edit: Ngyn
Chờ khi giao nhiệm vụ sát hạch xong xuôi, lúc này Đường Ninh mới cảm thấy không đúng lắm.
Khoan đã, không phải cậu nên rời xa vai chính, tránh khỏi vận mệnh pháo hôi của mình sao?
Vừa giao nhiệm vụ này một cái, Đường Ninh liền thuận lợi thông qua ba lần sát hạch của Thiên Tương Tu Viện, lấy thư thông báo trúng tuyển, cùng với vai chính trở thành bạn học đó!
Bởi vì cậu cùng Tư Vô Tụ trở về sớm, dẫn trước những người tham gia sát hạch khác rất xa, thậm chí còn được ưu tiên phân đến vị trí địa lý ưu việt, là tiểu viện tọa bắc hướng nam* có hướng ánh sáng tốt.
(*tọa bắc hướng nam: cơ bản thì là một nguyên tắc trong lý luận phong thủy truyền thống thôi, nó k quan trọng gì lắm nên tớ sẽ k giải thích nhiều. Mn muốn biết thêm thì tra gg nka)
Đồng thời, bởi vì cậu cùng Tư Vô Tụ là chân trước chân sau hoàn thành nhiệm vụ, tiểu viện được phân cũng rất gần, ở ngay cách vách.
Thế mà làm cho hai người hầu được Đường Gia Bảo mang đến cho cậu sướng đến phát rồ: “Tiểu thiếu gia quả nhiên siêu lợi hại! Lão gia, phu nhân còn có đại thiếu gia, nhị thiếu gia mà biết được, nhất định cũng sẽ vô cùng cao hứng!”
Đường Ninh cứng đờ kéo kéo khóe miệng, cậu thật sự không cao hứng nổi.
Cứ như vậy, cậu cùng Tư đồng học làm hàng xóm với nhau thì làm sao tránh xa được? Đồng thời Đường Ninh thật vất vả mới thông qua sát hạch, đương nhiên không thể vô cớ trở về nhà, nếu như trượt thì dễ nói, nhưng cậu đã thông qua, nếu không đi học thì có phải quá ngang bướng không?
Vạn nhất gia trưởng cảm thấy kì lạ, hoài nghi cậu không phải là nguyên thân thật thì làm sao giờ?
Đường Ninh:“ Haizzz...”
Tại sao lúc đó cậu cứ thế đần độn mà đi cùng Tư Vô Tụ cơ chứ?
Có thể chỉ là bởi vì mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười. Một người phiêu dật hào hiệp như vậy là cố tình nguyện ý vì đợi mình mà dừng bước lại, lá rụng vô biên bên cạnh y thổi qua tịch liêu mà cuộn xoáy. Thật giống như nếu khoảng khắc kia không đuổi tới, người trước mắt sẽ theo gió trôi mà biến mất vậy.
Sẽ có cảm giác tội lỗi.
Nhưng thật ra Tư Vô Tụ chẳng làm gì cả, hoàn toàn là do Đường Ninh không kháng cự.
Sắc đẹp mê người, sắc đẹp (mê) lầm người! Nhưng ván đã đóng thuyền, Đường Ninh giờ có đấm ngực dậm chân cũng vô dụng.
Nếu tạm thời muốn lưu lại thì chỉ có thể mau chóng điều chỉnh tâm tình, tiếp đón lấy cuộc sống hoàn toàn mới.
Đường Ninh không phải là kiểu người dễ dàng hối hận, cậu là chòm sao bạch dương điển hình, lạc quan, hiếu động, buồn phiền tới nhanh mà đi cũng nhanh, cơ bản không có chuyện gì có thể quấy nhiễu cậu lâu dài.
Cậu là một tên thù dai, nhưng tùy tình huống. Giống với cái vị hôn phu kia, Đường Ninh vẫn nhớ cái tát của gã, nhưng không quên lời nói lúc gã che chở cho mình trước huyết yêu lang.
Tâm lý được kiến thiết đến không sai biệt lắm, Đường Ninh liền theo hai người hầu đến tiểu viện đã được phân cho.
Tiểu viện của Thiên Tương tu viện đều là độc lập mỗi người một cái, gồm có phòng khách, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, thính phòng, phòng cho hạ nhân, nhà bếp ở bên trong cùng, tổng cộng mười gian phòng. Không tính quá lớn, mà để mấy người ở cũng đủ rồi.
Thiên Tương tu viện quy định, mỗi học viên có thể mang hai người hầu, phụ trách chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của bọn họ, loại làm mấy việc tạp vụ khô khốc.
Tùy tùng cùng đến tu viện với Đường Ninh đi học chính là anh em nhà họ Bình; anh trai là Bình Hồng, em trai là Bình Hộc. Tuổi tác của hai người thoạt nhìn cũng chưa đến hai mươi tuổi, vẫn là thanh thiếu niên. Mà vị anh trai Bình Hồng luôn nỗ lực biểu hiện ra là huynh trưởng trầm ổn phong độ, lúc nhìn thấy tiểu viện có hướng ánh sáng tốt xong, trong mắt toàn vẻ thỏa mãn cùng hưng phấn.
Đôi huynh đệ này là con của người hầu Đường Gia, từ nhỏ cũng là lớn lên ở Đường gia, biết gốc biết rễ. Ngoại trừ giặt giũ nấu cơm hầu hạ Đường Ninh, bọn họ còn kiêm chức bảo tiêu ---- hai người đều là võ giả cấp khí, Bình Hồng cấp ba, Bình Hộc cấp hai.
Lúc đầu Đường Ninh còn lo lắng việc mình xuyên qua sẽ khiến cho đôi huynh đệ này hoài nghi. Nhưng không nghĩ rằng, bởi vì tính cách nguyên chủ quá kém, không có bất cứ ai hầu hạ ở bên cạnh cậu ta đủ ba tháng. Anh em nhà họ Bình được cho là tài năng đáng được đắp nặn, Đường phu nhân lúc trước sẽ không cho hai người theo Đường Ninh hầu hạ, thẳng cho đến về sau Đường Ninh muốn tới Thiên Tương tu viện, Đường phu nhân mới đưa hai người an bài đến bên cạnh cậu.
Cho nên thời điểm hai anh em họ Bình ở Đường gia, cũng chỉ mới gặp qua mỹ nhân thiếu gia trong truyền thuyết từ phía xa, nghe qua lời đồn về cậu ta, nhưng chưa có tiếp xúc qua.
Thấy tiểu thiếu gia nhà mình lúc tiến vào tiểu viện không quá lớn bộ dáng dường như không quá cao hứng, hai người còn có chút lo lắng nơi này quá nhỏ khiến tiểu thiếu gia không thích, vạn nhất làm nháo lên thì sẽ rất phiền toái.
Nhưng từ đầu đến cuối, tiểu thiếu gia nhìn ra chẳng cao hứng bao nhiêu, nhưng cũng không ầm ĩ đòi đổi chỗ, trái lại yên lặng mà đem hành lý ném vào phòng giúp hai chàng trai thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra tiểu thiếu gia cũng không phải rất khó hầu hạ mà!
Mấy lời nói luyên thuyên của hạ nhân thật là đáng ghét, tiểu thiếu gia tâm địa thiện lương như vậy lại bị bọn họ đồn thành hình dáng tồi tệ như thế nào, sau khi trở lại nhất định phải để cho phu nhân trừng trị uốn nắn bọn họ!
Đường Ninh cũng không biết hai người hầu lại thay mình ôm bất công, tuy nói rằng lúc trong rừng cậu không tham dự chiến đấu, nhưng lúc chạy về thì vận động không ít, thêm nữa trong đầu luôn không ngừng nhớ lại nội dung nguyên tác của quyển tiểu thuyết, luôn lo lắng mà đề phòng yêu thú cùng Tư Vô Tụ, cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ trước cái số phận tối tăm này.
Cậu từ chối ý tốt của hai người hầu, cửa phòng vừa đóng liền bắt đầu cởi quần áo.
Đây là lần đầu tiên cởi loại áo cổ trang như này, gian nan mà cởi đến nửa ngày, nhìn xiêm y nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng đối với Đường Ninh thì nó lại phức tạp đến mức khiến người ta tức điên lên.
Đặc biệt là khi cởi quần áo được một nửa, thỉnh thoảng lại có kim châm, chủy thủ, độc trảo, chông sắt các kiểu chạy ra.
Trong tay áo rộng lớn tất cả đều là ám túi, bên trong đầy các loại ám khí đa dạng, thậm chí có một cái lọ trong đó còn có một con bọ cạp còn sống nhăn răng!
Cái đuôi của con bọ cạp lóe ra hắc quang thời điểm bị đổ ra, còn có chút đần độn, tựa hồ không hiểu tại sao chủ nhân lại đem nó bỏ ra ngoài mặt đất lạnh lẽo.
Đường Ninh thì bị nó dọa đến mặt trắng bệch, không dám di chuyển một bước.
“Đi đi, đi sang đằng kia đi!” Đường Ninh làm động tác xua đuổi, muốn con bọ cạp đuổi ra xa.
Đuôi của bọ cạp nhỏ lay động theo động tác xua đuổi của Đường Ninh. Sau đó hoàn toàn hiểu lầm ý tử của cậu, vèo một cái bay đến mu bàn tay Đường Ninh.
Tốc độ nhanh đến mức Đường Ninh căn bản không phản ứng kịp.
Một con bọ cạp có kịch độc rơi trên mu bàn tay của chính mình, người bình thường đã sớm cao giọng hét lên. Tình huống của Đường Ninh còn tốt, tuy rằng đã khắc chế không kích động kêu to nhưng vẫn hít vào một hơi.
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương cậu chảy xuống, theo gò má chảy vào bên trong cổ áo màu xanh.
Một giây, hai giây, ba giây đã qua... bọ cạp nhỏ vẫn cứ lẳng lặng nằm yên trên mu bàn tay Đường Ninh, không có động tác khác.
Đường Ninh thử đưa tay ra đụng vào nó một chút.
Bọ cạp nhỏ vẫn không có động đậy, chỉ có hai cái càng giống như chân trước hơi mở ra.
Đại khái là con bọ cạp đã được huấn luyện tốt rồi, sẽ không làm thương tổn chủ nhân, ít nhất thì Đường Ninh không cảm nhận được ác ý trên người nó. Tuy rằng tạm thời không biết dùng nó như thế nào, bất quá Đường Ninh hiện tại mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tìm ra một cái hộp màu đen đem con bọ cạp ném vào, đậy nắp, để qua một bên.
“Chưa từng xem tiểu thuyết võ hiệp, anh đây cũng đã từng nghe nói Đường môn* là chơi ám khí, mà tui chưa từng nghe nói Đường Gia Bảo cũng sẽ chơi món đó luôn!” Đường Ninh cảm thấy tâm thật mệt.
(*Đường môn: tớ k bt nữa:'( search gg thì nó ra mấy cái game kiếm hiệp. Maybe là môn phái chuyên dùng ám khí với độc giống bé thụ nói ý. Mn muốn biết chi tiết thì có thể xem mấy cái này:
https://gamek.com/ba-mon-phai-ky-nhat-trong-truyen-kiem-hiep-20160829164947182.chn
https://tu-dai-danh-bo.fandom.com/vi/wiki/%C4%90%C6%B0%E1%BB%9Dng_M%C3%B4n)
Họ Đường các ngươi đùa giỡn đao thương phủ(búa) kiếm không tốt à, tại sao lai cứ thích làm khó dễ chính mình như thế?
Quay đầu lại tiếp tục cởi quần áo, lúc này đây gặp phải cửa ải khó là phần eo. Ở bên trong thắt lưng của Đường Ninh cũng là tầng tầng cơ quan, thậm chí còn thấy châm nhỏ hiện ra ánh sáng xanh lục!
Đường Ninh quả thực muốn khóc.
Người khác xuyên qua thì hô nô gọi tỳ, có mỹ nữ hầu hạ, áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm. Cậu xuyên qua thì trong lòng từng bước bị kinh hoảng, chuột bọ côn trùng rắn rết, ám khí độc dược cái gì cũng có. Trước khi đi ngủ thì so với người khác vất vả hơn nhiều, nếu không cẩn thận thì sẽ một mạng quy thiên.
(quy thiên: về trời ak chết đó:v)
Thật sự là quá thảm!
Nhưng hoàn hảo là khi nguyên chủ mang đồ vật linh tinh như vậy cũng lo lắng một ngày nào đó bản thân không cẩn thận quên mất có một cái độc châm cắm trên tóc tai, cho nên bên trong hành lý* còn chuẩn bị một quyển sách hướng dẫn cặn kẽ về ám khí, bao gồm ám khi kim châm là tẩm độc gì, thuốc giải là cái bình nào.
(*chỗ này gốc là 'hòm xiểng': hòm, rương đựng quần áo, đồ đạc cho nên tớ để là 'hành lý' luôn)
Lúc này rốt cục Đường Ninh mới có thể đem trái tim an ổn để lại trong lồng ngực.
Bất quá dù thuận lợi bỏ ra hết ám khí ở eo thì cái nút buộc của dây lưng là từ phía sau, Đường Ninh gỡ mấy lần vẫn gỡ không ra.
Cậu nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong góc phòng có một cái gương đồng liền lập tức chạy tới.
Nhưng khi cậu đến trước gương, lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
... Mỹ nữ, ngươi là ai?
Tiểu mỹ nhân mặc lục y trong gương cũng có biểu cảm kinh ngạc đến dại ra. Gương mặt trái xoan kia, mặt mày tinh xảo, chiếc mũi khéo léo cùng đôi môi có hình dáng đẹp đẽ, dùng hai chữ quyến rũ để hình dung cũng không hề nói quá.
Đường Ninh đối với người trong gương há miệng, người trong gương cũng mở ra đôi môi đỏ đang đóng, mi tâm cau lại, giống như bị ủy khuất gì, người thấy người yêu.
“Oimeoi...” Đường Ninh lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt, “ Đây là mặt của Đường Ninh á!”
Cậu lại nhớ tới trong sách thì nguyên chủ được xếp hạng là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, nhưng cái này chỉ là một khái niệm cho nên đối với cái này Đường Ninh không qua để ý. Huống hồ cậu đã thấy qua mỹ mạo của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đã tự nhận là miễn dịch đối với đệ nhị.
Ai có thể nghĩ tới, nguyên chủ sẽ trưởng thành thành cái dạng này!
Nếu như nói Tư Vô Tụ là kiểu đẹp trung tính, ngũ quan hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật, thêm hay thiếu mọt phần cũng sẽ làm hỏng sự cân bằng, thêm vào khí chất không dính khói bụi trần gian lại có cảm giác thanh lãnh cấm dục, làm người ta không tự chủ được muốn sùng bái y, tuyệt đối có thể nói là toàn bộ già trẻ gái trai đều thích.
Mà tướng mạo của Đường Ninh lại chính là một tiểu hồ ly tinh, dù cho cậu không phải cố ý thì cũng làm cho biểu tình tự nhiên mang theo chút cảm giác mê hoặc.
Xong đời.
Đường Ninh tuyệt vọng nghĩ, với khuôn mặt này, còn có em gái nào sẽ tin tưởng anh đây là người tốt nữa? Không lấy cái chổi đuổi đi đã là tốt.
Hơn nữa cậu xem như đã hiểu tại sao mình chỉ xếp hạng hai, với gương mặt như thế này sẽ có em gái nào bỏ phiếu cho cậu mà thậm chí họ còn có thể coi cậu thành tình địch luôn á!
Đường Ninh lắc đầu, muốn nhanh chóng quên đi sự thật tan nát cõi lòng này, lục rương hành lý nửa ngày cuối cùng cũng coi như tìm thấy một cái áo trắng toàn thân để đổi.
Nguyên chủ hình như rất thích quần áo đơn sắc, một cái rương quần áo từ xanh nhạt đến xanh sẫm không thiều gì, đặc biệt là màu sắc rất hiếm thấy, cũng không biết tại sao u mê như vậy.
Màu trắng tuy rằng dễ bẩn nhưng mặc lên người rất có tinh thần. Ai mà không có cái giấc mộng thiếu hiệp mặc bạch y ngầu lòi?
Đường Ninh bên này còn đang nằm mơ giữa ban ngày làm thiếu hiệp áo trắng, bỗng cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ:“ Thiếu gia, Tư công tử ở cách vách nói là tìm ngài có việc, thuộc hạ nói thiếu gia đã ngủ, Tư công tử lại nói không sao, y có thể chờ thiếu gia rời giường... Thiếu gia, phải làm sao đây ạ?”
Đường Ninh kéo cửa phòng ra, chỉ thấy biểu tình Bình Hộc tựa như đang trong mơ, như là fan gặp được thần tượng.
“Ngươi đi nói với y, ta sẽ ra sau!” Đường Ninh liếc mắt trừng Bình Hộc một cái.
Tư Vô Tụ đứng trên địa bàn của cậu, chỉ dựa vào mặt liền thu phục được người hầu của cậu, sự tình còn so với đây (việc công tìm thụ ý) càng làm người ta tức giận hơn đúng không?
Bình Hộc vô cùng phấn chấn nhanh chân đi thông báo cho khách quý, Đường Ninh thì lại xoay người đem cả đống ám khí thượng vàng hạ cám* thử để vào trong ống tay áo, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi tiếp khách.
(*thượng vàng hạ cám: đủ các thứ, các loại, từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất)
Quả thực là như một tiểu hồ ly trắng như tuyết ngạo kiều, khóe mắt và đuôi lông mày tất cả đều là diễn, thật giống đang muốn nói “Tuy rằng ta đánh không lại ngươi nhưng ta phải giả bộ là ta không sợ ngươi”, khí thế hung hăng nổ lên một thân màu trắng.
Phốc.
Tư Vô Tụ không nhịn được lấy tay nắm thành quyền để lên môi, che đi nửa ý cười trên miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ninh (tâm thật mệt): đây là một gương mặt không thể tìm được bạn gái...
456: Ngươi muốn bạn gái làm gì, có ta còn chưa đủ à? Con gái có thể dễ nhìn giống như ta được sao?