Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 189: Chương 189: Chương 143.1: Tô Mặc lập uy




Tô Mặc đi trong động, thỉnh thoảng giẫm lên vật cứng, phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn.

Âm khí dày đặc, hai lão tộc trưởng đều đeo vật trừ tà. Tô Mặc cũng thầm hiểu, đất dưới chân không phải loại đất bình thường mà là tro cốt của người chết. Không khí âm tà trong sơn động không phải là tản ra từ tro cốt này, mà sâu hơn nhiều, gần như có ở mọi chỗ.

Đào mộc châu trên chân Tô Mặc giúp nàng không bị âm khí nhập thể.

Không ngờ Hoa Tích Dung vẫn suy nghĩ cho nàng nhiều chuyện, tâm tư nhạy bén.

Dọc đường, mọi người không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, những tro cốt này rốt cục được làm thành từ bao nhiêu người mới đắp thành được một con đường?

Sau đó, bọn họ thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài bộ xương người.

Sơn động nóng bức khiến hơi nước khó tản đi, Hoa Tích Dung mặc y phục màu tím mỏng, vạt áo rộng đung đưa theo thân hình cao lớn thon dài của hắn, bên trên thêu bướm đang mở cánh muốn bay. Hắn quét mắt nhìn Tô Mặc, phe phẩy cây quạt làm bằng gỗ đàn mộc, tóc đen mượt mà lay nhẹ.

Không hiểu vì sao, Tô Mặc cảm thấy hắn hoàn toàn không giống ngày thường, mị ý quanh thân đậm đặc hơn rất nhiều. Nhưng tính tình nàng từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, không quá để tâm tới nam nhân không liên quan đến mình, chỉ cảm thấy hắn lả lơi hoa lệ hơn một chút thôi.

Đương nhiên, điều khiến nàng không chịu được nhất là sức quyến rũ khó tả của hắn, một ánh mắt cũng có trăm loại quyến rũ, tựa như chim khổng tước đực trong mùa xuân, lắc lắc bộ lông của mình, xòe đuôi khoe khoang hấp dẫn con cái, diễm lệ đến cực điểm.

Nếu như không phải hoàn cảnh ở đây thật sự không tốt, Tô Mặc sẽ có ảo giá đang du sơn ngoạn thủy cùng hắn.

Thậm chí, mồ hôi trên người hắn còn tản mùi thơm nhàn nhạt, như lan như xạ. Nhưng Tô Mặc biết hắn chưa bao giờ dùng phấn thơm, cũng không mang túi thơm, không xông quần áo. Nàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn có loại thể chất giống Hương phi nương nương? (*ai không biết Hương phi nương nương xin mời tham khảo Hoàn Châu Cách Cách)

Thỉnh thoảng, hắn sẽ vỗ nhẹ vai nàng, ôm eo nàng, xoa xoa đầu nàng.

Hoa Tích Dung đi cạnh Tô Mặc, hơi ngẩng cao cằm, thản nhiên nói: “Tiểu Mạch, gia cảm thấy ở cùng ngươi thật tốt! Lần này ta hoàn toàn phải dựa vào ngươi!”

Tô Mặc lạnh lùng liếc hắn: “Hoa gia trước giờ luôn tự lập, vì sao đột nhiên cần dựa vào ta?”

Hoa Tích Dung cười, “Cái đó gọi là… Ngồi xe người phải gánh hoạn nạn cho người, mặc quần áo người phải gánh lo âu cho người, ăn của người phải chết cho người*!”

(*) Thừa nhân chi xa giả tái nhân chi hoạn, y nhân chi y giả hoài nhân chi ưu, thực nhân chi nhân giả tử nhân chi sự: Đã chịu ơn người khác thì phải biết trả ơn.

Tô Mặc liếc xéo hắn, không ngờ hắn cũng đọc không ít sách Nhân giới, nói được rõ ràng lý luận của Hàn Tín. Nàng thở dài: “Hoa gia, ta không định bán cả đời cho ngươi.”

Mặc dù đi theo Hoa Tích Dung rất có tiền đồ, nhưng Tô Mặc vĩnh viễn không cam lòng cúi đầu trước một ai.

Hiện giờ tuổi thọ nàng dài hơn, đương nhiên cũng có cuộc sống đằng đẵng, vì vậy, nàng có thể càng thêm phú quý, mở cửa khát vọng và kế hoạch của mình.

Bất luận thế nào, nàng và Hoa Tích Dung chỉ có thể là quan hệ hợp tác.

“Bán cho ta cũng không sao, gia vẫn nuôi nổi ngươi, thậm chí nuôi nổi cả nhà ngươi, gia nói được thì làm được.” Hoa Tích Dung cười cười, đột nhiên vươn tay nhéo nhéo mặt nàng: “Gia cảm thấy da của Tiểu Mạch ngày càng bóng loáng thì phải? Thân thể cũng càng thêm mặn mà.”

“Tiểu Mạch cũng cảm thấy, miệng lưỡi gia ngày càng trơn tru rồi!” Tô Mặc mỉa mai không chút yếu thế.

“Tiểu Mạch còn chưa hưởng thụ lưỡi của gia, sao biết nó trơn tru được chứ? Đương nhiên gia không ngại để ngươi tự mình nếm.” Hoa Tích Dung khẽ cười.

“Lưỡi gia nếu cắt ra mới nếm nhất định là rất ngon miệng.”

Dung nhan nàng thanh nhã, nụ cười dịu dàng lại ẩn giấu độc dược, thú vị đến mức khiến Hoa Tích Dung thầm giật mình.

Hắn liếm liếm môi, mị hoặc như đang mời đối phương nhấm thử. Tô Mặc lập tức xoay mặt đi, tên yêu nghiệt ngàn năm này, một khi bắt đầu đùa giỡn sẽ không ai có thể chống cự được.

“Hoa gia, vì sao ở đây không thể thi triển ma lực?” Tô Mặc chuyển đề tài.

“Nếu ta không đoán sai, đây là khoáng ma thạch, khoáng thạch đã bị khai thác hết sẽ chậm rãi hấp thu lại ma lực.” Hoa Tích Dung hờ hững đáp.

“Thánh nữ giáo có khoáng ma thạch lớn vậy sao, xem ra rất giàu có.” Tô Mặc nhìn xung quanh, nghĩ thầm nhìn một chi tiết nhỏ có thể hiểu toàn bộ mọi chuyện, nhìn một rãnh nước nhỏ cũng có thể thấu cả biển xanh.

“Đúng vậy, Thánh nữ giáo rất giàu có, dễ bị người khác ghen tị đỏ mắt, nhưng sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở. Chúng ta bây giờ đang ở trong một đoạn quặng mỏ, những con rối đó chính là dùng để lấy quặng cho bọn họ.”

“Khoáng vật bị khai thác hết, chỉ còn lại mấy con rối này.” Tô Mặc nhíu mày, đã hiểu được đại khái.

“Lấy quặng không phải ai cũng có thể làm, dù là con rối cũng không dễ dàng gì, sẽ bị hư hao.”

Tô Mặc mỉm cười, vẻ mặt suy tư, xem ra thuật con rối này rất hiếm thấy.

Thân thể người Ma giới vốn mạnh mẽ, chế tác thành con rối sẽ có thời gian sử dụng lâu hơn, nhưng vẫn không chống lại được âm khí ăn mòn của quặng mỏ.

Rất nhiều gia tộc Ma giới muốn học phương pháp chế tạo rối, để có thể thu thập nhiều quặng ma thạch hơn.

Bốn người cẩn thận đi trong hành lang dài, cuối cùng đi đến trước bốn cánh cửa cơ quan.

Tô Mặc nhìn Hoa Tích Dung, lại nhìn hai người phía trước, hai người họ dường như đã không còn địch ý, hơn nữa còn rất khách khí. Tô Mặc thấy có chút kì quái, vẫn không thả lỏng cảnh giác, trên đời này đáng sợ nhất là loại người tiếu lý tàng đao. (*trong nụ cười có đao, ý chỉ người ngoài mặt thì cười mà lại thầm đâm sau lưng)

Khi hai lão tộc trưởng nhìn thấy mấy cánh cửa cơ quan, sắc mặt bọn họ trầm xuống, tâm tư nặng nề.

Bởi vì phía trước có mấy bộ hài cốt phát ánh sáng trong suốt, trong đó có một bộ là cường giả Nguyên Anh kỳ.

Ngay cả Nguyên Anh kỳ mà cũng chết ở đây.

Sắc mặt hai người biến đổi, một người nói: “Không bị gãy xương, không có dấu vết trí mạng, không biết là chết như thế nào.”

Quỷ dị hơn chính là trước cửa còn đứng một con rối, xấu xí đáng sợ, da bọc xương, đầu cúi gằm, khuôn mặt trắng bệch, vành mắt đen, mặc quần áo thợ mỏ, nhìn như cương thi đã chết từ lâu.

“Hiện giờ đi đâu?” Lão giả mặt đen hỏi.

“Có tổng cộng bốn cửa, chẳng lẽ mỗi người chúng ta phải vào một cửa?” Lão mập nghi ngờ nói.

“Hai ngươi thấy thế nào?” Bọn họ đột nhiên quay đầu nhìn Hoa Tích Dung và Tô Mặc, hai người vẫn còn rất “tình nồng mật ý”.

“Dù sao đi nữa, gia sẽ luôn đi cùng Tiểu Mạch, tuyệt đối không tách ra.” Hoa Tích Dung vẫn quấn quýt lấy Tô Mặc, “tình cảm triền miên”.

“Nếu có bốn cửa, sao có thể hai người cùng vào một cái? Hoa Tích Dung ngươi không làm vậy được, không ổn, rất không ổn!” Lão mặt đen nói bằng giọng dạy dỗ.

“Ta tin chỉ cần có một người vào, cửa sẽ tự đóng, mỗi cửa chỉ có thể vào một, người ở lại sẽ chết, nên bốn chúng ta sớm muộn gì cũng phải tách ra.” Lão mập trầm ngâm một lát, chỉ tiếc thần thức của ông không thể thăm dò được.

“Có lý, nhưng ta vẫn muốn ở cùng Tiểu Mạch, các ngươi đi trước đi.” Hoa Tích Dung tuy nhìn như không đứng đắn, kỳ thực hắn vẫn rất có tâm cơ.

Nhưng ai cũng không chịu tiên phong, sợ mình sẽ biến thành chuột bạch cho cửa cơ quan.

Nhất là mấy bộ hài cốt Nguyên Anh kỳ này, cường giả còn phải chịu chết, khiến người khác e dè đi nhiều.

Lão mặt đen nói: “Ta thấy bọn họ là do không dám mạo hiểm nên ở lại, nếu không cũng sẽ không chết ở đây.”

Tô Mặc nhíu mày nhìn cửa cơ quan, khóe môi cong nhẹ, không biết sao lại có dự cảm không tốt. Nàng cẩn thận quan sát, nghĩ thầm, không biết cửa cơ quan này có gì khác với cơ quan của Nhân giới không?

Sau nửa ngày, lão mặt đen nói: “Thương lượng xong chưa, rốt cục chúng ta ai đi cửa nào?”

Lão mập: “Đúng vậy, ai đi trước?”

Nhưng đột nhiên “Ầm” một tiếng, bốn cánh cửa đồng thời hạ xuống, đóng chặt.

Đồng thời, hang động rung lắc như gặp phải địa chấn đáng sợ.

Con rối trước cửa chậm rãi lấy ra một tờ giấy, tư thế kỳ quái, ánh nến hai bên lúc sáng lúc tối, trên giấy viết: “Một đám ngu si không dám vào cửa. Kỳ thật bốn cửa này đều là cửa sinh, chỉ cần vào đó là tìm được đường sống, nhưng trong một nén nhang nếu không vào thì sẽ không còn cơ hội. Giờ này, các ngươi đã chọn không vào, thật thích tự cho là thông minh, thích cẩn thận, thích tự tìm đường chết. Các ngươi ở đây chờ chết đi! Lát sau nơi này sẽ ngập nước, từ từ dìm chết các ngươi, cho dù thần tiên cũng không cứ được. Không bằng nhân lúc này mà để lại di chúc cho tốt.”

Chữ trên giấy đung đưa, thể chữ không thể nói là khó coi, nhưng nội dung lại vô cùng ác độc. Có thể thấy được người sắp đặt cơ quan này chính là nhắm vào những người tâm tư kín đáo, muốn khiến bọn họ chết vì hối hận.

Nhưng Tô Mặc lại xem không hiểu, vì nàng không biết chữ Ma giới.

Trên đỉnh phát ra tiếng ù ù khiến người khác vô cùng sợ hãi, tiếng nước ào ào chảy ra từ vết nứt trên đỉnh, bốn người như bốn con chuột bị nhốt trong địa đạo đóng kín, không thể thoát được.

Cường đại như bọn họ nhưng giờ chỉ như cọng cỏ, không thể đứng vững, hai lão giả cũng hoàn toàn biến sắc.

Mấy bộ hài cốt trong suốt, hai hốc mắt đen như mực, tựa như đang lạnh lùng cười nhạo.

“Chuyện gì xảy ra?” Tô Mặc lên tiếng.

“Câm miệng, tiểu tử!” Hai lão già đồng thời quát lớn.

“Tiểu Mạch, chúng ta đã bị nhốt, hẳn là cơ quan bên trên mở ra, cơ quan này nối liền với mạch nước ngầm.” Giọng nói Hoa Tích Dung nhẹ bẫng, “Nếu chúng ta hủy cơ quan đó, chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn.”

“Chết tiệt, sao lại bị nhốt ở đây chứ? Chẳng lẽ phải chịu chết thật sao?” Lão mặt đen nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không thể ngờ được, ta đường đường là tộc trưởng Ma tộc mà lại bị vây ở đây. Nếu như ta còn thần thức và Ma lực, sao phải chịu loại đối xử này chứ?” Lão mập xanh mặt, cố gắng nghĩ cách thoát ra nhưng vẫn không có kết quả.

“Bây giờ còn chưa phải tệ nhất, có bị chết đuối hay không cũng không nhất định.” Hoa Tích Dung lạnh nhạt nói.

“Ngươi nói cái gì? Cho dù thực lực cường đại đến đâu đi nữa thì vẫn là người, là người sẽ có sinh tử, mấy bộ xương trước mặt chúng ta chính là chứng minh tốt nhất.” Sắc mặt lão mặt đen càng đen hơn.

“Đã vậy, không bằng dùng pháp khí cưỡng chế phá hủy cửa cơ quan này.” Lão mập cầm pháp khí, nói.

“Đúng, cứ làm vậy đi!” Lão kia gật đầu.

Hai người xắn tay áo, một người lấy bảo tháp bằng vàng ra, người còn lại lấy trường kích, hai người không còn giữ thực lực nữa mà phát huy toàn bộ. Nhưng Tô Mặc lại đứng trước cửa, lạnh lùng ngăn cản: “Khoan đã.”

“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Đứng trước ranh giới sống chết, thời gian quý giá như vàng, hai người đương nhiên không có hứng thú nghe một tên thiếu niên Nhân giới nói, càng không có thái độ tốt với Tô Mặc. Tên ngu xuẩn này, uổng công họ vừa rồi thấy hắn có chút tác dụng, lúc này lại là người vô dụng nhất!

“Hai vị bình tĩnh chớ nóng! Giữ lại thực lực đi.”

“Tiểu tử tránh ra, nếu không, giết không tha.” Hai người giương pháp khí, nếu Tô Mặc còn cản đường, pháp khí sẽ lập tức chém về phía đầu nàng.

“Xin hỏi… hai vị có hiểu cấu tạo của cửa cơ quan không?” Hoa Tích Dung đột nhiên hỏi.

“Không hiểu. Chẳng lẽ các ngươi hiểu?” Lão mặt đen lạnh băng hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Mạch hiểu.” Hoa Tích Dung cười nhạt, câu trả lời khiến bọn họ phải giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.