Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 73: Chương 73: Khế ước phu thê




Cảnh sắc trước mắt xa hoa, Kim Liên nở rộ, bách điểu tề minh, thất thải sáng ngời lấp lánh. Tô Mặc chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình thay đổi thất thường, lần trước ở Kim Ngu Đường nàng đã gặp qua loại tình hình này, đương nhiên là có chuẩn bị tâm lý một chút, chỉ là hoàn toàn không ngờ Văn Nhân Dịch ở cạnh nàng cũng gặp nhìn thấy giống nàng, tóm lại chuyện này thật là kì quái lạ lùng.

Tô mặc vội vàng đảo mắt, nhìn xem Văn Nhân Dịch có bị ảnh hưởng hay không.

Nhưng Văn Nhân Dịch đã nhảy lên, tay cầm kiếm, dáng người nhanh nhẹn, vô cùng mạnh mẽ.

Hắn nhếch mày kiếm, không phát hiện bất kỳ manh mối huyễn thuật nào, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn hoàn toàn nhìn ra đây không phải là huyễn thuật, mà là một nơi trong bí cảnh.

Nói cách khác thì, nơi đây là thật, không phải giả.

Thử hỏi thiên hạ, có người nào có thể thao túng bí cảnh? Dĩ nhiên chỉ có người của Thiên giới.

Thần sắc Văn Nhân Dịch không hốt hoảng mà trầm giọng nói: "Mặc Nhi, cẩn thận chút."

Nói xong, hắn bảo hộ Tô Mặc sau lưng mình.

Tô Mặc không khỏi nhíu mày, sóng mắt khẽ lưu chuyển, không ngờ trước mắt lại không phải là ảo cảnh.

Từ sau khi thực lực của nàng tăng lên Tôi Thể kỳ nàng mới phát hiện ra chuyện này, mà đồng thời Văn Nhân Dịch cũng bị liên lụy theo, chuyện này thật sự rất cổ quái.

Lúc này nàng rất khó hiểu, cực kì khó hiểu.

Ngay lúc hai người đang dò xét xung quanh, thì một âm thanh hư vô mờ mịt truyền đến, trong màn sương trắng mờ mờ ảo ảo chỉ nghe tiếng chứ không thấy người: "Hai vị không cần tìm, lão thân là có chuyện mà đến."

Văn Nhân Dịch ngước mắt lạnh lùng hỏi: "Các hạ là người phương nào?"

Thanh âm kia nhẹ than một tiếng, sau đó không nhanh không chậm cười nói: "Văn Nhân công tử, đã lâu không gặp."

"Ngươi biết ta sao?" Văn Nhân Dịch hỏi.

“Thiên cơ bất khả lộ, trước mắt ngươi cũng không thể nhớ ra ta nhưng sớm muộn ngươi cũng sẽ nhớ lại một chuyện. Có câu nói nhân duyên ba đời đã được định trước, nhưng Văn Nhân công tử phải nói cho lão thân biết các hạ có nguyện ý cưới Tô Mặc làm thê tử hay không? Ta có lẽ có thể giúp ngươi một tay." Thanh âm đối diện ẩn chứa ý trầm ngâm, một đôi mắt xuyên qua màn sương phóng đến, ánh mắt kia dường như có hình thù, khóa chặt trên người Văn Nhân Dịch khiến thần hồn hắn không cách nào nhúc nhích.

Bỗng nhiên trong sương mù xuất hiện một vị phụ nhân bóng dáng hư ảo mang một chiếc mặt nạ ngũ thải quang hoa, không thể thấy được khuôn mặt của bà ta.

Phụ nhân kia cười lạnh một tiếng nói: "Tô Mặc, nhìn thấy sư tôn sao không hành lễ?"

Tô Mặc nhìn bóng dáng hư ảo lúc ẩn lúc hiện kia, híp mắt, tâm tình hết sức bình tĩnh, tuy rằng không nhớ được người trước mặt nhưng nàng biết đối phương là người không dễ chọc vào.

"Tô Mặc bái kiến sư tôn."

Sư tôn? Văn Nhân Dịch nhìn nhân vật Thiên giới trước mắt, mặc dù hắn biết hai giới có liên hệ, nhưng không ngờ gặp được ở đây.

Hắn cũng không ngờ Tô Mặc lại có quan hệ cùng Thiên giới? Hắn còn có cảm giác mơ hồ như chính mình cũng không thoát khỏi liên quan.

Thậm chí hắn cảm thấy bóng dáng trước mặt vô cùng quen thuộc, dường như đã từng gặp qua.

Người nọ cười khẽ một tiếng, nói tiếp: "Tô Mặc, Văn Nhân, hai người sao lại phát triển chậm chạp như vậy, đáng thương! Thật là đáng thương!"

Bà ta đang nói gì? Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Phụ nhân kia nghiêng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia thương hại, "Không ngờ hai người còn chậm chạp không chịu ở cùng nhau, các ngươi không biết Thiên giới giờ đang dầu sôi lửa bỏng, đang mong các người nhanh trở về hay sao."

Văn Nhân Dịch nhíu mi, lạnh lùng trừng bà ta, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Phụ nhân thở ra một làn khói, nhàn nhạt nói: “Hôm qua các ngươi đã bái đường thành thân, khế ước phu thê đã định ra rồi. Ta cảm giác được trên Thiên giới nên đến đây xem thử, để tránh đồ nhi này của ta nóng đầu lên lại không biết đã lập khế ước phu thê với Văn Nhân công tử, hai ngày sau lại phất tay áo rời đi, lãng phí tình cảm của công tử vô ích, khi đó lại hại người hại mình, cũng uổng phí ta an bài mối nhân duyên này cho các ngươi.”

Tô Mặc nâng mắt nhìn đối phương, nhíu mày, đương nhiên hiểu rõ ý đối phương muốn nói là gì.

Lần trước bà ta đã nhắc đến chuyện bảy chân mệnh thiên tử phải lập khế ước phu thê với mình. Bây giờ không ngờ bà ta xuất hiện lại vẫn nhắc đến vấn đề này.

Nàng mơ hồ nhớ mình bị phạt phải hạ trần, nhưng không biết là có liên quan gì đến khế ước. Theo lời bà ta nói thì, chẳng lẽ Văn Nhân Dịch chính là một trong những chân mệnh thiên tử của mình?

Nhưng nàng căn bản không biết mình đã lập khế ước phu thê gì với Văn Nhân Dịch cả.

Nàng thật sự không biết.

Nàng chỉ biết sau khi hắn xuất hiện, hắn đã làm đảo lộn hoàn toàn bước đi và kế hoạch của nàng.

Phụ nhân kia nói: “Hiện tại hai ngươi đều không có trí nhớ, lão thân đành cố mà hỗ trợ nối dây tơ hồng giúp một tay vậy, nếu không ngày khác các ngươi trở về Thiên giới sợ là chẳng làm nên chuyện gì.”

Ánh mắt Tô Mặc chớp lóe, nàng mơ hồ nghe được hàm ý bất an sợ Thiên giới rung chuyển trong lời của bà ta.

Nàng còn nhớ rõ câu “Yêu tinh sắp xuất hiện, thiên hạ đại loạn”, không biết có liên quan gì đến Thiên giới không?

Nhưng khế ước của nàng thì liên quan gì chứ?

Bên cạnh, Văn Nhân Dịch vẫn luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Hắn thử giật giật thân thể muốn thoát khỏi trói buộc nhưng không được, chỉ có thể nói: “Ta và Mặc Nhi thành thân chỉ là kế tạm thời, có liên quan gì đến ngươi? Vì sao phải giam cầm ta?”

Phụ nhân cười: “Giam ngươi là vì tốt cho ngươi, ta nhìn ra được ngươi thích Tô Mặc, một khi đã như vậy, sao phải cự tuyệt ý tốt của ta?”

Nếu như là lúc trước, Văn Nhân Dịch tuyệt đối sẽ không để ý tới việc này, nhưng bây giờ hôn sự này đúng là khúc mắc của hắn, chẳng qua hắn sẽ không tùy tiện tin người ngoài. Ánh mắt hắn sắc bén, giọng điệu bức người: “Làm sao ta tin ngươi được?”

“Văn Nhân à Văn Nhân! Ngươi thật đúng là giống hệt như trước, không dễ tin ai cả.” Phụ nhân có chút phiền muộn nói.

Dứt lời, người nọ vươn tay, một tia sáng bắn ra từ đầu ngón tay bay thẳng vào ngực Văn Nhân Dịch.

Động tác bà ta rất nhanh, nếu là kiếm, nhất định là tuyệt sát.

Nhưng tia sáng đó bắn vào ngực Văn Nhân Dịch làm lộ ra dấu vết khế ước như bị châm lửa.

Văn Nhân Dịch cảm thấy trái tim nóng lên, hắn đứng yên bất động, kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Khế ước phu thê.” Giọng nói bà ta rất tự nhiên, “Khế ước này chỉ cần sau khi bái đường, mà hai bên đều yêu thương nhau thì sẽ hình thành. Khế ước sẽ xuất hiện ở ngay trái tim ngươi, còn của Tô Mặc là trong đan điền. Nếu không tin ngươi có thể lén xem trộm một chút.”

Nói xong bà ta lại điểm đầu ngón tay, lại thêm một tia sáng bắn về phía đan điền của Tô Mặc.

Ánh mắt Văn Nhân Dịch nhìn thiếu nữ như một mũi tên, gió lạnh cuốn mái tóc nàng bay bay, dưới đan điền cũng có một khế ước màu đỏ lửa. Tô Mặc cũng liếc nhìn, lại nhịn không được quay mặt đi chỗ khác.

“Vừa rồi ngươi nói phải yêu thương lẫn nhau mới có thể hình thành khế ước sao?” Ánh mắt nam tử vừa vui sướng vừa lo lắng không yên.

“Không sai, các ngươi thích nhau, mà lại còn làm lễ bái đường, đương nhiên đã hình thành khế ước.”

“Làm sao có thể?” Tô Mặc ngẩn ra, không tiếp thu được mình lại thích Văn Nhân Dịch.

“Đương nhiên có thể.” Phụ nhân lạnh nhạt nói: “Tô Mặc, nếu trong lòng ngươi không thích hắn, khế ước sao có thể thành lập được? Khế ước không thể gạt người.”

Nhưng Tô Mặc vẫn lạnh lùng, “Vậy khế ước có thể giải trừ hay không?”

Phụ nhân liếc xéo Tô Mặc một cái: “Rất khó.”

Tô Mặc vẫn không cam lòng hỏi: “Sư tôn, chẳng lẽ không có biện pháp giải trừ khế ước sao?”

“Bổn tiên thân phận tôn quý, mà lại đến đây vì việc này, không ngờ ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy, muốn giải trừ khế ước với hắn sao?”

“Không sai, chỉ cần có cách giải trừ.”

Ánh mắt phụ nhân kia khẽ lóe, hàm ý cười vang: “Có cách, nhưng ngươi thật sự muốn giải trừ?”

Tô Mặc chém đinh chặt sắt nói: “Đúng.”

“Không hối hận?”

“Không hối hận.”

Phụ nhân hừ lạnh, “Không biết nặng nhẹ, không biết xanh đỏ đen trắng, tính nhẫn nại của lão thân có hạn, ta cũng thấy không đáng thay ngươi đó Văn Nhân công tử, nữ nhân này vậy mà muốn giải trừ khế ước với ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi vẫn thích nàng sao? Bất luận phát sinh chuyện gì đều thích nàng có đúng không?”

Văn Nhân Dịch không chút do dự trầm giọng đáp: “Ta vẫn thích nàng, chỉ vì ta không làm được gì nhiều cho nàng, không thể làm nàng cảm động, ta cũng rất hổ thẹn.”

“Nếu như hai người các ngươi chỉ có một người được sống tiếp, ngươi có bằng lòng chết vì nàng không?”

Văn Nhân Dịch khẽ thở dài, thản nhiên đáp: “Tuy ta yêu bản thân mình, nhưng nếu như đã gặp gỡ ý trung nhân, sợ là cũng sẽ không kìm được mà bảo hộ nàng, tất cả đều xuất phát từ bản năng thôi.”

Tô Mặc ngẩn ra, không ngờ hắn lại trả lời như vậy.

Phụ nhân kia cười nhạo: “Lời nam nhân nói nữ nhân thường không tin, trừ phi là tận mắt nhìn thấy.”

Tô Mặc và Văn Nhân Dịch đều kinh ngạc, không biết bà ta muốn làm gì.

Chỉ là ánh mắt Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc có chút ảm đạm, Tô Mặc lại không dám nhìn thẳng hắn.

“Tô Mặc, giải trừ khế ước với hắn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

“Đã nghĩ kỹ.” Tô Mặc nghiêm túc trả lời.

“Không đổi ý?”

“Sẽ không thay đổi.”

“Được, được.” Phụ nhân cười lạnh vung tay lên, không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo, trên trời xuất hiện đủ loại dị tượng: Chín mặt trời cùng xuất hiện, vạn vật thiên địa mênh mông, mặt đất khô cạn nứt nẻ, cuồng phong cuồn cuộn, sông băng dâng trào.

Sau đó xung quanh tối đen đáng sợ, một bí cảnh lại sinh ra.

Bốn phía trên dưới trước sau đều tối tăm, mặt trăng đỏ máu lơ lửng trên không trung, dãy núi sừng sững đồ sộ, cảnh tượng hỗn độn như bàn cổ khai thiên ích địa. Thế giới chấn động, hồng thủy dâng trào, cửu châu chìm nổi, Tiên giới biến mất, Ma giới sa sút, hắc long bay lên trời, mây đen vần vũ.

Bọn họ biết, thực lực của thần tiên chân chính phàm phu tục tử vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, có thể dời núi lấp biển, thay đổi non sông.

Tô Mặc cảm nhận được tâm tư quỷ dị của bà ta, tuy hành động khiến người khác khó hiểu nhưng lại rất sát phạt quyết đoán.

“Hai tiểu nhi ngu xuẩn, lão thân cố ý đến đây lại phải thấy mặt do dự của các ngươi, ta thật sự rất không hài lòng.” Giọng nói bà ta chuyển lạnh, có chút không kiên nhẫn, còn có chút uy nghiêm cao độ, “Phàm phu tục tử lại dám khiêu khích nhẫn nại của bổn tiên, ta phải cho các ngươi một chút giáo huấn mới được.”

Đột nhiên, giữa Văn Nhân Dịch và Tô Mặc xuất hiện một khe hở.

“Mặc Nhi.” Văn Nhân Dịch vươn tay, chỉ tiếc khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

“Dịch.” Tô Mặc lo lắng nhìn hắn, không thể vươn tay giữ được hắn.

Bỗng hai người cùng đồng thời rơi xuống vực sâu.

Một lúc sau mới cảm thấy chân đạp trên đất bằng.

Xung quanh chỉ có một màu đỏ máu, trên khoảnh đất nứt nẻ có cắm một thanh trường kiếm, là kiếm trủng, đúng là nơi chôn của danh kiếm thiên hạ. (*trủng: mộ)

Thân hình phụ nhân kia trôi lơ lửng, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi nghe cho rõ, nơi đây là bí cảnh thí luyện, phải đấu với kiếm, ngộ được kiếm ý, nhưng thực lực của người thường căn bản không thể đạt tới cảnh giới như tiên nhân, không thể sinh tồn được ở đây. Hai ngươi các ngươi chỉ như một hạt bụi miễn cưỡng kéo dài hơi tàn một lúc mà thôi.”

Dứt lời, bỗng một thanh cổ kiếm khổng lồ đánh úp về phía Văn Nhân Dịch và Tô Mặc. Văn Nhân Dịch lập tức kéo Tô Mặc vươn người nhảy lên mới có thể khó khăn tránh thoát được một kiếm. Nhưng lập tức lại thêm một thanh trường kiếm bổ về phía Văn Nhân Dịch, kiếm ý ập tới, Văn Nhân Dịch vội vàng buông tay Tô Mặc ra, rơi xuống từ không trung.

Kiếm kia chiêu chiêu tàn nhân, nhìn thì nhẹ như lông hồng, nhưng thật ra nặng tựa thái sơn.

Cảnh vật chung quanh đỏ như máu, lửa nóng bập bùng, gió lạnh cuồn cuộn thổi.

Mặt trăng đỏ tỏa sáng trên không trung, biển lửa ngăn chặn đường trốn chạy của hai người họ.

Từng kiếm, từng kiếm, lại từng kiếm.

Toàn thân Tô Mặc đau nhức, nàng hôn mê chốc lát lại bị đau đến tỉnh, tiếp tục hôn mê, tiếp tục đau tỉnh.

Văn Nhân Dịch cũng đã sức cùng lực kiệt, mi tâm xuất hiện một đường máu dài.

Tô Mặc thi triển chiêu số, nhưng trước mặt tiên nhân, nàng biết mình hoàn toàn không có đường sống.

“Sư tôn, người muốn giết chúng ta?” Nàng khẽ nhếch môi.

“Không sai, đây là phạt các ngươi đã hạ giới mà lại làm trái mọi việc, chỉ là một con kiến mà tưởng mình giỏi giang sao?”

Tô Mặc không ngờ bà ta chỉ vì chuyện như vậy mà muốn giết bọn họ.

“Vì sao?” Nàng khó tin hỏi.

“Ngươi đã muốn giải trừ khế ước, vậy tất cả tâm huyết của lão thân phải uổng phí hết, vì sao không giết các ngươi cho hả giận? Không bằng bắt các ngươi tế kiếm còn hơn!”

Dứt lời, màn sương mù đỏ máu ập đến, trong khoảnh khắc, Tô Mặc cảm thấy mình bị từng kiếm từng kiếm đâm chém, không biết là trăm hay là ngàn lần, đau đớn không thể tưởng tượng được. Nàng run rẩy, kiếm kia như muốn nàng hồn phi phách tán mới bỏ qua. Tô Mặc cảm thấy có chút hối hận, nàng biết thái độ của mình đã chọc giận bà ta rồi.

Tiên nhân ai mà không cao cao tại thượng, hỉ nộ vô thường, không phải người phàm có thể tùy ý phỏng đoán.

Nàng thậm chí còn cáu giận trong lòng, nàng nhất định phải sống sót trở lại Thiên giới để trả lại cho đối phương gấp trăm gấp ngàn lần.

Núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt.

Vì thế, Tô Mặc thở dốc nói: “Dừng tay, ta bằng lòng lập khế ước với hắn, người đừng hành hạ bọn ta nữa.”

Phụ nhân cười lạnh: “Ngươi đã nói muốn giải trừ khế ước, biện pháp giải trừ chỉ có một, khế ước phu thê khác khế ước bản mệnh, không phải cùng vinh cùng hại, mà chỉ cần trong hai các ngươi có một người chịu chết là có thể giải trừ. Người sống đương nhiên có thể rời khỏi đây. Suy nghĩ kỹ đi, ngươi chết hay là hắn chết?”

Bà ta tiếp tục cười: “Đương nhiên, hai ngươi không ai còn chịu được thêm nữa, có lẽ cùng chết với nhau không chừng.”

Tô Mặc nhíu mày, không ngờ bà ta lại lòng dạ độc ác như vậy.

Phụ nhân thầm bi thương: “Tô Mặc, có câu là nước đổ khó hốt, nếu Văn Nhân Dịch chết, vậy tất cả những người có quan hệ với hắn đều sẽ phải chết. Ta sẽ hủy diệt tòa hành cung này, thần không biết quỷ không hay.”

Vài chục thanh kiếm cổ lao đến, sắc xanh chớp lóe, sắc vàng tỏa hào quang, không ngừng ập về phía hai người. Cuối cùng Văn Nhân Dịch chắn trước mặt nàng, hắn dùng sức ôm chặt Tô Mặc, lấy thân thể ngăn cản toàn bộ công kích, mặc kệ thân mình vết thương chồng chất. Nhưng Tô Mặc vẫn bị kiếm ý đè nặng phải nằm xuống, nàng biết lúc này Văn Nhân Dịch tựa như một cọng cỏ có thể bị cuồng phong bẻ gãy bất cứ lúc nào, hắn và nàng rất có thể không ai được sống sót.

Bất tri bất giác, hai người đã lưỡng lự bên bờ sinh tử không biết bao lâu.

“Mặc Nhi, sư tôn của nàng đúng là kẻ điên, nàng cầu tình với bà ta để rời khỏi đây đi.” Văn Nhân Dịch ho khan, máu tươi phun trên đất, nhưng hắn vẫn dùng sức thẳng lưng chắn vô số kiếm cho nàng.”

“Dịch, ta làm liên lụy đến ngươi rồi.” Tô Mặc cắn môi, nước mắt tràn mi.”

“Tô Mặc, ta hỏi ngươi, chẳng lẽ nam nhân này trong lòng ngươi không có chút vị trí nào sao?” Phụ nhân kia đột ngột hỏi.

Tô Mặc bỗng nhận ra mình rất sợ hắn phải chết, nước mắt nàng tuôn rơi, nhịn không được quay đầu đi chỗ khác.

“Ngươi đã chấp nhất như vậy, để hắn chết thì có ngại gì?”

“Nếu ngươi không thích hắn, vậy ta sẽ giết hắn ngay bây giờ, thế nào?”

“Ngươi rõ ràng là thích hắn, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.”

“Đương nhiên, nam nhân này vì ngươi mà cam tâm tình nguyện hi sinh vô số, người như vậy chẳng lẽ không đáng để ngươi thích sao?”

“Chẳng qua, khế ước đã lập kỳ thật không thể đổi ý, nếu cho ngươi cơ hội một lần nữa, ngươi vẫn còn đổi ý sao?”

Bà ta từng câu bức nàng, từng chữ như đánh vào tim nàng, sau cùng bà ta hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có thích hắn không? Còn muốn giải trừ khế ước không?”

“Ta thích hắn, ta không giải trừ khế ước.” Tô Mặc rốt cuộc nhịn không được nói ra, nàng không đành lòng nhìn hắn chịu khổ.

“Được, được.” Phụ nhân kia vung tay, cảnh tượng chung quanh toàn bộ biến mất, bà ta cười nói: “Kỳ thật vừa rồi chỉ là trận kiếm ảo thôi, nếu thật sự là kiếm trủng, chỉ sợ các ngươi đã chết trăm ngàn lần rồi.”

Hóa ra bọn họ bị sư tôn này tung bẫy, Tô Mặc buồn bực không nói gì.

“Hai ngươi chẳng lẽ không cảm tạ bà mối này sao?” Ánh mắt phụ nhân kia lạnh lùng đảo qua, hai người cũng không nhịn được run lên.

“Đa tạ sư tôn.” Tô Mặc cảm thấy Thiên giới có một phụ nhân đáng sợ như vậy làm sư phụ của mình thật đúng là bất hạnh, trong lòng không khỏi cảm khái.

“Cảm tạ sư tôn.” Văn Nhân Dịch cũng nâng mắt nói.

Bà ta ho khan: “Văn Nhân công tử, ta không phải là sư tôn của ngươi, luận bối phận ngươi cũng không kém ta bao nhiêu, chẳng qua nếu ngươi đã muốn kêu như vậy thì lão thân liền chiếm chút tiện nghi của ngươi bây giờ thôi.”

Bà ta vừa dứt lời, Văn Nhân Dịch đột nhiên ôm chặt lấy Tô Mặc.

Bà ta cười khẽ, lắc lắc đầu, “Đôi phu thê các ngươi hãy sống cùng nhau cho tốt. Tô Mặc, nam nhân cạnh ngươi ta không có bản lĩnh giết hắn, màn vừa rồi chỉ là để ngươi thấy rõ nội tâm của mình thôi.”

Nói tới đây, sắc mặt bà ta nghiêm lại: “Còn nữa, gần đây Thiên giới đã có điều lệ mới, chỉ cần có khế ước phu thê thì về sau sẽ là phu thê chính thức, trong vòng năm canh giờ không đôn luân là không hợp lễ pháp, sẽ bị phạt nặng, không phải trừng phạt đơn giản như kiếm trủng vậy đâu. Tô Mặc, Văn Nhân Dịch, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi, mau mau động phòng.” (*đôn luân: việc vợ chồng)

Sau đó, không đợi hai người kịp hồi phục tinh thần, bà ta đã phất tay áo biến mất.

Tô Mặc mở mắt, nhìn thấy Văn Nhân Dịch đang nằm sấp bên cạnh, dường như hai người đã ngủ thiếp đi tại ôn tuyền.

Mọi chuyện vừa rồi như chỉ là một giấc mơ.

Nhưng tâm tình nàng lại có cảm giác thương hải tang điền.

Nàng dùng thần thức thăm dò vào đan điền, phát hiện một khế ước phu thê đã châm.

Xem ra, vừa rồi hai người bọn họ quả thật đã bị dẫn vào bí cảnh kia.

Văn Nhân Dịch nhìn nàng, sắc mặt hơi hồng hồng, trong lòng có chút vui mừng, hắn thấp giọng nói: “Mặc Nhi, ta thích nàng.” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tô Mặc lên, nghiêng người sang, in một nụ hôn lên môi nàng, lại nhịn không được thì thầm: “Tuy ta không rõ mọi chuyện, nhưng hiện tại nàng đã là thê tử của ta, nên hành lễ đôn luân mới phải.”

Hắn ôm lấy nàng, đứng dậy đi khỏi ôn tuyền, nhóm hầu tì dọc đường không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Không ai ngờ Ngũ hoàng tử hào hoa phong nhã lại ôm Ngũ hoàng phi đi qua dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người.

Đèn lồng đỏ vẫn treo dưới mái hiên, tỏ rõ niềm vui tân hôn của bọn họ.

Trở lại tân phòng, hắn đặt nàng trên giường, nhìn bộ dạng lười biếng mê người của Tô Mặc, trong lòng Văn Nhân Dịch nhịn không được nổi lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.