Tô Mặc và Cơ Bạch nắm tay bước vào trong hang động thần bí dưới lòng đất, không khí càng lúc càng lạnh.
Lạnh, rất lạnh.
Áo choàng đen của Cơ Bạch lay động, hai người cố gắng thích ứng với hoàn cảnh ở đây, sau đó cũng không lập tức dò đường mà tạm dừng chốc lát. Khí lạnh thấu xương khiến Tô Mặc không nhịn được cơn rùng mình, nàng vận nội lực để linh lực chảy dọc thân thể mới cảm thấy dần ấm hơn. Tô Mặc thở ra, ngón tay cứng ngắc cũng dần thoải mái.
Cơ Bạch cởi áo choàng khoác lên người nàng.
Hắn cầm tay nàng, xoa nhẹ, “Trong này rất lạnh, nếu nàng khó chịu có thể ôm ta.
Tô Mặc thoải mái dựa vào ngực hắn, sưởi ấm trong lòng hắn rất dễ chịu. Hắn bấm quyết, xung quanh lập tức xuất hiện chín thanh trường kiếm.
Tô Mặc nhíu mày, nàng lấy một viên dạ minh châu trong Thiên Thư ra, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Hai người đứng cùng nhau, một người xinh đẹp, một như trích tiên, mặc dù đều có vẻ phong tình nhưng lại hệt một đôi kim đồng ngọc nữ. Khí lạnh xung quanh còn mang một ít tiên khí.
Ánh mắt Cơ Bạch không chút gợn sóng, Tô Mặc lại mỉm cười nhẹ, nghĩ thầm nơi đây quả nhiên không bình thường mà là một mê cung kỳ quái dưới lòng đất, xung quanh là vách tường thủy tinh hoa lệ, cầu thang cũng lát bằng đá cẩm thạch. Mặt đất kết thành băng tuyết, tia sáng nhạt ánh lên người Tô Mặc và Cơ Bạch, vách tường như một tấm gương lớn, cả địa đạo kéo dài vô tận, sâu không lường được, nhìn không thấy điểm cuối.
Hai người cẩn thận bước trên hành lang kết băng. Hơi lạnh không ngừng phả vào lòng bàn chân.
“Cơ Bạch, ngươi không lạnh sao?” Tô Mặc nhìn hắn.
“Ta là nam nhân, đương nhiên ta phải chăm sóc nàng, ta không lạnh.”
“Trong này dường như hạn chế thần thức, không thể tra rõ tình hình phía trước.” Tô Mặc nhìn quanh.
“Nơi đây rất cổ quái. Cẩn thận chút, đi theo ta.” Cơ Bạch nhu hòa liếc nàng, điều khiển phi kiếm không ngừng gõ lên mặt đất, lên tường, tia lửa tóe khắp nơi, cẩn thận dò đường.
Hai người gặp một vài cơ quan, lúc thì phi lao trong không trung, lúc thì chông nhọn dưới đất, còn có quả cầu tuyết khổng lồ lăn ra từ bên hông, tất cả đều bị Cơ Bạch dò được bằng kiếm.
Vì vậy, cả hai xem như ổn thỏa, một canh giờ sau rốt cục cũng rời khỏi khu vực hành lang đóng băng này.
Băng tuyết tan, Tô Mặc lại thấy vách tường đối diện có ba cửa. Đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Cơ Bạch nhíu mày: “Quả nhiên là mê cung.”
Tô Mặc than nhẹ, “Ba cánh cửa, chúng ta đi cái nào?”
Cơ Bạch vung tay, ba thanh kiếm phân ra ba đường thăm dò trong phạm vi thần thức của hắn. Sau một lúc, Cơ Bạch nói: “Cửa ở giữa ít cơ quan hơn, chúng ta có thể vào đó.”
Hắn vừa sải chân, Tô Mặc lại nói: “Chờ một chút, còn một cách có thể dò đường”
Cơ Bạch nghiêng đầu, thấy nàng lấy chim cơ quan ra, gõ nhẹ đầu chim cho nó bay về phía bên phải.
“Đây là chim truyền tin?”
“Ừ, có thể đưa tin, nhưng trong hoàn cảnh này nó sẽ là chim dò đường.”
“Thì ra là thế, Sư Anh không hổ thiên hạ đệ nhất kỳ tài.” Ánh mắt Cơ Bạch âm trầm nhìn hướng chim bay, nghĩ thầm khó trách nàng thích Sư Anh như vậy.
“A Anh rất tốt.” Ánh mắt Tô Mặc có chút ấm áp.
“Bắc Cơ nam Anh, lúc trước ta và hắn cùng nổi danh, nhưng chỉ tiếc không có mấy cơ hội gặp mặt.”
“Chuyện năm đó của hai người ta không rõ lắm, nhưng ta biết nhất định là phong quang vô hạn.”
“Sai rồi, lúc ấy chúng ta rất bận rộn, hơn nữa quân tử chi giao nhạt như nước, không thân quen bao nhiêu.”
Tô Mặc cười cười, “Ta nghĩ hai người có thể xem như bạn bè, hơn nữa sau khi trở về cũng sẽ ở cùng nhau rất hòa hợp.”
“Kỳ thật, ta cũng không hiểu rõ Sư Anh, nhưng yêu ai yêu cà đường đi, từ giờ ta nhất định sẽ kéo gần khoảng cách với hắn, chúng ta đều sẽ chăm sóc nàng.” Cơ Bạch đáp thản nhiên.
“Đa tạ.” Tô Mặc dựa vào lòng hắn, nàng đương nhiên hiểu hắn đã chuẩn bị lập khế ước cùng mình rồi.
Hắn có thể nói được như vậy đã chứng minh thành ý của hắn, Tô Mặc biết không lâu nữa nàng sẽ tiếp nhận Cơ Bạch, hắn sẽ trở thành phu quân của nàng, nam nhân của nàng, khế ước thứ tư của nàng.
Không biết vì sao, nàng lại xuất hiện cảm giác tân nương sắp gả, tinh thần có chút bối rối không yên.
Nếu nói nàng không bị mĩ mạo của nam tử trước mắt mê hoặc, tâm không rục rịch, là lừa mình dối người. Cơ Bạch không giống như đa số các mĩ nam khác, khí chất hắn vô tình vô dục của hắn càng khiến người khác phải say mê, cũng khó trách bà Thánh nữ kia khát vọng hắn như vậy. Nàng lén ngước mắt liếc hắn một cái, hắn như một viên ngọc thanh lạnh, hoàn mỹ không tì vết. Mái tóc bạc bay nhẹ, chậm rãi phất qua gò má nàng như lông ngỗng, khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Nàng dời mắt đến bàn tay đang bấm quyết của hắn, ngón tay thon dài như một tác phẩm nghệ thuật tinh mĩ, tuy tay của Hoa Tích Dung cũng rất đẹp, nhưng tay Cơ Bạch là tay kiếm tu, bao lấy tay nàng rất ấm áp.
Dường như nhận ra mình đang bị dò xét, Cơ Bạch hơi cúi đầu, Tô Mặc lập tức làm như không có việc gì chuyển mắt, biểu cảm hơi lúng túng, sợi tóc của hắn cứ lướt qua má nàng khiến nàng không cách nào tập trung được, trống ngực đập nhanh hơn.
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, không ngờ mình cũng có lúc sa vào sắc đẹp như vậy.
“Mặc Nhi, chúng ta lên đường được chưa?” Tô Mặc vừa mới hoàn hồn thì đã nghe thấy hắn lên tiếng.
“Được.” Hai người nắm chặt tay nhau cùng tiến vào cánh cửa bên phải, cửa lập tức đóng lại. Tô Mặc quay đầu, trên cửa là vạn quân đoạn long thạch, như có ý nghĩa không thể trở lại.
Phía trước sương mù dày đặc, mông lung không thấy rõ cảnh vật xung quanh. Đồng thời hoàn cảnh cũng biến hóa, không còn lạnh nữa mà là nóng đến bức người, Tô Mặc thậm chí còn có cảm giác như đã tiến vào nơi cực hàn của Yêu giới.
Nếu như ở đây muốn ép hai người cởi sạch quần áo thì sẽ rất xấu hổ.
Nàng cởi áo choàng đen của Cơ Bạch xuống trả lại cho hắn. Hai người đi tới khoảng ba trượng thì phát hiện nơi này là một vách đã, con đường duy nhất chính là cáp treo giữa không trung, bên dưới là vực sâu vạn trượng, loáng thoáng có ánh lửa đỏ. Nếu như rơi xuống không biết sẽ rơi đến đâu, dù không chết cũng phải chịu què nửa đời còn lại.
Tô Mặc thở ra, cùng tiến lên với Cơ Bạch. Đột nhiên xung quanh xuất hiện gió lốc lành lạnh, sức gió rất mạnh, Cơ Bạch cũng bị bất ngờ, mạnh đến mức muốn cuốn bay cả hai người.
Hắn siết chặt tay Tô Mặc, lòng bàn tay âm ẩm mồ hôi.
Lại đi thêm vài bước, Tô Mặc đột nhiên dẫm phải cái gì, nàng cúi đầu, phát hiện đó là chim cơ quan mình vừa thả đi lúc nãy, hình như đã bị hỏng. Nàng vội vã nhặt lên, cẩn thận nhìn, không phát hiện bị hư chỗ nào.
“Mặc Nhi, sao vậy?”
“Ta thấy kỳ quái, vì sao chim cơ quan không bị hư mà lại không bay được?”
Cơ Bạch lập tức bấm quyết, chín chuôi kiếm lơ lửng xung quanh, nào biết chỉ lát sau đã đồng loạt rơi xuống đất. Cơ Bạch suy tư, nhàn nhạt nói: “Nơi đây không cho phép phi hành.”
Tô Mặc nhìn lại, con đường duy nhất chính là sợi dây cáp kia. Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhẹ gật đầu, cẩn thận bước lên sợi xích. Lòng bàn chân nóng lên, tay hai người càng nắm chặt, theo tốc độ lắc lư của dây cáp, tim Tô Mặc đập mỗi lúc một nhanh.
Đột nhiên gió lốc thổi qua như muốn hất hai người xuống dưới, Tô Mặc híp mắt, Cơ Bạch vội vàng ôm nàng vào lòng.
Hai người dán chặt lấy nhau, Tô Mặc có thể nghe được tiếng tim đập liên hồi của Cơ Bạch. Nàng áp trên ngực hắn, cảm nhận hai trái tim kề cận “thình thịch, thình thịch” từng tiếng.
“Cẩn thận chút, kiếp trước nàng sợ độ cao.”
“Nhưng kiếp này ta không sợ, chỉ cảm thấy lo lắng thôi, dưới chân là vực sâu mà chúng ta lại không bay được.” Tô Mặc dịu dàng trả lời hắn.
“Mặc Nhi, nàng nhìn phía trước xem.” Cơ Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Mặc.
Tô Mặc nhìn theo ánh mắt hắn, cách đó trăm mét là một khung cảnh hoàn toàn khác, bãi cát màu vàng, thực vật có gai kì quái, những ngọn núi nham thạch nhỏ trùng trùng điệp điệp, không khí nóng cũng ập tới mãnh liệt hơn.
Hai người đi trên dây cáp gần nửa canh giờ mới đến phía đối diện.
“Được rồi, an toàn rồi.” Cơ Bạch buông lòng Tô Mặc ra.
“Ừ, đa tạ.” Tô Mặc đứng thẳng lên, chỉnh trang lại mái tóc.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, hiện giờ trời đã sáng rõ, mặt trời trên đỉnh đầu, núi đá cứ như nhuộm màu đỏ đen đậm. Nàng kinh ngạc, đây là nơi nào, chẳng lẽ vẫn còn ở dưới lòng đất? Nhưng sao lại có mặt trời?
Khi nàng quay đầu nhìn lại, dây xích sắt đã ẩn trong màn sương mù dày đặc, không còn thấy đâu nữa.
“Nữ nhân, đừng nhìn nữa, nơi này là một sa mạc dưới lòng đất của Ma giới, khoáng thạch ở đây khiến chúng ta không thể phi hành, hơn nữa nó còn có thể ngăn chặn thần thức, là bảo vật vô cùng hiếm thấy.”
“Dung Túc?” Tô Mặc nghe thấy giọng hắn đương nhiên nàng có chút vui mừng, nàng không quen thuộc hoàn cảnh ở đây nhưng Dung Túc thì khác.
“Là ngươi?” Cơ Bạch lạnh nhạt liếc mắt nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt, vẫn là y phục sang trọng lộng lẫy, vẫn là khuôn cách kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thân thể Dung Túc lơ lửng giữa không trung, hắn khoanh tay, “Nếu không phải có ta, các ngươi chỉ sợ không còn cách nào rồi.”
“Đúng vậy, hiếm khi ngươi chịu đi ra.” Tô Mặc cười tủm tỉm nhìn Dung Túc, ánh mắt rất dịu dàng.
Nhìn thấy ánh mắt nàng, khuôn mặt thiếu niên đỏ hồng, hừ nhẹ một tiếng.
Hắn nhướng mắt nhìn Cơ Bạch, “Để ta dẫn đường, hai người các ngươi đều không được.”
“Mặc Nhi, hắn có đáng tin hay không?” Cơ Bạch có chút hoài nghi.
“Hắn là người Ma giới, rất đáng tin.” Tô Mặc cười cười.
“Không sai, ta vẫn luôn đáng tin, không giống như loại nam nhân ngoài mặt lạnh băng băng, theo đuổi nữ nhân chậm chạp rề rà, ra vẻ vô tình vô dục nhưng không chuẩn tắc chút nào. Bản công tử khinh thường nhất loại nam nhân chùn chân, không bằng dứt khoát về làm chuyện gì nên làm đi, thật khiến người ta không thích nổi.” Hắn lạnh lùng nhìn Cơ Bạch.
Cơ Bạch cũng lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt như băng.
Lúc này, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng sói tru.
“Viêm lang Ma giới!” Dung Túc biến sắc/
“Viêm lang?” Cơ Bạch khó hiểu nhìn đàn sói hoang phía trước, hình thể không giống như sói bình thường.
“Viêm lang chỉ là một dị thú thôi, bình thường không có gì đáng sợ, nhưng trong thời tiết nóng bức như bây giờ chúng nó sinh sôi nảy nở vô cùng nhanh, lại thích sống quần cư, hơn nữa còn biết phun lửa. Răng và móng vuốt của chúng rất sắc bén, phi kiếm của ngươi cũng không dùng được, số lượng chính là ưu thế tuyệt đối của chúng.” Sắc mặt Dung Túc rất nghiêm túc.
Tô Mặc lập tức vỗ túi linh thú gọi băng hồ ra.
Mấy ngày nay băng hồ bị nghẹn buồn chết rồi, nhưng Ma giới rất nóng, nó chỉ phải ôm băng tuyết Yêu giới thư thái nghỉ ngơi trong túi linh thú thôi.
Băng hồ xuất hiện, miệng còn nhai băng lạo xạo, vẻ mặt không tình nguyện. Nó vung tay múa chân tỏ vẻ rất nóng, nó muốn nhiều băng tuyết hơn nữa, nếu không nó sẽ chết cho xem.
Tô Mặc liếc xéo nó: “Giúp ta xử lý bọn chúng trước rồi nói.”
Băng hồ lập tức biến lớn, hung dữ trừng bầy sói, ánh mắt khinh thường.
Từng con sói dần tiếp cận, hình thể giống như sói bình thường, đôi mắt đỏ tươi khiến người ta vô cùng sợ hãi. Mà băng hồ lại cao ngang nửa người trưởng thành, chín cái đuôi khổng lồ phía sau, xem như là quái vật khổng lồ ở đây rồi, hơn nữa trên người nó còn phát khí lạnh. Cho nên sau khi băng hồ xuất hiện, mấy con sói lập tức co rúm rụt lại, nhưng vẫn không có ý định buông tha bọn họ.
Tình hình hiện giờ, thần thức của mấy người Tô Mặc bị hạn chế, đương nhiên không thể dùng pháp khí chiến đấu, lại càng đừng nói dùng cơ quan gì. Phi kiếm của Cơ Bạch cũng không được, thần thức Dung Túc cường đại nhưng huyết nhục hắn chưa khôi phục, đương nhiên cũng không có tác dụng bao nhiêu. Lúc này bọn họ chỉ có thể dựa vào răng nhọn của băng hồ, kiếm pháp của Cơ Bạch và Phá Cương tiễn trong tay Tô Mặc thôi.
“Ngao ngao…” Sói đầu đàn gầm lên, phát mệnh lệnh công kích.
“Cắn chúng nó!” Dung Túc lập tức chỉ huy băng hồ.
Băng hồ lạnh lùng liếc Dung Túc, khinh thường hừ hừ, thiếu niên này lúc trước từng ức hiếp nó, nó không thích. Băng hồ nhảy vào bầy sói, di chuyển rất nhanh khiến chúng nó không kịp phản ứng, khí lạnh từ miệng băng hồ phun ra khiến chúng bị lạnh kêu góc ô ô.
Cơ Bạch cầm kiếm, thi triển kiếm thuật tinh tế đến từng chiêu thức. Tuy thần thức hắn bị hạn chế nhưng dù sao cũng là cường giả Kim Đan hậu kì, không thể dùng phi kiếm nhưng có thể dò xét nguy hiểm sau lưng, nếu có viêm lang đánh lén bọn họ, Cơ Bạch sẽ lập tức quay lại đâm mạnh một kiếm xé toang bụng nó.
Kiếm của hắn sắc bén dị thường, phàm là những nơi kiếm xẹt qua, viêm lang nhất định sẽ bị chém thành hai nửa.
Tô Mặc bắn cung, nàng cài một lần năm mũi tên đồng thời bắn trúng năm con mắt của năm viêm lang, khiến chúng thống khổ kêu to.
Nàng lấy tên ra lần nữa, nhắm ngay con đầu đàn, trầm ổn kéo cung.
“Chết đi.” Tô Mặc bắn hai mũi tên trúng ngay hai con mắt nó.
Băng hồ đại triển thần uy, nha sáo (pháp khí bọc răng Tô Mặc từng làm tặng nó) kiên cố, xuất quỷ nhập thần, cắn bọn sói làm chúng kêu la thê thảm.
Phàm là nhìn thấy con nào muốn phun lửa, nó lập tức phun khí lạnh vào con đó dập lửa. Con nào bị chín cái đuôi của nó quét đến, bị cắn phải, bị cào trúng thì đều máu thịt lẫn lộn, chết là cái chắc.
Băng hồ biểu hiện cực kì xuất sắc, chỉ chốc lát, hơn trăm con sói đã tang thân dưới răng nhọn của nó, mấy con còn lại đều sợ hãi lui ra sau, cụp đuôi chạy trốn thục mạng.
“Giỏi lắm, thưởng cho ngươi.” Tô Mặc mang một bồn tuyết lớn ra, băng hồ hỉnh mũi hít hà, xác định đúng là tuyết Yêu giới thì hài lòng ôm vào túi linh thú.
“Nữ nhân, tuyết Yêu giới còn thừa bao nhiêu?” Dung Túc hỏi, “Tuyết đó rất quý giá với băng hồ, có thể tăng thực lực, cũng có thể giúp nó phun khí lạnh.”
“Không nhiều lắm.” Tô Mặc thu hồi Phá Cương tiễn, thở dài, “Đều do ngươi chừa chỗ trong Thiên Thư cho ta quá ít.”
“Ta cũng không nói không cho ngươi chứa, chỗ còn rất nhiều! Gấp trăm nghìn lần cũng được!” Thiếu niên đỏ mặt, đều do hắn quá hà khắc với nàng, nàng còn ghi thù tới giờ.
“Còn rất nhiều? Ta đã bỏ rất nhiều linh thạch và ma thạch vào đó mà ngươi nói vẫn còn nhiều?” Tô Mặc liếc hắn.
“Ừ, Thiên Thư vốn là thế giới hỗn độn, rất lớn, ngươi cứ dùng đi không cần khách khí.” Hắn ho khụ khụ.
“Vậy là được rồi, trong thánh địa này nhất định có không ít thứ tốt.”
“Nữ nhân, yên tâm không thiếu đâu, chúng ta tìm chỗ nghỉ tạm đã.”
“Được.” Tô Mặc gật đầu.