Thiên Hạ Đệ Nhất

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Bình Nam vương gia vung tay lên, các đại thúc im bặt.

Ta nhẹ nhàng nhảy từ trên bàn xuống, bổ nhào vào trong lòng của Tuyên Kỳ.

Tuyên Kỳ ôm ta, “Xem ngươi kìa, gặp rắc rối to rồi nha.”

Bình Nam vương gia vặn vẹo hông, nhìn về phía ta với vẻ mặt hứng thú. Chán ghét, thật đáng ghét, ngươi không cần phải nhìn ta a, thiệt chướng mắt, ta thuận thế chui ngay vào trong lòng ngực Tuyên Kỳ.

Bình Nam vương gia làm bộ thân thiện hướng đến phía ta, “Tiểu đông tây này chính là tân sủng của hoàng huynh sao?”

“Hoàng đệ, ngươi lại có ý định gì đây?” Tuyên Kỳ không kiên nhẫn nói.

Bình Nam vương gia cười cười không nói gì, thấy thế Tuyên Kỳ bèn gắt gao ôm lấy cả người ta, dường như đem cả hoàng bào vàng óng che kín cơ thể ta. Sau đó Bình Nam vương gia lại há mồm nói: “Ta đối với hắn rất có hứng thú, hoàng huynh a chi bằng ngươi đem hắn thưởng cho ta đi, ta sẽ đem mười ca kỹ tốt nhất của ta đổi với ngươi.”

Nói xong, một bàn tay to xuyên qua cánh tay của Tuyên Kỳ, chạm vào mặt ta. Ngón tay vân vê khuôn mặt trắng mịn của ta.

Nói thật, ta cực thích cảm giác hắn sờ mặt ta, bởi vì trên tay hắn có mùi thơm của hoa quế. Nhắc tới hoa quế ta lại nhớ ngày xưa nhị sư thúc thường mua hoa quế cao cho ta ăn. Ta tưởng tượng đến hoa quế cao vừa có hương vị ngọt ngào lại vừa ngon miệng, rồi lại sực nhớ ta còn chưa ăn điểm tâm, bụng ta liền biểu tình a. Đầu óc ta bắt đầu ngây dại, ta không tự chủ được hành động của mình và…

Ta thề, ta không phải cố ý.

Miệng mở, răng cắn, tiếng thét chói tai của Bình Nam vương gia vang khắp đại điện.

“Ngươi, ngươi dám cắn bổn vương sao…” Bình Nam vương gia băng bó bàn tay rướm máu, sắc mặt trắng bệnh gầm nhẹ.

Kích động cái gì chớ, chỉ cắn một cái thôi mà? Tối nào Tuyên Kỳ hông cắn ta, còn để cho ta cắn lại hắn á, hơn nữa còn rất cao hứng khen ngợi ta đó. Ách~ chẳng qua hôm nay lực đạo của ta hơi lớn, hơn nữa cắn không đúng chỗ thôi. Tuyên Kỳ cắn còn mạnh hơn nhiều á.

Một đám đại thúc nghe ta nói liền ngẩn người ra như đứa ngốc, a, có vài người còn nằm trên mặt đất mắt trợn trắng sùi bọt mép.

“Cắn thật là tốt!” Tuyên Kỳ vụng trộm cắn lổ tai ta.

“Đánh hắn cho ta, đem hắn nhốt vào đại lao ngay!” Bình Nam vương gia tiêu hô.

Tuyên Kỳ đem ta vùi sâu trong lòng, “Hừ, có trẫm ở đây, kẻ nào dám?”

“Ta dám…” trong ánh mặt Bình Nam vương gia lóe lên tia sáng, nhìn rất quen thuộc… ta nhớ rõ mỗi lần nhị sư thúc lên núi thăm sư phó, nếu ta dám tiến đến phòng ngủ của sư phó, nhị sư thúc nhất định sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta không khỏi rung mình ớn lạnh, “Hủy hoại ngọc tỷ, trọng thương bổn vương, mỗi cái đều là tử tội, hoàng huynh, ngươi còn muốn vì hắn giải vây sao?”

“Hoàng Thượng, ” một vị đại thúc còn tỉnh táo chắp tay lại, dùng vẻ mặt chân thành nói với Tuyên Kỳ, “Yến Thanh Trì đại nghịch bất đạo, yêu mị Thánh Thượng, khiến cho Thánh Thượng sủng hạnh vô độ, muốn làm gì thì làm, huyên náo hậu cung, gà chó không yên, chưa kể hiện giờ còn phá huỷ ngọc tỷ, tổn thương Bình Nam Vương gia, tội hắn quả không thể tha.”

“Ngươi…” Tuyên Kỳ tức giận đến run rẩy chỉ vào mũi hắn nói, “Ngươi dám can đảm chống đối trẫm?”

“Không dám…” Đại thúc từ tốn nói, “Thần chính là lo cho tương lai của triều đình, lấy an nguy của sinh linh thiên hạ làm trọng, mong bệ hạ suy ngẫm.”

“Hừ…” có đại thúc cười lạnh một tiếng, “Trương đại nhân, Yến Thanh Trì chỉ là đứa nhỏ tâm tư đơn thuần, ta xem ngươi thật cao tay a.”

“…”

Trong chốc lát, các đại thúc bắt đầu khẩu chiến kịch liệt, ta không hiểu nọ nói gì hết á, mọi chuyện bắt đầu trở nên hỗn loạn. Tuyên Kỳ với Bình Nam vương gia cũng hùa theo giương cung bạt kiếm, ta len lén ngáp một cái, thiệt là nhàm chán mà.

Không biết bọn họ thương lượng ra sao, có điều kết quả chính là đem ta tạm giam trong thiên lao một hôm, ta bị Bình Nam vương gia lôi khỏi ngực của Tuyên Kỳ.

Trên trán Tuyên Kỳ cuồn cuộn gân xanh, một đại thúc khuyên hắn: “Hoàng Thượng, nhẫn nhịn một chút mới thành đại sự a, hôm nay bọn họ người đông thế mạnh, trước tạm để Yến công tử chịu ủy khuất, ngày sau còn nhiều dịp phục thù.”

Nói tóm lại là ta bị nhốt vào thiên lao.

Bọn họ đưa ta vào trong một căn phòng đã có vài người ở, vừa nhìn thấy ta đi vào, trong đó rộ lên tiếng hoan hô, thiệt là, sao bọn hắn nhiệt tình thế không biết.

Ta ngồi trên đống rơm trong nhà lao, thiệt lạnh, lại cứng nữa, thiệt không thoải mái. Ta thích cái giường mềm ơi là mềm ở điện Tuyên Lý, không thì chăn bông cũng được.

Không biết trời đã tối từ lúc nào, những người nhìn ta chằm chằm ban nãy đã mệt ngủ hết rồi.Ta nhàm chán ở trong phòng giam lắc lư, thuận tiện thăm dò địa hình một tí. Sư phó từng nói, khi đến một chỗ mới lạ, cần phải nắm rõ tình hình nơi đó, để khi nào gặp nguy hiểm có thể dễ dàng trốn thoát. Nhưng mà chỗ này thiệt nhỏ hẹp, đi có hai mươi mấy bước là hết, bốn phía lại không có cửa sổ, chẳng có gì hay ho để nghiên cứu. À, thật ra thì còn cánh cửa khiến ta thấy hứng thú.

Trên cửa lao bằng gỗ bọc sắt có một cái khóa lớn, ta từng hỏi qua Tiểu Thu Tử, vì sao cánh cửa lại bị khóa, Tiểu Thu Tử giải thích là vì sợ phạm nhân bên trong vượt ngục. Ổ khóa thật sự rất lớn nhưng khi ta quơ đi quơ lại cánh cửa thì nó kêu lên một tiếng, dọa ta chạy vội đến nâng lên, chút xíu nữa là đem chính mình nhốt ở ngoài cửa luôn rồi. Trời ạ, may mắn là không ai phát hiện nha. Ngày trước mỗi khi ta nghịch phá đại môn, sư phó đều phải chạy hết núi để đánh ta, ai~ nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.

Sáng sớm hôm sau, có người mang theo thùng đồ ăn đặt trên cửa sổ để chia phần ăn sáng. Ta khẩn trương, cánh cửa kia đã muốn lung lay sắp đổ, làm ơn đừng lộ ra. May cho ta là cánh cửa vẫn bình yên vô sự.

Ta cầm trong tay hai nắm đồ ăn, ngửi ngửi, bị ôi rồi. Thôi, thà có còn hơn không, ăn cho có sức vậy, ta một hơi liền ăn chúng vào bụng. Nhỡ đau bụng thì sao? Có thể sao? Ngay cả Hạc Đỉnh Hồng ta đều có thể giải, huống chi là đồ ăn ôi thiu?

Mấy thứ đồ ăn này cũng không ngon bằng những thứ Tuyên Kì cho ta ăn nên ta chỉ ăn được một nửa thôi. Thấy ở trong góc có mấy con chuột nhỏ, ta đem đồ ăn xé ra thành từng miếng nhỏ, cho chúng nó ăn, nhưng mấy con chuột này ngửi ngửi mấy cái rồi lại quay đầu tránh đi.

Sư phó nói những đứa trẻ kén ăn sẽ không lớn lên được, nhìn các ngươi, đều có chút tẹo như vậy mà còn tùy hứng nữa. Ta nắm đuôi một con trong chúng nó, bắt nó mở miệng, cứng rắn nhét vào một miếng đồ ăn. Thả con chuột ra, ta dịu lại, ai, thật sự làm cho người ta lao tâm mà.

Con chuột nhỏ đi lảo đảo vài bước đột nhiên ngã trên mặt đổ máu mất mạng.

Thấy thế ta cẩn thận ngửi trong tay phần đồ ăn còn thừa, phát hiện bên trong có tẩm Sam Bích Đà —— một loại kịch độc. Bởi vì loại độc dược này có hương vị nhẹ nhất trong các loại độc dược, dường như là vô vị, mà đồ ăn lại bị ôi khiến ta không chú ý đến.

Ta ngồi trên chiếu, điều tức vận khí, điều trị độc Bích Đà Sam trong cơ thể.

Theo công lực phát ra, ta dần dần mất đi cảm giác với ngoại giới. Đến khi độc tố trong cơ thể tan hết, nhìn lại thì phát hiện ta đã bị người ta đè trên mặt đất, nguyên lai là những người cùng phòng giam, không kiêng nể gì lột bỏ quần áo của ta.

“Tiểu mỹ nhân, ta chết mất,” người đè lên ta cười cười, “Lần trước khi ngươi tới ta nhịn không được nghĩ muốn nếm chút hương vị của ngươi… Không nghĩ tới thật có được cơ hội như vậy, ân… Thơm quá…”

“Đại ca, đừng dài dòng, nhanh lên đi, ta… ta nhịn không được …”

“Vô dụng, chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà đã chịu không được à?”

Người kia một phen xé quần áo, lộ ra da thịt trắng như tuyết của ta.

Nước mắt bị nghẹn nơi hốc mắt, ta… quá cảm động, một loại cảm kích tự nhiên sinh ra. Sư phó từng nói dưới chân núi nhiều người xấu, nhưng ta thấy vẫn có thật nhiều người tốt. Ngươi xem nè, chẳng những có người sợ ta tịch mịch liền hạ độc giúp ta luyện công, nay còn có người chủ động đến cùng ta luận võ nữa. Phải biết rằng, mỗi lần chỉ cần ta cởi áo để luận võ, bọn thị vệ liền chuồn đi thật xa, mà các sư huynh đệ theo ta luận võ liền khóc nháo, ta đều nhanh nhàm chán muốn chết luôn.

Cái gì vậy nè? Sao hắn chẳng những cởi áo mà còn cởi cả quần? Ai, thật sự là có ý chí, nếu hắn muốn học đến vậy, ta đây càng phải đáp ứng hắn yêu cầu, sư phó nói qua hữu giáo vô loại thôi.

Ta trở mình đứng dậy, “Ha hả… Xin chỉ giáo…”



Nửa canh giờ sau, có thể sử dụng hai cái chân để đứng trên mặt đất chỉ có mình ta.

“Này? Các ngươi làm sao vậy?” Ta nghĩ không thông, tại sao mới có một chút thời gian như vậy liền nghỉ ngơi? Ta tập chưa đủ a, “Đứng lên đi mà, tiếp tục nha…”



Lại nửa canh giờ sau, người không có đầu và chân cùng nằm trên mặt đất chỉ có duy mình ta.

“Ủa? Các ngươi bị gì thế?” Ta vẫn nghĩ không thông, như thế nào mới có một chút thời gian đã muốn nằm trên mặt đất ngủ, sư phó nói qua, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, “Đứng lên đi nào, tiếp tục nha…”

… Lại qua nửa canh giờ.

“Đại hiệp, tha mạng a…” Người ban nãy đè ta liền nắm lấy vạt áo của ta cầu xin, “Tiểu nhân biết sai rồi…”

Gì chứ? Ta có muốn giết hắn đâu? Hắn lại hô to cái gì a? Làm cho người ta hiểu lầm làm sao bây giờ a.

Ta đang muốn ngăn lại tiếng khóc của hắn, chợt nghe thấy âm thanh rối loạn bên ngoài cùng với tiếng thỉnh an, tiếng giày da vững vàng nện xuống đất từ phía bên đó hướng lại đây. Là Tuyên Kỳ, ta cao hứng cực kỳ, thả ra người đang quỳ bên chân. Ta hướng ra phía cửa phóng đi, mới vừa chạy tới cửa, Tuyên Kỳ đã rất nhanh mở khóa, đẩy cửa ra, khiến trán ta đập mạnh lên cánh cửa, ôi trời ơi, cái đầu của ta.

Ta lập tức té ngã xuống đất.

“Ngự y, mau truyền ngự y…” Tuyên Kỳ rống to.

Ta tỉnh lại sau cơn ngất thì thấy Tuyên Kỳ ôm lấy bả vai của ta, “Trẫm vẫn là đã tới chậm, khiến cho ngươi phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy, như thế nào lại biến thành cái dạng này.”

Ta nghiêng đầu, hắn dường như vừa khóc, hắn buồn vì chúng ta luận bàn võ công mà không gọi hắn đến ư? Cũng khó trách, chúng ta ở trong này đùa vui vẻ, bỏ lại hắn một người ở điệnTuyên Đức, quả thật có điểm không công bằng, thôi thì để lần sau vậy. (đầu óc em quả là không giống người bình thường)

Ta mạnh mẽ rúc vào lòng ngực của Tuyên Kỳ làm nũng để đền bù một chút gì đó cho hắn.

Hắn thấy thế càng ôm chặt lấy ta “Chớ sợ, chớ sợ, may là trẫm tới đúng lúc, còn chưa xảy ra bi kịch gì hết, nếu không, trẫm sẽ thương tâm cả đời.”

Cánh cửa đáng thương của tòa thiên lao lại một lần nữa bị người đá văng ra, Bình Nam vương gia tựa vào cửa, “Hoàng huynh, ngươi thế nhưng lại vô kỷ cương, dung túng yêu mị người, hôm nay thần đệ nhất định phải thay trời hành đạo, diệt trừ tên yêu nghiệt này.”

Tuyên Kỳ nhướng lên mày kiếm, “Hoàng đệ, ta là hoàng đế, ta có quyền định đoạt, không tới phiên người xen vào đâu.”

“Chẳng lẽ hoàng huynh muốn làm một vị vua thất đức sao? Bất luận Yến Thanh Trì trước mắt mọi người trọng thương bổn vương hay phá hủy ngọc tỷ, một trong hai cái đều đã đủ là tử tội.” Khóe mắt Bình Nam vương gia toát ra sự khác thường, sư phó thường gọi đó là giảo hoạt, ta hỏi là có ý tứ gì, sư phó đều nhìn chằm chằm về phía nhị sư thúc đau khổ than vài tiếng.

Tuyên Kỳ cười, “Hoàng đệ, chỉ cần không ai thấy thì chẳng buộc tội được, đúng không? Còn có, ngươi không nhắc thì ta đã quên, ngọc tỷ dường như cũng bị ngươi đá một cước nha, luận đến tội, ngươi cũng không thoát. A ~~ đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, hôm nay buổi sáng Bùi tướng quân đã quay về, hiện tại đang ở Tuyên Đức điện hầu thái…”

“Ách?” Chiếc cằm của Bình Nam vương gia nhất thời như muốn rớt xuống, không nói nên lời một hồi lâu, sau cùng mới thốt lên, “Hoàng huynh ~~ ngươi ~~ “

Tuyên Kỳ cuối cùng nhấc bổng ta lên ôm vào lòng, “Quay về Tuyên Đức điện, a, còn có, những tên trong thiên lao mỗi người thưởng năm mươi trượng.”

Ôi, có phần thưởng a, bọn họ thật sự may quá đi mà, những đứa nhỏ ham học thì phải được khen ngợi chứ, ta từ trong lòng hắn thò đầu ra, đối bọn họ nói: “Tái kiến, ta sẽ trở về gặp các ngươi.”

Phía sau một mảng khóc rống, “Hoàng Thượng, ta nhận, ta cái gì cũng nhận hết, cho dù một trăm trượng cũng không thành vấn đề, cầu ngài ngàn vạn lần đừng khiến cho hắn trở lại…”

Ta ôm Tuyên Kỳ cổ, ở gần tai hắn ngọt ngào nói, “Tuyên Kỳ thật là ác a ~~ giống như Hiên Viên Quang a ~~ “

Tuyên Kỳ vừa lòng cười cười, “Ha hả ~~ a, Hiên Viên là ai, một đại hiệp trong chốn giang hồ sao?”

Hông phải, Hiên Viên Quang chính là con của Tiểu Bạch, con khỉ nhà ta. Con khỉ con chết dẫm đó, mỗi lần thấy ta đều giở những trò nghịch phá quái ác, sau đó lại nhảy tót lên ngọn cây. Lúc đó ta tức lắm, bắt nó từ trên cây xuống, vặt hết lông trên người nó, cho nên tên của nó là Hiên Viên Quang. Ngươi hỏi nó vì sao họ Hiên Viên? Bởi vì cha của nó họ Hiên Viên, Hiên Viên Tiểu Bạch, còn vì sao cha của nó cũng họ Hiên Viên? Ta làm sao mà biết chứ, nhà chúng nó đều họ Hiên Viên hết, cũng giống như họ của nhà các ngươi thôi. (Anh Kỳ trong suy nghĩ của em nó = con khỉ ~.~)

Kỳ thật ta rất muốn nói cho Tuyên Kỳ biết thân phận của Hiên Viên Quang, nhưng trực giác lại mách bảo rằng, không nói thì vẫn tốt hơn.

Trở về điện Tuyên Đức, Tuyên Kỳ một phen đem ta ném lên trên giường, ai u, đau quá à.

Hắn đè lên người ta, cẩn thận cởi vạt áo của ta ra, “Thanh Trì, Thanh Trì của trẫm, ngươi là trời xanh phái tới cho trẫm, trái tim này của trẫm, sớm cũng đã không có ở trong người trẫm …”

Ủa, bệnh gì kì vậy trời, tim nếu không có ở trong cơ thể mình, chẳng phải là sẽ chết sao? Nhưng nhìn bộ dáng Tuyên Kỳ cũng không giống người chết chút nào a, ta nghĩ không thông. Có điều tưởng tượng đến Tuyên Kỳ chết, ta thật khó chịu, so với năm đó khi con chó nhỏ do chính tay ta nuôi chết đi còn muốn khó chịu hơn, nước mắt vỡ òa ra rơi xuống.

Hắn liếm nước mắt đọng nơi khóe mắt của ta, “Thanh Trì, trẫm yêu Thanh Trì lắm, không phải sủng, mà là yêu…”

Ách… Hắn rốt cuộc nói là yêu nha, sao vậy nhỉ, đầu ta có chút không rõ ràng.

Hắn hôn khắp cơ thể ta, mỗi lần hôn là mỗi lần lẩm nhẩm tên ta, như là ta cùng hắn cách nhau rất xa, điên cuồng lẩm nhẩm đọc để nhớ thật kỹ tên của ta.



Ngày hôm sau, vùng xương sống nơi thắt lưng đau nhức khiến ta phải cuộn tròn mình trong chăn. Tuyên Kỳ từ phía sau ôm ta, cười, nói ta đã thành công đem bốn cạnh ngọc tỷ tạo thành xưa nay chưa từng có năm cạnh ngọc tỷ.

Ai nha nha, ta hồ đồ, bốn cạnh trừ một cạnh không phải ba cạnh sao? Vì sao lại nói là năm cạnh, chẳng lẽ ta lại tính sai rồi? Ta trừng mắt nhìn trần nhà suy nghĩ suốt một đêm.(tớ chả hiểu em í nói gì =-=”)

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thu Tử nói cho ta một tin tức tốt, rằng Bình Nam vương gia vội vàng trở về lãnh địa. Thật hay quá, không có cái kẻ khiến người ta ghét, ta cảm thấy được trời trở nên xanh trong hơn rất nhiều, tuy rằng Tiểu Thu Tử nói là bởi vì kì mưa dầm vừa qua; cây cỏ đều trở nên xanh um, tuy rằng Tiểu Thu Tử nói bởi vì mùa xuân tới rồi, cây cỏ không xanh mới lạ. Một khi tâm tình tốt, ta liền ăn tu ti mấy chén cơm, một khi ăn nhiều cơm, ta liền cảm thấy được nơi dạ dày tiêu hóa không ổn, phải chạy đến hoa viên để vận động một chút, ách… Ta tính xíu nha, tổng cộng phá ngã ba cây, chém nát hai khối thạch đầu, đem một con chim tên là Vẹt cứ thả cho chạy đi rồi bắt lại năm lần, cuối cùng vô luận ta như thế nào dỗ, nó cũng không chịu bay đi, lại ở ***g sắt có chết cũng không một bước rời đi. Ha hả ~~ hôm nay mệt mỏi, dừng ở đây, lần sau chuyển sang con chim to kế bên tên là Ưng xem sao. Ta tràn đầy chờ mong nhìn thoáng qua cái lồng chim bằng sắt đó, con chim to thoạt trông kiêu ngạo liền lập tức kêu một tiếng thảm thiết rồi ngất đi luôn.

Quần áo ướt đẫm do trận đổ mồ hôi đầm đìa vừa rồi, ta tao nhã thưởng nụ hoa, sư phó rất thích nhìn những đồng hoa bát ngát mà làm thơ, ta cũng muốn học theo lão nhân gia lắm. Ôi ~~ a ~~ nửa ngày, một từ cũng hổng thể nghĩ ra. Đại khái là bởi vì sư phó thưởng hoa, mà ta chỉ có thưởng nụ hoa thôi, quên đi, chờ chúng nó lớn rồi ta lại đến làm thơ.

Ta lấy ra trong lòng một viên đại châu, Tuyên Kỳ nói nó là trân châu. Hắn chung quy là thích tặng ta những thứ đá hay kim loại mà chẳng biết từ đâu chui ra. Ta cũng không thích, sau hắn lại thu trở về, nói là thay ta giữ, để tránh bị người đánh cắp hay bị ta làm mất. Chỉ có khỏa trân châu này là ta giữ lại, bởi vì vài ngày trước ta nghe một cung nữ tỷ tỷ nói trân châu nghiền thành bột phấn ăn thiệt tốt, cho nên ta giữ lại một viên để thử xem ra sao.

Ta vận công đề khí, trân châu trong tay vỡ ra thành từng mảng. Ta đem thứ phấn gì đó bỏ vào miệng, nhai nhai, thật khó ăn, ê cả răng, tại sao nữ nhân lại thích thứ khó ăn đến thế này a.

Vận động cũng đã xong, làm thơ cũng làm rồi, hơn nữa cũng nếm qua vật phẩm này nọ, hoạt động buổi sáng của ta xem như đã hoàn thành rồi đó.

Ta nhìn sắc trời, còn sớm, Tuyên Kỳ tám chín phần là vẫn chưa bãi triều. Ta loạng choạng ở hoa viên đi dạo, khi đến chỗ rẽ của một tòa núi giả, đột nhiên bị một bóng người chặn lại đường đi.

Có thân hình già nua phịch một tiếng quỳ xuống đất, nắm lấy vạt áo của ta, chòm râu bạc của hắn cũng run run theo tiếng khóc: “Yến công tử, thỉnh lấy đại cục làm trọng, để thiên hạ bá tánh tránh khỏi kiếp lầm than, xin khuyên nhủ Hoàng Thượng…”

Thiên hạ bá tánh? Là cái gì vậy nhỉ? Với ta có có quan hệ gì đâu? Kêu ta khuyên Tuyên Kỳ làm cái gì? Hắn cũng có cơm ăn a… Ta trằn trọc suy nghĩ hết một đêm rồi lại lâm vào ngõ cụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.