Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 103: Chương 103: Chương 100.1: Sư Anh đến thăm




Ánh mắt nam tử trầm xuống: “Vừa rồi không phải ngươi muốn biết ta được hay không sao? Chúng ta có thể thử một lần.”

Cự ly gần như thế, hơi thở thơm mùi Long Tiên Hương phả lên mặt nàng, Tô Mặc ngẩn ngơ chốc lát, sau đó lập tức thanh tỉnh. Nàng lơ đãng quét mắt qua bụng hắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh tà ác.

Những hình ảnh này rất không hợp thời điểm, nhưng lại không tự chủ được hiện lên trong đầu.

Cùng lúc đó, không ngừng có tên bắn vào cửa sổ từ bên ngoài, người người vây quanh vách tường. Thậm chí còn có một mũi tên cắm phập xuống chỉ cách khuôn mặt Tô Mặc một thước, đuôi tên hơi rung rung.

Toàn bộ đầu óc Tô Mặc khởi động, nàng nở nụ cười rét lạnh ngước mắt nhìn Hoa Tích Dung nói: “Các hạ xác định thử ngay tại đây? Đúng là hăng hái!” Nàng đảo mắt qua đan điền của hắn, có chút khinh thường, “Trong tình cảnh này, ngươi thật sự tin ngươi có thể?”

Hoa Tích Dung nhìn chằm chằm Tô Mặc, đánh giá từng biểu cảm nhỏ của nàng, có chút kinh ngạc, đây là biểu cảm mà một nữ nhân bình thường nên có sao? Ánh mắt hắn trầm xuống, trách cứ: “Cô nương, cứ treo chuyện nam nhân được hay không được ở miệng, quả thực không biết liêm sỉ!”

Tô Mặc cười cười, hơi thở nhẹ nhàng phất lên mặt đối phương, nói khẽ: “Ta có gì không biết liêm sỉ? Người không được là ngươi, muốn thử một lần cũng là ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy ác cảm sao?”

Hoa Tích Dung thấy Tô Mặc không hề có chút dè dặt, ngượng ngùng của nữ tử, hắn thật sự đã hơn ngàn năm không gặp loại người như nàng. Hôm nay hắn phá lệ ra tay một lần nhưng nàng lại không hề kinh ngạc gì, không kích động như nữ nhân khác hay là tay chân luống cuống, chỉ có không biết thẹn.

Vậy thì thôi đi, nhưng nàng ta còn luôn lấy việc được hay không được ra chế nhạo hắn hai lần ba lần.

Nhìn gương mặt không biết liêm sỉ của nàng, Hoa Tích Dung cảm thấy vừa giận vừa hận vừa buồn bực. Hắn vươn tay giữ chặt búi tóc Tô Mặc, ngón tay mơn trớn khuôn mặt nàng, chậm rãi vuốt ve da thịt, từ tóc đến trán, từ trán đến lông mày, từ lông mày đến chóp mũi, từ chóp mũi đến đôi môi… Ngón tay hắn dao động, cuối cùng dừng lại trên cổ nàng, như chỉ dùng một chút lực là có thể bẻ gãy hoàn toàn.

Hắn tiếp tục thưởng thức biểu cảm của nàng, nhưng Tô Mặc lại không hề có vẻ e sợ, nàng chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.

Khóe miệng cong cong, nở nụ cười lạnh.

Hoa Tích Dung bỗng phát hiện có thứ gì đó kề sát bụng hắn, toát cảm giác lành lạnh. Hắn khép hờ mắt, nhìn thanh chủy thủ trong tay Tô Mặc.

Nàng nhẹ nhàng nói lời hung ác: “Hoa công tử, không biết ngươi đùa đủ chưa? Chỉ tiếc ngươi không phải mèo con, ta cũng không phải chuột nhắt, cẩn thận ta chém xuống là ngươi triệt để vào cung làm thái giám thật đó.”

Hoa Tích Dung nhíu mày, “Văn Nhân Dịch bằng lòng cưới mỹ nhân rắn rết như ngươi, quả thực là cần có lòng can đảm.”

Tô Mặc cười nói: “Ngươi mới can đảm, lại dám nằm trên người ta lâu như vậy.”

Hoa Tích Dung lướt mắt nhìn mấy mũi tên chung quanh: “Hiện giờ ta đang che chở ngươi, ngươi không biết sao?”

Tô Mặc “à” một tiếng: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không đứng dạy, đừng trách ta hạ thủ vô tình. Một, hai,…”

Nói đến ba, chủy thủ trong tay nàng không chút khách khí chém xuống.

Nam tử nhảy lên, tao nhã ngồi xuống ghế dựa, bộ dáng như không hề có chuyện gì. Tóc hắn mượt như tơ, đen như mực, tùy ý thả tung sau lưng, dung nhan anh tuấn chói mắt. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi quả nhiên nhẫn tâm, vừa rồi chẳng qua chỉ là vui đùa thôi. Bản công tử chưa bao giờ thích nữ nhân, nhất là loại nữ nhân như ngươi. Cho dù ngươi lột sạch quần áo nhảy múa trước mặt bản công tử, thì ta cũng không có nửa phần hứng thú.”

Tô Mặc nhàn nhã đứng thẳng lên, chỉnh trang lại y phục, liếc hắn một cái. Nàng không có ý tốt đảo mắt qua bụng hắn, cười nói: “Các hạ quả nhiên là không thể, đáng thương.”

Sắc mặt Hoa Tích Dung lập tức trầm xuống, hai mắt nhíu lại.

Ngoài cửa sổ, một mũi Phá Thần tiễn gào thét phóng về phía nàng. Tô Mặc đứng trước cửa sổ, khí định thần nhàn vươn hai ngón tay kẹp lấy, mũi tên ngoan ngoãn nằm im. Nàng quét mắt qua thân tên, hơi dùng sức, mũi tên gãy đôi.

Nàng lướt mắt ra bên ngoài, hai mươi bốn người, vốn cao thủ Ngưng Mạch kỳ.

Xem ra những người này vẫn chưa bại lộ thân phận, nhưng nàng biết là người Hạ gia công nhiên đến khiêu khích. Việc kinh thương của Tô gia ảnh hưởng mạnh đến đối phương, xem ra lần này bọn chúng hoàn toàn lộ mặt rồi.

“Nữ nhân, những người này hẳn là ngươi tự đối phó được chứ?” Hoa Tích Dung nhếch môi.

Tô Mặc liếc hắn: “Ngươi không ra tay?”

Biểu cảm Hoa Tích Dung có chút không thú vị, giọng điệu khinh miệt: “Bọn chúng khẳng định là đến tìm ngươi và Sư Anh, không có nửa phần quan hệ với bản công tử, cho nên ngươi tự thu phục đi, ta tuyệt đối sẽ không quản.

Tô Mặc quét mắt nhìn hắn, quả là nam nhân lòng dạ hẹp hòi. Nàng thản nhiên nói: “Kỳ thực nơi này cũng không cần đến ngươi, một mình ta đủ rồi.”

Dứt lời, nàng chậm rãi đi lướt qua hắn, một người tĩnh, một người động, một người biểu cảm châm biếm, một người như cười như không. Đôi môi hai người đều khẽ cong, ung dung tự tại, đều vô cùng coi thường đối phương.

Tô Mặc bỏ lại một câu “Thật đáng thương”, rồi xoay người nhảy ra khỏi phòng.

Gió lạnh phất qua, sợi tóc đen bay nhè nhẹ qua gò má, tư thế oai hùng hiên ngang.

Sau khi nàng rời đi, Hoa Tích Dung mới thả lỏng người. Vừa rồi, dưới sự uy hiếp của nàng, nhất là cảm giác thanh chủy thủ chém xuống đó, lạnh như băng, hàn ý bức người, một nơi trong lòng Hoa Tích Dung kìm không được xảy ra biến hóa. Thời khắc đó mà lại có phản ứng như vậy, hắn cũng không biết mình có phải loại người bất bình thường hay không, tự lẩm bẩm: “Không phải là ta không giúp ngươi, là do ngươi khiêu khích, làm hại bản công tử biến thành trò cười, cũng không tiện ra mặt. Ngươi nữ nhân này quả thực là yêu tinh.” (mọi người tự hiểu “biến hóa” này là cái gì đi ha :v)



Hiện giờ, bờ biển đã bắt đầu xây dựng tường vây. Trên trăm tu sĩ nam nữ kết thành quần đội đi tới, bản địa truyền đến tin tức thành lập Đa Bảo Các thu mua nguyên liệu dị thú giá cao, nhóm tu sĩ các quốc gia khác lập tức ngồi thuyền tới săn bắt dị thú, các đại môn phái đổ xô vào, trước mắt chỉ là một nhóm tu sĩ đầu tiên mà thôi.

Mọi người cùng nhìn ra, mặt biển có vô số hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, cả đám vội vàng hỏi người dẫn đường, cũng có những người chuyên phụ trách tiếp đãi những tu sĩ này.

Từ xa, mọi người nhìn thấy các thiếu niên nam nữ mặc y phục đen, là đệ tử thâm niên nội môn Mặc Môn. Trong đó có một thiếu nữ thanh xuân được mấy nam tử bảo hộ ở giữa, những nam tử khác bắt đầu săn bắt động vật biển. Bọn họ đều tự lấy ra pháp khí phòng ngự, ngăn đón một con lợn yêu. Đám người vung pháp khí, ngươi một đao, ta một đao, không ngừng đâm chém.

Đứng đầu đệ tử Mặc Môn là Diệp Tranh, hắn bổ một đao xuống gáy con lợn yêu, cắt đứt đầu nó, con lợn yêu chết hoàn toàn, không thể sống lại. Mấy thiếu niên khác lập tức vỗ tay ủng hộ, Diệp Tranh quả là thực lực bất phàm, hơn nữa hắn trái một pháp khí, phải một pháp khí, cứ như bất tận dùng không cạn.

Nếu không phải hắn họ Diệp, mọi người còn tưởng rằng hắn là đệ tử Hạ gia. Hơn nữa, người Hạ gia đều ở đảo số ba, có quan hệ lớn với Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi.

Diệp Tranh hiển nhiên vô cùng quen thuộc với nguyên liệu yêu thú này. Hắn sờ sờ cằm, ngồi xổm xuống cạnh dị thú, nhìn lướt qua khắp người nó, lập tức biết bộ vị nào đáng giá, rồi nhanh chóng chỉ huy mọi người cách lấy nguyên liệu. Sau đó hắn tính toán giá tiền, hiểu rõ một hai.

Mọi người đang bận rộn xẻ thịt dị thú, hắn đi tới bên cạnh Diệp Song Song, cười nhìn nàng.

Diệp Song Song bĩu môi: “Ca, ca nói lần này muốn cho muội học hỏi, nhưng lại không cho muội tham dự, thật sự rất không thú vị.”

Diệp Tranh lập tức dùng thần thức truyền âm: “Nhưng muội là công chúa, thân phận cao quý, sao có thể tùy tiện ra tay?”

Diệp Song Song buồn phiền: “Chẳng phải ca cũng là hoàng tử sao? Ca cũng làm càn tùy ý vậy, dựa vào cái gì muội không thể giết yêu thú?”

Diệp Tranh cười nói: “Ta là nam nhân, đương nhiên khác, hơn nữa tới đây chỉ như đi du ngoạn thôi. Nếu đại ca ở Thiên Không thành biết muội làm càn, biết ta không che chở muội cho tốt, sợ là trăm lần không đồng ý.”

Diệp Song Song nghe nhắc đến đại ca, lập tức không tình nguyện ngậm miệng lại.

Diệp Tranh vuốt tóc muội muội, cúi đầu nói: “Ngoan, chúng ta giấu danh tính đến môn phái nhỏ như Mặc Môn, hơn nữa còn ẩn thực lực của mình là để muội thể nghiệm một chút cảm thụ của những cô nương bình thường. Nhưng mà nơi này toàn là yêu thú, biết ăn thịt người, muội đứng đây xem trước, có cơ hội thì tham gia đội ngũ, có được không?”

“Vâng.” Diệp Song Song buồn bực đáp.

Bỗng có người ở xa hỏi: “Diệp Tranh huynh, hôm nay chúng ta thu hoạch không tệ, nhưng ở đây người càng ngày càng nhiều, chúng ta chọn nơi nào thích hợp đây?”

Cũng có người bên cạnh nói: “Không sai, nhóm tu sĩ quá đông, chúng ta phải chọn chỗ khác thôi.”

Một nữ tử bỗng nhiên cười nói: “Kỳ thực chúng ta chọn nơi nào cũng được, bởi vì vùng biển này là của Văn Nhân sư thúc phụ trách, thúc ấy vốn là trưởng bối của Mặc Môn ta, có nên chúng ta cũng chiếm ưu thế. Lúc trước chúng ta đi tìm dị thú đến mười mấy ngày mới có một con, săn cũng rất khó. Lần này đến đây, một ngày là có thể gặp được ba con, thu hoạch thật sự rất phong phú.

Một nữ tử hai mắt lóe hoa đào, say mê nói: “Nghe nói lần này Văn Nhân sư thúc đã nói qua tình hình trước cho các trưởng lão, nên chúng ta mới là nhóm đầu tiên đến đây, có thể thu hoạch đầy túi. Chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Văn Nhân sư thúc, thúc ấy thật sự rất tuấn mỹ, ta mong được sớm nhìn thấy thúc ấy.”

Một nam tử khác khinh thường: “Đừng có háo sắc ở đây, nghe nói lần này Văn Nhân sư thúc đã cưới một nữ tử tuyệt sắc rồi, ngươi đừng hòng mơ tưởng nữa.”

“Ta nghe nói người thúc ấy cưới là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường.”

“Văn Nhân sư thúc quả nhiên lợi hại, cưới về một nữ nhân như vậy, nghe nói lúc trước nàng ta còn từng có một chân cùng Tam hoàng tử.”

“Thật ư? Văn Nhân sư thúc thật đặc biệt, vậy mà lại không để ý thanh danh.”

“Ta thấy Yêu Cơ không xứng với thúc ấy, địa vị kém quá xa.”

“Ngươi không biết rồi, Yêu Cơ là Ngũ tiểu thư Tô gia, hiện giờ đang rất nổi bật, hoàn toàn tương xứng với Hạ gia.”

“Chậc chậc, thì ra là thế, ta đã nói Văn Nhân sư thúc sẽ không nông cạn như vậy đâu mà.”

“Được rồi, đừng nói nữa, có vài việc không phải chúng ta có thể bàn luận, đừng xen vào chuyện của người khác.” Diệp Tranh ngăn mọi người lại, lạnh lùng nói: “Các ngươi phải có bộ dáng tu sĩ, hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi, chỉ cần săn được một dị thú, chúng ta có thể chia năm phần với môn phái, về sau mọi người đều có một ít vốn riêng, nói không chừng còn được chọn vào ẩn môn, có thể thay đổi vận mệnh của mình.”

Mọi người lập tức vui mừng gật gật đầu, bọn họ biết đến đây săn dị thú là có lợi rất lớn, vô cùng hữu dụng với tu sĩ như bọn họ.

Bỗng có một đệ tử vươn tay chỉ ra phía trước: “Nhìn xem, đằng trước hỉnh như có người.”

Tên còn lại híp mắt nhìn một lúc lâu: “Phải đó! Một con thuyền nhỏ bị mấy thuyền lớn vây quanh.”

“Mọi người đều là tu sĩ, kiêng kị nhất là giở thủ đoạn sau lưng người khác, chúng ta có nên làm gì không?”

Diệp Tranh lập tức ngăn cản: “Hiện giờ là thời kì phức tạp, ai cũng chỉ vì lợi ích cá nhân, chúng tu sĩ kỳ thực căn bản là cá lớn nuốt cá bé. Người tu hành mà hòa bình ở chung chỉ là gạt người thôi, hơn nữa bọn họ hẳn không phải là tu sĩ tầm thường, việc này chúng ta không cần lo, lúc nào cũng phải giữ mình trước đã.”

Mọi người lập tức đáp lời, cảm thấy có lí.

Mười mấy người vây quanh một con thuyền nho nhỏ, thuyền nhỏ này vậy mà lại làm bằng gỗ hoa lê, bên ngoài che lụa mỏng màu đen, gió biển làm tầng lụa bay nhẹ. Trong màn là một người mặc y phục trắng nằm nghiêng, thong dong thoải mái.

Một người lập tức cười lạnh: “Lúc này rồi còn nhàn nhã nằm đó, đúng là không biết sống chết.”

“Có muốn động thủ luôn không? Lỡ như có trá thì sao?”

“Sợ cái gì? Không phải chỉ là một nho sĩ tay trói gà không chặt sao? Ngươi không nhìn thấy, hắn dùng xong Kiên Cố thuật là đã mỏi mệt lắm rồi, đối phó với hắn không phải sợ gì, huống chi tất cả đều là Ngưng Mạch kỳ, hoàn toàn không phải e sợ loại văn nhân như hắn.”

Tên trung niên cầm đầu đi lên trước, lạnh lùng nói: “Anh tiên sinh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chủ tử ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, thả ngươi rời đi chính là mối họa. Chỉ trách ngươi không hợp tác cùng chúng ta mà chọn người chủ tử căm hận. Đời này, không phải bằng hữu chính là kẻ địch. Hôm nay ngươi đã ở đây một mình, chúng ta đối phó ngươi cũng dư sức, ngươi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên bóng người màu trắng bên trong giật giật, ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ lên cơ quan nào đó trong thuyền, trận pháp cấp tốc khởi động. Mười mấy người hai mặt nhìn nhau, phát hiện mình đã bị giam cầm.

“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?”

“Không sao, chỉ cần phá cơ quan, giết người bên trong là được.”

Ánh mắt mam tử trung niên trầm trầm, hắn là thích khách cường đại nhất Hạ gia, có cảm ứng cực kì sâu. Lúc này, biển không có sóng, xung quanh tối như mực, lạnh lẽo, dường như có một sức mạnh đáng sợ đang xông về phía mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.