“Sinh bệnh? Hay là
không thể gặp người? Ta nghe nói chỉ mấy nữ nhân lớn lên ở thôn quê
hương dã mới thích che che giấu giấu.” Hoàng hậu lạnh lùng đáp, bà ta nở nụ cười lạnh: “Nữ nhân không có việc gì lại muốn che mặt, ai biết là có gặp người được hay không?”
Chúng nữ tử quý tộc bên cạnh mím môi cười khẽ.
Tô Mặc biết bọn họ đang đánh giá nàng, giễu cợt nàng.
Tiếng nghị luận ào ào vang lên: “Ai nha, chẳng lẽ nữ nhân của Ngũ hoàng tử là Vô Diệm* hay sao? Thật là đáng thương mà!”
(*) Chung Vô Diệm: tên thật là Chung Li Xuân, người đất Vô Diệm, là Vương
hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương nước Tề, được mệnh danh là một
trong “Ngũ xú Trung Hoa”. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen
đúa... Từ Vô Diệm trong tên có nghĩa là “không đẹp”.
Có người bĩu môi: “Cho dù có xấu xí thì cũng không được che mạng trước mặt trưởng bối, nàng ta nhất định có vấn đề gì lớn.”
Có người che miệng cười: “Ta nói rồi, hiện giờ nữ tử vóc người đẹp đa số đều không dám gặp người đâu.”
Tô Mặc nghe nhưng không hề buồn bực trong lòng, nàng chậm rãi vén lọn tóc
bên tai, từ từ thở dài: “Chư vị nói không sai, ta thật sự không thể gặp
người.”
Chúng nữ tử quý tộc nhất thời ngẩn ngơ, không ngờ lời nói xấu của mình lại bị đối phương nghe được, họ có chút xấu hổ, đồng thời
cũng không dám tin. Nữ nhân trước mắt vậy mà lại chính miệng thừa nhận
nàng ta không thể gặp người, đúng là kỳ quái.
Ánh mắt hoàng hậu
nương nương rét lạnh, gương mặt vừa tàn khốc vừa toan tính, giọng điệu
bức người: “Văn Nhân Dịch đường đường là Ngũ hoàng tử của Tề quốc ta, há có thể thành thân với một nữ tử không thể gặp người như ngươi?”
Lão vu bà này vẫn nghiêm nghị như xưa, còn hơn chứ không kém.
Tô Mặc liếc bà ta một cái, mỉm cười tùy ý tự tại, tao nhã quý khí, “Hoàng
hậu nương nương, kỳ thực ta che mặt là vì Phương phu nhân, thứ nhất thân mình Phương phu nhân nhu nhược, thân thể ta lại mang phong hàn, không
thể nhiễm sang cho bà ấy. Thứ hai, Phương phu nhân là một mỹ nhân tuyệt
sắc, mỹ lệ vô song, ta làm nhi tức của bà cũng phải cảm thấy xấu hổ,
huống chi trên đời này, nữ nhân có thể so với Phương phu nhân thật sự
không nhiều, mà bà cứ luôn dặn dò hôm nay ta đừng làm bà mất mặt, nên đã tự tay chuẩn bị cho ta giá y năm đó của bà, ta cũng dứt khoát đeo mạng
che mặt để tránh mọi người học đòi theo.” (*nhi tức: con dâu)
Nàng cười vô cùng ôn nhu, nhưng lời nói kín kẽ không rỉ một giọt nước.
Nghe vậy, huyệt thái dương hoàng hậu giật mạnh, hai gò má nhịn không được co rút.
Phương phu nhân luôn là cây gai trong lòng bà, lời của nàng ta vừa rồi càng cắm sâu cây gai vào thêm vài phần.
Tề đế tuy rằng không thích tân phụ này, nhưng nghe thấy nàng ta khen ngợi Phương phu nhân, sắc mặt cũng dần dịu lại.
Văn Nhân Dịch hành lễ với Tề đế, hắn là tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, tiên
đế từng ban cho thủ lĩnh của Đông Lăng Vệ vài quyền hạn đặc thù, có thể
không quỳ trước hoàng thượng.
Tô Mặc cũng chỉ hơi vén váy thi lệ, dù sao trường hợp này cũng không chính thức, không cần phải ba quỳ chín lạy, bằng không nhiều tân khách như vậy phải bái đến mấy canh giờ mới
xong.
“Ngươi vì sao không quỳ?” Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng, cũng không hỏi đến dòng họ nàng.
Nếu là nữ nhân bình thường, e là đã sớm sợ trắng mặt dưới uy áp của bà mà
lập tức quỳ xuống, nhưng Tô Mặc lại chỉ thản nhiên nói: “Ta không phải
người Tề quốc, đương nhiên không quỳ.”
Tề đế lạnh lùng trừng Tô
Mặc, có chút bất mãn, tuy cũng muốn bắt bẻ nhưng không biết vì sao, nhìn thấy tư thái xinh đẹp động lòng người của Tô Mặc, ông ta lại không nói
nên lời nửa câu.
Thấy ánh mắt Tề đế chăm chú nhìn dáng người của
nàng ta, hoàng hậu kìm nén phẫn nộ nói: “Ngươi đã gả cho Văn Nhân Dịch
mà lại không lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, ngươi không xem mình
là người Tề quốc, vậy hai người cũng không tính là phu thê phải không?”
Tô Mặc rũ mi, nhàn nhạt đáp: “Không phải vậy, chỉ là làm tiệc tân hôn, hộ tịch vẫn chưa sửa đổi.”
Hoàng hậu khẽ hừ, liếc sang Văn Nhân Dịch: “Ngũ hoàng tử, thê tử ngươi đúng là có bản lĩnh, còn thông hiểu cả luật pháp.”
Văn Nhân Dịch không vui nói: “Ta thành thân với nữ nhân ta yêu, chẳng lẽ đó là phạm pháp sao?”
“Văn Nhân Dịch, việc này liên quan đến thể diện của hoàng gia, con cháu
hoàng tộc luôn phải suy xét đại cục, bản cung chỉ muốn tốt cho mọi
người, nữ nhân nên thú đương nhiên phải thú, nên hưu đương nhiên không
thể không hưu.”
“Tao khang chi thê bất khả hạ đường*, nàng cho dù không tốt thì ta vẫn sẽ luôn ở cạnh nàng.”
(*) Tao khang chi thê bất khả hạ đường: Khi sang giàu thì không thể từ bỏ người vợ cùng chịu nghèo hèn với mình.
Hoàng hậu hơi ngừng lại, rồi khe khẽ thở dài: “Hay cho một câu tao khang chi
thê bất hạ đường, không ngờ con cháu Văn Nhân gia cũng chung tình như
vậy.”
Bà liếc mắt nhìn Tề đế như có điều ngụ ý, nam tử si tình tốt hơn rất nhiều so với nam tử đoạt thê của người khác!
Sắc mặt Tề đế cũng trầm xuống.
Hoàng hậu nói tiếp: “Thôi, yến hội đã bắt đầu lâu rồi, hai người các ngươi ngồi vào chỗ đi!”
Lúc này, hoạn quan the thé kêu lên: “Thánh thượng có huấn, chư vị hoàng tử
phải đến Tây tịch nghị sự, nữ nhân đến Đông tịch dự yến.” Một mệnh lệnh
đã cưỡng ép tách Tô Mặc và Văn Nhân Dịch ra. (*Tịch: bữa tiệc, yến tiệc. Chia ra Đông tịch, Tây tịch tức là hai vị trí khác nhau của bữa tiệc)
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc: “Một mình nàng có được không?”
Tô Mặc cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Ngự hoa viên nước lượn róc rách, cây xanh thành rừng, hoa cỏ thơm ngát.
Tô Mặc đi vào giữa bữa tiệc, những phụ nhân chung quanh đều đang vui vẻ
tán gẫu, không ai để ý đến nàng, cũng không ai sắp xếp chỗ ngồi cho
nàng. Đám người chung quanh cố ý liếc mắt nhìn Tô Mặc, chờ xem náo
nhiệt, xem nàng ứng đối chuyện xấu hổ này thế nào.
Tô Mặc cười cười, chậm rãi lướt qua mọi người, xem ra đúng là bọn họ cố ý bỏ mặc nàng rồi.
Nàng dứt khoát ngồi dưới tàng cây, thẳng lưng, nhàn nhã nhìn đám người trong bữa tiệc.
Đúng là vô lễ, những người khác lập tức cười rộ lên, một thái giám tổng quản bước lên trước, trách cứ nói: “Sao ngươi lại ngồi dưới tàng cây?”
Cứ như Tô Mặc ngồi đây khiến bọn họ mất mặt vậy.
“Vậy ngươi thấy ta ngồi đâu thì thích hợp? Trên bàn, hay là trên cầu ngự hoa viên?” Nàng cúi đầu, tiếng nước ngân nga, tiếng đàn uyển chuyển sau
lưng nàng, nàng mỉm cười nói: “Ta không ngờ nội viện hoàng cung Tề quốc
vậy mà lại kín người hết chỗ. Nếu đã hết chỗ, hẳn là các ngươi có đạo
đãi khách khác, ngồi dưới cây cũng rất có phong vận, ta cũng rất thích
ý.”
Tuy nghe có vẻ ung dung tự tại, nhưng rõ ràng là đang trách cứ người trong cung vô lễ, không biết đạo đãi khách.
Thái giám tổng quản lập tức cắn răng nói: “Chuẩn bị sạp cho nàng.” (*Sạp,
còn gọi là sập, tháp, là một loại giường nhỏ thường dùng để đọc sách
hoặc ăn cơm)
Các cung nữ nhanh chóng bày sạp trong bữa tiệc,
nhưng vị trí cũng rất thấp kém. Trong cung rất để ý đến việc sắp xếp chỗ ngồi, Đông tịch, Tây tịch, Nam tịch, Bắc tịch là chỗ của các đại thần,
hoàng tộc, thực khách, nữ quyến, sau lưng là các cung nữ và thái giám
hầu hạ. Mà vị trí của nàng là an bài ngay vị trí của cung nữ thái giám
đứng.
Cung nữ kia lạnh lùng đưa mắt nhìn Tô Mặc, ra lệnh: “Ngồi đi.”
Nhưng Tô Mặc không ngồi.
Nàng chẳng những không đi qua đó, mà còn lười nhắc dựa vào thân cây, tùy ý
đung đưa hai chân. Đôi con ngươi đen của nàng lóng lánh thong dong, nhất cử nhất động đều đầy tao nhã.
Lúc này, một nam tử áo lam đi tới, hắn đã bỏ lớp áo khoác ngoài, đứng trước mặt Tô Mặc, rồi cũng lười biếng ngồi cạnh nàng.
“Khanh khanh, ta cũng tới rồi.” Ngu Nhiễm tà tà liếc nàng một cái, môi nở nụ cười, “Nàng có vui hay không?”
“Ta không phải khanh khanh của ngươi.” Tô Mặc cũng liếc xéo hắn.
“Khanh khanh đừng vô tình như vậy, ở đây ta quen nàng, nàng quen ta, hai người chúng ta không phải nên ngồi cùng nhau sao?” Hắn đứng dậy, bưng một mâm vàng mang đến, bên trong đầy sữa đặc, trong chén ngọc còn có mật đường, và vài món hoa quả đã trộn sẵn. Hắn lấy hai ly sứ chân cao đến, lại
mang thêm một thùng gỗ, bên trong có rượu bồ đào.
“Ngươi muốn ngồi đây phẩm rượu với ta?”
“Không sai, nhưng nếu nàng không muốn uống rượu, vậy còn có hoa quả ta chuẩn bị sẵn.” Ngu Nhiễm rất cẩn thận sắp xếp.
Các hoàng tử đều thấy rất hứng thú với tân nương của Văn Nhân Dịch, người
người đưa mắt nhìn sang, Tam hoàng tử cũng liếc mắt thoáng qua, cảm thấy nữ tử đó nhìn rất quen mắt.
Có người nhịn không được nói: “Nàng không phải là tân phụ của Văn Nhân Dịch sao? Sao lại ngồi cùng vị công tử đó?”
“Các ngươi chưa gặp hắn nên không biết, hắn chính là Nhiễm công tử của Kim Ngu Đường.”
“Hóa ra là Nhiễm công tử, đúng là tuấn tú!”
Hoàng hậu cười lạnh, nhìn Văn Nhân Dịch nói: “Ngũ hoàng tử, phụ nhân kia của ngươi sao lại ở cùng người của Kim Ngu Đường vậy?”
Ý ngoài lời của bà chính là nàng ta đã thành thân, nhưng sao lại không tuân thủ nữ tắc?
Văn Nhân Dịch tuy không vui trong lòng nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: “Ngu Nhiễm
là biểu đệ của ta, đương nhiên có thể ngồi cùng nàng, chiếu cố nàng thay ta.”
“Không ngờ Ngu Nhiễm lại là biểu đệ của Ngũ hoàng tử.” Ánh mắt mọi người nhìn Văn Nhân Dịch càng thêm tò mò.
“Nghe nói trong Kim Ngu Đường ai ai cũng là tuấn nam mỹ nữ, Nhiễm công tử đã ngồi kia, vậy nữ tử đó hẳn cũng không xấu.”
Chúng hoàng tử hàn huyên tán gẫu, nam nhân gặp nhau thích nhất là nói về tiền tài quyền thế, nhưng loại trường hợp đặc thù trước mặt chỉ có thể giả
vờ chuyện trò vui vẻ, dần dần đề tài chuyển đến nữ nhân. Đương kim thánh thượng đã chỉ hôn cho các hoàng tử, mỗi người đều có một nữ tử quý tộc
làm thê, chỉ tiếc loại hôn sự theo lệnh phụ mẫu, lệnh hoàng tộc này cũng liên quan đến ích lợi hoàng tộc, cho nên kết quả thế nào chỉ có người
uống nước mới biết ấm hay lạnh, trong lòng cũng tự có tính toán của
riêng mình.
Nếu là không quen nhìn ai, sẽ nhịn không được mà phao tin khinh bỉ hoàng phi của người đó vài câu.
Tuy trong lòng mọi người đều rất không vui, nhưng nói đến vị hôn thê hiện thời của Tam hoàng tử, bọn họ vẫn hâm mộ không ngừng.
Mọi người vừa dùng bữa vừa đưa mắt nhìn vũ đài được dựng lên ở trung tâm
của ngự hoa viên, Kim Ngu Đường đang biểu diễn vở “Túy đả kim chi”.
Các nữ đào kép dung mạo xinh đẹp, nữ tử ở giữa càng có vẻ đẹp rực sáng hơn.
Tô Mặc ngồi yên ở đó, tùy ý đảo qua nhìn ánh mắt trầm mê của đám người trong yến tiệc.
Bất luận là vở kịch nào của Kim Ngu Đường đều rất được chúng quý tộc yêu thích.
Rất nhiều người đều lầm tưởng nữ tử đứng giữa kia chính là Yêu Cơ đã chiến
thắng Đinh đại gia, người người tán thưởng không thôi.
Sau đó, rất nhiều hoàng phi tương lai cũng lên đài biểu diễn tài nghệ.
Tô Mặc cười khẽ, chuyện này tất nhiên là nhằm vào nàng, mục đích là muốn nàng phải tự biết xấu hổ.
Nhưng hoàng hậu phải thất vọng rồi, nữ tử kia chẳng những không nổi giận, ảm
đạm thất sắc như bà nghĩ, mà thậm chí nàng ta còn nhìn thẳng vào các
hoàng phi, bình thản ung dung xem diễn, rồi cùng Ngu Nhiễm bình phẩm các nàng từ đầu đến chân, cứ như những người này đang diễn trò cho nàng ta
thưởng thức vậy, còn nàng là một khán giả cao cao tại thượng. Hoàng hậu
hừ lạnh, coi như nàng ta cũng đủ mạnh mẽ.
Cuối cùng, một thiếu nữ quý khí bước lên đài diễn tấu khúc Phượng Cầu Hoàng, cầm nghệ tinh xảo, diện mạo mỹ lệ, vô cùng quyến rũ hấp dẫn.
Búi tóc nàng ấy như mây, lắc nhẹ theo cánh tay nàng, lụa trắng choàng trên vai bay lượn theo gió.
Cầm nghệ của nàng rất tốt, tất cả đều là quý tộc nên đương nhiên hiểu các thưởng thức nhã nhạc, ai ai cũng nghe như si như say.
Khi nàng kết thúc, mười ngón tay như xuyên hoa phất liễu lướt qua dây đàn,
dùng một tư thế tao nhã động lòng người hoàn thành diễn tấu.
Nhưng nàng vẫn chưa xuống đài mà rút song kiếm bên người ra, bắt đầu vũ động.
Vòng eo nàng cực mềm dẻo, bước sen nhẹ chuyển, gió nhẹ phất qua dây đàn như
đang ôn nhu đệm nhạc cho nàng, khiến người ta phải say mê.
Kỹ
thuật nhảy của nàng trong nhu có cương, cương nhu lưu loát, khi thì lượn vòng, khi thì ngửa ra, như một con bướm bay lượn trước mặTô Mặcọi
người.
Cuối cùng nàng làm một chữ Mã, song kiếm giao nhau sau người, hồng nhan gọn gàng, nữ trung hào kiệt.
“Hay!” Một nam tử tuấn mỹ đứng dậy nhiệt tình vỗ tay, người đó đúng là Tam hoàng tử.
“Hay! Hay!” Mọi người cũng ào ào trầm trồ khen ngợi theo.
Thiếu nữ thu hồi song kiếm, gật gật đầu với Tam hoàng tử, mím môi cười. Nàng
vốn đã vô cùng mỹ lệ, da thịt nõn nà, phong tư tao nhã, nhất là đôi mắt
câu hồn người kia, lúc này nàng đoan trang cười, dung nhan động lòng
người lại càng tăng thêm vài phần tư sắc, khiến chúng hoàng tử nhìn mà
say mê!
“Nàng là ai vậy?” Có người chưa từng gặp qua nữ tử này.
“Ngươi không biết sao, nàng là đệ nhất mỹ nhân của Hàn quốc, danh xưng là Hạ Tuyết Nhi tiểu thư.”
Có người hút một ngụm khí nói: “Hóa ra là đệ nhất mỹ nhân Hạ Tuyết Nhi
tiếng tăm lừng lẫy của Hàn quốc, nàng thật sự không tệ, kỹ thuật nhảy
cũng tốt, đúng là danh xứng với thực.”
“Đương nhiên rồi, hiện giờ nàng chính là hồng nhan tri kỷ của Tam hoàng tử, cũng là vị hôn thê hoàng tộc an bày cho hắn.”
“Tam hoàng tử? Không phải lúc trước nghe nói hắn rất mê luyến một vị Yêu Cơ sao, việc đó huyên náo rất lớn.”
“Không sai, Tam hoàng tử đã bỏ rất nhiều tâm tư vì nàng ta, nhưng nữ nhân đó
lại là nữ yêu hại nước hại dân, đã sớm bị hoàng hậu nương nương xử lý
rồi. Còn Hạ Tuyết Nhi này là một người đoan trang cao quý, thú thê phải
lấy người hiền, hơn nữa nàng ta còn là đệ nhất mỹ nhân của Hàn quốc, tài hoa hơn người, đã thu phục được tâm của Tam hoàng tử.”
Xa xa,
Ngu Nhiễm khẽ cười một tiếng, lắc lắc ly rượu trong tay, nói bên tai Tô
Mặc: “Khanh khanh, tình cũ của nàng hiện đã có niềm vui mới rồi, chẳng
lẽ nàng không thấy thương tâm sao?”
Tô Mặc liếc hắn, không có thời gian để ý hắn, “Các hạ chú ý dùng từ một chút, Tam hoàng tử chưa bao giờ là tình cũ của ta.”
Hắn kề sát thêm vài
phần, tươi cười tự nhiên: “Cũng phải, Văn Nhân Dịch mới là tình cũ của
nàng, còn ta là niềm vui mới đúng không.”
Tô Mặc quyến rũ cười đáp trả, nói rõ ràng từng chữ một: “Ngươi đi chết đi.”
Ngu Nhiễm lập tức làm vẻ mặt thương tâm ôm ngực, cứ như đau đớn lắm.
Cùng lúc đó, hắn ngẩng cằm lên, khiêu khích nhìn thoáng qua Văn Nhân Dịch.
Hiện giờ không có nhiều người chú ý đến Tô Mặc, sau khi Hạ Tuyết Nhi xuất
hiện, tất cả những nữ tử chưa thành thân ở đây đều tự biết xấu hổ, cho
nên hoàng hậu cũng cho rằng phụ nhân kia của Ngũ hoàng tử nhất định đã
biết cái gì là khác nhau một trời một vực rồi!
Bà vừa lòng nhìn
Hạ Tuyết Nhi, nữ tử này quả nhiên là đoan trang thanh nhã, hơn nữa còn
là dòng chính của Hạ gia. Hạ Tuyết Nhi và Hạ Ngọc Nhi cũng coi như là
đường tỷ muội, cùng một hệ nhưng lại khác nhau, so ra thì thân phận và
địa vị của Hạ Tuyết Nhi vẫn được Hạ gia coi trọng hơn, mẫu thân nàng ta
cũng là phu nhân quý tộc danh tiếng. Hoàng hậu thấy rất hài lòng, có thể kết thông gia với nữ nhân như vậy thật sự không tệ.
Tam hoàng tử vốn là con ruột của bà, đương nhiên bà phải lựa chọn thứ tốt nhất cho
nó, mà nữ tử này không những có dung mạo, cả bối cảnh thân thế cũng phi
phàm, tài lực hùng hậu, là một lựa chọn rất tốt.
Cho nên Tam hoàng tử không có lý do gì cự tuyệt nữ nhân ưu tú mọi phương diện như vậy.
Quả nhiên Tam hoàng tử thật sự có cảm tình với Hạ Tuyết Nhi, hắn rất hài lòng.
Hoàng hậu thấy thú thê phải thú nữ nhân như vậy, loại nữ nhân đó mới có phong phạm mẫu nghi thiên hạ.
Về phần Yêu Cơ kia, sớm đã trở thành quá khứ rồi.
Bà đã gặp rất nhiều loại nữ nhân giống thế, ỷ vào mỹ mạo không ai bì kịp, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm.
Đương nhiên còn có tân phụ này của Văn Nhân Dịch nữa, nàng ta càng thêm không đáng nhắc tới.
Ngay cả Phương phu nhân bà cũng thấy căm hận không thôi.
Hoàng cung không bao giờ thiếu nữ nhân mỹ lệ, nhưng nữ nhân có đầu óc mới là cười đến cuối cùng.
Hoàng hậu ngụ ý đưa mắt nhìn về phía Tam hoàng tử, Tam hoàng tử hiểu ý, hắn
phân phó cung nhân lấy một cây đàn sắt đến. Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi cùng ngồi trước bàn gảy một khúc đàn, có thể nói là cầm sắt hòa minh.
Tam hoàng tử tuấn mỹ cao quý, cử chỉ khiêm tốn, Hạ Tuyết Nhi thì quyến
rũ thanh nhã, ôn nhu hào phóng, sóng vai cùng nhau tựa như một đôi kim
đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.
Toàn bộ ngự hoa viên đã trở thành nơi biểu diễn ân ái của hai người. Trước hoa dưới trăng, trai tài gái
sắc, mọi thứ đều tốt đẹp.
Những nữ tử chưa thành thân ai nấy đều mơ màng, hâm mộ không ngừng. Vài phu nhân cũng gật gật đầu, không hề
che giấu ánh mắt thưởng thức đối với bọn họ.
Mấy nữ tử kìm lòng
không được vỗ mông ngựa: “Hiện giờ xem như Tam hoàng tử đã tìm được một
bích nhân phù hợp rồi, quả nhiên chỉ có nữ nhân hoàng hậu nương nương
chọn cho hắn mới là tốt nhất, thích hợp nhất…” (*vỗ mông ngựa: nịnh hót)
Bát hoàng tử thầm khinh thường, nói nhỏ với tâm phúc bên cạnh: “Tuy tân phụ Văn Nhân Dịch dẫn đến khiến đế hậu không vui, nhưng nàng ta chẳng qua
chỉ là một quân cờ nhỏ mà thôi.”
“Đúng vậy, Hạ Tuyết Nhi mới là người được hoàng tộc coi trọng!” Tâm phúc bên cạnh cười nhạt.
“Thân thế Hạ Tuyết Nhi bất phàm, cơ trí mỹ lệ, khôn khéo hào phóng, chỉ cần
có nàng bên cạnh Tam hoàng tử, sợ là những người khác khó với tới được
ngôi vị hoàng đế.”
“Nàng ta mới là quân cờ lớn của hoàng hậu.”
“Nhưng mọi người chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai, ta tin sớm muộn gì
cũng sẽ có chuyện lớn phát sinh, ta rất chờ mong việc này.” Bát hoàng tử cười nhẹ, tên tâm phúc kia không biết có gì huyền diệu ở đây, hắn lướt
mắt qua đám người trong bữa tiệc, cuối cùng nhìn đến bóng dáng Tô Mặc.
Nàng ta vẫn ngồi cùng Ngu Nhiễm, gương mặt mang nụ cười, tràn đầy tự nhiên.
Tô Mặc như đang xem diễn, sân khấu đúng là ngư long hỗn tạp, đại thần
vương tôn, mỹ nhân công tử, thực khách kỳ nhân, ai ai cũng có tâm tư
riêng, có người đã bắt đầu say rượu, có người xem diễn xong thì cảm xúc
tăng vọt, gióng trống khua chiêng muốn hóa trang lên sân khấu.
Yến tiệc hoàng tộc này, dường như đang che giấu thứ gì đó dưới vẻ phồn hoa.
Khách đến khách đi nối liền không dứt, phức tạp hỗn loạn, các nhân vật quốc
gia đều có mặt. Tất cả như một ván cờ đã sắp xếp sẵn, người chơi cờ là
vài vị hoàng tử Tề quốc, mỗi người đều tự sắm một vai, đều là quân cờ
dưới tay người khác.
Sao trên trời cao, bóng đêm như đôi mắt nhân tình, tối đen như mực.
Mỗi một ngôi sao cũng giống như một quân cờ, sắp xếp dày đặc.
Hai nam tử cùng đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn xuống cảnh tượng sáng lạn phồn hoa trong hoàng thành.
Nam tử yêu nghiệt xoa xoa lỗ tai, khinh thường nói: “Hoàng cung đang đàn cái quỷ gì vậy, quá khó nghe!”
Nam tử áo trắng khẽ cười nói: “So với tiếng đàn của ngươi đương nhiên là
khó nghe, chẳng qua nếu ngươi không thích, vậy có thể rời đi.”
Nam tử yêu nghiệt lập tức thở dài: “Ta cũng muốn đi lắm, chỉ tiếc con thuyền kia lại không đi được.”
Nam tử áo trắng khoanh tay nói: “Không ngờ mấy ngày nay cửa khẩu đều bị khóa, không thể ra ngoài.”
“Kỳ thực có thể đi hay không, đối với bản công tử cũng chẳng quan trọng gì, dù sao nơi này rất tốt, ở đây tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần, chỉ cần
không có Cơ Bạch là được.” Nam tử yêu mị nhếch môi, thay đổi một dáng
ngồi thoải mái, hai tay gối sau đầu, không chút để ý nói.
“Nơi
đây đương nhiên không là gì với ngươi, ngươi có Phượng Hoàng Phạm Âm, có thể xé không gian rời đi bất cứ lúc nào. Đối với ta cũng vậy, tin tức ở đây khẳng định không truyền ra được.”
“Tề quốc đúng là thần hồn nát thần tính… Nhưng mà hình như người Tề quốc đang tìm ngươi đấy, Sư Anh công tử!”
“Không sai.” Nam tử áo trắng nhếch môi, hắn đúng là người bọn họ đang tìm.
“Ta nói, ngươi đang trốn cái gì? Vì sao cứ luôn hối hả ngược xuôi, dè dặt cẩn trọng như vậy?”
Dưới trời sao lấp lánh, nam tử áo trắng không bung dù, hắn vẫn giữ ý cười mê người trên môi: “Ngươi không phải cũng đang trốn tránh Cơ Bạch sao? Ai
trên đời này mà không có chút chuyện không như ý?”
Nam tử yêu
nghiệt nhún vai, tựa hồ không muốn nhắc tới Cơ Bạch, hắn đưa mắt nhìn bờ biển xa xa: “Hải vực Tề quốc đã xuất hiện vài dị thú, nếu là lúc trước
thì rất khó gặp, cho nên Tề quốc đúng là nơi tốt, gia đang chuẩn bị bỏ
một khoản lớn ở đây.”
“Ngươi đúng là thích tục vật, ngươi không
nên mang họ Hoa, phải mang họ Kim mới đúng.” (*Kim là màu vàng,tượng
trưng cho hoàng kim,ý nói người kia tham tiền đó :v)
Hoa Tích Dung không thèm để ý: “Với ta mà nói thì họ gì cũng vậy, có lợi là được.”
Hai người chậm rãi tán gẫu, bỗng dưới chân núi xông đến một đám thị vệ, nhân số rất đông.
Hoa Tích Dung nhíu mày, lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai?”
Hắn vừa mở miệng, không khí xung quanh liền lạnh xuống vài phần.
Đầu lĩnh thị vệ lập tức quỳ trước mặt hai người nói: “Quốc sư đêm xem thiên tượng, nói chúng ta nhất định sẽ tìm được quý nhân ở đây, tại hạ vừa
nhìn đã biết hai vị công tử bất phàm, nhất định là quý nhân như lời quốc sư.”
Hoa Tích Dung kinh ngạc: “Thuật quan thiên của vị quốc sư này đúng là rất cao.” (*quan thiên: quan sát thiên tượng)
Nam tử áo trắng liếc mắt, cười nhẹ: “Năm đó thời Xuân Thu, Chiến Quốc, sau
khi Bách Gia Chư Tử* hình thành, Âm Dương gia cũng có kỳ nhân giỏi xem
thiên tượng, xem ra nơi đây cũng là ngọa hổ tàng long, có hậu duệ của Âm Dương gia.”
(*) Bách Gia Chư Tử: là thời kì chứng kiến sự mở
rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222
TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được
gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà
tranh tiếng (百家爭鳴 "bách gia tranh minh") này chứng kiến sự nảy nở của
nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý
thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay.
Hoa Tích Dung nói: “Ta nghe nói hậu duệ này hình như là người của hoàng hậu.”
Thị vệ kia vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, “Hai vị, trước mắt Tề quốc đang
báo nguy, chúng ta tuy hai mà một, xin hai vị có ở lưu lại trợ giúp một
tay.”
“Nếu muốn lưu lại cũng có thể, trong khoảng thời gian này,
thân phận của ta không thể tiết lộ ra ngoài cho bất kỳ ai.” Nam tử áo
trắng thản nhiên cười.
“Ta cũng vậy.” Hoa Tích Dung liếc mắt nói.
“Được, được, mời hai vị theo ta lập tức vào cung.”
…
Tô Mặc tùy ý ngồi đó xem tiết mục, chỉ một lát đã nhìn ra sự khác nhau của các hoàng tử.
Nàng tà tà dựa vào thân cây như một con mèo lười, an tĩnh mà kiều mị, đôi mắt xinh đẹp nhìn thấu được hết mọi chuyện.
Bỗng bên tai truyền đến giọng nói khinh thường của thiếu niên: “Nữ nhân, ở
đây ồn ào quá, có thể đến nơi nào yên tĩnh không, ta có chuyện quan
trọng muốn nói với ngươi.”
Tô Mặc hơi kinh ngạc, mấy ngày nay không thấy hắn xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên ra mặt khiến nàng có chút không thoải mái.
Nàng lập tức dùng thần thức truyền âm: “Ngươi chờ một chút.”
Sau đó nàng nhấc váy, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngu Nhiễm ngước mắt cười nói: “Khanh khanh muốn đi đâu?”
Tô Mặc quay đầu nhìn: “Đi cung phòng, ngươi vẫn nên ở lại đây đi.”
Ngu Nhiễm vươn một tay ra: “Nàng đi nhanh về nhanh, ta ở đây một mình rất buồn chán.”
Tô Mặc vừa rời đi Ngu Nhiễm đã khẽ cười một tiếng, thần thức nghe thấy gã
thái giám bên cạnh nói: “Ngươi đi theo nàng, cố ý dẫn nàng đi sai đường, chỉ cần nàng phạm lỗi sẽ lập tức bị đuổi khỏi hoàng gia.”
Ngu Nhiễm híp mắt cười: “Ta cũng rất mong nàng phạm sai lầm, chỉ tiếc nữ nhân nàng hoàn toàn không dễ đối phó như vậy.”
Một tiểu thái giám đuổi theo đến cạnh Tô Mặc, hắn ngoài cười nhưng trong
không cười, nói: “Phu nhân, qua ba lối rẽ đằng trước là có thể đến được
nhà xí, ngài nhớ nhất định phải đi thẳng đó.”
Tô Mặc quay đầu lại nhìn hắn. Một lúc sau, nàng khẽ hé miệng: “Ngươi không cần đi theo, ta biết rồi.”
Nàng ta lại có thể lạnh nhạt thong dong như vậy, thái giám thấy có chút khó
tin, hắn liếc mắt, khinh thường nhìn Tô Mặc, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng Tô Mặc không đi theo phương hướng thái giám chỉ mà chuyển chân đi vào khu rừng.
Sau đó, nàng gõ gõ Thiên Thư trước ngực hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”
Âm thanh lạnh lùng của thiếu niên truyền đến: “Nữ nhân, ngươi còn nhớ đến bản công tử sao?”
Tô Mặc cười khẽ: “Thật có lỗi, mấy ngày nay ta thành thân nên không chú ý đến ngươi.”
Giọng nói thiếu niên có chút chần chờ: “Ta biết, cho nên ta mới không xuất hiện, để tránh ngươi thấy bản công tử chướng mắt.”
“Ta đã chuẩn bị y phục mới cho ngươi, ngươi có thấy không?”
“Thấy, cũng tạm được.” Giọng hắn không còn lạnh như trước.
“Đúng rồi, ngươi có gì muốn nói với ta?”
“Tối hôm nay cẩn thận một tí, có người muốn hại ngươi.”
“Ta biết, ta sẽ chú ý.” Tô Mặc biết hoàng hậu thích hạ độc thủ, rất nhiều tần phi cũng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy.
“Còn nữa, ngươi thành thân ta sẽ không chúc mừng ngươi.” Giọng điệu của hắn lại biến đổi.
“Vì sao không? Chẳng lẽ ta thành bóng dáng hưởng xấu đến khế ước bản mệnh?”
“Không phải, ngươi có bảy khế ước đúng không?”
“Đúng.” Tô Mặc nhíu mi.
“Đã có bảy ấn ký khế ước, chứng tỏ sẽ có bảy nam tử lập khế ước cùng ngươi, trốn thế nào cũng không thoát đâu. Cho nên ta rất thông cảm với Văn
Nhân Dịch. Nói chung về sau bảy chân mệnh thiên tử của ngươi không thể
thiếu người nào, bọn họ đều có duyên phận với ngươi, nếu không có duyên, ngươi có tìm kiếm trăm phương ngàn hướng bọn họ cũng tuyệt đối không
chấp nhận ngươi.”
Sắc mặt Tô Mặc trầm xuống, trong đầu thoáng qua một bóng dáng che cây dù xanh.