Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 101: Q.5 - Chương 101: Ăn ké chuyên nghiệp




Anh đến rất nhanh, rất kỳ lạ là nghe tiếng bước chân tôi cũng có thể biết đó là anh. Tôi mở cửa ra, anh đứng ở cửa không ngoài dự liệu. Thật buồn cười, vậy mà tôi lại cảm thấy khẩn trương.

Ánh mắt của anh dừng trên mặt tôi, tôi nghĩ tôi nhất định đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh. Anh khẽ cười, nâng cằm tôi lên nhẹ nhàng hôn lên mi tâm tôi.

Từng có một lần tôi xem một quyển tiểu thuyết, tác giả dùng gần 3000 chữ để miêu tả một nụ hôn. Khi đó tôi vẫn do dự, người này cố ý ghi thêm chữ hay sao?

Mà hôm nay, khi bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, tôi bỗng tin không phải. Hóa ra hôn thật sự là cảm giác có thể dốc hết tất cả chữ viết cũng không thể miêu tả được. Anh khẽ ôm vai tôi, khi đó ánh nắng tháng năm chiếu vào từ ngoài cửa sổ, tỏa ra tia sáng nhạt ở phòng khách như mộng ảo. Xúc cảm đôi môi anh mềm mại ở giữa lông mày của tôi, in lên quyến luyến khắc cốt.

Trải qua hồi lâu sau, tôi lại tựa vào trong ngực anh lần nữa, kề sát lồng ngực anh cách lớp vải mỏng, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Hóa ra cho đến bây giờ dứt bỏ tất cả do dự rối rắm, trao hết trái tim cho người đàn ông này cũng không phải là chuyện rất miễn cưỡng.

Tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, vì tránh khỏi xuất hiện bi kịch như Vô Ngạn, tôi quyết định xác định lại thử xem: “Tần Tấn, anh thật sự thích em thật sao?”

Tần Tấn: “Nói nhảm.”

Đúng vậy, anh không giống với Vô Ngạn, anh sẽ vẫn kiên trì lập trường của anh, sẽ không cho tôi đáp án lập lờ nước đôi. Dựa vào bả vai anh cả đời, có lẽ là vinh hạnh thật sự của Đông Phương Lạc. Đó là lần đầu tiên tôi tin tưởng tôi thật sự yêu người đàn ông này, có lẽ không liên quan đến gia thế và ưu tú của anh.

Khụ, lúc ăn sáng xong đã hần mười một giờ, tôi không dám đi ra ngoài, nếu mẹ già trở về không có tôi ở nhà, chắc chắn bà sẽ tức giận. Tần Tấn nằm trên ghế salon, tôi thu dọn bát đũa, anh rất thích thú ngoắc ngoắc ngón tay bảo tôi qua đó. Tôi ngồi bên cạnh anh: “Nghĩ gì vậy?”

Anh kéo tôi vào lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh, nửa người nhỏm dậy cười gian tà: “Đang suy nghĩ làm sao đối phó với mẹ của chúng ta.”

Anh vẫn ở đến hơn ba giờ chiều, lúc Uông Lỗi gọi cho anh lần thứ sáu, cuối cùng anh mới đứng dậy đi. Tôi vào trò chơi, trong thế lực chỉ còn lại đám quý danh mãn cấp, có phần tử hiếu chiến ngày ngày không có chuyện gì làm đi tàn sát nick nhỏ của Bá Tuyệt Thiên Hạ. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, mâu thuẫn song phương ngày càng gay cấn.

Khi tôi mới xuất hiện ở núi Tiên Âm, bên cạnh đã có hai kẻ địch cấp 70 vây quanh, nhân vật mới vừa vào sẽ được hệ thống bảo vệ 30 giây, trong khoảng thời gian đó miễn sao người chơi không tấn công ai thì sẽ không kẻ nào tấn công được.

Tôi nhìn nghề nghiệp, một tên thích khách, một tên pháp sư, trang bị cũng bình thường, cho nên tận đáy lòng tôi không sợ hai người nọ. Lúc sắp hết 30 giây, tôi đã đến gần pháp sư, phòng ngự vật lý của thiên cơ rất cao, thích khách muốn thắng là rất khó, trừ phi tôi xui xẻ đụng độ với Tội Phạm.

Quả nhiên một cú quăng khiên nện vào pháp sư, làm tiêu tan tâm pháp của cô ta, giải quyết cô ta chỉ dùng ba đao. Sau đó quay người đối phó với thích khách, hắn ẩn thân muốn chạy trốn, tôi chém một cú móc, cũng chỉ là bốn đao.

Bọn họ đều không nói một lời nằm trên mặt đất, tôi cũng không có gì đắc ý. Toàn thân mang trang bị bảy tám trăm nghìn mà ngay cả hai người này cũng không đối phó được thì WY có thể tắm rửa đi ngủ rồi.

[Thượng thư thế lực] Chớ Mổ Dê: Vô Ngạn, tổ chức đội đi tàn sát?

Tôi đã nói, tôi không cảm thấy hứng thú với việc giết người, có điều chơi đến một mức độ, không giết người thì không có gì làm, cho nên không dưng gây rất nhiều thù oán.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ừ.

Lúc mua thuốc tôi phát hiện trong rương vẫn ngay ngắn chỉnh tề của anh đã đầy. Có nhiều thứ tạm thời không cần nhưng không thể vứt, tôi đến tiền rtang, lần đầu tiên mở kho của anh ra, rỗng tuếch như tôi đoán. Có điều là bên cột tiền vàng lại có một hàng chữ bắt mắt: 9400 vàng.

Tôi cảm thấy được có rất nhiều số không quay vòng vòng trên đầu. Anh không có chuyện gì thì để nhiều tiền vào kho làm gì chứ? Lập tức tôi cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, tôi bỏ đồ vật vào, sau đó đi mua thuốc, tổ chứ đội ngũ, đi tàn sát nick nhỏ của Bá Tuyệt Thiên Hạ.

Cái phe liên minh kia có số lượng tương đương gấp đôi chúng tôi. Có những ID đã từng đội chữ Ẩm đi trong server, hôm nay lại được thay thế chữ Bá, khiến người ta cảm khái vật đổi sao dời.

Tôi truy sát nick nhỏ trong Thiên Hạ suốt buổi chiều, vừa nhìn thấy nick đỏ liền giết, về sau ngay cả khi thấy mẹ già mặc áo khoác đỏ đi vào cũng hiện lên địch ý. Cuối cùng mẹ cũng đã về, nhưng dường như sắc mặt không tốt.

Tôi dè dặt nhìn bà: “Sao vậy?”

Bà nói lạnh lùng: “Tránh chỗ khác!”

Tôi nói thầm: “Gặp trộm? Gặp xe dù? Hay là nhà xuất bản trừ bớt tiền nhuận bút của mẹ vậy?”

Bà yên lặng không nhúc nhích, tôi chỉ phải ra đòn sát thủ: “Lẽ nào bị tổng biên tập quy tắc ngầm rồi?”

Sau đó cuối cùng bả cũng có phản ứng, phản ứng này là: “Đông, Phương, Lạc!!!” Sau đó một cái gối bay đến. Tôi nhảy người tránh né, trốn về phòng mình, bền ngoài bà một mình tức đến giậm chân: “Con càng ngày càng không biết lớn nhỏ….”

Sự thật chứ mình, bà chỉ cần trút ra là không tức giận lâu, lúc tôi đi ra ngoài bà đã bận rộn làm bữa tôi. Nhưng vẫn bị rơi vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên, không phải chứ, nhiều năm thế này cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy mẹ tôi lại đi lạc hồn vía như thế.

Buổi tối ăn cá lóc dồn thịt, đậu hủ ma bà, bún thịt và một món rau. Mới vừa chuẩn bị ngồi vào bàn thì có người gõ cửa. Nhà tôi thân thích không nhiều, có lần dì út buột miệng nói lộ ra là vì ban đầu mẹ tôi muốn kết hôn với cha tôi, cả nhà không đồng ý, nên đã chia năm xẻ bảy. Sau đó mẹ tôi mang thai tôi, người cả nhà cũng muốn bà kết hôn với ba tôi, bà không đồng ý, nên đã bị cô lập hoàn toàn.

Như vậy lúc này là ai đến đây?

Mở cửa ra, Tần Tấn thần kỳ đứng trước mặt tôi, tôi khẩn trương quay đầu nhìn lại mẹ tôi, anh đã tiếp tục bước vào.

Tần Tấn: “Ặc, bác gái, trùng hợp chuẩn bị ăn cơm thế ạ?”

Mẹ tôi: “…..”

Tần Tấn: “Đúng lúc cháu con chưa ăn, có thể ở lại ăn chung không?”

Mẹ tôi: “….”

Tần Tấn: “Bác gái? Bác gái?”

Mẹ tôi: “Tiểu Tần nếu cậu đến vì Lạc Lạc thì mời về đi.”

Tần Tấn: “Ặc, bác gái, con có thể ăn cơm tối xong rồi về được không?”

Mẹ tôi: “….”

Tối đó anh ăn cơm chung với chúng tôi, mẹ tôi thật ra là một người phụ nữ có phong độ, huống chi người ta đưa tay không đánh mặt cười, anh cười như vẻ mặt Mona Lisa, thật đúng là khiến người ta không nỡ đuổi anh đi.

Cho nên tôi cho thêm một bộ bát đũa, trên bàn cơm chỉ nghe tiếng anh nói, nói chuyện lý thú ở công ty, nói ai gặp phải chuyện khó khăn, nói về phong thổ quốc gia, tán gẫu trời nam đất bắc.

Ban đầu mẹ tôi chỉ lịch sự đáp lời anh, sau đó cũng bị lời nói của anh gợi lên hứng thú, hai người một hỏi một đáp, không khí mới bắt đầu thân thiện hơn. Sau đó tôi mới biết được anh tận dụng thời gian rảnh rỗi đọc hết tất cả sách của mẹ tôi…

Có trời mới biết những thứ đó tôi vừa lật ra đã muốn ngủ….

Đáng sợ hơn chính là từ lần sau đó Tần Tấn trở thành khách quen của nhà tôi, ăn ké chuyên nghiệp. Mỗi ngày gần như là tối nào anh cũng đến, chưa bao giờ đến trễ, đến sớm còn giúp mẹ tôi cắt thức ăn, có đôi khi còn có hành động lén lút với tôi. Thường xuyên thấy ba người chúng tôi cùng vào bếp, trên thực tế cũng không giúp được gì nhưng lại vô cùng vui vẻ hòa thuận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.