Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 187: Chương 187: Chương 142.2




Ma giới tôn thờ thực lực, Hoa Tích Dung từ từ mở mắt, lúc này cũng không thích hợp để hắn giả vờ suy yếu gì nữa. Hắn đứng thẳng người, lười biếng giới thiệu bốn người kia cho Tô Mặc, cả bốn đều là đầu lĩnh của bốn thế lực lớn ở Ma giới: gầy, béo, lùn, mặt đen. Giọng hắn dịu nhẹ: “Lão gầy là tộc trưởng của Vương gia, lão mập là tộc trưởng Phùng gia, lão lùn là tộc trưởng Khuất gia, lão mặt đen là tộc trưởng Cao gia… Bốn người họ đều là các đại nhân vật của bốn đại gia tộc, nói một không hai, có thể cản đường lão phu nhân.”

Bốn người không ngờ Hoa Tích Dung lại giới thiệu kiểu này, rất không tôn trọng bọn họ. Họ nhìn Hoa Tích Dung rồi day day huyệt thái dương của mình, có vẻ rất đau đầu.

“Không biết bốn vị tộc trưởng đến đây làm gì?” Hoa Tích Dung như cười như không hỏi.

Một người hừ nhẹ: “Chúng ta biết lão phu nhân đang đồ sát Thánh nữ thành, nhưng nghe nói tòa thành bỏ hoang này có vài bí mật, là nơi có thể có bảo vật thần kỳ, hơn nữa còn có truyền thừa của Thánh nữ, nên chúng ta sang đây xem xét, không thể để chúng rơi vào tay người bụng dạ khó lường.”

Hoa Tích Dung nhìn họ, đương nhiên biết họ chỉ ra vẻ đạo mạo, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

“Được, ta cũng đi cùng các ngươi.” Hoa Tích Dung cười tủm tỉm.

“Không thể.” Lập tức có tiếng phản đối, thêm một người là phải chia thêm một chén canh,

“Vì sao không thể?”

“Nơi này nguy hiểm trùng trùng, chỉ Nguyên Anh kỳ chúng ta mới có thể mang đoàn người này theo, còn các ngươi sợ là sẽ thành gánh nặng.”

“Thần Sử đại nhân cũng là Nguyên Anh kỳ, cho nên chúng ta không có gì phải e ngại.”

Cơ Bạch đi tới, nói thẳng: “Không sai, ta cũng là Nguyên Anh kỳ, cũng có thể cùng tham gia.”

Mấy người kia đồng thời ho khan, “Thần Sử đại nhân nói đùa gì vậy? Ngài là Thần Sử thân phận tôn quý, là khách nhân của chúng ta, nhưng tiếc rằng chúng ta lại là thường dân vô học, thô kệch, cho nên, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” (*không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận)

Có người bỗng nói: “Đúng rồi, Hoa Tích Dung không phải đang ở cùng lão phu nhân sao?”

“Phải đó! Tuy bọn họ quan hệ không hợp, nhưng cũng không thể liên kết với người ngoài.”

Hoa Tích Dung cười quỷ dị, chậm rãi lấy ra một viên đá ghi hình trong ngực áo, chạm nhẹ, viên đá lập tức phát ra giọng của lão phu nhân, trước mặt cũng dần hiện hình ảnh. Bà ta đang gào thét dữ tợn, mắt đỏ ngầu, “Hoa Tích Dung ngươi đi chết đi! Khi nào Thánh nữ dạy cho ta thuật chế tạo con rối, ta nhất định sẽ khống chế ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, bổn cung có thể độc đại, toàn Ma giới đều nằm trong lòng bàn tay ta!”

Thấy thế, sắc mặt bốn người kia biến đổi vô cùng đặc sắc, không ngờ ngay cả tội trạng này Hoa Tích Dung cũng ghi hình lại.

Do ở đây hạn chế thần thức, nên lão yêu phụ mới không phát giác ra đối phương đã dùng đá ghi hình.

Tô Mặc liếc nhìn Hoa Tích Dung, nàng biết rõ hắn là quỷ linh tinh, có thể làm chết tức vô số người.

Lão bà kia có lẽ là hận Hoa Tích Dung đến tận xương tủy nên mới nói ra những lời như vậy, khiến bốn vị trưởng lão kiêng kị.

Hoa Tích Dung cười nhạt, “Bốn vị đại nhân đã nhìn thấy chưa? Lão yêu bà đó muốn biến ta thành rối, mà ta nghe nói tộc trưởng các người ai cũng có tình có nghĩa, chưa bao giờ thông đồng làm bậy với bà ta. Các ngươi cần phải làm chủ cho tan ha!” Dứt lời, hắn ra vẻ vô cùng uất ức.

Một người lập tức ho khụ khụ: “Lão phu nhân thật quá phận, giỏi cho ‘hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu’.” (*Bắt thiên tử ra lệnh cho chư hầu)

Lão lùn nói: “Hoa Tích Dung, năm đó chúng ta cũng quen biết phụ thân ngươi, đương nhiên không thể ngồi chờ chết.”

Lão mặt đen nói: “Đứa trẻ đáng thương, đã vậy, cho hắn cùng vào đi!”

Mọi người nhanh chóng ra quyết định, đồng ý để mấy người Hoa Tích Dung cùng vào thành.

Hoa Tích Dung cười lạnh, thầm hừ khẽ trong lòng, để bọn họ đi trước dò đường mới là mưu đồ chính của chúng.

Tô Mặc rũ mắt, che đi ánh sáng chợt lóe, đương nhiên hiểu rõ ý định của hắn. Không thể không nói, bản chất của Hoa Tích Dung rất đáng ghét, hơi sơ sẩy một cái sẽ bị hắn gây tức giận đến ba hồn thiếu mất sáu phách.

Đột nhiên, một đám mây màu đỏ xuất hiện ở phía xa, cứ như kéo dài vô cùng tận, như từng gợn sóng biển cuồn cuộn dâng lên, che khuất ánh mặt trời gay gắt. Đường phố truyền đến tiếng bước chân, những con rối rải rác mặc các loại trang phục không ngừng ra ra vào vào tòa nhà chính giữa, hệt như những người không có sinh mạng.

“Đây là con rối Thánh nữ thành để lại sao?” Có người hít sâu một hơi.

“Những con rối này đã từng là ai?”

“Không rõ lắm, nhưng chủng tộc nào cũng có, tộc nhân của chúng ta cũng ở đây.”

“Xem ra chúng đã hoàn toàn đánh mất linh hồn, không biết chết chưa hay còn sống?”

“Không cần để ý tới chúng, chúng đã trở thành rối khi còn là người sống rồi.”

Nói xong, mọi người chậm rãi đi vào tòa nhà lớn nhất của Thánh nữ thành. Không đến mấy trăm bước, một cột nhà cực lớn đã ở trước mặt, trên khắc bàn long đang mở rộng năm móng vuốt, nhiều năm trôi qua như vậy, nó vẫn đứng sừng sững không ngã.

Lúc sau cứ vài bước là xuất hiện mấy tảng đá điêu khắc quỷ dị, hình dáng khác nhau, nhìn rất kinh người. Bốn vị trưởng lão đều cẩn thận, sắc mặt uy nghiêm, khiến người khác đoán không ra, chỉ thấy bí hiểm.

Đi trong đại điện nửa ngày, tất cả đều không thấy có gì bí ẩn, nhiều người cũng đã thay đổi thái độ, dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Có người bắt đầu thử thả thần thức, nhưng vẫn không cách nào phóng thích được. Mấy người trong gia tộc thử dùng tâm pháp riêng của gia tộc cảm ứng xung quanh. Nơi này rất lớn, cực lớn, từ trên xuống dưới đều là cầu thang, quét mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ. Có người thậm chí còn lấy la bàn tứ phương ra, cũng giống như la bàn âm dương của Nhân giới, nhưng kim la bàn lại chuyển động không có kết cấu nào.

“Đây rốt cục là di tích gì? Thật quỷ dị, có đúng là địa bàn của Thánh nữ không đây?”

“Chúng ta không tìm thấy có gì đặc biệt.”

“Tìm cẩn thận đi, đừng bỏ sót bất kỳ chỗ nào, hoặc là vật tốt nào.”

“Đợi một lát, đại điện hẳn là không còn lối đi khác nữa, ta thấy mấy viên gạch này rất dày, gõ vào không có tiếng rỗng, có thể thấy là vô cùng kiên cố. Hơn nữa chúng còn được bố trí trận pháp, còn rất khó phát hiện, mạch đất liền sát nhau, cắm rễ sâu không cách nào rung chuyển, cho nên hẳn là không còn mật thất nào khác.”

“Chẳng lẽ Thánh nữ thành vốn không có bảo vật gì?” Một người tiếc nuối nói.

Tô Mặc lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt khinh thường, quả nhiên họ đều tới để tìm lợi ích.

Khóe miệng nàng cong lên, biết rõ chúng không để bọn họ vào mắt, hờ hững từ đầu tới cuối, tựa như họ là người thừa. Nhưng nàng cũng không rảnh bận tâm đến, thứ nàng muốn đúng là cảm giác bị xem nhẹ này.

Nàng ra dấu tay, băng hồ hạ đuôi tỏ vẻ nơi đây không có cơ duyên gì đặc biệt.

Cơ Bạch cũng thu liễm, thoạt nhìn hắn không có gì khó lường.

“Đợi đã, các ngươi xem, phía trước hình như có một cái khay.” Có người mắt sắc, tập trung nhìn cái khay màu vàng trên tường.

“Chúng ta qua xem.” Mọi người cũng chú ý đến.

“Chát!” Lão già mặt đen vươn tay muốn lấy nó xuống, nhưng lại bị một lão khác cản.

“Ngươi muốn chiếm làm của riêng hay sao?” Lão mập tức giận nói.

“Ta với ngươi còn phân chung riêng cái gì nữa, chỉ là lão phu thấy cái khay này có chút quỷ dị nên mới muốn xem kỹ hơn thôi!” Lão mặt đen kêu ầm lên.

“Có gì quỷ dị chứ? Ta không thấy vậy.” Lão mập lắc đầu.

“Lão phu thấy trong đại điện trống rỗng, duy chỉ có mỗi cái khay bằng vàng này, chẳng lẽ không kỳ quặc?”

“Thử một lần là biết!” Sắc mặt hai người nghiêm túc, phát chút ma lực trong lòng bàn tay đưa nó vào cái khay màu vàng, trên mâm vàng loáng thoáng xuất hiện ba màu bạc, xám, trắng giao thoa, cứ như đang khởi động trận pháp cực đại bốn phía. Ba tia sáng lúc mạnh lúc yếu, lúc ẩn lúc hiện, từ từ đan vào nhau.

“Nhìn, nhìn xem!” Mọi người đột nhiên kinh hô.

“Oanh!” Vòng tròn vàng đột nhiên phát sáng mãnh liệt, cực kì chói mắt, như muốn tiêu diệt hết thảy. Mọi người giật nảy mình, lập tức lui về sau nhưng không kịp nữa.

Bên trong phát ra tiếng cười khanh khách của nữ tử, mọi người rùng mình, đúng là giọng của Thánh nữ.

“Chư vị không phải muốn đến tìm bảo vật của Thánh nữ thành sao? Vậy thì làm con rối cho ta là tốt nhất.”

Giọng nàng ta yêu mị ẩn chứa sát ý nhàn nhạt, vô cùng nguy hiểm. Tất cả đột nhiên thấy ánh sáng trước mặt dường như biến đổi, mọi người cũng biến mất theo.

Yên tĩnh, chung quanh vô cùng yên tĩnh.

Khi ánh sáng tản đi, bên tai truyền đến tiếng gió, Tô Mặc cẩn thận mở mắt ra, phát hiện xung quanh tối đen như mực. Đợi một lúc lâu vẫn tối như vậy, ánh mắt nàng dần thích ứng với bóng tối, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người mờ mờ.

Nàng không dám liều lĩnh lấy dạ minh châu ra, chuyện vừa rồi đột nhiên phát sinh, không biết rốt cục còn gì xảy ra hay không. Cho nên nàng ngồi một lát, tay nắm song đao Hồ Điệp, đợi động tĩnh chung quanh.

Hồi lâu sau vẫn không phát sinh chuyện gì, nàng mới lấy dạ minh châu trong Thiên Thư ra, cảnh tượng dần được chiếu sáng. Sương mù quỷ dị lượn lờ, mông lung, có rất nhiều cương thi con rối đứng im không nhúc nhích như hóa đá, thân thể không còn nguyên vẹn, hẳn là đã ở đây từ lâu rồi.

Tô Mặc tìm kiếm một lượt, nàng phát hiện Cơ Bạch không có ở đây. Tô Mặc thấy hơi bất an, nhưng lại nhanh chóng trấn định, nàng tin Cơ Bạch sẽ không có chuyện gì. Hiện tại nàng cần phải tìm được hắn trước, rồi cùng nhau rời khỏi đây.

Đi chốc lát, nàng đột nhiên phát hiện nơi này có chút khác biệt, không giống như cảnh tượng ở Ma giới nàng vẫn hay tiếp xúc.

Xung quanh dường như được bao phủ trong không khí khủng bố, khiến toàn thân nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Nàng hít vào một hơi, chậm rãi đi thẳng về phía trước, đột nhiên trong góc rẽ, một cánh thò ra chụp lấy cổ tay nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.