edit: Ngyn
Bốp!
Thời điểm Đường Ninh phục hồi lại tinh thần, ở gò má phải chỉ cảm thấy đau rát.
Cậu ôm má phải của mình, vừa định mắng một câu bị thần kinh hả, thì bỗng ngẩn người.
Đứng trước mặt cậu, không phải là trưởng phòng trung niên phát phì làm người ta ghét nữa, mà là một gã thanh niên mặc đồ cổ trang.
Gã thanh niên kia lớn lên trông cũng ưa nhìn, thế nhưng biểu tình trên mặt lại khiến Đường Ninh không thích chút nào--- ánh mắt đó mang theo xem thường, coi khinh, phẫn nộ, thực sự là cực kì giống cái tên trưởng phòng đáng ghét kia!
“Đường Ninh, một cái tát này, ta thay cho đại huynh trưởng của ngươi giáo huấn ngươi!” Người kia đau xót mà nói, “ Ta không nghĩ ngươi lại kiêu căng thô bạo như vậy, kể cả một người bị thương ngươi cũng không buông tha!”
Đường Ninh quả thực nổi nóng “ Anh là ai? Tự nhiên động thủ với ông đây, còn dám nói ông đây thô bạo!” Người này sợ có phải đầu óc bị bệnh hay không, cậu là con một lấy đâu ra anh trai để tên kia thay thế!?
(đoạn này thụ chưa bt mình xuyên thư nên vx xưng hô hiện đại hén)
Hơn nữa mặc quần áo cũng thật kỳ quái, không phải là từ bệnh viện tâm thần nào đó chạy đến chớ?
Đường Ninh vừa định lấy điện thoại di động trong túi quần ra báo cảnh sát, nhưng tay hơi động, liền phát hiện ra có gì đó không đúng.
Tay áo của cậu, cũng quá dài, hơn nữa căn bản không phải ống tay áo sơmi, mà là loại ống tay áo cổ trang rộng thùng thình!
Cúi đầu nhìn lại, không chỉ riêng ống tay áo, trên người mình cũng là một bộ trang phục cổ trang xanh mượt!
Đây là gặp quỷ hả! Khi mà chính mình chạy đi đổi một bộ quần áo, cậu sao lại chả nhớ tý nào???
Nội tâm Đường Ninh nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn, ngay cả gò má có đau đớn cũng đều không quá quan trọng nữa.
Cậu vắt hết óc tìm kiếm kí ức lúc trước, nhưng khi suy nghĩ hồi lâu, vẫn chỉ có duy nhất hình ảnh trưởng phòng trung niên mắng cho té tát vì bảng công thức tính sai.
Chờ cậu ngẩng đầu lên, liền bị tên thanh niên mặc đồ cổ trang này chẳng hiểu sao táng cho một bạt tai.
Cho nên chuyện gì thế này? xuyên không?
Không có tý dấu hiệu nào mà cứ thế xuyên qua? thực sự có thể như vậy hả???. ngôn tình ngược
Không quan tâm nội tâm Đường Ninh đang xoay vòng vòng thế nào, với cái việc bản thân xuyên không này có bao nhiêu không muốn thừa nhận, thì thanh niên mặc cổ trang trước mặt căn bản không để ý tới sự khác thường của cậu, tiếp tục mở miệng nói:
“ Đường Ninh, ngươi nói không sai, hai người chúng ta tuy có hôn ước, nhưng dù sao cũng vẫn chưa có bái đường thành thân. Bây giờ ta xem rõ bộ mặt thật của ngươi, ngươi không xứng với Bối Dật Đình này, ta sẽ tìm Đường gia bái phỏng, thỉnh lệnh tôn cho phép từ hôn!”
Đoạn thoại này rất dài, mà Đường Ninh nghe đều hiểu cả.
Ôi thần linh ơi! Hôn ước!
Đường Ninh ngại ngùng trước mặt người khác trực tiếp mò xuống, chỉ có thể giơ tay lặng lẽ sờ cổ mình, nếu yết hầu vẫn còn, vậy thứ đồ chơi kia hẳn là vẫn còn đó.
So với vừa xuyên qua liền nghe thấy chính mình có hôn ước thì biết được mình có hôn ước cùng một tên đàn ông còn thảm hơn!
Cơ mà tình huống này cũng khá ổn. Có vẻ trước khi xuyên qua thì Đường Ninh kia đã làm cái gì đó không tốt lắm, khiến người này đối với mình sinh ra ác cảm, chủ động giải trừ hôn ước.
“Như vậy thì quá tốt rồi! Anh giai tuyệt đối không nên đổi ý nha!” Đường Ninh nhịn không được đem biểu tình cảm kích bày hết trên mặt, “Cải lương không bằng bạo lực, không thì bây giờ liền đi đi, tôi đảm bảo sẽ không ngăn cản anh!”
Người anh em này, nghe ngữ khí nói chuyện chắc là nhân vật có thân phận, nói ra khỏi miệng rồi mà hối hận muốn rút lại thì sẽ rất mất mặt. Chắc chắn không muốn trở thành trò cười cho người khác đâu ha.
Bối Dật Đình không nghĩ tới Đường Ninh lại đối với việc giải trừ hôn ước cao hứng đến thế, gã có chút nghẹn lời.
Thậm chí trong lòng còn có chút cảm giác khó chịu.
Hôn ước của Bối Dật Đình cùng Đường Ninh là được định ra từ mấy năm trước. Khi đó gã chưa từng thấy mặt Đường Ninh. Cũng bởi vì tình còn chưa khai, lại còn là cha mẹ an bài, gã đối với hôn ước này vẫn chưa phản đối.
Thẳng đến sau này, Bối Dật Đình gặp người kia, từ đây trái tim đều luân hãm.
Nhiều lần vì hôn ước của chính mình mà đau đầu. Không muốn phản bội trái tim mình, lại không muốn làm trái ý tứ của cha mẹ, vẫn luôn hết sức buồn phiền.
Thời điểm tình cờ gặp Đường Ninh, gã cảm thấy mình đã không còn sức để đối mặt với hôn ước này.
Mà lần này trong lúc sát hạch nhập học tại Thiên Tương tu viện, Bối Dật Đình tận mắt thấy Đường Ninh ám hại người trong lòng, giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Làm cho gã phẫn nộ vì người trong lòng bị thương tổn, nhưng đồng thời cũng mừng thầm bởi có thể lợi dụng cơ hội lần này thực hiện mưu đồ lớn, nên gã liền đem lời từ hôn đã chuẩn bị từ lâu nói ra miệng!
Gần như là nói ngay không chút nghĩ ngợi gì, có thể thấy được lời nói này bình thường gã niệm đã thành kinh rồi, chờ mãi mới đến ngày có thể nói ra.
Lại không nghĩ rằng, căn bản hôn ước này không chỉ riêng mình Bối Dật Đình không hài lòng, Đường Ninh dường như càng thêm không hài lòng!
Chính mình không muốn, ném đi còn chưa tính. Nếu mình bị người khác ghét bỏ, nó lại là một tâm trạng khác.
Kinh ngạc, mờ mịt, không cam lòng...
“Bây giờ chúng ta đang thí luyện trong rừng của Thiên Tương tu viện, làm sao mà về được?” Bối Dật Đình thấp giọng nói, giọng điệu cũng không còn không chút khách khí như trước nữa mà giống như quả bóng xì hơi.
Đường Ninh nhìn xung quanh, định từ hoàn cảnh xung quanh phán đoán mình xuyên đến thời đại nào, nơi nào, bỗng nhiên nghe thấy câu nói này của Bối Dật Đình, hắn không khỏi mở hai mắt.
“Thiên Tương tu viện”, “Thí Luyện trong rừng”, “Bối Dật Đình” những chữ này hình như có chút quen tai...
Đệt!
Đệt đệt đệt!!!!
(Chỗ này là “ngoạ tào” ai cx bt rồi, đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa)
Đây không phải quyển tiểu thuyết đam mỹ “Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân” cậu đọc khoảng thời gian trước à!? Bởi vì trong truyện có một nam phụ tên giống cậu nên nữ đồng nghiệp mới đề cử, Đường Ninh mới ôm tâm trạng hiếu kì nhìn thử một chút.
Cho nên đừng nói với cậu, đây là xuyên vào quyển sách “Người trong thiên hạ đều yêu thích vai chính thụ” kia nhá!!
Chơi nhau à!
Nhưng mà Đường Ninh sợ cái gì sẽ gặp cái ấy, trong bụi cây đột nhiên phát ra âm thanh sột soạt, chờ cậu cùng Bối Dật Đình đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh đó, chỉ thấy một mỹ nam tử mặc hồng y phiêu dật đi về phía bọn họ.
Sở dĩ nói là nam tử, bởi vì Đường Ninh chú ý tới yết hầu của y, còn rất rõ ràng, cơ bản sẽ không nhìn sai.
Mà xinh đẹp thì cũng là thật xinh đẹp. Ngôn ngữ của Đường Ninh không đủ phong phú, chỉ có thể nghĩ ra mấy từ tương tự kiểu “rất đẹp” “đẹp mù mắt” “Đẹp mắt đến chết đi sống lại” để hình dung. Nhưng mấy từ sứt sẹo đó chắc chắn chẳng thể miêu tả được sự xinh đẹp của người đó một phần mười.
Nói như vậy, sau khi nhìn thấy nam nhân này, Đường Ninh liền tin rằng chính mình không phải nằm mơ.
Bởi vì dùng sức tưởng tượng của cậu, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được người mà 360 độ không góc chết so với minh tinh còn đẹp hơn gấp bội như thế này.
Hơn nữa, đối với một người tự nhận rằng mình thẳng còn hơn cả sắt thép như cậu, sẽ không bao giờ mơ một giấc mơ đáng sợ như thế này đâu!
Thật quá kinh khủng! đối với một khuôn mặt yêu nghiệt nghịch thiên như vậy, thẳng nam cảm thấy tràn ngập nguy hiểm.
Mà nam tử mặc hồng y dường như đã quen với việc người khác nhìn thấy mình đều sẽ ngây người một chút, y yên lặng đứng vài giây, mới nhàn nhạt nói:“Hai vị, ta đang dưỡng thương ở tĩnh tọa phía trước, nghe thấy nơi này có âm thanh tranh chấp, tới xem một chút. Các ngươi đang có chuyện gì sao?”
Bối Dật Đình vội nói: “không, không có gì...”
Đường Ninh:“chúng ta đang thương lượng để hủy bỏ một hôn ước bất đắc dĩ, mới vừa đạt được nhận thức chung, cả hai đều vui vẻ nha.”
Bối Dật Đình: “...”
Hồng y nam tử nhíu mày, cái động tác thật ra chẳng hề lịch sự này cũng bị y làm cho phong tình vạn chủng*:“ Ồ? Vậy muốn ta chúc mừng các ngươi sao?”
(Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình. Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.)
“ Cảm tạ.” Đường Ninh không chối từ, cậu đơn giản đã kết luận, nam nhân xinh đẹp đến đau mắt này, chính là nhân vật chính của quyển sách đó.
Vai chính thụ, Tư Vô Tụ.
Nhớ lúc đầu, tên mù chữ Đường Ninh từng đem tên y thành Tư Vô Trục*, thế là cậu cứ thuận miệng đặt luôn biệt hiệu gọi “bốn năm sáu”*. Kết quả bị nữ đồng nghiệp cười nhạo rất lâu, đồng thời còn bắt chỉnh lại phát âm, chữ đó đọc là “Tụ”, đồng âm với “Tú”*.
(***: Èo, thật ra chỗ nãy mình lúc đầu chả hiểu lắm nên đi hỏi thì ngta bảo ntnay: tên công là 司无岫-(sī wú xiù)-Tư Vô Tụ. Chữ 岫 đồng âm với 秀 -(xiù)- Tú. Thụ đọc nhầm thành 司无柚 - Tư Vô Trục. Mà Trục -(yòu)- 柚 đồng âm với Lục -(liù)-六; Tư -(sī)- 司 đồng âm với Tứ -(sì)- 四; Vô -(wú)-无 đồng âm với Ngũ - (wǔ)- 五. Nên thụ mới đặt biệt danh cho công là “ Bốn năm sáu“.)
Cho nên đọc tiểu thuyết còn đem cả kiến thức ngữ văn chữ thầy trả cho thầy về, thực sự không hề dễ dàng.
Đường Ninh đối với vị “bốn năm sáu” không thể nói là yêu thích, bởi vì trong sách dù có miêu tả y có đẹp bao nhiêu thì cậu cũng không nhìn thấy được, cảm giác không chân thật, dĩ nhiên cũng chẳng thể tưởng tượng được y rốt cuộc đẹp cỡ nào.
Hơn nữa, đồng chí “bốn năm sáu” này không phải là một đoá hoa sen trắng thuần khiết, y là một người có hoài bão và cũng là người có thực lực. Dung mạo xinh đẹp của y chả qua là một cái skill bị động chứ nếu y mà ra tay thì tất cả đều là đại chiêu.
Nếu như trong quyển sách này có thêm một cái bảng xếp hạng bạo lực, Tư Vô Tụ tuyệt đối có thể chiếm 3 vị trí đầu không khác gì với mỹ mạo của y.
Mà mọi người thường bởi vì vẻ ngoài mà đánh giá thấp thực lực của Tư Vô Tụ.
Giống như hiện tại, sắc mặt y trắng bệch, nhìn qua giống như vì trúng ám toán mà bị thương. Nhưng thực ra y chỉ đang giả vờ giả vịt chứ chẳng làm sao cả.
Đúng vậy, một trong những nguyên nhân Đường Ninh không thích Tư Vô Tụ cũng là bởi vì vai chính thụ luôn thích bắt nạt ác độc vai phụ cùng tên với cậu!
Rõ ràng có thể tránh thoát ám hại nhưng y lại cố tình muốn giả vờ mình trúng chiêu. Sau đó sẽ có vô số kẻ theo đuổi mến mộ y thay y cảm thấy bất công, thay y vả mặt bốp bốp.
Thật ra Đường Ninh thích nhìn thấy cảnh nhân vật chính đại sát tứ phương, còn loại này có thực lực lại thích giả heo ăn thịt hổ, cậu luôn cảm thấy không đủ tận hứng.
Cho nên Đường Ninh đọc sách cũng là đọc nhảy cóc, chỉ xem cảnh vai chính bày ra võ công cao cường, đối với mấy cảnh vả mặt thì không có hứng thú, chứ nói gì đến cảnh “Đường Ninh” bị vả mặt, chỉ đọc một chương sau đó cậu liền không tự ngược nữa.
Về phần kết... Tên vai phụ xui xẻo kia đã ngỏm rồi, Đường Ninh sau khi thấy “chính mình” đã tạch, cũng chẳng còn hứng tiếp tục đọc nữa. Phần sau còn có con hàng vai phụ ác độc cao cấp hơn để cho vai chính vả mặt, cũng không khác biệt lắm.
Cho nên với việc vừa xuyên qua liền phát hiện mình cùng một tên đàn ông khác có hôn ước thì lại biết được sự thật chính mình là tên pháo hôi ác độc nó còn bi thương hơn.
So với cái trên, việc vị hôn phu là fan trung thành của Tư Vô Tụ thì một tý cảm giác kinh sợ cũng chả có.
Dù sao thì Tư Vô Tụ là người mà nữ nhân thấy thì chung tình, thẳng nam thấy thì thành gay, giai cong thì vì y mà tiều tụy. Y chính là tình nhân trong mộng của tất cả mọi người đó!
Người này thực sự so với vũ khí sinh học còn đáng sợ hơn.
May mà anh đây đã sớm xem qua kịch bản nên sẽ không dễ dàng trúng chiêu đâu nhá!
Khi mà Đường Ninh vẫn đang xây dựng phòng tuyến tâm lý, Tư Vô Tụ bỗng đi về phía cậu. Một tay xoa mặt cậu, trong mắt lộ ra sự lo lắng tiếc hận. Bị đôi mắt đẹp đẽ kia quan tâm nhìn, giống như một mảnh tăm tối của thế giới đột nhiên được tia nắng ấm áp chiếu vào.
“Mặt của ngươi làm sao vậy, có đau không?” Tư Vô Tụ nhẹ nhàng hỏi.
Đường Ninh ngơ ngác nhìn gương mặt cách cậu thật gần kia, nửa ngày mới trả lời: “không, không có chuyện gì đâu... “
“Có chảy ra chút máu này, ta có thuốc, người trước tiên lấy ra dùng đi.” Tư Vô Tụ lấy ra một cái bình nhỏ nhét vào trong tay cậu, “ gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu để lại vết sẹo sẽ rất khó coi.”
Đường Ninh:“...”
Gay go quá, cảm giác có chút động lòng mất rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
456: cảm giác viên đường này có chút ngọt...