Đèn nhiều màu lóng
lánh hai bên đường, tin tức Kim Ngu Đường chiến thắng cơ hồ tràn ngập
khắp từng trấn nhỏ của Hải Vực Tề quốc. Đinh đại gia lần này thua triệt
triệt để để, thành đá kê chân cho Yêu Cơ, ngày đó Bách Hoa Đường an bài
trăm thư sinh kể chuyện tự biên tự diễn, kết quả cũng làm trò cười cho
thiên hạ.
Lần này Kim Ngu Đường mang cho mọi người ba kinh hỉ,
thứ nhất: Nhạc công thần bí đấu với mười sáu mỹ nữ nhạc công, Trương lão đánh giá khúc này mới thật sự là Nghê Thường Vũ Y, chỉ có ở trên trời,
nhân gian khó mà nghe được, vậy mà nhạc công thần bí này lại tới vô ảnh
đi vô tung, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thứ hai: Nam chủ
tuấn mỹ chính là đường chủ Ngu Nhiễm của Kim Ngu Đường, người này tài
hoa hơn người, tuấn mỹ vô trù, nghe nói ngày xưa còn cầu hôn với Yêu Cơ
trước mặt mọi người. Bất kể cái này có phải mánh lới hay không, nụ hôn
kết thúc sau cùng vẫn làm lòng người sôi trào, dĩ nhiên, đa số là nữ tử, rất nhiều nam tử cũng cảm thấy ước ao ghen tị.
Thứ ba: Danh
tiếng Yêu Cơ của Kim Ngu Đường lan truyền nhanh chóng, Yêu Cơ, người
ngọc mỹ lệ tuyệt thế. Lần này tới thưởng thức đều là những người thượng
tầng, tin rằng trong tương lai không xa, danh tiếng của Yêu Cơ sẽ càng
ngày càng dược nhiều người biết đến.
Dù sao, bất luận khi nào, một nữ nhân xinh đẹp đều có thể khiến người khác bàn tán say sưa.
Những màn diễn sau đó, rất nhiều danh nhân cũng mộ danh vọt tới muốn bái
phỏng Yêu Cơ, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có Chu tiên sinh ra tiếp đón.
(*mộ danh: hâm mộ danh tiếng)
Mấy người Trương lão cũng bị chặn ngoài cửa, Minh Kính đạo trưởng chỉ có thể đứng cạnh an ủi vài câu.
Mọi người cảm thấy nữ đào bất luận có mỹ lệ đến đâu, thì bất quá cũng chỉ
là bình hoa mà thôi, ngày sau nhiều lắm là trở thành người đứng đầu
trong nghề. Nếu là một nữ nhân thông minh, nhất định sẽ mượn cơ hội này
để nhận thức nhân vật thái đẩu - ví dụ như Trương lão. (*thái đẩu: ngôi
sao sáng)
Dù sao, một nữ đào vừa mỹ lệ vừa tài hoa cũng có thể được người đời tôn kính, giá trị tăng gấp nghìn lần.
Vì vậy, Trương lão tức giận đánh giá: "Yêu Cơ này thật quá kiêu ngạo!
Chẳng những ngạo khí mà còn rất ngu xuẩn, để xem sau này nàng ta diễn
như thế nào."
Một thái đẩu cũng nói: "Chỉ là nữ đào mới xuất đạo thôi mà lại cao ngạo như vậy, ngày sau nhất định khó thành châu báu.”
Trương lão tức giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, những người khác cũng lắc đầu rời khỏi.
Lúc bên ngoài đang ồn ào huyên náo, Tô Mặc lại ngồi trong khoang thuyền từ từ chải tóc, hoàn toàn mặc kệ.
Nàng vươn tay gỡ các ngọc trâm rườm rà trên búi tóc xuống, lại tùy ý búi một kiểu tóc đơn giản như trước.
Chợt giọng nói của thiếu niên truyền đến từ Thiên Thư: "Ta nói này… Nữ nhân, bản công tử mới vừa tu luyện ba ngày, không ngờ bên ngoài cũng đã náo
nhiệt như vậy rồi, xem ra lần diễn này Kim Ngu Đường rất thành công phải không?" Bóng dáng hắn từ từ xuất hiện, dựa nghiêng trên tường liếc xéo
nàng.
"Thành công thì sao? Không thành công thì như thế nào?" Tô
Mặc từ từ cởi vũ phục ngũ sắc hoa lệ ra, bên trong mặc sa y mỏng. Nàng
không định trở thành một Tô đại gia tao nhã mị thế bao giờ!
Lúc đầu, nàng chỉ là muốn thay thế Đinh đại gia, sau đó hợp tác cùng Kim Ngu Đường mà thôi.
Dĩ nhiên, nàng cũng không biết Kim Ngu Đường lại phát sinh biến cố, càng không ngờ mình sẽ diễn một lần nổi tiếng.
Cũng không ngờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch lại cùng có hứng thú với nàng.
Nàng không muốn kiếp này xảy ra nhiều biến cố như vậy, kiếp trước nàng là
đối tượng bị tranh đoạt, hôm nay, nàng cứ nương theo dòng nước xiết là
đủ.
Đang suy tư, Tô Mặc vô thức cởi sa y bên ngoài, lộ ra cái yếm màu xanh nhạt bên trong.
Thiếu niên lập tức xoay mặt nói: "Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không biết kiêng dè một chút sao?"
Tô Mặc cười cười, thay một bộ y phục thanh lịch, nhẹ giọng nói: "Nói như
vậy, mấy ngày trước công tử ở trong Thiên Thư vẫn luôn không xem gì, phi lễ chớ nhìn hay sao?"
Thiếu niên lập tức trợn mắt, "Bình thường
ngươi mặc nam trang, không dùng nhiều son phấn, nhưng bây giờ ngươi y
hệt một yêu tinh."
Người bình thường làm một động tác thì không
có gì, nhưng một yêu tinh làm động tác giống vậy lại khiến người ta suy
nghĩ vẩn vơ.
Tô Mặc nghe vậy càng cười sâu hơn, nàng vuốt lông
mày, bích châu sáng ngời trên vách tường phản chiếu gương mặt yêu mị mê
người của nàng, Yêu Cơ trong kính một nụ cười một cái nhăn mày đều xinh
đẹp không gì sánh kịp. Nàng thở dài: "Ai bảo bây giờ thân phận của ta là Yêu Cơ chứ, thế nhân nhìn thấy bộ dáng này của ta, ai có thể ngờ được
ta chính là đệ tử Tô Mặc của nội môn Mặc Môn đây?"
Thiếu niên
không khỏi ngẩn ra, tiếp đó hừ nhẹ một tiếng, gò má có chút mất tự nhiên ửng đỏ, "Bình thường ta đều nhìn bộ dạng nam trang đơn thuần của ngươi, không ngờ hôm nay lại thấy cảnh ngươi đầy son phấn, thật sự tưởng như
hai người."
Tô Mặc nhếch môi: "Chỉ cần tưởng như hai người là tốt rồi."
Lúc này, thiếu niên phát hiện, mị ý của nàng hình như có thể thu phát tự nhiên, không liên quan nhiều đến hóa trang lắm.
Ngày thường, Tô Mặc vận nam trang có vẻ rất quy củ, không khác bao nhiêu với thiếu niên quý tộc. Nhưng lúc này, nàng giơ tay nhấc chân đều có vẻ mị
hoặc tận xương. Mặc dù với người thật sự giỏi về quan sát thì vẫn sẽ có
sơ hở, nhưng so với thuật dịch dung lại cao tay hơn nhiều.
Tóm
lại, nữ nhân này rất giỏi tự ngụy trang mình, hắn thậm chí có chút tò
mò, rốt cuộc quá khứ như thế nào mà có thể khiến nàng có bản lĩnh như
vậy?
. . . . . .
Sau khi hoàn toàn tan cuộc, vì để thoát
khỏi sự dây dưa mấy đào kép nhiệt tình, thuyền lớn của Kim Ngu Đường từ
từ chạy đến bến tàu khác.
Ngu Nhiễm ngồi ở mũi thuyền, phong tình vạn chủng cười nói: "Chư vị lần này cực khổ rồi, ta mời chư vị ra ngoài dùng bữa."
Mọi người trong Kim Ngu Đường lập tức vui vẻ kêu: "Thật tốt quá! Lần này
Kim Ngu Đường chiến thắng, Nhiễm công tử mời khách, mọi người có thể đến tửu lâu tốt nhất ăn một bữa."
Chu tiên sinh lập tức ho khan mấy
cái, tiến tới bên tai Ngu Nhiễm nói: "Nhiễm công tử, người của Kim Ngu
Đường thật sự quá nhiều, sợ là tửu lâu ở đây không ngồi được. Kỳ thật
mọi người cũng có thể dùng bữa trên con thuyền này, không bằng ta đi mời mấy đầu bếp tới đây." Chu tiên sinh là tổng quản trong Kim Ngu Đường,
cực kì rõ ràng với các sổ sách, nhạc công thần bí đó thật sự là công phu sư tử ngoạm, vừa ra tay đã cầm đi một vạn lượng hoàng kim, đây chính là thu nhập cả năm của Kim Ngu Đường.
Ngu Nhiễm cầm quạt nhẹ giọng
cười: "A Chu không cần lo lắng, lần này Yêu Cơ đã an bài mấy ván cược
lớn, cho nên Kim Ngu Đường đã kiếm về gấp bội rồi."
"Cái gì? Chuyện này… Sao ta không biết?" Chu tiên sinh kinh ngạc hỏi.
"Ngươi phụ trách phần trình diễn, những việc khác để Hạ Phong đi làm là được."
"Đúng vậy! Chuyện cá cược là ta lo liệu." Hạ Phong dùng sức vỗ vai Chu tiên sinh.
"Thật không ngờ, Yêu Cơ cô nương đúng là rất thông minh!" Chu tiên sinh không khỏi ngẩn ra.
"Phải đó, chỉ có nữ nhân thông minh mới thích hợp làm nữ chủ của Kim Ngu Đường." Ánh mắt Ngu Nhiễm chợt lóe, lầm bầm nói nhỏ.
"Được rồi, mọi người, tối nay đến tửu lâu ngon nhất đi, không say không về!" Hạ Phong cười híp mắt nói.
"Tốt! Thực sự quá tốt!"
Mọi người vô cùng vui vẻ, chỉ trừ một nam tử bạch y đứng dưới ngọn đèn cách đó không xa đang nhìn chằm chằm Ngu Nhiễm.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Ngu Nhiễm sợ là đã chết một ngàn một vạn lần rồi.
Ngu Nhiễm ngoái đầu lại nhìn Văn Nhân Dịch, khẽ nhếch môi, ánh mắt khiêu
khích. Hắn thở dài, duỗi lưng một cái, trong lòng có cảm giác cực kỳ
thoải mái. Nụ hôn trước mặt mọi người kia thật sự làm hắn thấy chưa đủ
thỏa mãn, còn nữa, mùi vị của nữ tử đó đúng là càng ngày càng ngon
miệng.
Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh lẽo như hàn băng, sương lạnh
muốn đông tất cả, nhưng da mặt Ngu Nhiễm quá dầy, nếu đổi lại là người
khác, chỉ sợ đã sớm bị đông thành băng vụn.
Chu tiên sinh lắc đầu một cái, quan hệ hai người này thật là càng ngày càng bất hòa.
Tất cả mọi người trong Kim Ngu Đường vui mừng hớn hở, thuyền lớn đã vào đến bến tàu.
Cửa khoang thuyền mở ra, Tô Mặc đã tháo hết trang sức khoan thai đi tới.
Mọi người lập tức an tĩnh lại, ánh mắt dè dặt cẩn thận nhìn về Yêu Cơ đầy vẻ tò mò, tất cả đồng thời hít sâu một hơi.
Làn váy trắng thanh nhã của nữ tử chấm đất tựa như một đóa ngọc liên nở rộ, nàng nhẹ nhàng bước một bước, phong tình toàn thân lơ đãng tản ra.
Mi mục như họa, da thịt thắng tuyết, rõ ràng đã xóa hết son phấn nhưng vẫn có vẻ mị hoặc phong tình đến tận xương.
Nữ tử này thật sự quá kỳ quái, nàng ta vậy mà lại cự tuyệt lời mời của các thái đẩu, bọn họ cho là nữ nhân này quá ngạo khí, nhưng trên người nàng không cảm giác được bất kỳ vẻ kiêu căng nào mà chỉ thấy thần bí. Bọn họ thậm chí còn không gặp qua nữ tử này trước buổi diễn, đại khái chỉ nghe nói Ngu Nhiễm công tử đã từng thổ lộ với nàng trước mặt mọi người.
Nhiễm công tử còn rất yêu thích nàng, màn cuối cùng kết thúc trong nụ
hôn của hai người họ. Nói không chừng nữ nhân này rất nhanh sẽ trở thành nữ chủ nhân của Kim Ngu Đường.
Ánh mắt Văn Nhân Dịch lập tức rơi xuống trên người Tô Mặc, thâm thúy thanh lạnh như hàn đàm ngàn năm.
Hắn phát hiện nữ tử này sau khi tháo trang sức càng thêm yêu mị động lòng người, có vẻ mị hoặc tuyệt thế.
Mới đầu hắn cho là Tô Mặc cố ý hóa trang mình thành yêu mị, nhưng lúc này
nhìn lại, rất khó liên hệ nàng với bộ dạng nữ giả nam trang ngày thường. Nữ nhân này thật sự vô cùng giỏi ngụy trang, nàng lúc này và lúc giả
nam trang cứ tưởng như hai người.
Hắn lập tức hiểu ra, nữ nhân này muốn phân rõ hai thân phận Tô Mặc và Yêu Cơ hoàn toàn.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần tản ra vẻ ấm áp nhàn nhạt.
"Có đói bụng không?" Văn Nhân Dịch đi lên trước, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
"Ừ, có một chút." Tô Mặc ngước mắt nhìn hắn.
“Lát nữa Kim Ngu Đường sẽ đến tửu lâu Thiên Hương, nếu như nàng muốn, ta sẽ đi cùng nàng."
"Đợi chút." Ngu Nhiễm thản nhiên bước ra, "Văn Nhân Dịch, Kim Ngu Đường ta mời khách ăn cơm, nào có quan hệ gì với các hạ?"
"Sao lại không? Không phải hôm nay ta cũng giúp một tay sao?" Văn Nhân Dịch nhíu mày hỏi.
"Các hạ nên giảm cân đi, vóc người của ngươi sao bằng được bản công tử, múa
kiếm chỉ tạm được thôi." Ngu Nhiễm quan sát hắn, chợt chuyển mắt nhìn về phía Tô Mặc: "Nhưng hiện tại khanh khanh rất đẹp đó! Thật là càng ngày
càng đẹp, đều nói nữ nhân khi yêu là khi đẹp nhất, có lẽ nụ hôn của bản
công tử rốt cuộc đã làm nàng xúc động rồi phải không?"
Tô Mặc cầm một thanh ngân châm lên, lạnh lùng nhìn hắn, Ngu Nhiễm lập tức cười cười: "Khanh khanh xấu hổ sao?"
"Ngu Nhiễm, ta không thích tiểu nhân vô sỉ mơ ước vị hôn thê của ta." Văn Nhân Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.
"Chậc chậc, nàng và ngươi chỉ là tạm thời, bản công tử là đường đường chính chính truy thê, sao là tiểu nhân được?"
Mọi người bên cạnh vô ý nghe được hai người nói chuyện, sắc mặt thay đổi
mấy lần, không ngờ Nhiễm công tử thật sự là tình địch của Văn Nhân công
tử, sức quyến rũ của Yêu Cơ này lớn quá rồi! Vậy mà lại có thể khiến hai công tử một lòng vì nàng.
Thật đúng là, muốn biết giá trị con người của một nữ nhân như thế nào, chỉ cần nhìn nam nhân theo đuổi nàng là đủ.
Cũng khó trách nàng lại cự tuyệt lời mời của các thái đẩu, thì ra người ta căn bản là chướng mắt mấy lão già kia a!
Tô Mặc nhìn hai người giương cung bạt kiếm tư thái, không khỏi lắc đầu một cái, tự động rời đi.
Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, làm sao còn bóng dáng Yêu Cơ nữa.
Đêm, bầu trời đen nhánh tỏa ánh sao lấp lánh, trong tửu lâu, một cửa sổ nửa mở truyền đến tiếng uống rượu vung quyền.
Mấy nam tử nhấm rượu ngon, vẻ mặt hưởng thụ, qua cửa sổ bọn họ nhìn thấy một cô gái.
"Các ngươi mau nhìn xem, Yêu Cơ, không phải đó chính là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường sao?" Một nam tử quý luôn miệng hỏi.
"Thật hay giả? Yêu Cơ sao lại tới chỗ này?" Một nam tử khác khó tin hỏi.
"Không sai, là nàng. Vừa rồi ta đã xem diễn, ta dùng thiên lý nhãn có thể nhìn thấy gương mặt nàng."
"Thật sự là nàng! Chậc, cơ hội lần này không tệ."
"Dẫn nàng trở về, loại mỹ nhân này tư vị trên giường nhất định không tệ."
"Nói bậy bạ gì đó, Yêu Cơ này cũng không phải là hoa khôi kỹ viện, người ta
thân phận kia khẳng định rất cao, nào đến phiên ngươi mơ ước?"
"Đợi chút, cái gì Yêu Cơ Kim Ngu Đường? Các ngươi mới vừa nói cái gì?"
Trước bàn có một nam tử thần thái cao ngạo, khí độ thần vận thanh cao,
đầu đội mũ tím, mặc cẩm bào tím, thắt lưng đẹo bạch ngọc, có chút khí
thế quý tộc.
Mấy cậu ấm đầu tiên là sững sờ, tiếp đó hai mặt nhìn nhau.
Dù sao, ở chỗ này người không biết Yêu đúng là thiểu số, sau đó có người
lập tức vỗ tay cười nói: "Chúng ta quên Bát Vương gia vừa mới tới đây,
ngài sợ rằng không biết đi. Hôm nay Bách Hoa Đường và Kim Ngu Đường tỷ
thí một trận ở Lâm Hải, kết quả Bách Hoa Đường thua, nhất là vũ điệu
phong hoa mị thế của Yêu Cơ này, nhất vũ khuynh thành, dáng múa khiến
chúng ta nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, trợn tròn cả mắt thẳng . Không
tin, người cứ nhìn nữ nhân phía dưới kia, nàng chính là Yêu Cơ của Kim
Ngu Đường, là một đại mỹ nhân tuyệt sắc."
Bát vương gia chỉ tùy ý liếc qua, nữ tử đối diện cúi thấp đầu, không để lộ ngũ quan, toàn thân sáng bóng như ngọc khí.
Thu hồi ánh mắt, Bát vương gia khẽ cười một tiếng: "Đám người các ngươi chỉ biết nữ nhân nữ nhân, bản gia là ra ngoài làm đại sự."
Mấy nam tử đang ở độ tuổi phong lưu, thấy hắn nghiêm trang thì ai cũng cười không nổi, vội vàng nói: "Đại sự gì?"
Bát vương gia nhếch môi: "Bổn vương là phụng hoàng mệnh đến để tìm thiên hạ đệ nhất kỳ tài, nghe nói người này đã từng xuất hiện ở đây."
"Cái gì... Cái gì đệ nhất kỳ tài?" Những người khác kinh ngạc hỏi.
Bát vương gia bĩu môi nói: "Các ngươi chỉ biết sống mơ mơ màng màng, không biết thế đạo này sắp rối loạn rồi sao?"
"Thế đạo sắp rối loạn, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Thiên Không thành có thế ngoại cao nhân đêm xem thiên tượng, một tháng trước đã nói không lâu sẽ có yêu tinh nhập thế."
"Yêu tinh nhập thế? Không phải thất tinh bạn nguyệt sao?" Chúng công tử cả kinh.
Bọn họ chỉ biết là mấy ngày trước đây xuất hiện thất tinh bạn nguyệt, làm
sao biết được chuyện yêu tinh gì. Nhưng Thiên Không thành cũng là một
nơi khó lường, tin tức từ đó truyền tới khẳng định không phải giả, huống chi Bát vương gia cũng không phải hạng người miệng không chừng mực.
"Thất tinh bạn nguyệt là điềm lành, đương nhiên khác với yêu tinh." Bát vương gia nhấp một ngụm trà, khinh thường nói: "Hiện tại hoàng tộc các nước
đều đang nghị luận chuyện đó, nghe nói từ trước đến giờ loại thiên tượng yêu tinh này đều không tốt. Yêu là tà nịnh, sợ là nó sẽ khiến thiên hạ
đại loạn. Vì để củng cố hoàng quyền, vì thương sinh thiên hạ, tất phải
phòng ngừa chuyện đáng sợ này phát sinh, cho nên họ cần tìm kiếm vài thế lực tu chân cường đại liên hiệp bảo vệ hoàng quyền. Ta đến để tìm các
cao nhân có thực lực, mà thiên hạ đệ nhất kỳ tài này chính là một nhân
vật lớn khó lường."
"Xin lắng tai nghe." Mọi người lúc này mới nghiêm túc lại.
"Thiên hạ đệ nhất kỳ tài tên là Sư Anh, hắn tinh thông kim cổ, am hiểu thuật
cơ quan, phong ấn, có thể dùng cơ quan kiến tạo ra thành trì kiên cố,
cũng có thể dùng trận pháp bố trí phong ấn cường đại. Nghe nói trước đây rất lâu đã phát sinh một lần rung chuyển, người này bày một trận pháp,
phong ấn vài nơi ô uế, cuối cùng bảo vệ được thủy thổ một phương bình
an. Bất luận thế nào, thực lực của người này đều vô cùng có lợi cho
thiên hạ, là đối tượng các quốc gia khát vọng chiêu mộ. Nhưng người này
thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai biết hắn ở đâu cả."
"Thiên hạ đệ nhất kỳ tài nếu nổi danh như vậy, vì sao chúng ta chưa từng nghe tới?" Một thiếu niên hỏi.
"Đúng vậy! Người nói xem thời điểm rung chuyển đó là lúc nào? Sao ta cũng không biết?"
"Nghe nói là xảy ra vào một trăm năm trước, cho nên rất ít người biết đến." Bát vương gia chậm rãi đáp.
"Một trăm năm trước, người nọ hiện tại chẳng phải là lão đầu tử tóc bạc hoa râm rồi sao?"
"Đúng rồi, người này có đặc thù gì? Chúng ta có thể giúp vương gia lưu ý."
"Ta không rõ lắm, ta chỉ biết ngày thường hắn hay che một cây dù màu xanh,
hơn nữa bên người thường xuất hiện mấy con thú cơ quan kỳ quái.”
"Lão già che dù cũng không khó tìm, thú cơ quan đó hẳn là xe gỗ, lúc đi
đường không tiện thì cưỡi lên. Bát vương gia xin yên tâm, chúng ta nhất
định sẽ lưu ý."
"Đa tạ chư vị, ta mời các vị một ly." Bát vương gia nâng chén, vừa để ly rượu xuống, hắn liếc mắt qua chợt thấy người quen.
Một nam tử áo trắng đang đứng dưới lầy, tuấn mỹ vô trù, ngọc thụ lâm phong, mi tâm hắn ẩn vẻ hiên ngang. Hắn đứng trong gió đêm, mắt nhìn Yêu Cơ
phía đối diện.
Người này chính là Ngũ hoàng tử Văn Nhân Dịch của Tề quốc, cũng là Ngũ ca của hắn.
Bát vương giật mình, lúc này không khỏi do dự một chút, không ngờ lại gặp
được huynh đệ hoàng tộc ở ngoài, tuy Văn Nhân Dịch này bình thường không thân cận với bất kỳ ai nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng tộc, mình
có cần chào hỏi không đây?
Đang suy tư, lúc này lại một đám người từ đàng xa đi tới, một nam tử áo lam trong đó ăn mặc vô cùng ưu nhã cao quý, cũng phong thần tuấn lãng, dung mạo tuyệt sắc, quý khí bất phàm,
khoảng chừng hai mươi tuổi.
Nam tử kia cười nói: "Văn Nhân Dịch, cho dù lần này Yêu Cơ theo ngươi trở về, ta cũng phải cùng theo một đoạn."
"Ngu Nhiễm, ngươi cách ta xa một chút." Văn Nhân Dịch không vui nhìn hắn.
"Ngươi có thể đi thăm mẫu thân ngươi, chẳng lẽ ta không thể thăm dì của ta?" Ngu Nhiễm cười híp mắt nói.
"Dì? Thì ra là các ngươi là biểu huynh đệ?" Tô Mặc nâng mắt, khí độ thần vận tự nhiên.
"Không sai, mẫu thân ta và mẹ hắn là chị em ruột, nhưng mà ta lại không giống
hắn, hắn rất vô sỉ." Văn Nhân Dịch hình như có chút khó mở miệng với
quan hệ thân thích của hai người.
"Văn Nhân Dịch, không ngờ ngươi lại ghét bỏ làm người thân với ta, năm đó dì vì an toàn của ngươi mà
dây dưa chỗ ta không ngớt, mạng của ngươi là do Kim Ngu Đường ta cho,
bây giờ ngươi lại ghét bỏ biểu đệ như bản công tử. Nhưng mà ta sẽ không
ghét ngươi đâu, nếu như ngươi muốn trở về cái nơi dầu sôi lửa bỏng đó,
ta cũng sẽ đi cùng các ngươi."
"Ngu Nhiễm." Văn Nhân Dịch chợt nghiêm túc nhìn hắn.
"Cái gì?" Ngu Nhiễm khẽ nhếch môi.
"Ngươi thật sự không nên mở Kim Ngu Đường, mà phải đi bán cao da chó." Văn
Nhân Dịch châm chọc nhìn hắn. (*cao da chó: các thể loại lừa bịp, như
quảng cáo bịp, lang băm,… Để cao da chó nghe hài hài.)
"Đúng đó, ta cứ thích làm cao da chó đó, ngươi làm gì được ta?" Ngu Nhiễm cười khẽ.
Tô Mặc cảm thấy lúc hai người này đấu võ mồm vừa thú vị vừa bất đắc dĩ,
nàng không nhịn được quay đầu đi chỗ khác, ngước mắt nhìn bầu trời đêm.
Bát vương gia lập tức ngây ngẩn cả người, hắn dùng sức chớp chớp mắt, lại
vuốt vuốt hai mắt của mình, trong lòng cảm thấy có chút không thể tin,
nhưng mà khuôn mặt đó, ngũ quan đó, còn có khí chất, phong tình đó… Nàng rõ ràng chính là “Yêu Cơ” của Tam hoàng tử.
Bát vương gia đương
nhiên nhớ rõ, Yêu Cơ này mặc dù rất ít xuất hiện, nhưng hắn đã từng đi
qua chỗ Tam ca, lúc vô tình liếc mắt còn bị giật nảy mình.
Nhưng nữ nhân này rõ ràng đang ở Ác Nhân đảo, vì sao xuất hiện ở đây?
Hắn nhớ hình như Văn Nhân Dịch cũng có một lần đến Ác Nhân đảo.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Vậy mà, màn kế tiếp càng khiến hắn khiếp sợ hơn.
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc, lạnh lùng nói: "Yêu Cơ cô nương, đi ăn với tên
nam nhân này chỉ sợ không đủ, thật ra chỗ ta cũng chuẩn bị đồ ăn khuya,
nếu nàng không ngại thì có thể cùng ta trở về."
"Rất tốt, ta cũng thấy nên như vậy." Tô Mặc gật đầu, nàng không muốn ở đây thêm nữa.
Tô Mặc đi về phía Văn Nhân Dịch, ở đây có rất nhiều bậc thang, cao thấp không đều.
Lúc bước xuống, Văn Nhân Dịch kéo nhẹ nàng một cái, tay nàng đặt vào lòng bàn tay đối phương.
Bàn tay nàng vô cùng mềm mại, đầu ngón tay thon dài, trơn bóng như ngọc, Văn Nhân Dịch cầm rồi không buông.
"Ở đây đường không dễ đi, để ta dẫn nàng." Văn Nhân Dịch không quay đầu
lại, có chút ngượng ngùng. Giầy của Tô Mặc khá cao, đúng là đi đường
không tiện, nàng cũng để mặc hắn kéo mình.
Nhìn hai người tay nắm tay, Bát vương gia lập tức cảm thấy hứng thú mãnh liệt. Thật thú vị,
Yêu Cơ của Tam hoàng tử không ngờ lại thành vị hôn thê của Ngũ hoàng tử
Văn Nhân Dịch. Hoàng tộc mặc dù có vài bí mật bẩn thỉu, nhưng xuất hiện
chuyện như vậy cũng rất thú vị.
Nếu phụ hoàng biết chuyện này nhất định sẽ rất giận dữ!
Thú vị, thú vị, thật sự rất thú vị!
Hai người này có vẻ muốn đến hoàng đô Tề quốc, không biết lão Tam nhìn thấy Yêu Cơ ngày xưa của mình trở thành vị hôn thê của lão Ngũ thì sẽ có cảm thụ gì?
Yêu Cơ này mê hoặc Tam hoàng tử, hiện giờ lại mê hoặc
luôn Ngũ hoàng tử, nếu vì chuyện này mà nháo lên, sợ là hoàng tộc sẽ
đuổi cả hai người ra ngoài. Không tệ, tốt nhất đuổi càng xa càng tốt,
đây là kết quả hắn muốn nhìn nhất. Bớt đi được hai người tranh ngôi vị
hoàng đế.
Văn Nhân dịch không biết đã có người nhìn thấy cảnh này, hắn thấy Ngu Nhiễm không đuổi theo, trong lòng cảm thấy khẽ vui mừng.
Dọc đường đi, hắn cứng ngắc kéo tay Tô Mặc, cảm thụ nhiệt độ nhàn nhạt đầu
ngón tay thiếu nữ, hắn ngượng ngập nói: "Yêu Cơ cô nương, nếu sau này
nàng bằng lòng đến Đông Lăng Vệ, thì đêm nay ta sẽ lập tức mang nàng rời khỏi Kim Ngu Đường, hai ngày sau đó chúng ta sẽ đến hoàng đô Tề quốc,
nàng thấy thế nào?"
"Đúng rồi, Văn Nhân, ngươi xếp thứ mấy trong hoàng tộc?" Tô Mặc dịu dàng hỏi.
"Thứ năm."
"Ngươi rõ ràng là thúc thúc của Tam hoàng tử, nhưng lại phải gọi hắn là Tam ca?"
"Không sai, ta vẫn luôn gọi hắn là Tam ca."
"Có một việc chẳng lẽ ngươi chưa từng suy xét qua?"
"Việc gì?" Văn Nhân Dịch quay đầu nhìn lại, đôi mắt Tô Mặc long lanh dưới ánh trăng.
Tô Mặc ngân nga nói: "Diện mạo Yêu Cơ của Kim Ngu Đường bây giờ đã có rất
nhiều người biết, ngươi mang theo ta trở về, bọn họ biết Yêu Cơ ngày xưa của Tam hoàng tử trở thành vị hôn thê của Ngũ hoàng tử chẳng phải sẽ
càng làm bọn họ tức giận hơn sao?"
Văn Nhân Dịch lại nói: "Ta không quan tâm những người khác suy nghĩ thế nào, ta chỉ cần mang nàng đi gặp mẫu thân ta là được."
"Gặp mẫu thân ngươi? Dùng thân phận Yêu Cơ?" Tô Mặc ngẩn ra.
"Đúng, trên đời này chỉ có mẫu thân thật lòng mong đợi ta sớm ngày lập gia
đình, bà là một người đa tài đa nghệ. Mặc dù lúc nhỏ ta rất ít nghe nhạc xem múa, nhưng tối nay nàng rất đẹp, thật sự rất đẹp, mẫu thân ta nhất
định sẽ thích nàng." Hắn khép hờ mắt, khẽ ngượng ngùng nói.
"Thì ra là ngươi tìm ta làm vị hôn thê chỉ để an ủi mẫu thân ngươi?"
"Không sai."
Tô Mặc lập tức cười xinh đẹp: "Chỉ tiếc chúng ta cũng không phải vị hôn
phu hôn thê thật, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến một ngày bà ấy sẽ rất
thất vọng hay sao?"
Văn Nhân Dịch lại than một tiếng, "Sẽ không thất vọng, bởi vì bà sống không được bao lâu nữa!"
Tô Mặc hơi động dung, ánh mắt đồng cảm nhìn hắn.
Hai người vẫn tay nắm tay, đi thật lâu, thậm chí đi tới đường bằng, tay bọn họ vẫn không tách rời.
Đến khi về tới phòng Văn Nhân Dịch, Tô Mặc dùng bữa khuya, sau đó cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Nàng vô cùng mệt mỏi nằm lên giường, cảm giác đối phương đang ngồi bên cạnh
mình. Hô hấp của nàng từ từ nhẹ xuống, trong lòng ấm áp, hắn kéo chăn
nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Ai ngờ đến Tô Mặc lại lật người lại, vô
thức dựa lên đùi hắn, Văn Nhân Dịch ngẩn ra, đành phải ngồi yên.
Ngủ một giấc tròn đêm, đợi đến khi Tô Mặc mở mắt ra, trời đã sáng.