Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 62: Chương 62: Thất tinh bạn nguyệt*




(*)Thất tinh bạn nguyệt: Chỉ thời điểm Bắc Đẩu Thất Tinh vây chung quanh mặt trăng tỏa ánh sáng lấp lánh. Ý ngụ đoàn viên, tương trợ chiếu rọi.

Ban đêm, các vì sao chiếu sáng, sương lạnh nhàn nhạt lượn lờ trong không trung.

Tô Mặc buộc cao mái tóc dài, vén tay áo lên.

Nàng dùng một mảnh vải vừa nhỏ vừa dài bao lấy thắt lưng từ phía trước, đan chéo buộc qua vai, tiếp theo đem các kiện công cụ nhỏ cắm vào trong mảnh vải, rồi buộc chặt thắt lưng hơn một chút. Y phục trắng phảng phất như một làn gió lúc ẩn lúc hiện, lộ ra thân hình yểu điệu động lòng người.

Nàng nhanh nhẹn dùng cưa chặt những cây cổ thụ lớn chung quanh, gỗ của mấy cây nơi này rắn chắc khác xa gỗ bình thường.

Một phía khác, ánh mắt của thiếu niên lộ ra vài phần lạnh lẽo, mím môi nói: "Nữ nhân, ta khuyên ngươi một câu, hiện tại ngươi là đệ tử Mặc Môn, mỗi tháng đều có đan dược cung ứng, không bằng trở về rèn luyện, nhiều nhất ba năm là lên được Tôi Thể kỳ, tóm lại hết thảy đều ổn thỏa, ta không tán thành việc ngươi một mình đối phó với dị thú ở đây."

Tô Mặc hăng hái cưa, không chút để ý đáp: "Đan dược có giá trị xa xỉ, nhưng đối với bổn cô nương mà nói thì chỉ là chân gà."

Thiếu niên chăm chú nhìn nàng: "Nữ nhân, không ngờ thân pháp ta đã lượng ra cho ngươi nhưng ngươi vẫn cứ cố chấp muốn thử, quá mức cố chấp cũng không phải một chuyện tốt."

Tô Mặc đã cưa các cọc gỗ ra thành những hình dạng lớn nhỏ khác nhau, lẩm bẩm nói: "Công tử, ban ngày đã nói qua, ta là thân thuần âm, cho nên tăng thực lực là một việc vô cùng cấp bách."

Thiếu niên cau mày nói: "Nữ nhân, ngươi tuy là thân thuần âm, nhưng cơ duyên này sợ là bây giờ ngươi không thể tiếp nhận được, cho nên ta hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ hơn. Nếu có Văn Nhân Dịch giúp ngươi thì ta cảm thấy mới có phần thắng." Thiếu niên vẫn ân cần khuyên nhủ, hắn với nàng lập khế ước bản mạng, đương nhiên không muốn nàng quá liều lĩnh.

Không khí rất lạnh, Tô Mặc nhẹ nhàng chà xát hai tay, thở ra một hơi toàn là sương trắng, hoàn toàn không để trong lòng lời hắn nói.

Các đốt ngón tay cứng lại rất nhanh, Tô Mặc chậm rãi hoạt động tay chân, duỗi thắt lưng, giãn các đốt ngón tay.

Sau đó lại làm nhiều việc cùng lúc, hai tay luân phiên bay múa, mở rộng ra rồi hợp lại, hoàn toàn xem như bên cạnh không có người.

Nữ tử cầm cái đục nhanh nhẹn làm việc, trong tay nàng như biến hóa ngân quang kì dị, nhanh chóng khắc hoa.

Khí lực của nàng dường như dùng không hết, tốc độ tay hạ xuống càng lúc càng nhanh, kĩ thuật thủ công đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, hết thảy đều khiến cho người khác khó lòng mà tin được.

Thân ảnh mĩ lệ, vẻ mặt lạnh lùng, phong thái cao quý.

Mà nàng vốn đã xinh đẹp động lòng người, giờ phút này lại càng thêm mị hoặc.

Đầu ngón tay Tô Mặc nhẹ nhàng xoay chuyển, bắt đầu dùng trận văn gia cố, các đốt ngón tay đều thiết trí các trận văn phức tạp, tạo ra hai con rối hổ, báo kích cỡ như thú thành niên.

Thấy một màn như vậy, thiếu niên cũng không khỏi run sợ trong giây lát.

Tô Mặc dùng cái đục trước mắt hoàn thành một số hoa văn trận đồ, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, một tóc mái che khuất một mắt, vẻ mặt lơ đãng toát ra một chút mị ý, thản nhiên nói: "Phía dưới sẽ dùng hai con rối cơ quan này hấp dẫn lực chú ý của rắn nước, các hạ cảm thấy thế nào?"

Thiếu niên tiến đến nhìn mối nối của cơ quan, nhịn không được sờ sờ, thầm nghĩ thật sự là không chê vào đâu được.

Hắn tuy biết nữ nhân này rất đặc biệt, cũng biết nàng có thể dùng thành phẩm tạo ra pháp khí, biết nàng am hiểu chế tạo bướm phát nổ, nhưng hắn thật không ngờ nàng lại trong thời gian ngắn có thể chế tạo ra hai con thú rối trông rất sống động, thậm chí có thể dệt hoa trên gấm, tinh điêu tế mài. Một nữ nhân lại có thể làm ra kỹ thuật hoàn mỹ như vậy đúng là hiếm thấy, không chỉ là cơ quan, mà còn là nghệ thuật. Nếu nói nàng có thể sử dụng gỗ làm ra một tòa cung điện hoa lệ, hắn cũng sẽ tin.

Hắn đã gặp qua rất nhiều con rối cơ quan, hai con rối này có thể nói là hàng mỹ nghệ thượng phẩm.

Bất quá, thiếu niên cũng biết loại con rối cơ quan cỡ lớn này cần một lượng lớn linh lực rót vào mới có thể cử động, loại cơ quan nhỏ như bươm bướm thật ra không đáng kể.

Mà linh thạch giá trị xa xỉ, cho dù nàng có thể sử dụng thần thức thao túng con rối, nhưng không có linh thạch thì căn bản không thể nhúc nhích.

Thiếu niên tuy rằng thưởng thức, nhưng rất nhanh đã hếch mũi lên trời, lạnh lùng khinh thường nói: "Phẩm cấp càng cao thì cần nguyên liệu càng tốt, nữ nhân ngươi trước mắt là dùng gỗ, cho nên chỉ có thể xem như cơ quan thuật cấp thấp thôi."

Tô Mặc chống cằm, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc điều kiện hữu hạn, nếu có phòng luyện khí thì ta có thể làm tốt hơn một chút, trước mắt bổn cô nương ngay cả lô đỉnh luyện chế pháp khí cũng không có đâu, điều kiện quả thật không cho phép."

Nói xong, nàng thò tay vào ngực sờ sờ lấy ra hai khối linh thạch, có chút không nỡ, nhìn nhìn rồi nói, "Đáng tiếc ta chỉ có hai viên linh thạch nhất phẩm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ con rối này một ít thời gian."

Ánh mắt của thiếu niên lập tức khinh thường, nói: "Thật khó coi! Chỉ có hai viên linh thạch, còn là nhất phẩm."

Tô Mặc nhìn hắn một cái, nhướng mày: "Linh thạch và tục vật vàng bạc bất đồng, hai viên này là sau khi trở thành đệ tử nội môn Mặc Môn mới được phát cho."

Thiếu niên hừ nhẹ, "Nữ nhân, một khi ngươi tiến vào Tôi Thể kỳ, nhất định cần càng nhiều linh thạch hơn, sao đủ dùng được?"

Con đường tu tiên cũng không đơn giản như tưởng tượng, linh thạch cũng chỉ có vào môn phái mới có thể có.

Tô Mặc thản nhiên nói: "Cho nên về sau phải kiếm chút linh thạch, nghe nói ở chợ bán năm ngàn lượng bạc một viên linh thạch nhất phẩm, vô cùng hiếm thấy."

Thiếu niên ngạo nghễ nói: "Bản công tử cũng muốn linh thạch! Nó có thể làm ta khôi phục thân thể nhanh hơn, cho nên ngươi nhớ rõ có gặp thì chia cho ta một ít."

Tô Mặc lạnh lùng liếc hắn một cái, "Chính mình còn chưa đủ dùng, vì sao phải cho ngươi?"

"Nữ nhân, cái này coi như là tiền thuê Thiên Thư, ngươi dùng Thiên Thư của ta đương nhiên phải giao tiền thuê, nhà ở cũng cần giao tiền thuê nhà không phải sao?" Thiếu niên ngạo nghễ nâng mắt.

"Các hạ lúc trước yêu cầu ta tìm vật hưởng thụ, hiện giờ lại cố tình gây sự." Tô Mặc mặc kệ hắn, nàng mở con rối ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Được rồi! Các ngươi không phải có một câu là tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo* ư?"

(*)Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: Ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

"Các hạ, ngươi càng ngày càng nhiều lời." Tô Mặc trong lòng có chút khinh thường.

"Từ khi ngươi có Thiên Thư vẫn vô cùng thuận tiện, không nói đến mấy thứ này ngươi có thể mang theo bên người, ở nơi không thích hợp mang theo binh khí, ngươi chỉ có thể ngậm dao trong lưỡi không phải sao? Huống chi bản công tử cũng biết rõ ràng, ngày ấy ở bong thuyền, Nhiễm công tử vận khí rất tốt, nếu không đột ngột hôn như vậy chắc chắn lưỡi của hắn đã bị cắt." Thiếu niên ôm cánh tay, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nữ nhân, nếu ngươi làm bị thương đầu lưỡi của đường chủ Kim Ngu Đường, ngươi cảm thấy hắn còn có thể hợp tác cùng ngươi sao? Có thể hay không?"

"Im miệng, lúc này ta cũng rất muốn cắt lưỡi ngươi." Tô Mặc cười mỉa mai, lạnh lùng nhìn hắn.

"Lời thật thì khó nghe, nữ nhân!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, ngồi trên tảng đá yên lặng xem xét.

Tuy rằng trong lòng hắn bất mãn nhưng vẫn dằn xuống, hắn rất muốn nhìn xem Tô Mặc đến tột cùng có năng lực gì.

Sau đó, thấy Tô Mặc bày trận pháp chung quanh đầm nước sắc mặt của thiếu niên mới đẹp lên, nữ nhân này quả nhiên là thận trọng.

Kế tiếp, Tô Mặc dùng thần thức thao túng hai con rối thú cơ quan nhảy xuống nước. Con rối không sợ rét lạnh, rất nhanh đã lặn xuống đáy đầm. Tô Mặc dùng thần thức thăm dò động tĩnh, quả nhiên hai con rắn nước nhanh chóng bị dẫn tới. Nàng lẳng lặng đứng trên bờ, rắn nước rất khó đối kháng, may mà hai con thú rối cơ quan cực kì linh hoạt. Thần thức Tô Mặc không ngừng khống chế bọn chúng nhảy lên thân con rắn nước, khiêu khích rồi lại theo mặt nước nhảy ra.

Hai con rắn nước dần dần trở nên thô bạo, thân mình hoàn toàn vọt lên, uốn lượn phóng đến.

Tay áo Tô Mặc lập tức run lên, thả ra vô số bươm bướm mĩ lệ, bờ hồ lập tức phát ra tiếng nổ mạnh đáng sợ đinh tai nhức óc, hai con rắn nước da dày thịt béo bị nổ đến máu tươi đầm đìa, điên cuồng đánh úp về phía Tô Mặc.

Đến đây! Tô Mặc vẫn tươi cười không đổi, lập tức lui ra phía sau một bước mở Mê Hồn trận, đồng thời thi triển thuật ẩn thân. Hai dị thú tuy rằng linh trí rất cao, nhưng lúc này ở trên bờ lại căn bản tìm không được bóng dáng Tô Mặc.

Muốn tốc chiến tốc thắng nên Tô Mặc không do dự chút nào, đồng tử nàng chợt co lại, mấy chục thanh phi châm màu bạc không biết xuất hiện từ đâu liên tục công kích, đâm xuyên qua vảy của rắn nước, xuyên qua cả lục phủ ngũ tạng. Con rắn lập tức phát ra âm thanh tê tê sắc nhọn, miễn cưỡng tránh được một nửa công kích, đau đớn phi nhanh về phía đầm nước.

Ánh mắt Tô Mặc nghiêm nghị, hai ngón tay dựng thẳng lên lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc, rồi phân thành hai trước mắt con rắn, đâm vào đôi mắt yếu ớt của nó, đúng là đôi song kiếm Thư Hùng.

Thần thức nàng chuyển động, song kiếm hợp bích, ngân quang chớp lóe, một con rắn khác cũng bị đâm trúng hai mắt.

Trên thân thể hai con rắn nước này bị vô số pháp khí công kích, vảy không biết đã bị xuyên thủng bao nhiêu lần, cuối cùng thê thảm mất mạng.

Lúc này đã không còn uy hiếp, Tô Mặc liền tiến vào đáy đầm, ở trong nước thân hình nàng như một mỹ nhân ngư, rốt cục nàng cũng phát hiện chất lỏng màu trắng ngà dưới đáy. Tuy nó không hề làm người khác chú ý, nhưng càng tiếp cận nơi này càng có cảm giác rét lạnh dị thường. Thiếu niên lập tức dùng thần thức truyền âm nói: "Nữ nhân, vật ấy là Băng Linh Hỏa, tuy chỉ là mồi lửa nhưng lại là lửa hàn, ngươi thu nó vào trong Thiên Thư đi, về sau sẽ rất có ích."

Tô Mặc trong lòng lập tức vui vẻ, thì ra chính nó làm cho cả đầm nước trở nên lạnh băng như vậy.

Thế gian này tuy rằng có rất nhiều chủng loại dị hỏa, nhưng hàn hỏa lại rất hiếm thấy, nếu dùng để luyện khí thì vô cùng tốt.

Tuy rằng hàn hỏa chưa được luyện hóa nhưng Thiên Thư cũng không sợ bị hủy, Tô Mặc lập tức thu Băng Linh Hỏa vào trong.

Tô Mặc lại trồi lên mặt nước, hít vào một hơi thật sâu, thiếu niên ngồi ở trên tảng đá chậm rãi nói: "Nếu Băng Linh Hỏa đã bị ngươi lấy đi vậy cái hàn đầm này cũng chớ để lãng phí, xuống dưới ngồi hấp thu hàn khí có thể tăng thực lực."

Tô Mặc tự biết không thể lãng phí, nàng lập tức ngồi xuống hấp thụ hàn khí. Khác với lần trước, khí lạnh giống như thuận theo ngũ quan, theo lỗ chân lông của nàng đi vào cơ thể, nàng cảm thấy một luồng hơi thở âm hàn dọc theo kinh mạch của nàng lan tràn đến lục phủ ngũ tạng.

Trong cơ thể nàng, nội lực chậm rãi lưu động, nàng cân nhắc hướng đi cho nội lực, cả người tràn ngập hàn ý, nhất là nơi từng bị hàn khí rèn luyện qua một lần, băng hàn kia theo gân mạch chậm rãi tích tụ trong thân thể, rèn luyện thân thể của nàng, thực lực của nàng lại một lần nữa tăng lên: Tiên Thiên tầng thứ chín, Tiên Thiên tầng thứ mười, cho đến khi đạt tới Tôi Thể sơ kỳ. Lúc này thực lực của nàng không phải Tiên Thiên có thể sánh bằng.

Cảm giác thực lực lại gia tăng một ít, đúng là hàn khí đó khiến thực lực của nàng tăng lên rất nhanh.

Tô Mặc chậm rãi mở mắt, khóe miệng cong cong vô cùng vui mừng, thiếu niên kiêu ngạo nhìn nàng, "Nữ nhân, chúc mừng ngươi đạt tới Tôi Thể."

Sợi tóc của thiếu niên lay động hỗn độn theo gió đêm, bay phấp phới, cảm thấy ngực nóng lên, hắn nhịn không được vỗ ngực, nâng mắt nhìn về phía sao trời, nhất thời ngẩn ngơ.

Ngay trước mắt, bầu trời đã xảy ra hiện tượng kỳ quái. Trên nền trời màu đen có vô số sao băng xẹt qua, là một cơn mưa sao băng.

Lúc những ngôi sao biến mất hẳn, trăng sáng hiện trên tinh không, bên cạnh trăng tròn có bảy ngôi sao sáng ngời, rực rỡ.

—— Thất tinh bạn nguyệt!



Trong Kim Ngu Đường, Ngu Nhiễm múa bút thành văn, mi mắt phủ xuống một lớp bóng như cánh quạt.

Chợt nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, hắn nâng mắt lên nhìn về phía bầu trời đêm, cảm thấy ngực nóng lên.

Chớp chớp mắt, hắn cảm giác vô cùng khác thường, hôm nay lại thay đổi, thật sự là không thể tưởng tượng được!



Văn Nhân Dịch đang múa kiếm trong viện, cả người như một thanh lợi kiếm được rút khỏi vỏ, kiếm quang trong tay như đang chiếu sáng cùng nhật nguyệt.

Hôm nay, sau khi đối kháng với âm công hắn có hơi xúc động, không phải lúc nào cũng có thể tăng cảnh giới của chính mình.

Bỗng nhiên bầu trời phát sáng, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, hắn buông kiếm, ngực nóng lên, ánh mắt nhìn về phía không trung, bảy ngôi sao đang lóe sáng lấp lánh.



Một nam tử tuyệt mĩ, ngón tay đang nhẹ nhàng đánh đàn, ánh mắt thanh lạnh, đôi mắt hẹp dài vô tình.

Người này mặc dù mặt không chút thay đổi nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy cả người tràn ngập ý mị hoặc, phong tình tựa yêu tinh, sắc môi như anh đào.

Bỗng nhiên cây huyền cầm nứt ra, nam tử chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía sao trời, đầu ngón tay thon dài phủ lên miệng, chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên



Cạnh vách núi đen, vạn kiếm trận pháp, phản phác quy chân.Hắc y nam tử tung kiếm, vạn kiếm quy nhất, gió đêm thoang thoảng, nam tử mở mắt, tóc bạc ba ngàn tựa trích tiên.

Khí chất nam tử lạnh như băng, vẻ mặt không thay đổi, tản ra khí thế bức người, hắn nâng mắt nhìn lên sao trời, trường kiếm thu vào trong tay áo, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, trong ngực ngột ngạt.



Bờ hồ, một nam tử đang đứng trước thuyền, tay cầm cây dù màu xanh.

Chậm rãi nâng mắt, con ngươi ví như sao trên ngân hà, bên môi hắn trước sau vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như gió xuân.

Bên cạnh trăng sáng có bảy ngôi sao làm bạn, nam tử khẽ vuốt ngực, chỉ cảm thấy một dòng chảy ấm áp lưu chuyển.



Trong đại điện, một nam tử hoa phục lật xem tấu thư, mọi người quỳ gối hai bên.

Mày kiếm nhướng lên, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch, ngũ quan tuấn mỹ như một bức họa tuyệt thế.

Hắn bỗng cảm thấy tâm thần không yên, miệng có chút khô, đưa tay xoa ngực rồi chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài điện hít thở không khí.

Bốn phía trống trải, cảnh sắc quỷ dị mà mê người, ánh trăng kia như gần trong gang tấc. Hắn như đang đứng nơi cao nhất, nhìn xuống hạ giới, nhìn xuống thương sinh, nơi này chính là Thiên Không thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.