Vô Song Thành, bóng đêm ảm đạm thê lương, gió Bắc rét run người, mà trong đại sảnh phòng nghị sự lại đèn đuốc sáng trưng.
Thân hình cao to của Thành chủ Vô Song Thành ngồi chính giữa đại sảnh, xoa nhẹ trán, vẻ mặt vô cùng phiền não.
Người đời đều cảm thấy sinh nhi tử là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nhưng ông lại thấy loại nhi tử trời sinh không nghe lời gì đó, từ bé đến lớn đều không nghe dạy dỗ, khiến ông thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật đúng là nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ trong thiên hạ.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của ông nháy mắt hiện lên mất mát cùng không biết làm sao.
Các quan lại bên trong Vô Song Thành đều có tính toán riêng, mỗi người tranh nhau phát biểu ý kiến của mình, bọn họ đều là lão thần (quan lại già, tuổi cao), đương nhiên sẽ có chủ kiến của mình, đều đồng ý với đề nghị xem mắt lần này, mong thế tử Ngu Nhiễm sớm ngày sinh ra người kế vị của đời tiếp theo, đồng thời khuyên nhủ Thành chủ Vô Song Thành hãy thoải mái, buông lỏng hơn.
Có người chỉnh lại y quan, khuyên can, sắc mặt nghiêm trọng nói với Thành chủ: "Bệ hạ, Nhiễm công tử xưa nay vốn không có hứng thú với nữ nhân, trước mắt lại nói là có nữ nhân mình thích, vậy cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, nam nhân mở mang kiến thức cũng tốt, nhưng liệu có bao nhiêu nam nhân quý tộc có thể lấy được nữ nhân mình thích? Không phải đều nghe theo lệnh của phụ mẫu lời của người mai mối hay sao?”
Nam tử bên cạnh lập tức lên tiếng phản bác ý kiến của ông, quát lên: "Hoang đường, chẳng lẽ Thành chủ không có thú Viện phu nhân hay sao? Không thích Viện phu nhân sao? Ngươi đang nói lung tung gì đấy?"
Thành chủ Vô Song Thành liếc mắt nhìn hắn một cái, người nọ lập tức im lặng không nói, mà nhóm lão thần nhớ ra năm đó Thành chủ cũng là không nghe lời khuyên của người khác, quả nhiên là cha nào con nấy.
Một số lão thần khác chậm rãi phân tích: "Lão thần cảm thấy Nhiễm công tử đang bị lừa gạt, nếu nữ nhân kia là nữ nhân đầu tiên trong hai mươi năm qua của thế tử, ta cảm thấy nhất định là nữ nhân này đã chủ động mê hoặc công tử."
Thành chủ Vô Song Thành lại hừ lạnh một tiếng, trong lòng khinh bỉ người nói, vẻ mặt đã chuyển sang lạnh nhạt kiêu ngạo, "Nhi tử của ta không phải đứa ngu ngốc, một nữ nhân có thể nào mê hoặc được nó? Nó không giống con trai nối dõi của ngươi."
Lão thần kia lập tức không nói gì đáp lại, vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc này Thành chủ Vô Song thành nhíu mày nói: "Thật ra các ngươi đừng suy nghĩ nữa, ta cảm thấy liệu chúng ta ở Vô Song Thành này mà thúc giục ép hôn có hơi cấp bách, nên chỉ sợ nữ nhân kia là Ngu Nhiễm dùng để làm cái cớ mà thôi."
"Không sai, có lý, có lý." Mọi người cảm thấy này mới là nguyên nhân chính.
Một lúc sau, lại một vị lão thần hơi trầm ngâm, nói: "Bệ hạ, thần nghe nói trong lúc Ngu thế tử không ở Vô Song Thành, chỗ Kim Ngu Đường đã từng có người muốn ám sát thế tử."
Thành chủ lập tức nhìn về phía xa xa, khí thế quanh người trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nói: "Ám sát? Nhi tử của ta chính là người kế vị Vô Song thành, nhớ lại năm xưa luôn có người buộc tội nó không làm việc đàng hoàng, yêu cầu lập lại thế tử một lần nữa, ta khẳng định bọn chúng với thích khách chính là cùng một bọn, bất luận như thế nào ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ muốn thương tổn nhi tử của ta."
Những người khác đều gật đầu, "Thế tử chính là thế tử, những người đó đều là lòng lang dạ sói, không thể bỏ qua được."
Thành chủ năm đó chính vì nguyên nhân ghét bỏ những lão thần nói nhiều lải nhải này nên mới thích đốt một chút mùi đàn hương gay mũi ở trong phòng, lúc này nhóm cung nữ đang thay đàn hương trong phòng, lụa trắng phấp phới, dần dần khói hun che lại mắt của các lão thần, cuối cùng Thành chủ Vô Song Thành nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm nước trà, đè nén lại mùi trong mũi, chính mình cũng cảm thấy kì lạ, "Bất quá nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Cho dù là lá chắn tại sao lại vẫn giành được biệt đãi (đối xử đặc biệt) của Ngu Nhiễm?"
Lão thần kia ho khan vài tiếng, vội vàng tiến lên tâu: "Lão thần nhớ rõ lúc công tử ở trong Kim Ngu Đường chưa từng tiếp xúc với nữ nhân khác, nữ tử kia nhất định là người của Kim Ngu Đường. Hay là chúng ta đi thăm dò, xem thường ngày Nhiễm công tử thân cận với ai?"
Thành chủ Vô Song Thành chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, "Được, làm như vậy đi."
Các lão thần nhanh chóng cáo lui.
Trong hoàng cung, dưới tường cao màu đỏ, một bóng dáng màu đen ném một phi toa (ám khí 1 đầu có móc câu, 1 đầu là dây, chuyên dùng trèo tường) lên chỗ cao, đang chuẩn bị trèo tường thoát ra.
Bóng dáng kia thẳng tắp kiêu ngạo, tuy chuẩn bị trốn đi nhưng lại không lộ vẻ lén lút.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh, Ngu Nhiễm lập tức biến sắc, "Ai đó?"
"Nhiễm Nhiễm, là nương." Một phụ nhân mĩ lệ hiền từ chậm rãi bước ra, váy sa mỏng màu tím dưới ánh trăng màu trắng bạc lộ ra sự lộng lẫy lấp lánh, trên váy thêu hoa văn Khổng Tước cùng múa trên mây tím, trang phục không phức tạp, xem ra là do Viện phu nhân vội vàng chạy ra đuổi theo, nàng nhìn Ngu Nhiễm chằm chằm rồi thở dài một tiếng, nhìn hắn lắc đầu không biết làm sao, Phượng Hoàng bộ diêu (loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha) trên tóc nhẹ nhàng lay động.
"Nương! Người đừng làm con sợ." Ánh mắt Ngu Nhiễm nhìn qua, khí thế ung dung, thở phào nhẹ nhõm.
"Con thật sự muốn trốn đi?" Bên môi Viện phu nhân lộ ra nụ cười mê hoặc như có như không.
"Đương nhiên, nương biết con ghét nhất là xem mắt gì đó, hơn nữa đã lâu lắm rồi con chưa được gặp khanh khanh, trong lòng rất nhớ, đến lúc đó để nàng sinh ra người kế vị là được rồi." Ngu Nhiễm đưa tay sờ sờ mũi, lúm đồng tiền trên hai gò má từ từ hiện ra, tươi cười mê hoặc khiến người như được tắm trong gió xuân, "Con và Mặc Nhi còn trẻ, sinh vài đứa nhỏ gì đó không thành vấn đề."
"Nhiễm Nhiễm, cẩn thận vui quá hoá buồn, đừng quên nha đầu đó có tất cả bảy khế ước, con cảm thấy như thế nào?" Viện phu nhân nhẹ nhướng mắt phượng, trong mắt hiện rõ lo lắng và ân cần, nhẹ nhàng nói.
"Nương, người thực sự là lo lắng vớ vẩn, có con và Văn Nhân Dịch, nếu xuất hiện manh mối của người thứ ba, con sẽ chặt đứt nó luôn." Ngu Nhiễm xoa tay, nói chắc chắn.
"Con thật sự rất tự cho là đúng! Nương thật sự cảm thấy Tô Mặc kia không phải là nữ nhân đơn giản đâu." Viện phu nhân thở dài sâu kín.
"Nương? Người không thích Mặc Nhi?" Ngu Nhiễm không nhịn được nhíu mày, lông mi dài lay động.
"Không phải, chỉ là cảm thấy không dễ cảm phục nàng ta như vậy thôi, chí khí rất lớn, hai huynh đệ các con vẫn nên cẩn thận hơn, nếu đã phải đi thì con đi đi, ở chỗ này cũng không để làm gì." Viện phu nhân dùng khăn che môi, nghĩ đến trước kia nghe nói đến chuyện một mình Tô Mặc đối phó với phu nhân tuần phủ, bà cực kì rung động. Có lẽ chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể lôi kéo được sự chú ý của hai người Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch.
Viện phu nhân bỗng nhiên cảm thấy lúc mình còn trẻ quả thật không thể so sánh với Tô Mặc.
Ngu Nhiễm lập tức gật đầu: "Được! Nếu cha hỏi nương cứ nói con đã đi sinh em bé, lão nhân bọn họ luôn dong dài, cảm thấy chuyện người nối dõi của Vô Song Thành rất quan trọng, con đây liền trốn đi để sinh một người kế vị, lần này con thấy bộ dạng sinh long hoạt hổ của cha, sống thêm mấy trăm năm nữa cũng không sao, bất quá nếu con không ở cạnh nàng thì con sẽ rất không vui." Thanh âm Ngu Nhiễm ấm áp như gió xuân, khuôn mặt tuấn mĩ vô trù dưới ánh trăng hiện ra vài phần hào sảng của thiếu niên.
Nhìn Ngu Nhiễm cười khẽ, tươi cười như bông liễu bay cao, nhẹ nhàng lưu lại trong lòng Viện phu nhân, vẻ mặt nàng bình tĩnh lại, không nhịn được nhớ lại chuyện tình năm đó của mình với Thành chủ. Tình yêu tuổi trẻ không hiểu vì sao lại chạm đến những suy nghĩ trong lòng bà, bà thấy chuyện mình vừa lo lắng và thông cảm cho Ngu Nhiễm thật sự không cần thiết. Bà lập tức cười sâu kín, "Đúng rồi, Nhiễm Nhiễm, nương đã hỏi thăm, hình như con bé không còn ở hải vực Tề quốc nữa."
"Cái gì? Không ở đó nữa? Vậy thì nàng đi đâu?" Ngu Nhiễm nhịn không được lớn tiếng hỏi.
"Vài ngày trước đó, có một thời gian nó biến mất không tung tích, sau đó Tô gia tứ thiếu làm việc giúp nó, rồi lại cũng không thấy Tô gia tứ thiếu đâu, tóm lại Yêu Cơ cô nương lúc này không xuất hiện ở đảo số năm." Viện phu nhân cười hiền hoà.
"Cư nhiên lại như thế?" Đôi mắt Ngu Nhiễm xoay vòng xoay chuyển, hắn đương nhiên cũng biết một số tin tức.
Viện phu nhân thở dài một tiếng nói: "Nương cảm thấy có thể đến chỗ dì con, dù sao cơ thể của tỷ ấy cũng không tốt lắm...."
Chưa đợi bà dứt lời, Ngu Nhiễm đã lập tức nói: "Nương, vậy thì chiến thuyền phi hành kia có thể cho con mượn dùng một chút được không? Rất gấp đó."
"Nhiễm Nhiễm, ta thấy con nóng vội quá rồi." Viện phu nhân lập tức trừng mắt nhìn hắn.
"Nương, có thể không vội sao? Nam nhân khác bằng tuổi con cũng có mấy thông phòng rồi, nhưng con chỉ thích khanh khanh mà thôi, cho nên con chỉ có thể giữ toàn bộ tình yêu cho một mình nàng là đủ, một ngày không gặp tựa như cách ba thu nên khó tránh được mà có chút cấp bách”. Ngu Nhiễm cười tự giễu, cố ý giả vờ vội vàng, chà chà hai tay.
"Xú tiểu tử, nhìn tiền đồ của con đi, đây là chìa khoá, mau cút!"
*
Trên mặt biển khơi bao la mêmh mông, bóng đêm càng lúc càng mù mịt.
Băng hồ lắc cái đuôi, ngẩng cao đầu, thoải mái hóng gió biển, nếu nhìn thấy dị thú xuất hiện, nó lập tức nhún người một cái nhảy vào trong biển, một ngụm cắn luôn vào yết hầu của dị thú, sau đó lượn vòng cái đuôi xinh đẹp, lại trở về bong thuyền.
Nó lắc bộ lông màu trắng, tiêu sái bắt đầu ăn cá băng, trong lòng xúc động vạn phần, cảm giác sau khi thăng cấp thật sự rất tốt!
Trong khoang thuyền vẫn oi bức như trước, khí nóng không ngừng ập tới.
Tô Mặc đã nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh người Sư Anh, chân trần trắng tinh nhấc lên, vươn đầu ngón tay vòng quanh sợi tóc hắn, ôn nhu nói: "A Anh A Anh, không phải ở Yêu giới thì chàng mới có thể làm lễ đôn luân hay sao?"
"Sao vậy, Mặc Nhi, nàng nghi ngờ thực lực của vi phu à?" Bên môi Sư Anh cong lên nụ cười mê người.
"Không phải nghi ngờ, chỉ là nghe chàng nói thời điểm hai mặt trăng xuất hiện mới có thể mà? Lúc này không phải đang Nhân giới sao?" Tô Mặc đè thấp giọng, hơi thở nàng và hắn quấn quít lấy nhau, dường như sợ làm ầm ĩ đến Cơ Bạch.
Nàng mơ hồ cảm thấy lúc người ta hôn mê, có đôi lúc sẽ đột nhiên tỉnh táo, nếu để hắn nghe được Sư Anh và nàng nói chuyện, chẳng phải rất xấu hổ sao?
Nhưng nàng lại không biết rằng thật ra người kia đã tỉnh lại, chỉ là vẫn giả vờ như ngủ chưa tỉnh thôi.
Sư Anh cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của hắn ở dưới ánh trăng sáng dường như có chút trong suốt, cúi đầu yếu ớt nói: "Đúng là hai mặt trăng xuất hiện mới có thể, nhưng mà Mặc Nhi, vi phu còn có một số nguyên nhân khác..." Sư Anh dừng lại một chút, cười một cái cực kì mê người nói: "Mặc Nhi, nàng đưa tai lại gần đây, vi phu nói cho nàng biết một bí mật."
"Bí mật gì?" Tô Mặc cúi người xuống.
Thấy Tô Mặc như con chim nhỏ nép vào bên người hắn, bên môi Sư Anh cong lên một nụ cười.
Sau đó Sư Anh nói thật nhỏ vài câu ở bên tai nàng, đôi mắt như nước của Tô Mặc lập tức gợn sóng, khuôn mặt ửng đỏ như ráng chiều. Không ngờ hắn lại nói lúc ở Yêu giới xuất hiện song nguyệt thì đã chậm rãi ngồi xếp bằng, tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần, nghỉ ngơi dưỡng sức một lần, giữ lại rồi chờ sau khi ra ngoài dùng tiếp, có câu nước lên thuyền ra, trăng tròn sẽ khuyết, nhật nguyệt tinh hoa, linh khí trời đất tuyệt đối không nên lãng phí. Tô Mặc lập tức hít một ngụm khí lạnh, mày đen nhịn không được nhướng lên một cái, đồng tử đông cứng lại, vươn tay bấm vào người hắn.
"Vi phu chỉ nói đúng lẽ, Mặc Nhi sao lại như thế?" Sư Anh vẫn chậm rãi nói hết, thản nhiên quay đầu lại nhìn nàng, mái tóc đen của hắn vẫn chưa buộc lại, thả tung trên giường.
Hay cho một chính nhân quân tử! Vẻ mặt Cơ Bạch không thay đổi mở to đôi mắt, đèn Dương Giác phát ra ánh sáng lờ mờ chiếu vào trong góc khoang thuyền.
Hắn đương nhiên nghe được rất rõ ràng, không ngờ tới Sư Anh bình thường nhìn vô cùng tao nhã, nhưng trong lòng lại có một mặt phong lưu tùy tiện không đứng đắn như thế, thật đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Mặc dù hắn là kiếm tu của núi Côn Luân, là Thần Sử đại nhân ngàn năm vô tình vô dục, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cũng không hiểu rõ ý trong lời nói của Sư Anh.
Nếu hiện tại vị Thần Sử đại nhân này có thể cử động được cơ thể, dù cho chỉ một cánh tay, thì nhất định hắn sẽ bịt chặt tai mình.
Lòng hắn cao tận mây xanh, lạnh nhạt vô tình, nhưng từ lúc gặp nữ nhân này hắn luôn có chút xúc động không hiểu được, cũng không phải là việc tốt lắm. Sau khi tỉnh táo lại, vẫn có nhiều chuyện mà hắn không chắc chắn, Tô Mặc rõ ràng chính là thê tử của Văn Nhân Dịch, là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường, lại là nữ nhân mà Ngu Nhiễm thích, tuy biết nàng có bảy khế ước Thiên giới, nhưng hắn lại cảm thấy nàng và Sư Anh tiến triển thật sự quá nhanh, dù sao Văn Nhân Dịch cũng chỉ mới rời đi mười ngày mà thôi.
Nhưng mà, nhìn thấy Tô Mặc nhẹ nhàng ghé vào bên cạnh người Sư Anh, hai gò má nhàn nhạt ửng hồng, giống như thật sự lưỡng tình tương duyệt với hắn.
Cơ Bạch liền lặng lẽ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không để ý tới chuyện xảy ra bên cạnh, toàn bộ đều không liên quan đến hắn.
Bóng hình xinh đẹp mĩ lệ dần hiện ra trên đá Tam Sinh lúc đó, dường như dần chồng lên bộ dạng của Tô Mặc.
Nhưng Cơ Bạch chưa bao giờ cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn đã sớm chặt đứt tơ tình kiếp trước. Cả đời này sẽ không có nữ nhân nào có thể làm tim hắn rung động, tuy thân thể hắn vừa nãy xuất hiện phản ứng không rõ, nhưng tuyệt đối không liên quan đến tình yêu.
Đôi mắt đen nhánh của Sư Anh yên tĩnh nhìn Tô Mặc chăm chú, trong lòng hai người hạnh phúc và yêu thương gắn bó rõ ràng như thế. Sư Anh không đợi nàng bình tĩnh, ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng lên, "Mặc Nhi, nàng nhìn thử xem, hình như ta đã khôi phục lại một chút rồi."
Tâm tình Tô Mặc nhất thời tốt hơn, "A Anh, thật tốt quá! Chàng đã có thể cử động nhanh như vậy."
"Gần như là thế, cho nên Mặc Nhi của ta đỡ phải vất vả." Sư Anh cười nhu hoà, cực kì ôn nhu.
Mắt lạnh của Cơ Bạch nhảy lên, đương nhiên hiểu rõ người này có lẽ luôn hao phí linh lực, không tiếc hết thảy đả thông toàn bộ gân mạch.
Vì thế Cơ Bạch cũng không giữ lại linh lực nữa, thử vận chuyển để khôi phục lại thể lực. Hắn đang dùng tâm pháp của kiếm tu núi Côn Luân, có thể duy trì nội tâm không loạn, tâm vững như tùng.
Rất nhanh, đôi mắt hắn trở nên trong vắt lạnh lẽo, không còn sót lại một chút cảm xúc dư thừa nào.
Bên kia, Sư Anh đã vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, sau đó giữ lấy búi tóc của nàng, môi dời đến môi Tô Mặc. Nụ hôn của Sư Anh như gió như mưa, nhẹ nhàng mềm mại, ngọt ngào như mật. Hai người đã không kiềm lòng được nữa, Tô Mặc hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn dài vô cùng ôn nhu của hắn, tâm tư có chút nhộn nhạo, cũng có chút hồn xiêu phách lạc.
"Mặc Nhi, hay là hiện tại chúng ta lập khế ước phu thê đi?"
"Được thì được, nhưng bái thiên địa như thế nào? Bái cao đường như thế nào? Phu thê giao bái thì như thế nào? Chàng đều không làm được."
"Mặc Nhi, ta cảm thấy nhìn trời phát lời thề hẳn là cũng được."
"Thật sự có thể?" Tô Mặc giật mình, trong đầu nàng không nhịn được toát ra ý nghĩ hai người sau này, nàng và Sư Anh cả đời này nhất định sẽ đi cùng nhau đến điểm cuối sinh mệnh.
"Không thử một lần làm sao biết được chứ?" Ánh mắt Sư Anh nghiêm túc.
"Được!" Nàng yêu hắn, rất yêu hắn, hơn nữa hiện tại càng không muốn xa rời hắn hơn trước.
Trong ánh mắt e thẹn rung động lòng người của nàng, Sư Anh chỉ trời phát thề, "Sư Anh ta xin thề với trời, suốt đời này ta chỉ yêu một mình Tô Mặc, đồng ý lập khế ước phu thê với nàng, dù không có cao đường, không có nến đỏ nhưng lời thề này sẽ mãi không thay đổi."
Tô Mặc nâng mắt lên, cũng học theo bộ dạng của hắn, nói: "Tô Mặc ta xin thề với trời, đời này đồng ý kết làm phu thê với Sư Anh, lúc này lập khế ước phu thê, hai người chúng ta dù không có cao đường nhưng tâm đầu ý hợp, kiếp trước kiếp này, lời thề mãi không thay đổi."
Dứt lời, thân thể hai người đều như có khí nóng, khế ước quả nhiên đã châm xong.
"Thì ra là đơn giản như thế!" Sư Anh vuốt ve trong lồng ngực, không nhịn được hít một hơi, khế ước Thiên giới thật kì dị.
"Ta cũng không nghĩ rằng lại đơn giản như thế." Tô Mặc mím môi, không nhịn được cười khẽ.
"Mặc Nhi, chúng ta có phải nên làm lễ đôn luân không?"
"Ừm." Tô Mặc gật đầu.
Đầu ngón tay Sư Anh cong lên một chút, vẻ mặt thản nhiên như trong thuyền chỉ có hai người là hắn và Tô Mặc, trang phục Tô Mặc nhanh chóng rơi xuống, hai người quấn quít lấy nhau.