Tô Mặc bị hai người
một trái một phải kéo tay, đồng thời cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm của cả hai, nàng đứng giữa đảo mắt nhìn, kiếm trong tay Cơ
Bạch đã chĩa vào Hoa Tích Dung, mà vũ khí kỳ quái trong tay Hoa Tích
Dung cũng đã hướng về phía Cơ Bạch. Hai vũ khí lóe sáng dưới ánh trời
chiều, kình lực trong tay họ lại càng không thả lỏng. Tô Mặc nhăn mày,
nàng không có cách nào tránh thoát, càng không có cơ hội lên tiếng.
“Đều do ngươi lần nào cũng phá hỏng quy củ. Nơi này không mời ngươi, cho dù
có mời cũng không thể lưu lại quá mười ngày. Một khi phát hiện, nghiêm
trị không tha. Nhân giới không chào đón các hạ.” Cơ Bạch lạnh lùng nói.
“Ta có thể nói ta không hề phá hỏng quy củ, là Tề vương cản chúng ta ở lại
đây, ta muốn về cũng không về được có đúng không? Huống chi ngươi cũng
có thể đến chỗ ta làm khách, Ma giới ta cũng rất hoan nghênh Thần Sử
ngươi đại giá quang lâm. Đến khi đó, ăn ở của ngươi ta bao toàn bộ,
không biết ý của Cơ Bạch công tử thế nào?” Hoa Tích Dung cười cười.
“Ngươi không cần phải tìm lý do, buông nàng ra là được.”
“Ngươi không buông, ta cũng không buông.” Hoa Tích Dung cười đến phong tình, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Buông nàng ra.” Cơ Bạch lạnh lùng thốt, mái tóc bạc vô cùng chói mắt dưới ánh trời chiều, đôi mắt đen giận dữ nghiêm nghị.
Hai người giằng co, Tô Mặc bị kẹp ở giữa, bỗng cảm thấy mình đúng là có
chút vui quá hóa buồn. Vừa rồi nàng mới thu hoạch được một phần lớn của
Hạ gia, bây giờ lại gặp phải hai nhân vật đều có thực lực trên mình.
Nàng buồn bực cực độ, hai người này rất không hòa hợp, nàng im lặng nghe hai người đối thoại nhưng đều là giương thương bạt kiếm, công kích ngầm khắp nơi. Nàng giật giật khóe miệng, hai người không ai là đèn cạn dầu. Không khí cũng dần dần mang sát khí.
Tô Mặc rùng mình, trong lòng không vui, tình hình không ổn rồi!
Đột nhiên, Hoa Tích Dung và Cơ Bạch đồng thời ra tay.
Một người nhấc kiếm, kiếm ý đánh úp lại, một người bắn đầu ngón tay, âm một tiếng, ánh sáng lóe ra.
Vô số kiếm quang mờ ảo sắc bén phóng tới từ tám hướng. Bên còn lại thì
tiếng đàn mênh mông, âm thanh biến hóa kỳ lạ, khi cao vút, khi mang sát
khí vô tận.
Thiên địa biến sắc, ba ngàn lưỡi kiếm lượn vòng trên không trung. Đầu ngón tay Hoa Tích Dung khẽ gảy, tiếng đàn như dòng
suối, như con sông, bầu trời như xuất hiện mây mù ngũ sắc.
Hai
người biết thực lực đối phương như thế nào, cũng biết phải làm sao để
tránh. Cả hai cách xa khỏi Tô Mặc, bắt đầu vòng công kích mới.
Ngươi tới ta đi, từng thế công sắc bén không ngừng phát ra. Bên tai toàn
tiếng thở hồng hộc, kiếm khí sáng rọi cao thấp nối tiếp, Tô Mặc nhịn
không được híp híp mắt, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh. Nàng không
thể chịu được hai người tự mình chủ trương, thậm chí còn lấy con rối ra
ngăn trước người mình, nhưng hai người trước mắt đúng là toàn tâm toàn ý chiến đấu.
Nàng tự nhủ phải bình tĩnh, trong mắt vẫn mang đầy vẻ không vui, sắc mặt trầm đi vài phần. Nàng thử dùng đủ thủ pháp để thoát khỏi hai người nhưng lại không có kết quả. Hai nam nhân trước mắt có
thực lực cao hơn Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch rất nhiều. Hiện giờ tuy nàng có thể đấu với Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch, nhưng đối kháng hai người
trước mắt lại rất khó khăn!
Mạnh, rất mạnh.
Ngưng Mạch kỳ? Không, Kim Đan kỳ! Hoặc là cao hơn nữa.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng nhất định cũng đạt tới trình độ này. Nàng tin mình cách ngày đó không xa.
Hai nam nhân trước mắt khiến nàng hiểu rõ núi cao còn có núi cao hơn. Khiến nàng biết, trên đường tu hành tuyệt đối không được tự đắc, tuyệt đối
không thể buông lỏng.
Kiếm quang vô số, tiến đàn uốn lượn, chung
quanh không ngừng phát tiếng nổ mạnh. Bỗng Cơ Bạch và Hoa Tích Dung túm
nàng thả người nhảy về sau, vị trí ba người vừa đứng lúc nãy đã nổ lớn.
Lúc hai bên tranh chấp, lúc Tô Mặc không thể nhẫn được nữa, một bóng áo
trắng nhảy đến, phong tư tiêu sái, phiêu dật như mây, cây dù xanh nhẹ
nhàng chắn, công kích hai bên đều biến mất hoàn toàn.
Nam nhân cười nhẹ: “Hai vị, ta chỉ mới rời đi một lát, không ngờ hai người lại ra tay nặng như vậy.”
Hoa Tích Dung ngừng công kích, đầu ngón tay khẽ lướt qua dây đàn, dù chỉ
một tay cũng đàn rất hay. Hắn có chút oan ức nói: “Không phải bản công
tử đánh hắn, là hắn đánh bản công tử, ta vô cùng vô cùng oan uổng mà.”
Cơ Bạch không rảnh để ý tới Hoa Tích Dung, thản nhiên nói: “Sư Anh, không ngờ lại gặp được các hạ ở đây.”
Sư Anh cũng mỉm cười: “Cơ huynh, sao ngươi đến nơi này?”
“Mẫu thân của sư đệ ta bị bệnh nặng, ta chỉ đến xem một chút.”
Sư Anh gật gật đầu, mỉm cười khen: “Thì ra là thế, các hạ đúng là yêu thương sư huynh đệ đồng môn.”
Sợi tóc trắng phất qua khuôn mặt Cơ Bạch, hắn thản nhiên đáp: “Ta và Văn
Nhân Dịch có quan hệ không tệ, ta cũng rất xem trọng hắn, hắn rất có
thiên phú tu hành. Chẳng qua ta không ngờ hắn đã cưới thê tử rồi.” Cơ
Bạch liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái, trong mắt không có chút cảm xúc gì:
“Từ giờ, nếu hắn vẫn đi đường kiếm tu, chỉ sợ là rất khó tăng thực lực,
sa vào nữ sắc càng không thể thực hiện được, hắn dường như là… Cho nên,
ta cảm thấy tiếc thay cho hắn.”
Hoa Tích Dung khẽ hừ một tiếng: “Ai biết ngươi có nghe thấy cái gì không nên nghe hay không.”
Cơ Bạch mặt không biểu cảm, không đáp một lời, bộ dáng phi lễ chớ nói.
Đôi mắt Sư Anh thoáng tối lại, thản nhiên nói: “Cơ huynh là Thần Sử đại
nhân, thuật trị liệu đệ nhất thiên hạ, ngũ cảm đương nhiên cao hơn người thường.”
Hoa Tích Dung nhìn trời, lại hừ một tiếng nữa: “Xem ra
nữ nhân nào đó thích châm chọc người khác nhưng bản thân mình lại túng
dục quá độ.”
Tô Mặc như cười như không nhìn Hoa Tích Dung, ánh
mắt mỉa mai nhưng vành tai lại hơi đỏ lên. Đứng trước mặt ba nam nhân
hiểu rõ mọi chuyện, nàng rất không quen, vừa muốn xoay người thì lại
phát hiện hai cánh tay kia vẫn giữ chặt tay nàng, chắc là vì cầm quá lâu nên nàng quên mất tư thế này.
Sư Anh đảo mắt qua tay ba người,
lập tức nói: “Tuy ta biết hai vị xưa nay không hợp, nhưng Cơ huynh với
Hoa huynh, có thể nể mặt ta buông tay cô nương này ra được không?”
Cơ Bạch ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình đang nắm tay một nữ nhân, hắn
chậm rãi nới ra, mặt không biểu cảm: “Thật có lỗi, Sư Anh đã nói như
vậy, ta đương nhiên không có ý kiến.”
“Ngươi còn không buông tay?” Sư Anh liếc nhìn Hoa Tích Dung.
“Ta cũng không có ý kiến, ta không có chút hứng thú vào với nàng ta, nhưng
hắn buông trước là được.” Hoa Tích Dung lập tức buông tay Tô Mặc, ánh
mắt khiêu khích.
Tô Mặc lấy khăn trắng trong ngực ra lau lau tay, lau đúng cái tay Hoa Tích Dung nắm. Hoa Tích Dung lập tức quyến rũ nhìn Tô Mặc, cũng lấy khăn tay ra lau lau.
Cơ Bạch nhìn hành động giống nhau của hai người, không khỏi nhíu nhíu mi.
Sư Anh khẽ thở dài nói: “Cơ Bạch công tử, hiện tại ta ở lại đây là còn một số việc muốn làm, Hoa Tích Dung công tử mở một Đa Bảo Các ở đây, hấp
dẫn rất nhiều tu sĩ. Thế cục của Tề quốc hẳn các hạ cũng hiểu rõ, như
vậy Cơ huynh có thể nể mặt tại hạ, tạm thời đừng tranh chấp với Hoa công tử được không?”
“Vậy sao?” Dung nhan tuấn mỹ của Cơ Bạch không chút gợn sóng: “Ta có thể nể mặt ngươi.”
“Đa tạ.” Sư Anh cười nhẹ.
“Nhưng rốt cục ngươi có chuyện gì phải làm?” Cơ Bạch dường như rất tò mò với Sư Anh.
“Kỳ thực ta muốn thăm dò lối vào Yêu giới, mà Hoa công tử rất quen thuộc
các khu vực khác nhau, cho nên thời gian này ta còn cần Hoa công tử trợ
giúp!”
“Thì ra là thế.” Cơ Bạch thản nhiên nói, “Ngươi muốn tìm cửa vào Yêu giới, chẳng lẽ muốn tìm đá Tam Sinh?”
“Không sai, có thể xem được trí nhớ luân hồi.” Sư Anh hơi gật đầu.
“Lần trước nghe các hạ nói đến trí nhớ luân hồi, cho nên ta đoán thế thôi.”
“Thần Sử đại nhân quả nhiên hiểu rõ mọi việc.” Sư Anh khẽ cười.
“Nhưng có lẽ bên trong lại không có gì cả. Cửa vào Yêu giới, cửa vào Ma giới,
cửa vào Tiên giới, trên đời này còn có rất nhiều nơi bị cho là cấm địa.” Cơ Bạch nhắc khéo Sư Anh.
“Đa tạ các hạ nhắc nhở, Anh chẳng qua chỉ muốn thăm dò thôi.”
Tô Mặc có chút phức tạp nhìn Sư Anh, không biết đá Tam Sinh trong lời hắn
nói có thể mang về ký ức kiếp trước của hắn hay không đây?