. =.=

(2)Dáng người kỳ trưởng: cao lớn; tiêm tế: nhỏ bé tinh xảo; tín bộ vi tẩu: bước đi như chạy; quang thải đoạt mục: ánh sáng thu hút mắt người.

(3)Nhuyễn ngạnh kiêm thi, bán cường chế địa: nữa cứng rắn nửa mềm dẻo, nữa lại ép buộc. Vì dịch vào bài cảm thấy không hay nên để nguyên câu tiếng Trung luôn. ^^

(4)Cố phán sinh tư: Đôi mắt đẹp, dáng điệu thùy mị

(5)Cái này mình cũng chả hiểu: chắc là được đằng chân lân đằng đầu.

(6)Công khóa: thành tích học tập. Để nguyên hay hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.