Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 202: Chương 202: Hoa Tạ đồng hành




“A Anh, chàng ghen sao?” Tô Mặc nghiêng đầu nhìn Sư Anh, cười nhẹ.

Vừa rồi nàng hơi quá thân thiết với Cơ Bạch, lại còn hỏi ý kiến của hắn, dường như mày Sư Anh hơi nhíu một cái.

“Ghen? Sao lại thế?” Sư Anh cười rạng rỡ, vẫn là kiểu nàng thường thấy, hắn chậm rãi ôm lấy nàng từ phía sau. Ghen? Hắn làm Cơ Bạch ăn dấm chua mới đúng.

“Đúng rồi, nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, lầu hai vốn là phòng ngủ nhưng đã bị ta đổi thành phòng cơ quan.” Nàng vuốt ve vai hắn, giọng nói hơi lúng túng.

“Ừm, nếu vậy đêm nay Cơ Bạch và Ngu Nhiễm chỉ có thể ở trong sân rồi.” Sư Anh cười xấu xa.

“Nhưng trong viện còn có những phòng khác nữa.” Tô Mặc cắn nhẹ vai hắn.

“Không cần lo cho bọn họ, người tu hành có thể ngồi thiền một đêm, tăng thực lực và nghị lực, không sao cả đâu.” Sắc mặt Sư Anh vẫn không thay đổi.

Tô Mặc mỉm cười, tìm tư thế dựa vào hắn thoải mái hơn một chút, “Tu vi của Cơ Bạch đã đủ cao rồi sao lại phải ngồi thiền? Còn Ngu Nhiễm sẽ ngồi không yên đâu.”

Sư Anh nhìn nàng, “Nàng thật sự rất hiểu bọn họ.”

“Ta không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.” Tô Mặc chậm rãi nói, “Nhưng Cơ Bạch sẽ chăm sóc tốt cho bản thân thôi, sẽ không để ta phải lo lắng.”

“Nàng quả nhiên đối xử với hắn rất khác biệt…” Hai tay Sư Anh để sau lưng, nghiêng người ngồi trên giường, trong lòng không biết đang tính toán cái gì, đôi mắt hiện vẻ phức tạp, hắn thấp giọng hỏi, “Mặc Nhi, mấy ngày nay áp lực có lớn lắm không?”

“Áp lực gì?” Tô Mặc chậm rãi đưa tay ôm cổ hắn.

“Ta biết một nữ nhân hai bàn tay trắng như nàng có thể đi đến tận đây, trở thành tứ thiếu Tô gia, phát triển việc làm ăn của Tô gia trở thành cửa hàng lớn nhất Tề quốc. Nàng còn là Thánh tử đại nhân của Ma giới, thân phận không tầm thường, cũng không dựa vào thế lực của nam nhân, ta cảm thấy nhất định rất cực khổ.”

“A Anh, nếu chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất sẽ lùi.” Tô Mặc ngồi trong lòng hắn, đôi chân thon dài tinh tế vô ý bày ra một tư thế gợi cảm trêu chọc người, nàng nhàn nhạt nói, “Bất kể thế nào chúng ta cũng nhất định phải đi Thiên giới, có được tuổi thọ dài hơn, lúc đó mới thực sự là lúc chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau.”

Sư Anh gật đầu, nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo tinh tế mềm mại của Tô Mặc, “Nàng nói đúng, chúng ta đi Thiên giới sẽ rất tốt.”

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Tô Mặc, rồi vuốt ve mái tóc của nàng. Đèn dầu tắt phụt, hắn thì thầm: “Đã muộn rồi, ta biết nàng nhất định rất mệt, nàng ngủ trước đi.”

“Ừ.” Tô Mặc thật sự có chút mệt mỏi, nàng nằm trong lòng hắn, dựa vào cơ thể Sư Anh luôn cho nàng cảm giác bình yên. Nhưng đến nửa đêm, lúc nàng đang ngủ say, bỗng nàng cảm giác cơ thể rất nặng, sau đó như đang dập dềnh trong sóng biển, lại như cành liễu trước gió, cuối cùng biến thành một vũng nước mềm mại, hóa thành muôn vàn hình dạng.

Bên tai truyền đến giọng nam tử trầm nhẹ, “Mặc Nhi, Mặc Nhi.”

“A Anh!” Tô Mặc vội vàng trả lời.

“Có thích không? Mặc Nhi?”

Nàng mơ mơ màng màng trả lời, “Thích.”

Bóng đêm mê loạn, trăng sáng sao yên, gió xuân kiều diễm.

Màn phù dung ấm áp, uyên ương giao gáy, tình ý triền miên.

Sáng hôm sau, Tô Mặc bị tra tấn đến chết đi sống lại được Sư Anh hôn đến tỉnh. Sư Anh nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên hai gò má nàng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Mặc nhi, đêm qua vi phu nhất thời không thể kiềm chế được đã làm hai lần.” Hắn nuông chiều ôm Tô Mặc giúp nàng rửa mặt, thậm chí giúp nàng xử lý đống hỗn loạn của đêm qua. Tô Mặc hạnh phúc tùy ý để đối phương trân trọng nàng, say mê nàng.

Bụng Tô Mặc kêu lên ùng ục, Sư Anh cười, “Đêm qua ta có hơi dữ dội một chút, chẳng trách nàng đói bụng.”

Khuôn mặt Tô Mặc đỏ lên, đưa tay che miệng hắn.

Sư Anh tự xuống phòng bếp làm đồ ăn sáng, còn làm mì sợi dễ tiêu, tự mình bưng lên trong phòng ngủ ở lầu ba.

Hắn cầm đũa, đút từng miếng cho Tô Mặc.

Đêm qua tuy rằng Tô Mặc bị ba người ép buộc giày vò đến chết đi sống lại, sắc mặt yếu ớt, tinh thần uể oải, mềm mại vô lực, nhưng lúc này đang chậm rãi hưởng thụ ôn nhu của Sư Anh, trong lòng cảm thấy có một chút ngọt ngào như thế.

Sư Anh đút cháo trắng rau dưa cho Tô Mặc, Cơ Bạch đi vào trong phòng, hắn nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Nhìn không ra tay nghề của các hạ cũng không tồi.”

“Vì nữ nhân mình thích, đương nhiên nam nhân phải nâng cao tay nghề.” Sư Anh cười cười, ánh mắt chất chứa muôn vàn nhu tình, môi cong lên, cười ung dung: “Điểm này ngươi còn lâu mới bằng ta.”

“Tuy là người chắc chắn phải có tự tin nhưng tự tin quá mức là không tốt.” Cơ Bạch lạnh lùng thản nhiên nói, “Thức ăn các hạ làm có chút thanh đạm, đôi khi Mặc Nhi thích món có khẩu vị đậm đà hơn.”

“Ồ?” Sư Anh nâng mắt nhìn hắn một cái.

“Mặc Nhi, đây là cá nướng ta làm, nếm thử một chút.” Cơ Bạch bưng cá tới.

“Cá nướng? Kiếm tu núi Côn Luân thích đồ quay nướng, chuyện này ta biết, trừ món này ngươi cũng không thể làm được món khác đúng không.” Sư Anh híp mắt lại, ngẩng đầu cười.

“Đúng vậy! Sáng sớm mà ăn cá nướng, không thấy ngấy sao?” Ngu Nhiễm ló đầu ra, tức giận nhìn Cơ Bạch. Nam nhân kia luôn lạnh lùng theo dõi hắn, ánh mắt giống hệt băng hồ lúc nó tập kích hạ bộ người ta, làm hắn cả đêm không dám ngủ yên, chỉ sợ đối phương rút kiếm đến đánh bất ngờ, như vậy cuộc sống tính phúc của hắn làm sao có thể bảo đảm được? Cũng may cả đêm bình an vô sự.

“Hai người các ngươi không hiểu khẩu vị của Mặc nhi, Mặc Nhi rất thích ăn cá, nàng ăn mỗi ngày, ngoài ra sau này nếu nàng mang thai, ta sẽ làm dược thiện điều dưỡng cho nàng.”

“Mặc Nhi, nàng thích ăn cá nướng sao?” Sư Anh cảm thấy việc này không nằm trong phạm vi những thứ Tô Mặc thích.

“Thích, món của A Anh và Tử Ngọc ta đều thích.” Tô Mặc đương nhiên nhìn ra được mấy nam nhân đang tranh đấu gay gắt, nàng thở dài một tiếng, sợ nhất là bọn họ đấu đến chết đi sống lại, ầm ĩ nhà cửa không yên. Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đã đủ khiến nàng lo lắng rồi, giờ còn xuất hiện bắc Cơ nam Anh, không ai thua ai. Nàng lập tức gắp thức ăn, một miếng rau một miếng cá, không bỏ sót bên nào.

Ánh mắt trong veo của Sư Anh dường như có thể nhìn thấu lòng người, hắn không nhịn được quay lưng đi than nhẹ một tiếng.

Trong ánh mắt Cơ Bạch cũng chất đầy tình cảm ôn nhu.

Ngu Nhiễm lười biếng tựa vào tường, cầm lấy ly trà uống một ngụm, vẻ mặt có chút buồn bực. Bọn họ đều biết xuống bếp, Sư Anh phong độ trí thức, Cơ Bạch kiếm ý mông lung, rõ ràng giống hệt người trời, không ngờ cả hai đều bắt đầu học cách lấy lòng, sức quyến rũ của Mặc Nhi thật sự không tầm thường.

Tuy kỹ thuật làm quần áo của hắn không ai có thể thể thay thế nhưng hắn không nắm được dạ dày của nàng, ẩm thực nam nữ, thức ăn cũng là một thứ chiếm vai trò quan trọng. Ngu Nhiễm vuốt cằm, thầm nghĩ: xem ra hắn cũng phải bắt học một số kỹ thuật khác. Ngu Nhiễm xưa nay luôn cảm thấy mình rất có thiên phú, nam nhân tự mình xuống bếp rất dễ làm nữ nhân cảm động, đến lúc đó ai cũng làm được, hai người kia cũng không còn quá nổi bật nữa.

Nhưng sau khi nở nụ cười, Ngu Nhiễm bỗng nhiên cười không nổi, bọn họ đã sống ngàn năm, kiến thức siêu đẳng, mà hắn với Văn Nhân Dịch chỉ mới hơn hai mươi tuổi, năng lực có hạn, những thứ đối phương hiểu biết chắc chắn hắn và Văn Nhân Dịch không thể so sánh được.

Xem ra đầu tiên hắn phải tăng thực lực lên, khi rảnh rỗi viết chút thoại bản, soạn thành khúc kịch, làm giai nhân vui mừng.

Đến lúc đó hắn sẽ làm trước nhiều bộ phục sức của nam nữ nhân vật chính cho nàng và hắn mặc, hai người cùng nhau diễn kịch, cuối cùng diễn giả làm thật, giành phúc lợi.

Quyết định như vậy đi, Ngu Nhiễm vỗ tay mấy cái.

Trong lòng đã bắt đầu lên ý tưởng cho các loại trang phục trình diễn, thậm chí ngay cả trang phục gấu mèo, trang phục hồ ly tinh hắn cũng nghĩ tới rồi.

Bên kia, Sư Anh nói: “Mặc Nhi, đợi sau khi hoàn thành xong chuyện ở Ma giới, hai người chúng ta quay về Nhân giới sống cùng nhau.”

“Được!”Tô Mặc gật đầu, rất mong nhớ cuộc sống cùng Sư Anh ở kiếp trước.

“Sư Anh các hạ, khoan hãy nóng vội.” Cơ Bạch lạnh nhạt lên tiếng.

“Chẳng lẽ Thần Sử đại nhân có dị nghị gì sao?”

“Ta có ý kiến khác, ta biết Mặc Nhi nàng không muốn trở thành nữ nhân ỷ quyền cậy thế một tay che trời, do nàng bị vận mệnh dồn ép đến nước này mà thôi, nàng tình nguyện làm một nữ nhân bình thường. Hơn nữa hạnh phúc của nữ nhân không phải chính là ở cùng với nam nhân mình thích hay sao, nam nhân kia bằng lòng che gió che mưa cho nàng, hoàn thành hết mọi chuyện vì nàng. Nhưng hiện giờ cơ duyên này chưa tới, chuyện sống chung nên đặt ở sau, khi nàng về phải đi một chuyến đến núi Côn Luân.”

“Vì sao?” Sư Anh nhíu mày.

“Thứ nhất, ta sẽ thông báo với mọi người trong thiên hạ là ta đã cưới nữ nhân mình yêu nhất. Thứ hai, ta muốn giúp sư đệ Văn Nhân Dịch tăng thực lực, xem như bù đắp hổ thẹn trong lòng ta.”

“Bù đắp? Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước sao lại còn làm?” Sư Anh cười nhạt.

“Nếu Mặc Nhi có bảy khế ước, vậy ta trở thành một trong số đó có gì không ổn?” Cơ Bạch lạnh lùng nói.

Tô Mặc buông mắt xuống, hiện tại người trong thiên hạ cũng chỉ biết nàng là phi tử của Văn Nhân Dịch, nếu lại biết nàng là phu nhân của Thần Sử đại nhân, chẳng phải sẽ rất khó xử sao. Nàng cũng không muốn Văn Nhân Dịch trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, cũng không muốn chuyện này làm quan hệ giữa Cơ Bạch và Văn Nhân Dịch xảy ra mâu thuẫn. Nàng chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của mình, không liên quan đến thế nhân. Đây quả là chuyện phiền phức, nhưng không thể không xử lý cho ổn thỏa.

Nàng than nhẹ một tiếng, hơi nhíu mi, thấp giọng nói: “Chuyện sau này để sau hãy nói! Chúng ta sẽ bàn tiếp khi trở về Nhân giới.”

Cơ Bạch và Sư Anh đồng thời nhìn nàng, đương nhiên hiểu rõ nàng đang nghĩ gì.

Bảy khế ước, quả thật là kinh hãi thế tục, trái ngược với lễ nghi phép tắc, huống chi mỗi người bọn họ đều không phải là nam nhân tầm thường.

Về việc công khai bảy khế ước, có lẽ chỉ ở Thiên giới bọn họ mới có thể công khai ở cùng nhau.

Ba nam tử đều tự lâm vào trong suy nghĩ của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.