Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 170: Chương 170: Chương 132.3




Xử lý xong chuyện dưới núi, Tô Mặc và Cơ Bạch cùng nhau trở về.

Sắc trời dần tối, Tô Mặc lại khẽ cười, phát hiện nam nhân này rõ ràng đối xử với nàng rất khác biệt. Hắn không xa không gần, đạm nhạt như quân tử chi giao, hắn rốt cục là thích nàng hay là yêu ai yêu cả đường đi? Tô Mặc đột nhiên có chút tò mò, nàng yên lặng đi sau lưng hắn, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo hắn.

“Sao vậy?” Cơ Bạch lập tức cứng người, quay đầu lại hỏi.

“Ngươi, ngươi tưởng ta xảy ra chuyện sao?” Tô Mặc nhìn hắn, duỗi tay vào trong mũ trùm đầu của hắn.

Gió núi hơi lạnh, tay nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương, chẳng hiểu sao nàng lại có cảm giác quen thuộc.

“Ừ, ta nghĩ rằng ngươi đã gặp chuyện.” Cơ Bạch muốn đi nhanh vài bước, nhưng thấy nàng duỗi tay vào, hắn lại cứng đờ không dám nhúc nhích.

“Là ngươi suy nghĩ lung tung!” Tô Mặc cười cười: “Ta thấy ngươi rất lo lắng.” Nàng chăm chú nhìn hắn, cẩn thận nói: “Như là đánh mất bảo vật trân quý nhất.”

“Tô tiểu thư, ngươi nhìn lầm rồi.” Cơ Bạch không giải thích thêm, chỉ khẽ nhíu mày.

“Ta nghe nói ngươi từng thích một nữ tử?” Tô Mặc đi về phía trước.

“Ừ, ta đã từng.” Cơ Bạch trả lời, hắn không muốn giấu diếm gì với nàng.

“Rất thích sao?”

“Rất thích.”

“Rất thích là rất yêu?”

“Ta…” Cơ Bạch đột nhiên không biết trả lời thế nào.

Tô Mặc xoay mũi chân, đi đến bên cạnh hắn: “Ta rất giống nàng, có đúng không?”

Cơ Bạch biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, mọi phản ứng đều rơi vào mắt Tô Mặc. Hắn đi nhanh hơn: “Có hơi giống.”

“Thật ra, ta cũng đã chạm vào đá Tam Sinh.” Tô Mặc cười cười, không hiểu sao nàng rất muốn biết rõ chuyện này, có lẽ là vì lòng hiếu kì, “Ta cũng đã nhìn thấy ngươi, nhưng rất mơ hồ.”

Cơ Bạch cứng đờ, Tô Mặc đi sau không đề phòng nên đụng vào lưng hắn, mũi hơi đau. Nàng lấy tay che mũi, Cơ Bạch quay đầu nhìn lại thấy trong mắt nàng loáng thoáng ánh nước.

“Ngươi không xem ta thành nàng chứ?” Tô Mặc đột nhiên hỏi.

“Ta…” Cơ Bạch lại trầm mặc.

Hai người bước trên con đường đá cuội, đột nhiên Tô Mặc lảo đảo, trượt chân, ngã vào ngực Cơ Bạch.

Nàng vội vã đẩy ra, Cơ Bạch lại giữ chặt tay nàng, hai người đồng thời loạng choạng, ngươi đẩy ta kéo, cuối cùng Tô Mặc và Cơ Bạch đều rơi xuống con suối nhỏ.

Cả hai đều ướt sũng, đàn cá sung sướng bơi xung quanh. Tư thế hiện tại quá mức mập mờ, tim Cơ Bạch đập nhanh hơn, khuôn mặt hắn tương tư ngày đêm đang ở trước mắt, môi anh đào ướt át, cứ như chỉ cần hắn vươn người lên là có thể hung hăng nhấm nháp, vành tai khéo léo, cánh tay non mềm thon dài đặt trước ngực, y phục sũng nước, sợi tóc phất qua mũi hắn, thân mình nàng khẽ run run, khiến Cơ Bạch nghĩ tới bốn chữ “dục cự còn nghênh*”. Hắn thậm chí cảm nhận được tay nàng bất cẩn ấn phải chỗ nào đó, đầu hắn “Ông” một tiếng, toàn thân nóng thành lửa, khó chịu hít thở không thông. (*dục cự còn nghênh: cự tuyệt nhưng thật ra rất khao khát… ==”)

Tô Mặc giật mình hiểu ra, phát hiện đối phương bối rối, biết mình chạm phải chỗ không nên chạm, nàng vội vã rụt tay về, cực kì mất tự nhiên, cụp mắt nói: “Xin lỗi, Cơ công tử, ta không phải cố ý.”

Nàng buông tay càng làm môi Cơ Bạch run rẩy, yết hầu khô nóng, hắn không nhịn được chuyện đã từng cùng nàng làm ở kiếp trước.

Nhưng kiếp trước lại là cảnh tượng khác, sau khi hắn và nàng uống rượu, hai người vô ý rơi xuống sông, hắn hiểu lầm nàng muốn tự sát, nàng lại hiểu lầm hắn là tên lưu manh háo sắc, cầm chủy thủ chỉ vào hắn, bài xích hắn, cự tuyệt hắn, lòng Cơ Bạch mềm nhũn, chỉ tiếc không thể dính vào thân thể nàng được nửa phần. Nhưng chuyện vô tình hôm nay đã khiến hắn cảm thụ được da thịt co dãn của nàng, có thể tưởng tượng được thân thể nàng quyến rũ trời sinh như thế nào.

“Cơ công tử, sao kiếp trước ngươi lại không cưới nàng?” Tô Mặc đột nhiên hỏi.

“Vì nàng chết.”

“Xin lỗi.”

“Không sao.” Cơ Bạch lạnh nhạt trả lời.

“Nhưng người có chuyển thế, ta nghe nói nhiều tu sĩ sống ngàn năm là để tìm chuyển thế của người thân, sao Cơ công tử không đi tìm nàng, tái tục tiền duyên cùng nàng?” Tô Mặc nhíu mày, nghiêm túc nói.

Trời trong, vầng trăng cong cong dần dần hạ xuống, không khí lạnh băng.

Nghe nàng nói vậy, Cơ Bạch cả kinh, trên người không biết là bị mồ hôi hay bị nước suối làm ướt. Trước mắt hắn đúng là Tô Mặc, là người hắn luôn yêu sâu đậm tận đáy lòng, hắn thậm chí còn chờ mong mình kéo nàng vào ngực, che chở yêu thương nàng, nhưng hắn lại không vượt qua được gút mắc. Bắc Cơ nam Anh, tình địch đã có Sư Anh, còn cả sư đệ Văn Nhân Dịch, thậm chí thế tử Vô Song thành Ngu Nhiễm. Từ khi nhìn thấy bọn họ, Cơ Bạch ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù hiện tại chỉ có hắn và Tô Mặc ở Ma giới, không ai quấy rầy, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn lưu tâm đến.

Hắn không thể nào thật sự trở thành khế ước của nàng chứ? Cao ngạo như hắn, chẳng lẽ muốn như vậy thật?

Huống chi Thần Sử đại nhân cả đời không cưới, mà hiện tại hắn chính là Thần Sử.

“Tô tiểu thư hỏi nhiều quá rồi, ta với ngươi chẳng qua chỉ là bằng hữu bình thường.” Cơ Bạch lạnh nhạt nói, nhưng đã hưởng thụ cảm xúc mịn màng khi nãy, bây giờ hắn thấy có chút hiu quạnh.

“Đáng tiếc, thì ra trong lòng Thần Sử, ta chỉ là bằng hữu bình thường.” Tô Mặc chậm rãi đứng dậy, y phục ướt đẫm, đường cong toàn thân lộ rõ, lớp vải bao chặt đôi chân thon dài, đùi ngọc, mông cong. Nàng cởi giầy ra, đồng tử Cơ Bạch co lại, đột nhiên nhớ đến lần đầu hai người ân ái, khi động tình thì chân nàng thỉnh thoảng cong lên lại buông xuống, váy chảy tới đầu gối, chân ngọc trắng tuyết. Cơ Bạch quét mắt nhìn, áy náy trong lòng lại vội vàng dời mắt đi.

Hắn tự giễu, rốt cục hắn đang bị làm sao vậy?

“Xem ra chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác thôi!” Tô Mặc thản nhiên nói.

“Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể hợp tác.” Cơ Bạch ngồi cách Tô Mặc không xa, hương cỏ hòa quyện cùng hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ. Nàng tiện tay ngắt một cọng cỏ, Cơ Bạch nghiêng đầu nhìn, dáng ngồi của Tô Mặc rất đẹp nhưng ánh mắt lại xa cách, khiến lòng hắn khẽ nhói đau.

Hắn lại tự trào phúng, sao hắn lại quá để tâm đến nàng như vậy?

Rõ ràng không bỏ xuống được nhưng phải giả vờ hờ hững, Cơ Bạch khinh thường chính mình.

Hắn vẫn còn thích nàng, không phải sao?

Tô Mặc đứng dậy, thái độ với hắn đã lạnh nhạt đi nhiều, “Đã thế thì, Thần Sử đại nhân vẫn nên giữ khoảng cách với ta thì tốt hơn, dù sao ta cũng là người đã thành thân.”

Dứt lời, nàng ngay cả tất cũng không mang, chân trần đi trên nền đất lạnh về phía Trúc viên.

“Mặc Nhi.” Hắn hít sâu một hơi, cố kiềm chế ý nghĩ muốn ôm nàng, sải chân đuổi theo.

“Thần Sử đại nhân, ngươi không cần theo ta, tránh để ta hiểu lầm cái gì, ta chỉ là bằng hữu của ngươi thôi.” Tô Mặc lạnh nhạt nói.

“Mặc Nhi, ta sai rồi, ta không nên nói như vậy.” Cơ Bạch vội vàng xin lỗi.

“Nước đổ khó hốt, Thần Sử đại nhân.” Tô Mặc liếc xéo hắn.

“Đợi đã, để ta cõng nàng.” Cơ Bạch nhìn bàn chân trần của nàng.

Không để Tô Mặc từ chối, Cơ Bạch đã xốc nàng lên lưng, sải bước đi về phía Trúc viên.

Ban đêm, Tô Mặc bị cảm nhẹ, Cơ Bạch bưng thuốc và nước đến cho nàng. Thấy nàng đã ngủ, hắn ngồi bên cạnh đắp kín chăn giúp nàng, ngón tay vuốt ve sợi tóc trên thái dương Tô Mặc, lòng cảm khái vô vàn.

Có lẽ là không đành lòng đánh thức nàng dậy uống thuốc, hoặc là vì nguyên do nào khác, Cơ Bạch ngậm một ngụm thuốc, cúi đầu hôn lên môi Tô Mặc, làm như nàng đã làm khi hắn hôn mê, đẩy lưỡi thăm dò vào bên trong. Đúng lúc đó, Tô Mặc tỉnh lại, nàng giật mình, muốn đẩy hắn ra nhưng lòng lại không cách nào từ chối.

Cơ Bạch chậm rãi mở mắt, phát hiện nàng cũng đang tròn mắt nhìn hắn, hai người đều có chút ngượng ngùng.

Tim Cơ Bạch đập rất nhanh, Tô Mặc cũng vậy, cả hai im lặng nhìn nhau, môi lại khẽ chạm.

Cả buổi sau, Tô Mặc đã uống xong thuốc, nàng vuốt môi, “Cơ công tử, ngươi như vậy không tốt, thật không tốt.”

Cơ Bạch thản nhiên đáp: “Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, lúc trước không phải nàng cũng mớm thuốc cho ta như vậy sao?”

Tô Mặc đỏ mặt, lẩm bẩm: “Nhưng ta đã tỉnh rồi, ngươi cần gì phải làm vậy.”

“Mặc Nhi, chuyện hôm nay nàng đừng trách ta, ta nhận lỗi với nàng.”

“Ngươi… Ta không phải là gì của ngươi cả.” Tô Mặc thấp giọng nói.

“Nàng đừng nói vậy, ta sẽ rất khó chịu, có lẽ vì sống lâu quá nên ta thành người nghĩ một đằng nói một nẻo,” hắn đột nhiên cầm hai vai nàng, sau đó cúi đầu xuống chậm rãi tiến tới gần, hôn lên môi nàng lần nữa, ngón tay mơn trớn da thịt nàng. “Ta xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa! Lần này ta chẳng những nhận lỗi mà ta còn thổ lộ với nàng, ta thích nàng, rất thích nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.