Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 214: Chương 214: Một khúc nhạc của gia




Trước giờ Tạ Thiên Dạ vẫn luôn biết tự kiềm chế và giữ bình tĩnh, nhưng hiện tại lại cảm thấy không thể hiểu được.

Hắn lập tức nghĩ đến thân thuần âm, thì ra do nữ nhân này là thân thuần âm.

Thần thức của hắn rất mạnh, nên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay.

Trong thiên hạ, nữ nhân thân thuần âm chính là đối tượng được mọi nam nhân tranh nhau mơ ước, nhưng hiện tại nàng mạnh như vậy, ai dám mơ ước đoạt lấy nàng?

Hiện giờ, Tạ Thiên Dạ cảm thấy có chút bội phục Tô Mặc.

Hắn đường đường là thái tử của Thiên Không Thành, không dễ khâm phục ai, nhưng nữ nhân này lại là một trường hợp thật đặc biệt.

Nghĩ đến việc thân thuần âm có thể hỗ trợ tăng thực lực, không biết Hoa Tích Dung có thật lòng hay không? Ngu Nhiễm liệu có thật lòng với nàng không? Tâm tình của Tạ Thiên Dạ có chút phức tạp, lúc hắn nhìn nàng, toàn thân vô tình phát ra khí thế cao ngất trời như Thiên đế giáng thế, không ai dám xem thường sự hiện diện của hắn, khiến cho Tô Mặc rất mất tự nhiên.

Hắn làm nàng cảm thấy tựa như rất gần gũi mà lại rất xa lạ, thái tử gia Thiên Không thành như hắn đương nhiên luôn ngồi tít ở trên cao, khiến cho người ta phải ngước nhìn, không dám đoán mò, không thể kháng cự.

Tô Mặc liếc mắt, không nghĩ Tạ lão đại lại ở bên ngoài.

Lại còn để hắn thấy được mình mặc nữ phục, nàng biết không thể giấu diếm hắn được nữa.

Dưới ánh mắt sắc bén mạnh mẽ của hắn, cả người nàng lại cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng đã quen với bộ dáng tự cao tự đại, coi trời bằng vung của nam nhân này, nhưng nàng vẫn chưa thích nghi được.

Nàng tựa vào người Hoa Tích Dung, ôm cánh tay hắn. Tô Mặc luôn thích đi chân trần trong phòng, chân của nàng giẫm lên mu bàn chân Hoa Tích Dung, cách lớp giày mỏng, Hoa Tích Dung có thể cảm nhận được cái đôi nhỏ nhắn, trắng trẻo mĩ lệ của nàng, nàng giẫm lên mà hắn lại như đang được xoa bóp, tê tê dại dại, rất thích thú.

Tạ Thiên Dạ luôn cảm thấy Tô Mặc cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí làm hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mơ. Thuộc hạ của hắn đưa tới một nữ tử thân thuần âm giống như Tô Mặc. Dù hắn không cần dùng thân thuần âm để tăng thực lực, nhưng sau khi gặp nàng, hắn lại có cảm giác muốn chiếm hữu, muốn cùng nàng đời đời kiếp kiếp, đó chính là cảm giác vừa thấy đã yêu.

Tạ Thiên Dạ vốn là một nam nhân biết tự kiềm chế, hắn không đam mê nữ sắc, cũng sẽ không làm chuyện như cưỡng đoạt thê tử kẻ khác.

Trong mộng, hắn là nam nhân đầu tiên của nàng, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không tặng nàng cho người khác.

Trong thực tại, lúc hắn biết nàng là hoa có chủ, hắn tất nhiên không thể nào tiếp tục dây dưa, quấy rầy nàng.

Tạ Thiên Dạ hắn xưa nay luôn là người phân chia rất rõ ràng thực tại và mộng tưởng.

Nhưng tại sao nàng lại ở chung với Hoa Tích Dung mà không phải là Ngu Nhiễm?

Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng nàng là một nữ nhân lẳng lơ.

Lúc này, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Các ngươi thành thân?”

Hoa Tích Dung cười nói: “Đương nhiên, nàng là trái ớt nhỏ, con ngựa hoang nhỏ của gia, thật ra gia đã thành thân với nàng được mấy ngày rồi.”

“Ồ? Vậy thì chúc mừng hai vị.” Tuy Tạ Thiên Dạ cảm thấy mình không nên hỏi nữa, nhưng hắn vẫn không nhịn được: “Vậy còn Ngu thế tử thì sao?”

Trong mộng, thế tử Vô Song thành là người cùng nàng đồng sinh cộng tử, sống chết có nhau, cứ như không thể nào tách rời.

Nếu Vô Song thành và Ma giới xảy ra xung đột vì một nữ nhân, như vậy chẳng phải là sẽ dẫn đến phát sinh rất nhiều mâu thuẫn hay sao?

Hắn quả không hổ danh thái tử Thiên Không thành, tầm mắt đúng là nhìn xa trông rộng.

Tô Mặc có chút xấu hổ, nàng vén tóc, đôi mắt phản chiếu bóng dáng cao quý của nam nhân đối diện, nghĩ đến Ngu Nhiễm, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên. Không biết vị Diệp lão đại này từ đâu mà biết được chuyện nàng và Ngu Nhiễm? Nàng dù muốn phản bác lại vài câu, nhưng chuyện này thật khó diễn giải.

“Diệp lão đại không biết điểm đặc biệt của Tiểu Mạch rồi, nàng có bảy khế ước, Ngu Nhiễm là người thứ hai, Cơ Bạch là thứ tư, gia là người thứ năm.” Hoa Tích Dung không hề thấy xấu hổ chút nào, sắc mặt không thay đổi, lòng còn tràn đầy vui mừng.

Ngu Nhiễm? Cơ Bạch? Hai nam nhân kia đều là phu quân của nàng sao!

Tạ Thiên Dạ nhíu mày, vẻ mặt mông lung, bảy khế ước là sao?

Hắn là thái tử Thiên Không thành, không gì không biết, không gì không hiểu, nhưng cũng chưa từng nghe nói đến bảy khế ước.

Tô Mặc nhàn nhạt cười, đôi mắt quyến rũ như mèo con, kéo tay Hoa Tích Dung đi vào phòng, thấp giọng nói: “Chuyện của ta và Hoa công tử cũng không đến phiên công tử quan tâm, nếu Diệp lão đại có hứng thú, lần sau có thể đến uống một ly rượu mừng.”

Nàng đã nghiêm chỉnh hạ lệnh đuổi khách, Tạ Thiên Dạ hơi gật đầu, không dừng lại, xoay người rời đi.

Hoa Tích Dung theo Tô Mặc chậm rãi tiến vào trong phòng, phát hiện xung quanh đều là bày trí như đêm động phòng hoa chúc, nến đỏ long phượng trên bàn cháy rực rỡ, thân nến dán mấy chữ “Hỉ” thật to. Hoa văn trang trí trên giường là long phượng màu vàng, đệm dệt gấm đỏ thẫm trải bên trên, nhìn xa hoa lộng lẫy như giường phượng chỉ hoàng hậu mới có.

Hoa Tích Dung mặc y phục đỏ, Tô Mặc cũng mặc một hỉ phục đỏ. Nhìn vào trong gương, hai người đều là yêu nghiệt tuyệt thế độc nhất vô nhị, quả nhiên trời sinh một đôi.

Nàng nâng bình rượu trên bàn lên, rót một chung cho Hoa Tích Dung, chung rượu điểm xuyết hổ phách màu vàng kim óng ánh, đậm đà thanh tao.

“Tiểu Mạch muốn làm gì?” Hoa Tích Dung nhếch môi hỏi, sau khi biết mình dễ say rượu, Tô Mặc uống rượu rất ít, sao bây giờ lại chủ động như thế?

“Gia, đây là rượu giao bôi.” Tô Mặc cười mị hoặc.

“Rượu giao bôi?” Hoa Tích Dung giật mình, đêm tân hôn sao thiếu rượu giao bôi được? Hắn nâng ly rượu lên, cánh tay hai người giao nhau, chậm rãi uống hết một ly rượu, mùi rượu ngon thấm đượm tình yêu nồng nàn.

“Tiểu Mạch, trái ớt nhỏ, chúng ta có phải nên nghỉ ngơi rồi không?” Hoa Tích Dung lúc này đã rất khẩn trương.

“Ừm, tướng công lớn nhất, chàng nói gì ta cũng nghe.” Tô Mặc hiếm khi nhu thuận như vậy. Nàng khoát tay lên vai Hoa Tích Dung, được hắn kéo ôm vào ngực.

Uống rượu rồi, nàng cảm thấy cả người như được ánh mặt trời sưởi ấm, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, làm nàng rất lười suy nghĩ, liền nhắm hai mắt lại mơ mơ màng màng. Hoa Tích Dung đương nhiên không cần phải nói, hắn rất vui vẻ, vui tới mức không thể tự kìm nén được cảm xúc, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Đêm động phòng tốt đẹp thế này ngay cả Cơ Bạch cũng không có mà hắn lại chiếm được, sao không vui mừng chứ?

Hắn không biết, Tô Mặc theo hắn đến nơi này đã đạt được rất nhiều lợi ích, nàng vừa vui sướng lại vừa cảm thấy không ổn, tuy nàng rất thích tiền nhưng cũng không phải người lạnh bạc, không đến mức keo kiệt với phu quân nhà mình. Đôi khi nam nhân cũng cần dỗ dành, trong phạm vi có thể đền bù được thì nên đền bù hợp lí.

“Tiểu Mạch, nàng thật không ngoan, lừa gạt gia lâu như vậy.”

“Gia, không phải cái càng khó lấy mới là cái tốt nhất sao?” Tô Mặc như cười như không nhìn hắn.

“Trong lòng gia, Tiểu Mạch vẫn luôn là tốt nhất, mấy ngày nay nàng đối phó với người khác vui vẻ đến vậy mà không chịu quan tâm đến gia, không biết trong lòng Tiểu Mạch có gia hay không?” Hoa Tích Dung cúi đầu chạm vào trán nàng, cố ý cười lạnh một tiếng.

“Gia, lòng Tiểu Mạch đương nhiên có chàng, nếu không sẽ không tiếp nhận chàng dễ như vậy. Tiểu Mạch chỉ muốn nói cho chàng biết, hiện tại đối phương không còn khả năng đối phó với chúng ta nữa, chúng ta có thể đánh rắn giập đầu.” Tô Mặc cúi đầu cắn nhẹ vành tai của Hoa Tích Dung.

Đánh rắn giập đầu? Hoa Tích Dung không nhịn được cười cười, “Đánh như thế nào?”

Đôi môi Tô Mặc cong lên thành một đường cong đẹp mắt, nàng thì thầm: “Gia có bằng lòng để Tiểu Mạch cho vay nặng lãi ở Ma giới không?”

Hoa Tích Dung là người thông minh, tuy lúc đầu vẻ mặt không vui nhưng lập tức liền hiểu được ý của nàng, “Tiểu Mạch, ý nàng là hiện giờ lão phu nhân đã không còn bạc, quốc khố thâm hụt, chỉ có thể đi vay tiền, nên nàng muốn cho bà ta vay nặng lãi sao?”

Tô Mặc khẽ nâng mắt lên, giọng nói tàn nhẫn, “Ừm, không chỉ chỗ lão phu nhân, mà các quý tộc Ma giới khác ta cũng có thể cho bọn họ vay, khiến bọn họ không có đường lui.”

Hoa Tích Dung híp mắt lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa vai của Tô Mặc, cười cười, “Nàng quả thật chỉ sợ thiên hạ không loạn.”

“Đều là học tập từ gia nha.” Tô Mặc lười biếng cười một tiếng.

“Ồ, quả nhiên chúng ta trời sinh một đôi mà.” Không biết từ lúc nào, tay Hoa Tích Dung đã tháo búi tóc Tô Mặc xuống, ngón tay đánh đàn thon dài vuốt ve sợi tóc chậm rãi, môi ghé sát vào má nàng, hôn môi nàng. Tay kia của hắn đặt bên hông, như muốn hòa tan thân thể hắn vào thân thể nàng, dung nhập vào trong sinh mạng của hắn, sợ nếu buông tay sẽ mất nàng. Nữ nhân này giày vò hắn thê thảm rồi.

Hai người ôm chặt nhau, trong phòng không khí nóng như có lửa, nhiệt độ cơ thể của hai người không ngừng tăng lên.

“Tiểu Mạch, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, đêm nay gia và nàng đã trở thành phu thê thực sự rồi.” Hắn khàn khàn thì thầm.

“Gia, chúng ta đã lập khế ước rồi, đã là phu thê chân chính.” Nàng cười sâu kín, nâng mắt lên nhìn tấm gương mạ vàng trên đỉnh đầu, vẻ mặt có chút kì quái.

“Tiểu Mạch, làm sao vậy?” Hoa Tích Dung cảm giác được dường như nàng có chút không tự nhiên.

“Gia, tắt nến đi.” Tô Mặc vừa đưa ra yêu cầu này cũng đồng thời cảm giác được thay đổi trên thân thể của hắn. Hoa Tích Dung búng tay thổi tắt ánh nến long phượng, mặc dù không may mắn ở Nhân giới, nhưng vị Hoa gia vốn này cũng không phải là người tuân thủ theo khuôn phép cũ.

“Tiểu Mạch, thu kiếm trong tay áo lại đi, đao kiếm không có mắt, đêm nay gia cũng không muốn bị thương vì bất cẩn đâu.” Hô hấp của Hoa Tích Dung ngày càng nặng nề, môi hắn cũng chậm rãi hôn xuống, tình ý càng lúc càng sâu nặng, càng nồng nàn hơn, “Kiếm Cơ Bạch cho nàng đương nhiên rất tốt, nhưng kiếm của gia cũng không thua kém đâu, đêm nay Tiểu Mạch thu kiếm Cơ Mặc kia đi.”

Ngón tay của hắn dường như đang gảy một khúc nhạc tuyệt vời, sợi tóc của nàng chậm rãi trượt xuống.

Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, Hoa Tích Dung không nỡ buông ra, nắm tay nhau cùng sinh lão bệnh tử, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu ý nghĩa câu nói này, trong lòng như có lửa, không thể dập tắt được.

Vòng eo nàng nhỏ tới mức không đầy nắm tay của hắn, Hoa Tích Dung cười, “Tiểu Mạch, nàng không ngoan.”

Sau đó toàn bộ quần áo của cả hai giống như đoá hoa ngoài sân, bị gió khẽ thổi qua khiến từng mảng bay lượn.

Cổ tay Hoa Tích Dung phất lên, rèm trướng đỏ thẫm rơi xuống hai bên, che cảnh tượng bên trong lại.

Trong trướng nhanh chóng truyền đến những âm thành xấu hổ, ánh trăng dần ảm đạm, vầng trăng cũng không giấu được khuôn mặt ửng đỏ.

Trong trướng chậm rãi lộ ra một bàn chân trong suốt như ngọc, sau đó là nửa cẳng chân trắng như tuyết, tinh xảo mĩ lệ, nở rộ như tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất. Rèm trướng nhẹ nhàng lay động theo gió, toàn bộ rèm và bàn chân đung đưa theo một nhịp kì diệu, rồi một cánh tay dài nhanh chóng kéo chân ngọc vào trong trướng.

Đúng là đêm động phòng hoa chúc, lúc tình ái lên ngôi, xóa bỏ hết nước mắt trong lòng người, chim vàng oanh hót trước màn đỏ, dưới ánh trăng chín tầng mây, điên loan đảo phượng trằn trọc không ngủ. Rồng múa phượng bay ngân lên khúc nhạc uyên ương. Quấn quít thân thể triền miên, tắt đèn hoa chúc, kiều mị trước gương sáng.

*

Đêm khuya, bên ngoài truyền đến tiếng trống canh.

Ngay lúc Tô Mặc đang tính kế với lão phu nhân, lão phụ kia cũng đồng thời đang tính toán vì lợi ích của mình.

Quốc sư nhìn khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của bà đã xuất hiện nếp nhăn mờ mờ, tóc chỉ còn mấy sợi, không nhịn được chán ghét thêm vài phần, thấp giọng lẩm bẩm: “Lão phu nhân, gần đây thủ đoạn của Hoa Tích Dung ngày càng nhiều, không biết bước tiếp theo sẽ là mưu kế nham hiểm gì, chúng ta nên phòng bị như thế nào?”

Lão phu nhân đã nhìn ra được ý ghét bỏ trong mắt lão nam nhân này, bà ta nghiến chặt răng ngăn lại buồn phiền trong lòng, dù sao bọn họ cũng là châu chấu trên cùng một sợi dây, mấy ngày nay tuy bị đả kích hơi thảm hại nhưng dù sao bà cũng là lão phu nhân của Ma giới, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, xem ra bà phải dùng đến vương bài rồi.

Nghĩ tường tận một lát, lão phu nhân nói: “Ta đã chuẩn bị tốt, đưa đệ nhất mỹ nhân Ma giới cho Hoa Tích Dung.”

Quốc sư hít sâu một hơi, đệ nhất mỹ nhân Ma giới, nữ nhân kia cực kì kiêu ngạo!

Tuy vậy, đối với những hành động bây giờ của Hoa Tích Dung, nàng ta lại không hay để ý lắm.

Nhưng lão phu nhân lại có quan hệ gì với đệ nhất mỹ nhân sao? Sao lại có thể bảo nàng đi được?

Lão phu nhân cười lạnh, “Nữ nhân xinh đẹp đều là rắn rết, những thị nữ trước đây ta đưa cho Hoa Tích Dung đều bị giết không còn một ai, nhưng người này không giống bọn chúng, nàng là gái hồng lâu Ma giới, thân phận cao quý, rất nhiều anh hùng Ma giới bị nàng mê hoặc, cho nên chắc chắn sẽ tóm được Hoa Tích Dung.”

Quốc sư lắc đầu: “Nhưng liệu Hoa Tích Dung có chịu tiếp nhận không?” Nhất là nữ nhân mà lão phu nhân sắp xếp.

Lão phu nhân chậm rãi cười: “Quan hệ của ta và người nọ cũng không gần gũi, lúc trước nàng là thê tử tương lai mà phụ thân Hoa Tích Dung chỉ định, tín vật hôn ước của hai người vẫn đang ở trong tay ta. Tiếc rằng lúc đó Hoa Tích Dung không quyền không thế, chỉ là một hoàng tử nghèo túng cho nên nàng không thèm để ý hắn, vì vậy hôn sự của hai người vẫn chưa được công khai. Nhưng nữ nhân có dã tâm mới là nữ nhân giỏi nhất, hiện tại nam nhân có thế lực nhất ở Ma giới là Hoa Tích Dung, nàng cũng tâm cao khí ngạo, ta nghĩ nàng nhất định sẽ đồng ý chinh phục nam nhân như thế.”

Quốc sư kinh ngạc nói: “Vậy chinh phục thế nào?”

Hoa Tích Dung cưới nữ nhân này, sẽ sống an phận được sao?

Lão phu nhân cười lạnh: “Rượu không say người, người tự say, Hoa Tích Dung dù sao cũng là nam nhân, nam nhân đều có tôn nghiêm của nam nhân, lúc trước yếu đuối bị vị hôn thê của mình khinh thường chế nhạo như vậy, đương nhiên hắn sẽ muốn thể hiện một lần. Hắn có cưới nàng ta hay không không quan trọng, quan trọng là mặt mũi của hắn, cho nên sau khi hắn thể hiện cũng chính là thời điểm chúng ta phản kích.”

Quốc sư đăm chiêu, “Người muốn đánh lén Đại Đô Thành?”

Lão phu nhân cười lạnh, bỗng vươn tay lật ngược mạnh ấm trà bên cạnh, lạnh lùng nói: “Không sai, ta muốn đánh lén Đại Đô thành.”

Hoa Tích Dung, hắn chết chắc rồi!

*

Tô Mặc nằm trên giường, không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, xương cốt toàn thân như gãy rời hết.

Loáng thoáng truyền đến thanh âm khàn khàn mị hoặc dễ nghe của người bên cạnh, “Tiểu Mạch, mệt mỏi thì ngủ thêm một lát đi.”

Nàng dường như nằm mơ thấy mình là một mỹ nhân ngư vô ưu vô lự, nhẹ nhàng di chuyển trong nước, cực kì thoải mái.

Xung quanh có rất nhiều cánh hoa, hoa rơi lả tả, đóa hoa mĩ lệ xinh đẹp dưới màn mưa, nàng như ẩn như hiện trong nước.

Không biết từ lúc nào, bỗng một cái lưỡi câu móc vào da thịt nàng, nàng nhất thời hoảng hốt, đau đớn khiến nàng hít sâu một hơi, mở mắt ra thì chính mình bị kéo vào bờ. Đến khi tỉnh táo hoàn toàn, nàng nhìn màn đỏ trước mặt, còn có long phượng hoa chúc đỏ thẫm trên bàn, nàng mới hiểu được mình đã tỉnh lại, hơn nữa đau đớn trên người cũng không phải là ảo giác.

Có một tên nam nhân vô sỉ đang tra tấn nàng.

Thân thể nàng vừa động, phát hiện không còn mặc quần áo trên người, nam nhân kia cũng vậy.

Hắn lại cắn nàng một cái không nặng không nhẹ, thảo nào rất đau, hắn căn bản không phải là người, đêm qua rốt cuộc Tô Mặc cũng đã phát hiện ra vấn đề này.

“Tiểu Mạch, nàng tỉnh rồi?” Nam tử cười khẽ, thì thầm vào tai nàng.

“Gia, chàng làm gì vậy?” Tô Mặc rất không hài lòng, hắn lại đánh thức nàng dậy từ trong mơ.

“Tiểu Mạch, đêm qua chúng ta đã thành hôn, hiện tại gia đương nhiên đang yêu thương nàng.”

“Trời sáng rồi mà?” Tô Mặc nhìn ánh sáng bên ngoài, tia nắng ban mai chiếu khắp phòng.

“Đúng vậy! Trời đã sáng rồi, nhưng gia có nói là tha cho nàng sao.” Hoa Tích Dung vươn tay xoay mặt nàng lại, cười khẽ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.