Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 135: Chương 135: Chương 115.1: Chờ đợi đã lâu






Edit: Nhisiêunhân

Tô Mặc lập tức lấy ít thứ trong Thiên Thư ra, trải một tầng lông cáo thêm sàn xe ngựa, lại phủ lông cáo dày lên người hai nam tử.

Nhìn hai mỹ nam nằm yên ở đó, Tô Mặc hít sâu một hơi. Nàng không am hiểu y thuật, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Nàng nhíu mày nhìn mèo đen bên cạnh, hỏi: “Dung Túc, bọn họ bị thương rồi, ngươi xem xem có nghiêm trọng không? Làm sao để chữa trị đây?”

Dung Túc ngồi im, hai mắt loe lóe sáng: “Nữ nhân, bọn họ không có yếu ớt đến vậy. Vì đều là tu sĩ cao giai, chỉ cần không chết, gân mạch của họ sẽ tự động chữa trị.”

Tô Mặc nhíu mặt mày, à một tiếng, hơi thoải mái thở dài. Nàng cầm y phục bên cạnh lên: “Đã thế thì, trước tiên không phải nên mặc y phục cho họ sao?”

Dung Túc cong cong khóe miệng, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không hiểu, bọn họ đang bị thương, hơn nữa còn bị nội thương, vừa giống bị đốt vừa giống bị lạnh. Âm hàn nơi đây không phải người thường có thể chịu được, cho nên bọn họ mới hôn mê sâu, tạm thời không thích hợp mặc y phục.”

Tô Mặc dù không hiểu y thuật nhưng vẫn biết chút y lý.

Bên ngoài mặc dù lạnh, nhưng ánh nắng ban ngày đã ôn hỏa chiếu vào xe ngựa, nhàn nhạt xuyên qua song cửa sổ rơi trên khuôn mặt họ.

Mành châu trước cửa sổ lay động, hóa thành từng vệt từng vệt trắng.

Tô Mặc không suy nghĩ lung tung nữa, xe ngựa yên tĩnh lại, lòng thầm tính tính thời gian. Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết còn phải đi bao xa, dù sao bọn họ cũng không đi theo đường thẳng.

Nhưng chuyện khiến nàng lo lắng nhất là nam tử nàng thương. Tô Mặc vuốt ve gò má Sư Anh, lau sạch lớp mồ hôi mỏng cho hắn. Nàng đặt ngón tay lên mạch hắn, cảm thụ từng nhịp đập.

Dung Túc vẫn giữ hình dạng con mèo, đi về phía trước hai bước nhảy vào ngực Tô Mặc, thoải mái cọ cọ xát xát thân thể của nàng. Sau khi nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, hắn lại nhìn hai nam tử kia, tức giận thốt: “Nữ nhân, ngươi quan tâm quá nhiều, thực lực của bọn họ không phải kém.”

Tô Mặc quen tay vỗ vỗ đầu hắn: “Dung Túc, hiện giờ xe ngựa đang đi đường vòng, không biết phải đi bao lâu nữa?”

Dung Túc híp híp mắt, thoải mái hừ một tiếng: “Tính xem, vừa rồi chúng ta đã đi hết nửa canh giờ.”

“Có thể về kịp không?”

Dung Túc chậm rãi nói: “Không rõ lắm, có thể còn kịp, cũng có thể không kịp. Bản công tử thấy chắc là không thể về nhanh được, bất quá nếu dị thú xuất hiện, bọn họ hẳn có thể ứng phó một lúc. Nếu không thì, chết cứ chết đi! Dù sao cũng không ai biết ngươi hứa gì với bọn họ.

Tô Mặc thở dài: “Đối với Tô gia, có thể lừa gạt đối thủ, có thể thi triển thủ đoạn trong chiến đấu để giành phần thắng. Nhưng một khi đã hợp tác cùng người, thì chuyện đã quyết định tuyệt đối sẽ không được thay đổi, người quý ở chữ tín.”

Dung Túc liếc mắt: “Chữ tín? Người giữ chữ tín chỉ sợ không có kết cục tốt, nhân loại Vĩ Sinh ôm cột* của các ngươi chính là ví dụ tốt nhất.”

(*) Vĩ Sinh bão trụ: Tương truyền ngày xưa, có chàng họ "Vĩ" 尾, hẹn gặp với người con gái ở dưới cầu. Nước thuỷ triều dâng, người hẹn chưa đến, Vĩ Sinh vẫn giữ lời, ôm cột mà chết.

Tô Mặc liếc xéo hắn: “Vĩ Sinh chỉ là một trường hợp đặc biệt, người Ma giới các ngươi chẳng lẽ không hiểu phải lấy chân thành đối xử với người khác sao?”

Dung Túc hừ lạnh, lạnh nhạt nói: “Ma giới chỉ biết ích lợi, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, chữ tín cái gì, đều là thứ không đáng giá.”

Tô Mặc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đều dùng tiền tài để cân nhắc tính toán, cho nên cuối cùng ngươi mới rơi vào kết cục như vậy, có đúng hay không?”

Dung Túc nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ xấu hổ lóe lên trong mắt, khẽ hừ: “Ngươi thật thích mỉa mai người khác.”

Thân thể Tô Mặc hơi lay động theo xe ngựa, ung dung đáp: “Cũng không phải châm chọc gì các hạ, nhân loại mặc dù có rất nhiều phẩm chất không tốt, nhưng cũng có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp vĩ đại, thí dụ như thương nhân phải trọng chữ tín, nếu không sẽ tự hủy tương lai. Cho dù là người Ma giới nhưng Hoa Tích Dung của các ngươi cũng biết chú trọng chữ tín, chẳng lẽ không đúng sao?”

Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Ma giới tuy giàu có đông đúc, nhưng ta cảm thấy nhất định là tìm niềm vui trên sự thống khổ của người khác, tước đoạt lợi ích của rất nhiều người. Đẳng cấp nô lệ rõ ràng, tàn khốc vô nhân đạo, hoàn toàn bất đồng với đạo nghĩa của quân thần Nho gia. Ta tin Ma giới cũng không phải nơi tốt đẹp gì.”

Dung Túc há hốc mồm, hắn nghiêng đầu, nhưng lại nhìn thấy cảnh Tô Mặc đang lau mồ hôi thay Sư Anh, chẳng biết sao lại không phản bác được.

Hắn nhíu mày trầm tư, nghĩ thầm kỳ thực nàng ta nói rất đúng, Ma giới quả thực là nơi bề ngoài phù hoa, bên trong dơ bẩn. Tuy nàng ta chưa từng đến Ma giới, nhưng phân tích đạo lý lại rất rõ ràng. Nhưng hắn lại là người thừa kế ở nơi đó, có thân phận tôn quý như Hoa Tích Dung, điều này khiến hắn cảm thấy bi ai kì lạ.

Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của nữ tử, rồi gục người xuống như con mèo con.

Nằm sấp trên thân nàng, có cảm giác rất an tâm.

Tô Mặc nhìn Sư Anh, khi thì trầm tư, khi thì lo lắng.

Sau một lúc lâu, Tô Mặc nhận ra sắc mặt của Sư Anh rất không tốt. Màu đỏ ửng trên mặt chưa tan, nhưng cả người tựa hồ suy yếu đi nhiều, thân thể lúc lạnh lúc nóng, như sắp vỡ thành từng mảnh nhỏ. Lòng nàng bối rối, suy nghĩ xem phải làm thế nào, nàng không khỏi nhớ đến chuyện hắn biến mất kiếp trước.

Dù sao hắn cũng chỉ là một cái bóng, hơn nữa cứu người đương nhiên là vô cùng vất vả. Tô Mặc thấy may là vừa rồi hắn chỉ phải đi một phần, nếu như đi cả quãng đường thì hắn chắc chắn sẽ không kiên trì được.

“A Anh, chàng thật sự không sao chứ?” Nàng than nhẹ một tiếng, ngón tay mơn trớn khuôn mặt hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Nữ nhân, ta đã nói là hắn không sao hết, thực sự không chịu được ngươi mà, sao ngươi lại không quả quyết thế chứ.” Dung Túc nhảy khỏi người nàng, lại biến thành bộ dáng thiếu niên. Hắn chỉnh trang lại y quan, vẻ mặt khinh thường.

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan tâm quá sẽ bị loạn. Nếu như đây là người quan trọng của ngươi, ngươi cũng sẽ như thế hôi.” Tô Mặc quét mắt nhìn hắn.

Dung Túc duỗi tay nắm tay áo Tô Mặc, chỉ chỉ về một hướng khác, miệng cười lạnh, khinh thường nói: “Ngươi thật sự lo lắng sai người rồi, kỳ thật chỉ cần Cơ Bạch tỉnh lại, thì Sư Anh cũng sẽ không sao.”

Tô Mặc liếc hắn, nàng hơi cúi người thi lệ, nói thật nhỏ: “Đa tạ, hiện tại ta quả thật có chút rối loạn.”

Nàng lập tức khôi phục thái độ tỉnh táo ngày thường, đảo mắt qua y phục Cơ Bạch, suy đoán bên trong có thể có đan dược trị liệu gì không?

Nàng mở y phục Cơ Bạch ra, nào biết vừa mở đã nhìn thấy đồ lót màu trắng bên trong. Tay nàng run lên, nghĩ thầm thì ra đồ lót của Thần Sử đại nhân cũng không khác gì người thường. Nàng không tự chủ được đỏ mặt, đầu ngón tay nóng lên, nhưng cũng bất chấp, tiếp tục lục tìm trong y phục, quả nhiên có một lọ đan dược.

Lấy đan dược ra, nàng xoay xoay viên thuốc, cẩn thận nhận xem là loại thuốc gì.

Dung Túc hừ nhẹ, “Ngươi nghĩ hay thật, những đan dược này chỉ sợ không thể dùng loạn.”

Tô Mặc thản nhiên gật đầu, “Ta biết, thuốc đều có ba phần độc. Khi đó lúc Cơ Bạch tiến vào thì đã dùng qua một loại, hẳn là loại cố bản bồi nguyên (bồi bổ tinh thần và thân thể), thì ra chính là lọ này.” Nàng lắc lắc lọ thuốc màu xanh trong tay, chuẩn bị cho Cơ Bạch dùng. Nàng biết thuốc thích hợp với Cơ Bạch không nhất định cũng thích hợp với Sư Anh.

Dung Túc cười lạnh, lười biếng dựa vào thành xe, suy đoán: “Ngươi định dùng hắn để thử độc sao?”

Tô Mặc nhíu mi: “Hắn đã dùng một lần, hẳn là có thể dùng lần hai. Chỉ một viên đan dược cũng không thể lấy mạng của hắn được.”

Nói rồi Tô Mặc lấy thuốc bỏ vào miệng Cơ Bạch, nhưng lại phát hiện hắn không chịu mở miệng.

Dung Túc chớp mắt, cổ quái nói: “Nữ nhân, Cơ Bạch hắn có thể khác người bình thường. Hắn tuy đã hôn mê nhưng tu sĩ như hắn có thực lực cường đại, phải cẩn thận mọi việc, sau khi hôn mê cũng phải đề phòng bị người khác đút độc dược. Ngươi không bằng nghĩ biện pháp xử lý bệnh cho hắn đi.”

“Nhưng nếu như hắn cứ bất tỉnh, Sư Anh sẽ rất phiền toái.” Tô Mặc hít sâu một hơi, dứt khoát ngậm thuốc vào miệng đưa đến môi hắn, nào biết vừa chạm vào đã phát hiện môi Cơ Bạch rất lạnh, nhưng lại vô cùng mềm mại.”

Dung Túc trợn to mắt nhìn nàng dùng đầu lưỡi đẩy thuốc, còn chậm rãi đưa thuốc đi vào miệng Cơ Bạch.

Sau khi dùng thuốc, Tô Mặc dò xét mạch đập cho hắn lần nữa, phát hiện đã ổn lại thì lập tức thở phào một cái.

Chần chờ hồi lâu, Tô Mặc cũng đưa đan dược vào miệng Sư Anh, lại dò xét mạch đập của hắn, phát hiện cũng đã tốt hơn một chút.

“Hi vọng hai người sớm tỉnh lại.” Nàng chống cằm dựa vào cửa sổ, cảm khái trong lòng.

Thiếu niên lại hừ lạnh, vừa rồi hắn vốn định nhắc Tô Mặc dùng băng tuyết yêu giới chà xát người cho bọn họ, như vậy có thể giải một phần nhiệt độc, nhưng vẫn do dự không muốn nàng chạm vào thân thể họ. Nào ngờ nàng ta mặc dù không yêu thương nhưng lại chủ động dâng môi thơm. Hắn nghĩ thầm, mình còn chưa có đãi ngộ tốt như vậy, thật sự là quá đáng giận mà!

Còn tên Cơ Bạch này, rõ ràng là Thần Sử đại nhân không gần nữ sắc, nhưng chỉ hôn một cái đã nuốt đan dược, thật vô sỉ.

Dung Túc ôm oán khí trong lòng, ánh mắt đen tối. Hắn ngước mắt lần nữa nhìn lên bầu trời, cảnh tượng bên ngoài có thể thấy rõ nhưng bên ngoài không nhìn thấy được trong xe. Ban ngày của Yêu giới chỉ có ba canh giờ mà thôi.

Tô Mặc nâng mắt nói: “Đúng rồi, Dung Túc, trong sơn động này ta cảm thấy có chút kỳ quặc.”

“Thế nào?”

“Bích họa.”

“Ngươi nói xem?”

“Ta thấy nơi cực lạnh hẳn sẽ phải giống như thủy triều, càng tối cành lạnh, dị thú trong động sẽ đi ra ngoài.”

“Ngươi nói rất đúng, hàn khí trong huyệt động này sẽ ập ra, tràn ngập khắp huyệt.”

“Đúng rồi, làm sao có thể bay nhanh về phía trước như ngự kiếm?”

“Nữ nhân, ngươi không phải kiếm tu, chỉ có kiếm tu Kim Đan kỳ mới có thể ngự kiếm phi hành, cao thủ Nguyên Anh kỳ thì lại cần linh khí. Nghe cho kỹ, là linh khí mà không phải pháp khí, hơn nữa phi hành cũng không được quá lâu, rất hao phí linh lực.” Dung Túc liếc nhìn nàng, chẳng lẽ nàng có ý nghĩ kỳ lạ gì nữa?

“Nếu như ta làm ra linh khí phi hành, có phải cũng có thể bay hay không?” Tô Mặc hỏi.

“Không thể nào, linh lực của ngươi không đủ khống chế linh khí phi hành, chỉ cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể.” Dung Túc lắc đầu.

“Quả nhiên là không được!” Tô Mặc than nhẹ, không hỏi thêm nữa.

__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.