Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 81: Q.4 - Chương 81: Cầm tăm cạy xe Tank




Trở về nhà, anh bỏ quần áo vào máy giặt, cho nước giặt vào, tôi cảm thấy có đôi khi người đàn ông này cẩn thận đến phát sợ.

Đứng trước hồ lấy thức ăn rắc vào hồ cho cá, nhìn bọn chúng tranh giành thức ăn, tôi thấy có một loại cá sẽ phát sáng trong bóng tối, tôi chỉnh đèn phòng khách tối xuống, anh tiếp tục chơi trò chơi, cũng không quản lý tôi.

Cuối cùng anh thu dọn đồ đạc đi tắm, tôi đi đến trước máy tính, anh không có cản tôi lại. Chiến sĩ mang ID Hồi Đầu Vô Ngạn đang ở một góc cực kỳ hẻo lánh trong Lôi Trạch Dã Diên Cốc, tôi không biết tại sao anh lại treo nick ở đây, trách sao rất nhiều lần thấy anh trực tuyến nhưng chưa bao giờ gặp phải anh.

Có điều thử nghĩ cũng đúng, nếu nick này để ở nơi đông người, xem chừng sẽ tạo thành nghẽn mạng, nếu như xui xẻ gặp phải tên vô sỉ, có thể bị người ta giết chết, sau đó còn bị chụp hình lại nữa.

Yên lặng mở rương đồ của Hồi Đầu Vô Ngạn, thậm chí tôi hơi có sự khẩn trương vì xem trộm. Anh không ngăn cản tôi đụng vào máy vi tính… chắc là chấp nhận cho tôi xem nhỉ?

Đồ trong rương anh vô cùng ít ỏi, ngoại trừ thuốc men cần thiết, chỉ còn lại thức ăn cho ngựa. Tôi nhàm chán nhìn xem bảng thuộc tính trang bị, mấy chỉ số phòng ngự vật lý của nhân vậy…. Cao đến mức khiến người ta không thốt nên lời. Thử đánh quái, bàm phím anh cài tôi không quen dùng, có điểu đánh quái cũng là chuyện nhỏ. Vấn đề cũng không phải là quái kia có khó đánh không, mà là với chỉ số phòng ngự của anh thì quái đánh anh hoàn toàn không thấm vào đâu.

Trách sao Thầy Con Rối thường nói…. trong chiến trường gặp phải Vô Ngạn, bình thường chả ai đánh, một nhóm người vây đánh chưa chắc đánh không lại… Chẳng qua là lười phí tinh thần cầm mấy cây tăm đi cạy xe tank.

Mở kho của anh ra, trống rỗng như trong dự liệu của tôi. Trong trí nhớ của tôi đến bây giờ anh chưa hề mặc trang bị quá hạn. Nhớ có lần hệ thống xuất hiện một bộ tên là Quyết Tuyết… Khi đó tôi thật sự thích chết được, quấn chặt lấy anh mua đi mua đi, kết quả là bị anh nói bốn chữ: Tốt mã giẻ cùi. Sau đó không nói gì thêm.

Vật cưỡi của anh là Thú Phong Sinh, nhìn rương linh thú vậy mà tổng cộng nuôi bảy con ngựa, hơn nữa có 6 con đã cấp 70… Tôi lau mồ hôi.

Tên à, đều là tên của hệ thống đặt… Linh thú 1, linh thú 2, linh thú 3… Hồi Đầu Vô Ngạn, có ai từng nói với anh rằng anh rất vô vị không vậy?

Nguyên Hồn Châu biến ảo tổng cộng có sáu cái. Đúng rồi, anh có một viên Nguyên Hồn Châu hút quái cực phẩm, lúc trò chơi mở đến cấp 70 chưa lâu, khi đó tiền mặt trong trò chơi vô cùng quý hiếm, có một lần anh dẫn đi phó bản Dịch Kiếm, sau đó dùng hạt châu này kéo quái. Có một thế lực ra giá ba mươi nghìn vàng, hơn nữa còn nói với anh là có thể thương lượng, anh lại nghe như không nghe.

Trong cái rương sau cùng, cuối cùng tôi nhìn thấy Nguyên Hồn Châu này, nhưng khiến tôi kỳ lạ chính là tên của nó được đặt là…. Phi Tử.

Phi Tử…. trái tim tôi đập loạn nhịp, là chỉ Tương Phi sao?

Hệ thống: Vọng Xuyên Thương Hải dùng bùa thối quỷ đánh trúng bạn, tạo nên 1208 điểm sát thương.

Tôi tắt cửa sổ linh thú và hồn châu đi, rồi nhìn thấy ba nick đỏ, hai đạo sĩ, một thầy thuốc. Tôi hơi khẩn trương, chỉ cần không chú ý thì chiêu bài đại thần này sẽ bại trong tay tôi…..

Dù ba người tấn công, máu của lại không bị rút nhanh, lúc tôi đương muốn quay đầu gọi anh, anh đột ngột đưa tay đến từ phía sau lưng tôi, khiến tôi giật cả mình.

Thao tác của anh rất nhanh, ba đao đã giết chết thầy thuốc, thao tác trên bàn phím cách tôi ở giữa nhưng vị trí chạy vô cùng nhanh nhạy, khiến tôi chân chính kiểm nghiệm được lời nói nhuyễn giáp ba đao này…

Tên đạo sĩ cuối cùng nhìn thấy đồng bọn ngã xuống, sau đó gần như cũng chưa kịp trở tay đã bị anh chém hai đao chết tươi. Mà máu của anh vẫn còn dư lại chừng ba phần năm.

Giết xong hết anh quay người lấy khăn lông lau tóc điềm nhiên như không. Tôi lo lắng ba tên kia trở lại, lười bị bọn họ quấy rầy cho nên lên ngựa, truyền tống đến Cửu Lê Thành.

Sau đó cuối cùng tôi phát hiện hóa ra người ở khu vực này nhiệt tình vô cùng.

[Người xa lạ] Hiên Công Chúa: Anh Vô Ngạn, nhận em làm đệ tử được không?

Hệ thống: Nghê Thường Vũ Y gửi lời mời kết bạn. Đồng ý/Từ chối?

[Người xa lạ] Lãng Mạn Vô Biên: Vô Ngạn, tôi có thể vào Ẩm Huyết Minh không?

[Người xa lạ] Tử Ngưng: Vô Ngạn… có thể giúp em giết quái không?

Hệ thống: Lòng Ta Lo Lắng gửi đến bạn một lời mời vào tổ đội.

…………….

Còn vô số tin nhắn màu đỏ hiện lên.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái, phát hiện Lãnh Diện Mỹ Nhân đang xem trang bị của bạn.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái, phát hiện Chuyện Xưa Như Gió đang xem trang bị của bạn.

………….

Tôi không biết nên trả lời thế nào. Cho nên…. đánh một dòng trên kênh phụ cận: Không phải chính chủ.

Không nghĩ đến kể từ đó càng hỗn loạn hơn. Lập tức có người tung tin là Hồi Đầu Vô Ngạn bị trộm mật mã, tin tức lan truyền quá nhanh, cả Ẩm Huyết Minh đều khẩn trương lên, tin nhắn càng nhảy lên không ngừng…. Tôi im lặng.

Khi anh sấy khô đầu tóc đi ra, tôi đang nằm trên ghế salon xem tạp chí, nhớ đến tư thế này cực kỳ bất nhã, tôi vội ngồi dậy. Anh nhìn nhìn máy vi tính, lại nhìn nhìn tôi, sau đó đi đến, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ. Tôi không quay đầu nhìn anh, tôi có thể tưởng tượng được cảnh rầm rộ người người tấp nập, vạn dân chiêm ngưỡng tại Cửu Lê Thành.

Hóa ra đại thần ngoại trừ gánh vác đánh quái ra còn phải chịu đựng quấy rối…

Lật tạp chí đến trang thứ năm, anh tắt trò chơi ngồi xuống cạnh tôi, đưa cho tôi cốc trà nóng. Anh còn chưa cất tiếng, nhưng tôi đã biết anh có lời muốn nói.

“Nghe nói em sắp kết hôn hả?”

“Ừ.” Tôi nhấp một hớp trà, phát hiện trên tay còn đeo chiếc nhẫn của Tần Tấn, không khỏi cười khổ. Có lẽ sau khi trở về phải trả lại cho anh ấy rồi.

“Vậy còn chạy đến đây?”

Đúng vậy đó, tại sao còn muốn chạy đến đây? Từ nhỏ đến lớn, Đông Phương Lạc đã có tên là bé ngoan, tôi chưa bao giờ biết cha ruột của mình là ai, cho nên tôi tôn kính mẹ tôi gấp bội. Chỉ cần là bà muốn thì tôi sẽ cố gắng làm. Cho nên lúc tôi còn đi học, đều giành được giấy khen học sinh xuất sắc hàng năm. Cho nên tôi chọn trường đại học trong thành phố, cho nên tôi chọn công việc trong thành phố.

Thật ra thì có đôi khi suy đoán, tôi nghĩ nếu không phải tôi, có lẽ Đông Phương Ức sẽ không là một bà mẹ đơn thân, hai mươi mấy năm không hề quen bạn trai. Thế nhưng nhiều năm như vậy… chẳng bao giờ bà oán trách.

Cho nên đôi khi bà luôn nói tôi già dặn, không có một chút bốc đồng nào của trẻ con. Còn lần này, rốt cuộc tôi….

Lại sai phạm vô cùng tỉnh táo.

Tôi ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Vô Ngạn, vì sao em lại chạy đến đây ư?

Qua một hồi yên lặng, lần này là anh dời đi ánh mắt trước: “Trễ quá rồi, ngủ trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.