Trên lầu các, Tô Mặc một mình ngồi trong nhã gian.
Nàng khoác một kiện áo choàng đen từ trên xuống dưới, không ai có thể nhìn thấy gương mặt của nàng.
Bỗng nhiên, trong ngực truyền đến âm thanh của thiếu niên: “Nữ nhân, đây là đâu? Sao lại yên tĩnh như vậy?”
Tô Mặc gõ gõ Thiên Thư Toàn Cơ trước ngực, ý bảo đối phương im lặng, “Nơi nay là trà lâu Thư Hương, ngươi đừng lên tiếng.”
Âm thanh của thiếu niên dừng lại một chút, rồi đáp lời: “Biết rồi.”
Tô Mặc nói tiếp: “Về sau, các hạ vẫn nên dùng thần thức trao đổi với ta đi.”
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: “Bản công tử đã dùng thần thức thăm dò chung quanh rồi, trong vòng ba mươi bước không hề có người.”
Sau đó, thiếu niên bỗng nhiên quỷ mỵ xông ra trước mặt nàng, lộ vẻ thần bí
kiêu căng. Hắn tùy ý tự nhiên ngồi vào chỗ đối diện với Tô Mặc, hai chân thon dài bắt chéo, ánh mắt xa cách, trong mắt vẫn còn chút ngạo mạn
nhàn nhạt. Hắn phất tay áo dài, tự nhiên thoải mái bưng tách trà trước
mặt nàng lên nhấp một ngụm.
Mày kiếm của thiếu niên nhếch lên, đôi đồng tử âm u ánh lửa, mũi cao ngất, da thịt trắng tuyết.
Toàn thân hắn nhìn cứ như được tô vẽ mà thành.
Chân chân thật thật, cảnh đẹp ý vui, nam sắc mê hoặc người.
Tô Mặc đảo mắt qua tách trà trong tay hắn, nơi hắn vừa nhấp môi cũng là nơi nàng vừa uống. Nàng khép hờ mắt lại, không nói gì.
Lúc này, ánh mắt thiếu niên từ từ đảo qua mấy quyển sách đặt chỉnh tề ngay
ngắn trước mặt nàng, ánh mắt hắn cực kì khinh thường, “《Đế Hoàng phong
vân lục》, 《Lâm Lang truyền》, 《Nghiệp đế vương》… Đây là cái gì? Ngươi còn có thể nhàn hạ thoải mái ngồi đây xem mấy thứ nhàm chán này sao?”
Tô Mặc cong môi cười: “Thư trung tự hữu Nhan Như Ngọc, thư trung tự hữu Hoàng Kim Ốc.*”
(*)Đó là bài thơ của Tống Chân Tông, trong đó có câu:
Phú đa bất dụng mại lương điền
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất khả giá cao đường
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Thu thê mạc hận vô lương môi
Thư trung tự hữu nhan như ngọc.
Hai câu này có ý khuyến khích người ta chăm đọc sách. Trong sách có nhà vàng, có mỹ nhân đẹp như ngọc.
“Ngươi cho là trong sách có thể có được nhân vật như ta sao?” Thiếu niên liếc
xéo nàng, vẻ mặt lười nhác mang theo chút giọng điệu thờ ơ.
“Nhưng cũng có một chút đạo lý làm người.” Tô Mặc cười nhạt.
Sắc mặt thiếu niên hơi dãn ra, ngẩng đầu nói: “Bản công tử mặc kệ ngươi có
đạo lý làm người cái gì, tóm lại đầu tiên ngươi phải có bạc, sau đó phải nâng thực lực lên, tuyệt đối không được để nam nhân có ý đồ bất chính
bắt làm lô đỉnh. Ta cảm thấy vô cùng vô cùng lo lắng với thực lực của
ngươi! Nói chung, mấy ngày này bản công tử sẽ suy tính làm ra một bộ
công pháp phù hợp với ngươi, ngươi nhớ phải luyện tập cho kỹ.”
“Đa tạ.” Tô Mặc híp mắt, tươi cười dịu dàng nhìn thiếu niên.
Đôi mắt của nàng sáng ngời, thiếu niên hừ lạnh một tiếng, hất mặt quay đi.
Sau đó, ánh mắt hắn lại đảo qua những bộ sách trên bàn, nhướn mi nói: “Những thứ này hình như đều do một người viết phải không?”
“Ừm, là do thần tượng của ta viết.”
“Thần tượng?” Thiếu niên khinh thường liếc nàng, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, ngươi thật đúng là có nhiều sở thích!”
Đúng lúc này, có hai tên hầu bàn một trước một sau từ từ đi đến trà lâu, bước chân rất nhẹ.
Thiếu niên nhíu nhíu mày, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Một người trong đó quét mắt qua gian phòng của Tô Mặc, hắn thấp giọng nói:
“Nữ tử này thật đúng là được lợi, đến đây xem sách của Nhiễm công tử mà
chỉ gọi một bình trà lài ba lượng bạc.”
Tên còn lại nói: “Hôm nay Kim Ngu Đường của Nhiễm công tử tuần diễn ở đây, nữ nhân có tiền đều đã đến trước rạp hát xếp hàng, nếu không… những quyển sách này cũng không
tới phiên nàng ta xem. Đó đều là bộ sách đứng đầu của bổn điếm.”
“Lát nữa ngươi nhớ phải xem cho kỹ, mấy quyển sách đó đều có giá trị xa xỉ! Phải thu lại cho đầy đủ.”
“Nhớ rồi!”
Ở một phía khác, thần thức của Tô Mặc đương nhiên đã nghe được rõ ràng, bên môi nàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như cũ.
Nàng còn nhớ rất rõ, kiếp trước sau khi nhiệm vụ thất bại, nàng cũng đã từng đến quán trà này, gặp được một gánh hát có phong cách rất đặc biệt.
Lúc đó vì tâm tình nàng không tốt nên vung tiền như rác để xem, lại phát
hiện nội dung rất mới mẻ, chỉ có người thật đứng trên sân khấu vừa múa
vừa hát, khi thì độc thoại, khi thì hát vang, vũ đạo hoa lệ, phong cách
chân thực.
Mà loại phong tình độc đáo của bản khúc này đã dần dần thịnh hành ở bảy nước, như một trào lưu.
Những thứ đó đều do một nam tử thần bí làm nên.
Người này đương nhiên là Nhiễm công tử.
Cố sự hắn viết mang theo ý tứ hàm xúc rung động tận tâm can, đầu bút sắc bén, giữa những con chữ còn lộ ra vẻ hoa mỹ ý nhị.
Bất tri bất giác, nàng đã say mê những vở kịch do Nhiễm công tử dựng nên.
Chẳng qua, nhắc tới Nhiễm công tử của Kim Ngu Đường, lại chưa từng có người nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn.
Người này rất thần bí.
Nhưng cho dù vậy, thì thế nhân vẫn xem hắn là một “công tử tuyệt thế”.
Đáng tiếc, kiếp trước Tô Mặc chưa từng gặp nam tử này, cũng không biết rõ thân phận và bối cảnh của hắn.
Nhưng qua đủ chuyện của kiếp trước, nàng biết được một chút bí mật của Kim
Ngu Đường, cũng biết Nhiễm công tử là phú khả địch quốc. (giàu ngang với một quốc gia)
Nếu nói, ở đây ai có thể mua nổi một con thuyền lớn xa hoa, thì không phải Nhiễm công tử còn là ai được nữa.
Nếu nói, ai cần một con thuyền lớn xa hoa để tuần diễn khắp bảy nước, thì đó cũng là Nhiễm công tử.
Nói tóm lại, nàng chính là vì mục đích “bán thuyền” mà đến.
…
Vừa nghĩ tới đây, nàng đã bắt đầu nghe được âm thanh của nhạc khúc từ xa.
Dần dần, làn điệu càng lúc càng lớn, tao nhã êm tai, không hề ồn ào.
Nàng thấy bên ngoài cửa sổ, cách rất xa có treo một bức tranh lớn, trên đó vẽ hình nam nữ chính trong kịch bản.
Một chiếc xe hoa nhỏ xa hoa dừng bên ngoài, diễu hành trên ngã tư đường, xe hoa vừa cao lớn vừa bắt mắt. Có vài đào kép nam nữ mặc phục sức của
nhân vật trong kịch, đều hóa trang thành tuấn nam mỹ nữ trong thoại bản. Những người này chỉ là đào kép hạng ba mà đã xuất sắc hoàn mỹ như vậy,
đào kép thật sự lên sân khấu biểu diễn còn tuyệt sắc hơn nữa.
Đám thiếu nam thiếu nữ quý tộc túm tụm vây xem bên ngoài, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Tô Mặc cụp mắt xuống, bỗng nhiên nàng nhìn thấy hai người quen trong đám người đó – Tô Ngọc Hồ và Mộc Vô Ngân.
Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn họ một cái, kiếp trước nàng cũng không chú ý
đến bọn họ, bây giờ lại song song xuất hiện trước mặt mình. Hai người
này ở cùng nhau cũng tốt, nàng cũng có được một lý do để từ hôn.
Vì thế, nàng thử dùng thần thức dò xét qua, không ngờ lại có thể nghe rõ
đối thoại của bọn họ. Sau khi trọng sinh, thần thức của nàng đã tăng
tiến lên rồi.
Tô Ngọc Hồ nhìn như một thiên kim đại tiểu thư
không rành thế sự, giả vờ yểu điệu nói: “Vô Ngân ca ca, dường như tất cả những đào kép đầu bảng của Kim Ngu Đường đều đã lên sân khấu rồi, Hàn
đại gia, Chương đại gia, Đinh đại gia… Các nàng đều đã đến đây, thật
đúng là rất có đội hình!” (Đinh đại gia, Chương đại gia,…: nghệ danh của các đào kép)
Mộc Vô Ngân túng quẫn, không khỏi thở dài: “Lần này có ba đại bài xuất hiện, cho nên giá vé tăng lên gấp ba so với lần trước.”
Tô Ngọc Hồ lập tức cong môi nói: “Không đắt, không đắt, kịch bản do Nhiễm công tử viết thật sự rất hay.”
Mộc Vô Ngân nghĩ thầm, tiền là do hắn bỏ, nàng ta đương nhiên không thấy
đắt. Nữ tử này mặc dù dáng vẻ không tệ, muốn dỗ nàng vui cũng phải tiêu
nhiều tiền hơn chút.
Chẳng qua, nếu như hắn cưới được Tô Mặc, của hồi môn của nàng ta rất hậu hĩnh, khi đó hắn có thể tùy ý tiêu xài.
Nghĩ đến đây, Mộc Vô Ngân cười nói: “Không sai, lần này là lần thứ hai ta
đến xem, hơn nữa còn có thể đi cùng tiểu thư, thật sự rất vinh hạnh. Lần trước ta đã nhìn thấy màn trình diễn áp đài của Đinh đại gia, rất đặc
sắc.”
Tô Ngọc Hồ không vui nói: “Nàng ta lẳng lơ quá mức rồi!”
Mộc Vô Ngân khẽ lắc đầu, chỉ cười không nói. Hắn nghĩ thầm, nam nhân nào
cũng đều thích loại mỹ nhân như yêu tinh, những thứ này nữ hài tử vốn
không biết cách thưởng thức, mà hắn càng tâm tâm niệm niệm Đinh đại gia
có thể sắm vai Yêu Cơ khuynh thành. Trong đó, Yêu Cơ có một đoạn vũ đạo
rất hoa lệ, hắn xem mà máu nóng sục sôi, đêm không thể say giấc. Nên lần này, vô luận thế nào hắn cũng phải cướp được vị trí gần hàng đầu một
chút.
Đương nhiên, những chuyện này không thể để Tô Ngọc Hồ biết được.
Thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, là bệnh chung của rất nhiều nam nhân.
Lúc này, mấy nam tử chung quanh nghe đến tên Định đại gia trong miệng hai
người thì cũng không nhịn được góp lời: “Kỳ thực, ta cũng là vì Đinh đại gia mà tới , nàng ấy đóng vai Yêu Cơ khuynh thành quả thực là không ai
có thể vượt qua được.*”
(*) Nguyên văn: Năng xuất kỳ hữu.
“Ta nghe nói một tháng trước Tề Quốc đã xuất hiện một Yêu Cơ chân chính,
nhưng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn (hiển hách nhất thời) thôi, nàng
ta khẳng định là không bằng Đinh đại gia.”
“Ta nói chứ, Tam hoàng tử của Tề quốc lớn lên tại quan ngoại, nhất định là chưa từng gặp qua
mỹ nhân thật sự, cho nên mới bị Yêu Cơ kia mê hoặc.”
“Dù sao cũng chưa có ai nhìn thấy Yêu Cơ của Tề quốc, còn không bằng đến đây xem phong thái của Đinh đại gia!”
“Chỉ tiếc là Đinh đại gia đã thề không lấy chồng là vương thất quý tộc, nếu
không nhất định sẽ trở thành Yêu Cơ tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mọi người ngươi một lời ta một câu, nói đến quên hết trời đất.
Nghe thấy mọi người khích lệ một nữ nhân khác, sắc mặt Tô Ngọc Hồ trở nên thâm trầm, trong lòng vô cùng đố kỵ.
Tô Mặc từ từ lướt qua mọi người, biết Yêu Cơ Tề quốc mà bọn họ nói chính là mình.
Bất luận người ngoài nói cái gì, nàng cũng không để tâm đến.
Nàng biết lần này Đinh đại gia không thể lên sân khấu được. Kiếp trước nghe
nói hôm nay là ngày Đinh đại gia bị thương, Kim Ngu Đường đang tìm thế
thân cho nàng.
Mà Tô Mặc đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội gì để tiếp cận được Kim Ngu Đường.