Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 67: Chương 67: Tìm một tên sai vặt




Bên trong phường thị mặt trời rực sáng, gió mạnh thổi qua.

Nghe thấy giọng nói khinh bỉ của luyện khí sư Hạ gia, Hoa công tử lười biếng nghiêng người dựa vào vách tường, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Sau một lúc lâu hắn mới nhìn sang, đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, dường như có một loại sức mạnh làm cho người ta không thể dời tầm mắt khỏi đôi mắt mị hoặc ấy, hơn nữa càng làm cho người ta cảm thấy không thể nào nắm bắt được tâm tư của hắn. Sau đó, hắn thản nhiên hỏi: “Các hạ chính là đại sư luyện khí của Hạ gia?”

“Không sai, ta chính là luyện khí sư Hạ gia.” Luyện khí sư kia ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ở Hạ gia ta là cao thủ số một số hai, tên xếp thủ tịch.” (*thủ tịch: đứng đầu)

“Ngưỡng mộ đã lâu.” Hoa công tử mị hoặc nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, trong mắt có ý cười giống như đang bày mưu tính kế.

“Đâu có đâu có.” Thủ tịch luyện khí sư kia vô ý bị ánh mắt của hắn quét qua, trong lòng chấn động, thầm nghĩ thật may mình đã lớn tuổi, nam tử trước mắt quả thật là xinh đẹp đến câu hồn, nếu là nữ nhân nhìn thấy người này chỉ sợ sẽ bị hấp dẫn, điên cuồng vô hạn.

Âm thanh nam tử thản nhiên như tiếng đàn, ánh mắt tà mị nói: “Nghe nói bản lĩnh các hạ là số một số hai, ngươi có khả năng sửa được pháp khí của ta không?”

“Cái này, tại hạ cũng chỉ có thể vô lực.” Thủ tịch luyện khí sư kia chậm rãi lắc đầu, nếu Hạ gia nói không sửa được, như vậy bất luận vì nguyên nhân gì cũng chỉ sợ khó có thể làm. Hơn nữa ông hoàn toàn không nhận ra người này, trong lòng cảm thấy nam nhân bộ dạng xinh đẹp như vậy nếu không nổi danh, đại khái cũng không phải đến từ nơi tốt đẹp gì. Huống chi Hạ gia luôn thích bắt bẻ, nhìn không thuận mắt khách nhân nào tuyệt đối sẽ không thay đối phương luyện chế bất kì vật gì.

Người này có lẽ là bị Hạ gia cố ý bài xích, cố ý nói không thể tu bổ được cũng là có khả năng.

“Sao? Xin rửa tai lắng nghe.” Ánh sáng mặt trời mỏng manh, nhẹ nhàng khoan khoái chiếu sáng cái gáy và cằm dưới của nam tử, đường cong ưu mỹ mang theo cảm xúc giống như bạch ngọc.

“Cái này…” Thủ tịch luyện khí sư trầm ngâm một lát.

Trước mắt bao nhiêu người, ông đã khinh bỉ thiếu niên Tô gia kia, đương nhiên lúc này phải nói ra một chút đạo lý.

Vì thế, thủ tịch luyện khí nói chuyện rất êm tai: “Bởi vì mỗi một luyện khí sư sinh ra và trưởng thành đều phải trả giá rất nhiều, yêu cầu về phương diện tố chất cá nhân rất cao, thiên phú chỉ là điều kiện thứ nhất. Dù sao cũng chỉ có đại gia tộc thế lực hùng hậu mới có thể bồi dưỡng ra một hai tài năng, chẳng những phải hiểu các loại linh trận đồ, còn phải giỏi về việc điều khiển thần thức. Đồng thời nguyên liệu luyện khí cũng vô cùng quý trọng, nếu sơ sẩy một cái sẽ là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, hoàn toàn giống như đã hủy diệt pháp khí. Cho nên ở phương diện nguyên liệu luyện khí, môn phái bình thường căn bản không có cách nào chịu đựng được, nếu chỉ có một mình mà muốn trở thành luyện khí sư thì còn khó hơn lên trời, cho nên Hạ gia ở phương diện này mới có thể chiếm độc quyền.”

“Thật sao!” Ánh mắt nam tử yêu nghiệt chuyên chú, hơi hơi ngửa đầu, giống như đang nghe vô cùng nghiêm túc.

Đại khái là bị hắn ảnh hưởng, mọi người chung quanh cũng nhìn về phía luyện khí sư, làm cho trong lòng ông ta có một loại cảm giác hư vinh không nói nên lời.

Có ai nói luyện khí sư thì nhất định phải ở sau màn không cần tiếng tăm mà luyện khí, hiện tại ánh mắt mọi người nhìn ông ta đều là sùng kính, làm ông cảm thấy tốt vô cùng.

Lão thao thao bất tuyệt nói: “Để trở thành một luyện khí sư, cần hao tổn không biết bao nhiêu tiền bạc và thời gian, dùng vô số nguyên liệu luyện khí, phẩm cấp càng cao thì càng như thế, cho dù đã rút ra kinh nghiệm từ lần thất bại trước cũng không thể nào lường được.”

“Ừ, nói có lý.” Nam tử yêu nghiệt cười mị hoặc, vẻ yêu mị tràn ngập khắp nơi, giống như có vô số vầng sáng ở vây quanh thân hắn.

“Nhưng mà, phải biết rằng tu bổ pháp khí cùng luyện chế pháp khí hoàn toàn không giống nhau, không phải tùy tiện một luyện khí sư là có thể tu bổ pháp khí.”

“Hả? Vì sao?” Con ngươi nam tử híp lại, thanh âm động lòng người.

Thủ tịch luyện khí sư kia ngạo nghễ cười nói: “Bởi vì ở phương diện văn trận, mỗi gia tộc đều có một hai văn trận không truyền ra ngoài, dùng làm văn trận luyện khí chủ yếu của gia tộc mình. Chính bởi vì văn trận đặc trưng khác nhau, luyện chế pháp khí đều có hiệu quả khác nhau, pháp khí của mỗi gia tộc hoàn toàn khác biệt là bởi vì như vậy.”

Nam tử thay đổi một tư thế thoải mái, vẫn miễn cưỡng tựa vào tường, hỏi tiếp: “Như vậy ý các hạ là, nếu văn trận đặc trưng xuất hiện vấn đề, người của gia tộc khác không cách nào tu bổ hoặc luyện chế lại pháp khí của đối phương.”

Thủ tịch luyện khí sư chậm rãi nói: “Cũng không hẳn là chỉ có một nguyên nhân này, bởi vì tu bổ pháp khí cần thực lực vô cùng cường hãn, còn cần tài học uyên bác.”

Nói xong, ông ta tự tay chỉ vào đầu của mình nói: “Chẳng những phải hiểu được các loại trận văn đồ, thần thức cũng phải đủ cường đại.”

Nam tử yêu nghiệt khẽ cười nói: “Không sai, vạn vật trên đời đều có quy luật, trận văn đồ chính là quy tắc thần bí nhất, không có thần thức cường đại thì sẽ không thể điều khiển được.”

Thủ tịch luyện khí sư thấy đối phương đang có việc cầu mình, cho nên đương nhiên phải ở đây khen ngợi mình vài câu, liền cười ngạo nghễ nói: “Thí dụ như các hạ muốn sửa chữa một bộ pháp khí tứ phẩm… Sửa chữa pháp khí có phẩm giai cao như vậy, Hạ gia chúng ta nhất định sẽ làm một chút nghiên cứu, lý luận suông tuy không ổn nhưng cũng phải phân tích một chút, không giống như tên nhà quê mới ra đời nào đó, trực tiếp bắt đầu tu bổ, sợ là đến lúc làm hư pháp khí rồi mà cũng không biết.”

Trong lời nói của ông ta có ngụ ý, liếc mắt nhìn qua phương hướng Tô Mặc đang đứng, thấy trong tay đối phương đang đùa nghịch một khí cụ, chính là pháp khí tứ phẩm của Thanh Vân Tông.

Thấy thế, hắn cười nhạo một tiếng, thật là một tiểu nhi ngu ngốc.

Đến lúc đó làm hư trọn bộ pháp khí, để xem kết cuộc của hắn như thế nào?

Sau đó, thủ tịch luyện khí sư Hạ gia bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải một ít về phương diện thuật ngữ luyện khí, miệng lưỡi lưu loát khoe khoang tài học của mình, giảng giải tám loại lý luận của một trận văn đồ, phân tích đạo lý rõ ràng, cuối cùng đưa ra kết luận cho Hoa công tử chính là tuyệt đối không thể nào sửa được.

“Đáng tiếc!” Nam tử yêu nghiệt nhếch môi, môi mỏng trơn bóng rực rỡ mê người.

“Tuy là đáng tiếc, nhưng bất luận như thế nào, thực lực luyện khí của Hạ gia không gì sánh kịp, không phải tùy tiện tìm một luyện khí sư là có thể so sánh.”

“Thật sao?” Nam tử khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nhìn về phía đối diện nói: “Như vậy vì sao… Thiếu niên Tô gia này lại có thể sửa tốt vật mà các ngươi không thể sửa được?”

“Cái gì? Điều đó không có khả năng.” Con ngươi thủ tịch luyện khí hiện lên sự kinh ngạc, lại nhìn về phía Tô Mặc.

“Tốt lắm, phi kiếm của các hạ đã sửa xong rồi.” Tô Mặc thản nhiên tiến lên, ánh mắt mang vẻ tự tin nhàn nhạt.

“Cái gì? Sao nhanh như vậy?” Sứ giả Thanh Tông Vân chấn động.

Mặt hắn đỏ tới mang tai, vì vừa rồi lực chú ý của hắn hoàn toàn bị miệng lưỡi lưu loát của luyện khí sư Hạ gia hấp dẫn.

Mọi người chung quanh cũng như hắn, bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, không ngờ thiếu niên Tô gia này lại nói pháp khí đã được sửa xong, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận: “Mới vừa rồi ta hoàn toàn không chú ý hắn làm như thế nào, thiếu niên Tô gia này lại có thể sửa được bộ pháp khí này trước mặt nhiều người trong thời gian ngắn như vậy? Hắn rốt cuộc là sửa như thế nào? Không nhìn thấy hắn gây ra động tĩnh lớn gì cả?

Nhóm luyện khí sư Hạ gia vô cùng kinh ngạc, dù sao tuổi Tô Mặc thật sự còn rất trẻ, ở trong mắt bọn họ cũng không phải là một luyện khí sư đủ tư cách.

Bất luận nghề nghiệp cần tính kỹ thuật nào, chỉ có người lớn tuổi mới khiến người ta có cảm giác tin cậy.

Kinh nghiệm đáng quý không phải tiền tài và tuổi thanh xuân có thể so sánh được.

Đương nhiên, luyện khí sư bình thường cũng sẽ tu bổ trong mật thất yên tĩnh.

Thiếu niên này không hề sử dụng một công cụ to lớn nào, mà còn ở ngay trước mặt mọi người hoàn thành, sao có thể? Đa số luyện khí sư đều thích hoàn cảnh phong kín không người, như vậy mới có thể giúp cho bọn họ tập trung tinh lực, chuyên tâm luyện chế pháp khí, có như vậy thần thức mới không phạm sai lầm.

Chỉ có thần thức đạt đến trình độ cường đại nhất định, mới có thể không cần tránh mọi người.

Cửa hàng luyện khí sư mở cửa ở nơi này lại không khác gì với cửa hàng thợ rèn bình thường, khách nhân có thể tùy ý ra vào, điều kiện thật sự không cho phép.

Đương nhiên sự hoài nghi vừa rồi của họ chỉ là thứ yếu, quan trọng là, một luyện khí sư vô luận là xuất sắc như thế nào cũng sẽ không sửa xong được một bộ pháp khí trong thời gian ngắn như vậy.

Trừ phi pháp khí này là do bản thân hắn luyện chế, quen thuộc từng chi tiết nhỏ nhất bên trong.

Cho nên, mờ ám, phương diện này nhất định có điều gì đó rất mờ ám.

Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Mặc mang theo hoài nghi cùng khinh thường.

Lúc này, Tô Mặc đã đặt pháp khí trước mặt sứ giả, bình tĩnh nói: “Được rồi, ngươi có thể thử một lần.”

“A, được, được.” Sứ giả kia sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, xấu hổ cười, vội vàng rót linh lực vào pháp khí.

Linh lực vừa vào, hai mươi bốn chuôi phi kiếm màu vàng óng lập tức hiện lên hào quang chói mắt, quy luật chỉnh tề trôi lơ lửng trước mặt hắn.

Không sai, một thanh cũng không thiếu, ngày đó phó tông chủ chỉ có thể điều khiển tám chuôi, bộ pháp khí đầy đủ thiếu mười sáu thanh phi kiếm đương nhiên mất đi ý nghĩa lớn nhất.

Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, kế tiếp hắn chỉ cần tùy ý thao túng một thanh phi kiếm trong đó, thì hai mươi ba thanh phi kiếm còn lại sẽ xuất hiện một sự ăn ý thần kỳ, đi theo chuôi kiếm thứ nhất chiến nhiên phiêu động, giống như tùy thời đợi lệnh. Hai mươi tư thanh phi kiếm, bất luận trận hình biến ảo như thế nào cũng có thể luôn luôn duy trì sự ăn ý với nhau.

Trong lòng sứ giả vui mừng vô hạn, chỉ trong chốc lát, hai mươi tư thanh phi kiếm đã bày ra trận pháp Tứ Tượng Tinh Tú, một lát sau lại bày ra trận pháp Sâm La Vạn Tượng.

Thần bí khó lường, vô cùng biến hóa.

Sửa xong, thật sự là đã sửa xong! Sắc mặt sứ giả vô cùng vui mừng, hắn không ngừng sử dụng linh lực, hai mươi tư thanh phi kiếm ở trước mặt hắn giống như cưỡi ngựa xem hoa không ngừng lượn vòng, rất có tiết tấu xếp hàng đung đưa, phiêu dật quanh co khúc khuỷu, mây bay như tơ, lại tạo thành trận pháp phòng ngự vô cùng kín kẽ không một kẽ hở.

“Lợi hại, thật sự là quá lợi hại.” Hắn nhịn không được lớn tiếng tán thưởng.

“Không tệ, quả nhiên đã sửa xong.” Hoa công tử ý cười hoa diễm, hai mắt rạng rỡ lóng lánh như ánh sáng bảo thạch.

Văn Nhân Dịch vẫn luôn nhìn Tô Mặc, ánh mắt không khỏi phát sáng.

Chỉ có hắn là nhìn thấy rõ ràng từ đầu tới cuối đối phương sửa chữa pháp khí như thế nào, trong lòng vô cùng rung động.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tô Mặc, vươn tay áo ra, lau mồ hôi cho nàng.

Mọi người thấy tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ săn sóc thiếu niên Tô gia như thế, trong lòng lại càng không dám xem thường.

“Rất cao, quả nhiên rất cao.” Lúc này chưởng quỹ Thương Minh lại một lần nữa đi ra, nhịn không được nhẹ nhàng vỗ hai tay. vừa rồi Tô Mặc và Hạ gia gây chiến hắn không hiện thân, dù sao chuyện cũng không liên quan đến Thương Minh, huống chi thương nhân chỉ chú trọng lợi ích, bo bo giữ mình. Trước mắt hắn lại gặp được chuyện có lợi nên lập tức đi ra, chậc chậc hiếu kỳ nói: “Tô gia tiểu công tử tuổi còn trẻ đã có loại thực lực này, hơn nữa đường nét độc đáo! Ta vừa rồi đã cẩn thận quan sát, hai mươi tư thanh phi kiếm công thủ tự nhiên, thần bí khó lường! Tiểu công tử nhất định là rất có nghiên cứu với trận pháp phải không?”

“Chưởng quỹ khen sai rồi, tại hạ chỉ là biết sơ một hai điều mà thôi.” Tô Mặc nâng mắt thản nhiên cười.

Nhớ lại kiếp trước, sau khi nàng gặp được A Anh, nhìn thấy hắn có không ít trận văn ngọc giản, mà nàng đã gặp qua thì sẽ không quên được, đương nhiên cũng nhớ không ít.

Trong trận pháp ngọc giản của đối phương rất phức tạp, hay thay đổi, khó có thể lĩnh ngộ.

Trận văn đồ trong bộ pháp này với nàng mà nói thật sự vô cùng đơn giản.

“Không ngờ đối phương chỉ biết sơ một hai điều mà đã có thể sửa xong pháp khí này.” Hoa công tử thản nhiên cười, sóng mắt lưu động còn quyến rũ hơn cả ánh trăng, ngoái đầu nhìn lại nhẹ giọng nói: “Xem ra luyện khí sư Hạ gia các ngươi quả nhiên là tài nghệ không tốt, hơn nữa chỉ thích lý luận suông.” Giờ phút này, sắc mặt thủ tịch luyện khí sư kia tương đối đặc sắc.

Trình độ mặt dày của vị thủ tịch kia không thể nào đo lường được, sắc mặt ông ta chợt trầm xuống nói: “Chư vị, vật này không thể nào là do hắn sửa, cái này nhất định là một âm mưu.”

Các luyện khí sư khác cùng kêu lên phụ họa nói: “Không sai, là âm mưu, sứ giả chắc cũng là một kẻ lừa gạt.”

Trừ người Thanh Vân Tông, mọi người chung quanh cũng không hiểu được những thứ đó, cảm thấy những luyện khí sư này nói rất có đạo lý, dù sao thiếu niên cũng rất trẻ tuổi.

Sứ giả Thanh Vân Tông muốn tiến lên lý luận, lại bị Tô Mặc đưa tay cản lại.

Chỉ thấy nàng khí định thần nhàn, ánh mắt thong dong, sứ giả không khỏi cảm thấy thiếu niên này thật sự tâm tính rất cao.

Thủ tịch luyện khí sư kia tiếp tục ngẩng đầu bác bỏ nói: “Các ngươi xem, pháp khí kia nhất định là pháp khí hoàn hảo, dù sao vừa rồi lão phu vẫn chưa kiểm nghiệm xem pháp khí này có phải thật sự là có vấn đề hay không, bọn họ nói sửa xong, cũng chỉ là tự nói mà thôi.”

“Chỉ là một người thường mà lại dám lừa gạt ở đây, cho dù muốn giả bộ luyện khí cũng phải bày ra một chút dáng vẻ chứ.”

“Tùy ý ra tay liền tu bổ tốt pháp khí, đúng là mới nghe lần đầu, thật sự là vớ vẩn đến cực điểm.”

“Trẻ tuổi như vậy thì biết cái gì? Có danh sư truyền thụ? Có kinh nghiệm? Có tư lịch (tư cách và sự từng trải)?”

Chúng luyện khí sư cậy vào chính mình có lý, mỗi câu nói đều càn rỡ bức người.

Hai mắt sứ giả không khỏi trợn ngược trắng dã, từ xưa tới nay, đều nói khó khăn nhất chính thoát khỏi sự dây dưa của luyện khí sư, quả nhiên không giả.

Thủ tịch luyện khí kia lại lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng thích đùa, càng ngày càng không biết hai chữ liêm sỉ.”

Tô Mặc ngoái đầu lại cười quyến rũ: “Hay cho một câu không biết liêm sỉ, lời nói này ta trả nguyên lại cho các hạ, ngay từ đầu nói không cho Tô gia luyện chế pháp khí chẳng lẽ không phải do các hạ? Bây giờ lại nói không có kiểm nghiệm pháp khí cũng là các hạ, các hạ ngang cũng có lý, thẳng cũng có lý, thật sự là khí thế bức người, miệng mồm lanh lợi, thiên hạ này đều bị các ngươi chiếm hết.”

“Tiểu nhi, ngươi quá cuồng vọng tự đại rồi.” Vẻ mặt lão giả kia vô cùng tức giận.

“Chư vị không nên bị tiểu nhi Tô gia này lừa, hắn chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, lão phu dám dùng nhân cách Hạ gia đảm bảo.”

Lúc này, con ngươi Văn Nhân Dịch lạnh đến không có một độ ấm, “Thì ra Hạ gia còn có nhân cách.”

Thủ đoạn hắn ra tay đối phó Mộc bá phụ rất ngoan độc, còn có hung danh bên ngoài của Đông Lăng Vệ, rất có lực chấn nhiếp.

Nghe nói thực lực người này rất kinh khủng, giết người không thấy máu, khí diễm kiêu ngạo của chúng luyện khí sư lập tức biến mất một nửa.

Trước mặt người khác bọn họ còn có thể kiêu ngạo, nhưng trước mặt người này lại không thể, người ta là kiếm tu, nghe nói còn là đệ tử núi Côn Luân.

Danh kiếm thiên hạ đều ra đời từ Côn Luân, làm sao đến phiên bọn họ luyện chế, hơn nữa nếu có gì không tốt, nói không chừng bọn họ sẽ bị đối phương hung hăng trừng phạt.

Tóm lại luyện khí sư luôn nói lý lẽ, nhưng kiếm tu đều là trước luận kiếm sau mới nói lý lẽ.

Ánh mắt Văn Nhân Dịch thâm thúy u tối, vẫn lạnh như băng nói: “Hôm nay mới biết thuật luyện khí Hạ gia hóa ra chỉ biết nói miệng, quân tử động khẩu không động thủ, còn luyện khí sư thì động thủ không động khẩu, bọn ngươi không nên gọi là luyện khí sư, mà hẳn nên gọi là luyện miệng sư.”

Chúng luyện khí sư nhất thời nghẹn họng, tất cả đều nói không ra lời.

Tô Mặc không ngờ Văn Nhân Dịch cường thế như vậy, trong mắt đẹp hiện lên ý cười liễm diễm, sau đó nàng ngoái đầu nhìn về phía chưởng quỹ Thương Minh, thản nhiên hỏi: “Lão bản, ta nghe nói Thương Minh có thể giới thiệu luyện khí sư cho người khác, cũng có thể bình phẩm luyện khí sư, đúng hay không?”

Chưởng quỹ Thương Minh một mực cung kính nói: “Không sai, nhưng Thương Minh cũng chỉ có thể bình phẩm luyện khí sư từ tứ phẩm trở xuống, cũng cho luyện khí sư tư cách. Dù sao, luyện khí sư phẩm giai cao trong giang hồ vô cùng hiếm có, luyện khí sư trong các đại ẩn môn sẽ không xuất hiện tại nơi đây, chúng ta muốn bình cũng vô dụng.”

Tô Mặc nói: “Vừa thuận tiện, hôm nay liền cho ta tư cách của một luyện khí sư đi, như thế nào?”

Thương Minh chưởng quỹ cười nói: “Có thể, tất nhiên là có thể, chỉ là công tử phải luyện chế một lần trước mặt mọi người mới được.”

Ánh mắt Tô Mặc chuyển một cái nhìn về phía Hoa công tử, chậm rãi nói: “Vị công tử này, mới vừa rồi ngươi nói có một bộ pháp khí cần tu bổ phải không?”

“Không sai, Tô công tử có biện pháp nào không?” Nam tử dựa nghiêng ở trên tường, thờ ơ hỏi.

“Không bằng ngươi lấy ra đi, nhìn xem luyện khí sư Hạ gia có bản lĩnh ứng đối như thế nào?”

Sắc mặt chúng luyện khí sư lập tức âm trầm, tiểu nhi này đang công khai khiêu khích bọn họ.

Đây là hạ chiến thư với luyện khí sư Hạ gia bọn họ sao?

Thủ tịch luyện khí sư Hạ gia thầm nghĩ: Pháp khí của mĩ nam yêu nghiệt này có thể không có gì cao, có lẽ chỉ là Hạ gia không muốn tu bổ.

Đương nhiên, cho dù pháp khí của đối phương khó tu bổ, nhưng chuyến này tới đây bọn họ có năm luyện khí sư thực lực phi phàm, dù xảy chuyện gì, năm người bọn họ hợp lại ra tay cũng có thể sửa xong.

“Được, vậy mời vị công này lấy ra.”

“Nhìn xem một chút đến tột cùng là chúng ta có thể tu bổ, hay là hắn có thể tu bổ.”

“Không sai, còn phải làm cho tiểu nhi này nhìn xem cái gì gọi là luyện khí sư chân chính.”

Trong phường thị, động tĩnh nơi này tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ, người vây quanh ở bên ngoài tầng tầng lớp lớp nước chảy cũng không lọt, còn có người ở trên lầu các kiễng chân ngóng nhìn. Khóe miệng Hoa công tử có một chút ý cười tà mị, hắn lấy chiếc hộp dài ra, thản nhiên nói: “Nếu các ngươi tự tin như vậy, để chứng minh các ngươi không phải ở đây tự biên tự diễn, bộ pháp khí này của tại hạ, các ngươi nhìn một chút, xem ai có thể sửa chữa tốt được?”

Nam tử chậm rãi mở hộp ra, bên trong triển lộ cũng không phải là pháp khí công kích tầm thường, mà là một nhạc khí xa hoa.

Mắt mọi người không khỏi sáng lên, pháp khí lục phẩm, cái này đã không phải là vấn đề tam lục cửu đẳng nữa.

Nhạc khí này là Phượng Hoàng Phạm Âm, tinh phẩm trong lục phẩm.

Có câu nói âm công thuộc loại pháp bảo khó cầu, huống chi Phượng Hoàng Phạm Âm này dùng nguyên liệu hãn hữu luyện chế thành, âm thanh hay thay đổi, âm vực cao thấp trên thông thiên, dưới nhập địa, có thể phá phong ấn, có thể trừ ảo cảnh.

Ánh mắt chúng luyện khí sư Hạ gia nhìn thấy vật này không khỏi co rút, vật này là pháp bảo cao cấp nhất bọn họ từng nhìn thấy.

Mọi người không khỏi phỏng đoán Phượng Hoàng Phạm Âm đến tột cùng là dùng nguyên liệu gì để tu bổ.

Những nguyên liệu này bọn họ căn bản chưa từng gặp qua.

Hiện nay, luyện khí sư Hạ gia bọn họ tài nghệ cao nhất mới đạt tới lục phẩm.

Nói đúng hơn là bọn họ có thể luyện chế ra pháp khí lục phẩm, chứ không thể nào tu bổ được pháp khí lục phẩm.

Nhưng pháp khí lục phẩm này bọn họ ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, thật sự cảm thấy mình kiến thức hạn hẹp.

Lúc này, thủ tịch luyện khí sư Hạ gia rốt cục cũng hiểu được nam tử này không phải là bị Hạ gia cự tuyệt, mà xác thực không cách nào tu bổ. Có thể có được pháp khí phẩm chất cao như vậy đương nhiên sẽ trở thành thượng khách của Hạ gia, chỉ tiếc ngày đó ông và những luyện khí khác không có ở đó, cho nên không biết nam nhân này lai lịch ra sao.

“Hoa công tử, pháp khí này sợ rằng Hạ gia thật sự không sửa được.” Lão bản Thương Minh đi tới nói.

“Sao, ngươi có thể nhìn ra.” Hoa công tử nâng mắt thản nhiên liếc hắn một cái.

“Không sai, các hạ là thương nghiệp cung ứng số một của Thương Minh ta, cho nên dụng cụ hiếm có trên thế gian đều từ nơi của ngài cung cấp. Ta vừa nhìn thấy vật này thì đã vô cùng ngạc nhiên, đồ vật ở nơi của ngài không có cái nào không phải là tinh phẩm cực kì hiếm thấy.”

Nghe được lời nói của chưởng quỹ Thương Minh, đôi mày thủ tịch luyện khí sư Hạ gia nhíu lại, thân phận của đối phương được miêu tả vô cùng sinh động.

Người này từng là thương nghiệp cung ứng thần bí nhất ở bảy nước, cung cấp hàng hóa đều là vật hiếm thấy.

Hơn nữa, thân phận người này tuyệt đối rất cao, không ai biết hắn là ai, không ai biết hắn có bối cảnh như thế nào.

Nhưng hắn lại có thể đi đến những nơi người bình thường không thể đến, thích tự tại tiêu sái, thích ngao du thiên hạ.

Nghe nói hắn giàu nhất thiên hạ, lại coi tiền tài như cặn bã, làm việc tùy tâm sở dục, lại lấy lợi ích làm đầu.

Nghe nói hắn thích tất cả sự vật tốt đẹp, nhưng lại ghét nhất nữ nhân xinh đẹp.

Nghe nói không có hắn thế gian sẽ không còn nhạc khí khảy đàn, nhưng người này cũng chỉ là lấy tâm làm vui.

Người này bất luận đến nơi nào, đều là đối tượng để thế nhân lễ kính, hoàng thân quốc thích cũng thế.

Người có thân phận thần bí này chính là – Hoa Tích Dung.

Giờ phút này, ngay tại thời điểm thủ tịch luyện khí sư Hạ gia cảm thấy chấn động, Tô Mặc đã chậm rãi tiến lên xem xét.

Nàng xem một chút, không nhanh không chậm phân tích: “Công tử, kiện nhạc khí này hẳn là dùng lửa mạnh luyện thành, nguyên liệu cũng hi hữu hiếm thấy, nó có thể tạo ra âm thanh có âm vực cực lớn. Lửa luyện có ba phần mãnh liệt, rất dễ hư hỏng nguyên liệu, có thể thấy được lúc luyện hóa ác nghiệt đến bao nhiêu, tuy uy lực lớn, nhưng cũng dễ mất hiệu lực. Chỉ cần hoàn nguyên trận pháp về như cũ là có thể tiếp tục sử dụng.”

Hoa Tích Dung nhìn qua Tô Mặc, đăm chiêu nói: “Ngươi nói cũng có lý, chỉ là ngươi hoàn trận văn về như cũ được không?”

Tô Mặc ung dung đáp: “Được, nếu các hạ có thể phóng tâm thì ta sẽ sửa chữa cho các hạ.”

Hoa Tích Dung suy nghĩ chốc lát: “Được, ta sẽ để ngươi sửa nó.”

Nhưng lúc này, mấy luyện khí sư của Hạ gia lập tức cản lại: “Hoa công tử, khoan, khoan đã.”

Hoa Tích Dung khẽ cười: “Chư vị còn có chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi cũng sửa được?”

Vị thủ tịch kia đỏ mặt, nói: “Không phải, nhưng người ngàn vạn đừng để tên này lừa, tuy nhìn người không nhìn bề ngoài, nhưng người đã từng gặp qua luyện khí sư trẻ tuổi như vậy chưa?”

Những người khác phụ họa: “Đúng đó, pháp khí của người vừa thấy đã biết là vô giá, quý trọng như vậy sao có thể để một tiểu nhi sửa chữa? Quá mạo hiểm rồi.”

“Không sai! Vạn nhất hắn không cẩn thận một cái, toàn bộ pháp khí này sẽ bị hủy hết, chẳng phải là tổn thất quá lớn rồi sao?”

“Hoa công tử, người ngàn vạn phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không hối hận không kịp.”

“Vậy sao? Các ngươi cũng rất lo lắng cho ta.” Hoa Tích Dung lạnh nhạt cười, hơi châm chọc nói.

“Cái này…” Sắc mặt mấy người có chút xấu hổ.

Nghe vậy, Tô Mặc cười nhạt: “Hoa công tử, nếu các hạ cảm thấy lo lắng thì cũng không cần nhờ ta làm gì.”

Vị lão giả thủ tịch lúc trước còn thấy xấu hổ, nhưng lúc này tỉnh táo hơn hẳn: “Hoa công tử, người xem, ngay cả tiểu nhi này còn không tự tin vào mình, công tử hà tất phải tìm hắn? Hắn chỉ muốn chứng minh hắn hơn đám lão nhân chúng ta thôi, hắn làm bộ làm tịch thể hiện rồi không để ý hậu quả, sẽ không phụ trách như chúng ta đâu.”

Hoa Tích Dung cong cong khóe miệng, làm như vô tình nói: “Kỳ thật nhạc khí này không tính là tốt nhất với ta, các ngươi không cần ngạc nhiên, chỉ là trước mắt ta cần dùng đến nó. Nếu đã không thể dùng thì hủy luôn cũng chẳng có gì khác nhau, không bằng để hắn sửa chữa đi còn hơn.”

Nếu Hoa công tử đã nói như vậy, đám người Hạ gia không thể phản bác tiếp được nữa.

“Tô công tử có cần đổi một chỗ yên tĩnh để luyện chế hay không?” Chưởng quỹ Thương Minh hỏi.

“Không cần, ở đây cũng được.”

Đám luyện khí sư Hạ gia khẽ hừ khinh thường.

Bọn họ cho rằng luyện khí là kỹ thuật cao quý không gì sánh kịp, nhất là loại pháp khí lục phẩm này, vậy mà hắn ta lại tu bổ ở nơi ồn ào đông người, vậy thì có khác gì mấy luyện khí sư tạp nham bày hàng ven đường đâu? Cũng giống như món ăn ngoài đường không so được với món của đại trù tửu lâu làm vậy. Tiểu nhi này dám coi rẻ thuật luyện khí, sắc mặt bọn họ vặn vẹo khó chịu.

“Ngươi vậy mà lại luyện khí ngay trên phố, có khác gì đám luyện khí sư hỗn tạp kia chứ?” Có người nhịn không được nói.

“Đám người Hạ gia đó dám xem thường chúng ta.” Mấy luyện khí sư đang xem náo nhiệt không khỏi nhíu mày, “Hi vọng thiếu niên kia có thể thắng.”

Tô Mặc lấy một viên tinh thạch bắn ra, ngọn lửa dấy lên từ ngón trỏ nàng.

Chỉ thoáng chốc, đám người xung quanh cảm thấy rõ ràng nhiệt độ hạ thấp xuống, còn đầu ngón tay Tô Mặc đã kết thành sương trắng.

Đúng là hàn hỏa lợi hại! Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tô Mặc, vẻ mặt khó tin.

Sắc mặt đám luyện khí sư chung quanh tệ vô cùng, tên thiếu niên này có hỏa diễm lợi hại như vậy. Bọn họ nhận ra được đây là dị hỏa, vận khí đối phương sao lại tốt thế, ngay cả mồi lửa băng hàn hi hữu này cũng có được.

Tô Mặc nhíu mày, chậm rãi dùng thần thức thăm dò trận văn trong pháp khí. Sau đó, trước mặt nàng xuất hiện một trận văn phức tạp.

Thần thức của nàng nhanh chóng chia ra vô số, đan thành một tấm lưới chậm rãi đi tới.

Linh lựa không ngừng đưa vào, nàng đã cảm nhận được biến hóa trong trận văn.

Linh lực tuôn ra, nơi trận văn hư hao chính là nơi linh lực không qua được.

Bước kiểm tra thứ nhất kết thúc, Tô Mặc tiếp tục tập trung linh lực, suy tư xem phải tu bổ như thế nào. Sau đó nàng không nhanh không chậm truyền linh lực vào đó, đồng thời chậm rãi đặt hàn hỏa lên trên, khu trừ sạch sẽ tạp chất trong pháp khí.

Đầu ngón tay Tô Mặc bắt đầu chuyển động, sự điều khiển của nàng huyền bí khó có thể hình dung.

Mọi người cảm thấy mười ngón tay đó không còn là ngón tay bình thường nữa, tung bay trên dưới, mười ngón quấn giao, hệt như những tinh linh màu trắng thon dài hoàn mỹ. Cả mười tương hỗ vũ động, triền miên mê hoặc, quyến rũ tự nhiên. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên tay nàng, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Ngón tay nàng như đang múa ra vũ đạo tuyệt mỹ, cũng như đang đi từng nét bút phác thảo trận văn thiên biến vạn hóa.

Hàn hỏa phảng phất như dấy lên vô số ánh sao trong Phượng Hoàng Phạm Âm, từng sợi linh khí như đã trở thành một phần ngón tay của Tô Mặc.

Nhịp tim mọi người tựa hồ đã chuyển động cùng tiết tấu ngón tay thiếu niên, cảm nhận được kỹ thuật luyện khí bất phàm của hắn!

Tiết tấu rất nhanh, nhanh đến khiến mọi người choáng váng hoa cả mắt.

Ngay cả Hoa Tích Dung cũng không nhịn được trầm xuống!

Tô Mặc nhẹ nhàng hít một hơi, hỏa diễm trên đầu ngón tay dịch lên trên, bên tai truyền đến tiếng vang đôm đốp.

Ngọn lửa phát ra tiếng “xì xèo”, hào quang màu trắng tăng vọt, tuy là lửa nhưng lại vô cùng băng hàn, ngọn lửa đánh lên Phượng Hoàng Phạm Âm, lạnh và nóng dung hợp, chỉ chốc lát từng quang văn trận pháp đã hiện lên rõ ràng. Toàn bộ trận văn kia đều do nàng dùng linh lực vẽ thành, hoàn mỹ không tỳ vết. Linh lực nhẹ nhàng linh hoạt qua lại trong pháp khí, không một chút trở ngại.

Ánh sáng xung quanh Phượng Hoàng Phạm Âm dần dần chói lọi rực rỡ, hoa văn ngũ sắc tinh mỹ cũng xuất hiện.

Hào quang vụt sáng, lộng lẫy hoa lệ.

“Mau nhìn kìa, thiếu niên đó tu sửa được rồi, thật không ngờ hắn ta vậy mà… vậy mà có thể tu bổ xong pháp khí? Hắn thành công thật rồi!” Mọi người chung quanh khó tin, chấn động mạnh trong lòng.

“Đều cùng luyện khí ở nơi đông người, nhưng hắn ta lại có kỹ thuật rất cao.” Nhóm người hiểu thuật luyện khí xung quanh đều không dám tin nhìn Tô Mặc.

“Có Tô thiếu gia làm gương, còn ai nói không thể luyện khí ngoài phố nữa đây?” Mọi người cảm thấy giá trị bản thân của mình cũng cao lên rất nhiều.

Lúc này đám luyện khí sư Hạ gia đã thu hồi vẻ mặt khinh thường lại, bọn họ đều là luyện khí sư, đương nhiên biết cái nào tốt cái nào kém. Bại chính là bại, ngạo khí của bọn họ cũng bị thuyết phục triệt để. Thực lực đối phương cao hơn họ gấp bội, bọn họ không còn gì để nói, chỉ đành phải yên lặng chuẩn bị rời đi.

“Các bá bá Hạ gia, đợi ta với, cầu các người mang ta đi cùng đi.” Hạ Ngọc Nhi khổ sở cầu xin.

“Thôi, ở đây có hai viên tinh thạch nhị phẩm, xem như là tiền chuộc của đại tiểu thư.” Thủ tịch luyện khí sư để tinh thạch lại.

“Được, mang nàng đi đi, ở lại đây cũng chỉ phí thời gian của ta.” Tô Mặc híp mắt cười.

Hạ Ngọc Nhi buồn bực mím môi, trầm mặt lắc lắc tay áo. Tô Mặc nhìn nàng, cười ý vị sâu xa, trong lòng Hạ Ngọc Nhi nhảy dựng, cảm thấy đối phương dường như không định buông tha mình. Lúc này nàng không biết, chỉ không lâu nữa đối phương sẽ làm một chuyện hủy hoại hoàn toàn địa vị đại tiểu thư của nàng ở Hạ gia, khiến nàng và Hạ Trạch vĩnh viễn không thể xoay người. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy băng hồ của Văn Nhân Dịch đang nhìn chằm chằm ngực mình, nàng lập tức như con thỏ bị chấn kinh, nhảy ra thật xa.

“Ai da, ta quên mất một chuyện rồi.” Tô Mặc bỗng đảo mắt nói.

“Chuyện gì?” Văn Nhân Dịch khoanh tay đứng, nhẹ giọng hỏi.

“Ta quên đánh cược với mấy luyện khí sư kia, nếu như bọn họ thua, bọn họ phải để lại thêm mấy viên tinh thạch.”

“Không ngờ nàng lại là người tham tiền.” Văn Nhân Dịch nhếch môi nói.

Chưởng quỹ Thương Minh bước lên trước nói: “Tô công tử, trình độ luyện khí của ngươi quả thật rất cao, ta tuy chỉ có thể cho ngươi thẻ bài luyện khí sư cấp bốn, nhưng các hạ đã khẳng định thực lực vượt trội của mình. Đây là thẻ bài tư cách luyện khí sư của Thương Minh, công tử đã là luyện khí sư được Thương Minh nhận định, về sau có thể hợp tác cùng công tử thật là vô cùng vinh hạnh!”

Tô Mặc nhận thẻ bài, khẽ cười một tiếng: “Được được, hi vọng về sau có cơ hội hợp tác nhiều hơn.”

“Có thẻ bài này chính là luyện khí sư chính thức, sẽ có rất nhiều chỗ thuận tiện.” Chưởng quỹ liên tục gật đầu, hắn là người làm ăn, đương nhiên hiểu ý nghĩa của việc hợp tác cùng luyện khí sư, hắn phải lấy lòng thiếu niên tiền đồ vô lượng này.

“Đúng rồi, Hoa công tử, thù lao tu bổ pháp khí của ta là một phần mười giá trị của pháp khí.” Tô Mặc quay đầu nhìn Hoa Tích Dung, mắt đẹp long lanh, nở nụ cười tao nhã nói tiếp: “Lần này ta có chút mệt mỏi, công tử cứ đưa ngân phiếu cho ta là được, ta phải về rồi.”

Hoa Tích Dung cười nhẹ, hắn lấy một tấm ngân phiếu mười vạn lượng hoàng kim ra, mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Mười vạn lượng hoàng kim, chỉ nhích nhích ngón tay một chút đã có được. Luyện khí sư cấp cao đúng là nghề một vốn bốn lời.

Nhìn bóng dáng Tô Mặc và Văn Nhân Dịch rời đi, Hoa Tích Dung lười biếng ngồi vào quán trà bên cạnh, gọi một ấm trà, trầm giọng nói: “Thú vị.”

Chưởng quỹ Thương Minh đi tới trước mặt hắn, nho nhã lễ độ nói: “Không biết lần này Hoa công tử cố ý rời khỏi gia tộc là vì chuyện gì?”

Hoa Tích Dung mất hứng, thản nhiên nói: “Các hạ không biết, trong gia tộc ta chỗ nào cũng có thị nữ, nhìn một lượt, từng người từng người sắc màu rực rỡ, dù không phải hoàng cung nhưng không khác gì tam cung lục viện, phiền lòng vô cùng. Ta ra ngoài là muốn tìm một tên sai vặt được việc.”

Chưởng quỹ Thương Minh nịnh nọt nói: “Ta nghĩ tên sai vặt Hoa công tử nhìn trúng nhất định sẽ không tầm thường.”

Hoa Tích Dung gật gật đầu: “Không sai, ta cảm thấy tên Tô thiếu gia vừa rồi cũng khá được.”

Chưởng quỹ Thương Minh cười nói: “Phiền cho các hạ phải đi tìm một tên sai vặt bên ngoài, nghe nói chỗ của người là quốc gia theo Phật, nam nhân trẻ tuổi nào cũng đều xuất gia đi tu.”

Hoa Tích Dung lười biếng chống má, lạnh băng nói: “Ngươi sai rồi, chỗ của ta không phải là Phật quốc, mà là Ma quốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.